Thiên Mệnh Chi Lăng

Thiên Mệnh Chi Lăng - Chương 37: 37: Hoàng Cung




Lăng Quốc, Kinh Thành.



Không biết qua bao lâu, không khí bên ngoài dần dần ấm lên, không gian từ yên lặng cho đến ồn ào huyên náo.



Ánh nắng từ phía chân trời len lỏi qua ô cửa sổ vào bên trong xe ngựa, đem cái lạnh của mùa đông xua đi.



Bạch Dạ phía trước điều khiển xe ngựa, nhìn không xa cách đó là tường thành thật cao, phía trên to lớn hai chữ "Kinh Thành".



Hắn cho xe ngựa dừng lại, vén rèm nói nhỏ vào bên trong

"Chủ tử, đã tới Kinh Thành"

Thiên Hàm trong lòng vô cùng cao hứng, đây là lần đầu nàng chính thức ngắm nhìn Kinh Thành, sao không hảo hảo thưởng ngoạn đây?

"Ân, chúng ta đi bộ vào thành"

Nói xong không chờ đợi thêm, Thiên Hàm vén rèm nhẹ nhàng bước xuống xe ngựa.



Bầu trời hôm nay trong trẻo dị thường, ánh nắng soi chiếu rạng rỡ, không khí ấm áp trong lành làm cho người ta cảm thấy dễ chịu cùng ấm áp.



Nàng xuất thần nhìn tường thành vững chãi, binh lính tay cầm thương bén nhọn, trên người khôi giáp vàng nghiêm chỉnh đứng trên đầu tường.



Bên dưới cũng có một đội binh sĩ kiểm tra người ra vào thành, không khí thập phần náo nhiệt.



Đám người thông thả vào thành, chỉ cách một bức tường thành nhưng giống như bước vào một thế giới khác.



Kinh thành Lăng Quốc vô cùng phồn hoa, kinh thương ngày càng phát triển.



Hai bên đường lớn bày đầy những món đồ từ đơn giản đến cao quý mỹ lệ.



Tiếng rao bán không ngớt ở bên tai, Thiên Hàm lần đầu chứng kiến, tâm tư hài tử như được phóng xuất, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.



Chủ tử bốn người một đường tham quan trên con đường lớn nhất ở Kinh Thành.



Đây là con đường nhanh nhất từ cổng thành cho đến hoàng cung, cũng là con đường đông đúc, phồn hoa nhất Kinh Thành được tiên đế ban tên Vĩnh An.



Ngày đông qua đi, khắp Lăng Quốc đón chờ xuân tới, bầu không khí ấm áp làm lòng người thư thái, bước chân cũng có phần nhẹ nhàng khoang thai.



Từ xa xa, Thiên Hàm nhìn thấy một phủ đệ to lớn hiên ngang nằm ở trên đường Vĩnh An, nàng không khỏi có chút tò mò.



Theo như quan sát, cả con đường Vĩnh An cơ hồ không có phủ đệ nào, cớ gì tới gần hoàng cung lại xuất hiện một cái đây? Thiên Hàm thầm nghĩ không biết quan quý loại gì mới được phụ hoàng ban ân đến cỡ này.





Mang theo chút nghi hoặc, nàng tiến gần đến cổng lớn của phủ đệ kia.



Phía trước có hai đầu kì lân oai vệ, hai tên thị vệ tay đặt trên chuôi kiếm nghiêm túc đứng hai bên, phía trên treo tấm biển lớn mạ vàng ghi ba chữ "Lăng Vương phủ".



Nét bút rồng bay phượng múa chính là của phụ hoàng, Thiên Hàm vô cùng kinh ngạc.



Trong đầu không ngừng vang lên hai chữ Lăng Vương, từ lúc nàng xuống núi, không ít lần nghe đến hai chữ này.



Thiên Hàm lẳng lặng quay người nhìn Hắc Dạ, ánh mắt nàng mang đầy nghi hoặc không hề che giấu ý tứ muốn hỏi ngươi biết người này sao?

Bị nhìn chằm chằm, Hắc Dạ cảm giác da đầu có chút tê dại, hắn làm sao không hiểu chủ tử muốn hỏi gì đây? Hắn rụt cổ, mắt mở to liên tục lắc đầu.



Thấy Thiên Hàm không tiếp tục truy vấn, Hắc Dạ thở phào một hơi, mặc dù mùa xuân ấm áp nhưng lưng áo hắn đã ướt đẫm một tầng mồ hôi.



Hắc Dạ có chút chột dạ cuối đầu, trong lòng thầm kêu may mắn "cũng may chủ tử không có hỏi a, người chỉ nhìn ta, ta làm sao biết chủ tử muốn hỏi gì"



Càng nghĩ Hắc Dạ càng thấy đúng, là chủ tử không có hỏi a, không thể trách hắn.



Bạch Vân cùng Hắc Nguyệt đứng một bên, thu liễm hơi thở, tận lực đem sự tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất, cầu mong chủ tử không để ý đến hai người.



Rốt cuộc Kinh Thành phồn hoa cũng thành công phân tán sự chú ý của Thiên Hàm.



Chuyện này cũng không quan trọng, hỏi phụ hoàng một chút liền biết không phải sao? Trước hết phải dạo một vòng Kinh Thành đã, nàng vẫn còn rất cao hứng đây.



Thiên Hàm hứng trí bừng bừng tham quan hết mấy con phố, sau đó bốn người dừng chân tại một khách đếm nghỉ ngơi.



(Truyện được đăng tại Wattpad)

Ngày ba mươi tháng chạp năm Cảnh Lăng đế thứ hai mươi ba, cả Lăng Quốc khắp nơi giăng đèn kết hoa chuẩn bị đón chào năm mới.



Năm nay thái bình thịnh thế không xảy ra chiến loạn, lương thảo trúng mùa, dân chúng an cư lạc nghiệp, đời sống nhân dân sung túc.



Ai nấy đều vui mừng, Kinh Thành phồn hoa lại càng thêm náo nhiệt.



Trước đó mấy ngày, Cảnh Lăng đế cũng hạ lệnh tổ chức yến tiệc ở hoàng cung, quan viên từ ngũ phẩm cùng gia quyến đều được tham dự.



Trong cung, thị vệ, thái giám, cung nữ tất bật chuẩn bị, cả hoàng cung đèn đuốc sáng trưng.



Yến tiệc được tổ chức tại ngự hoa viên, đầu xuân cây cối bắt đầu đâm chồi nảy lộc, cành lá sum xuê tươi tốt, trong không khí thoang thoảng hương hoa.



Đến chập tối, quan viên cùng gia quyến lần lượt có mặt, những người có địa vị thấp hơn cũng nhân cơ hội lấy lòng những người có địa vị cao.





Tỷ như thừa tướng Nhan Dương Bình hiện tại đang bị một vòng người vây quanh, ai ai cũng muốn kết thân, nói gì đây cũng là người đứng đầu văn thần, lại được hoàng đế trọng dụng, không lấy lòng bây giờ còn đợi đến khi nào?

Các phiên vương khác cùng gia quyến cũng lục đục tiến vào khu vực yến tiệc.



Do đến sớm nên cũng không rụt rè quy cũ, nam nhân thì nói chuyện quốc gia, triều chính, nữ nhân thì bàn bạc chuyện khuê phòng.



Hơn nửa năm trước, lục hoàng tử Lăng Thiên Bân được tứ hôn cùng nhị tiểu thư của Hộ bộ thượng thư, sau khi thành hôn được sắc phong Tấn Vương, đất phong cách Kinh Thành chỉ hơn mười ngày đường, xem ra vẫn được ưu ái hơn các vị hoàng tử khác.



Lương Vương Lăng Thiên Hoàng, Tuyên Vương Lăng Thiên Sở, Tấn Vương Lăng Thiên Bân đang cùng hoàng thúc Ngụy Vương Lăng Thiên Ân một chỗ tươi cười chào hỏi.



Các vị phiên vương đều đã có mặt, chỉ riêng Lăng Vương Lăng Thiên Hàm vẫn chưa trở về.



Lăng Vương phủ do Lăng Vương phi Nhan Cẩn Nhi đứng đầu, từ sớm Nhan Cẩn Nhi đã dẫn theo Triệu Tử Yên vào cung diện kiến.



Các tỳ nữ cùng binh sĩ hộ tống đều ở ngoài cửa cung, Nhan Cẩn Nhi và Triệu Tử Yên được tiểu thái giám dẫn đường đến ngự hoa viên nơi tổ chức yến tiệc.



Giữa đường lại gặp phải Từ công công, thái giám thân cận bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, Từ công công cuối đầu hành lễ

"Nô tài tham kiến nhị vị vương phi"

Nhan Cẩn Nhi dù sao cũng biết vị này công công, từ xa đã thấy bộ dáng nhìn trái ngó phải tìm người, nàng cười đáp lễ

"Từ công công đây là đang đợi ta sao?"

Từ công công không dám chậm trễ, lập tức bẩm báo sự vụ

"Bẩm vương phi, Hoàng Hậu nương nương có việc cần gặp riêng người.



Mời vương phi theo nô tài một chuyến a"

Nhan Cẩn Nhi mỉm cười không nói, nàng xoay người nhìn qua Triệu Tử Yên bên cạnh.



Từ lúc vào cung, Triệu Tử Yên luôn đi theo phía sau nàng, suốt quá trình nàng ấy chỉ cuối đầu, mặc dù tò mò vẫn không dám ngó nghiêng quan sát hoàng cung uy nga.




Nhan Cẩn Nhi thở dài trong lòng, nàng biết Triệu Tử Yên cần thời gian thích ứng, nàng nhẹ nhàng căn dặn vị muội muội này

"Tử Yên, ta có việc trước đi Phượng Minh cung, muội theo tiểu thái giám đến ngự hoa viên trước.



Lát sau ta sẽ đến tìm muội"

Triệu Tử Yên lo sợ đều hiện lên trên mặt nhưng vẫn cắn răng đáp vâng, sau đó lại cuối đầu nhìn mặt đất.



Hai người chia hai hướng mà đi, Triệu Tử Yên quy cũ theo sau thái giám.



Đến khúc quanh của điện Thái Hoà, hai người đụng phải nhóm người của Tấn Vương phi Lục Cơ.





Nàng ta mặc một thân cung trang màu hồng phấn, bên phải một thân tố y là cơ thiếp của Tấn Vương, bên trái là đại tiểu thư của Lễ Bộ thượng thư Trầm An.



Ba người nhìn thấy Triệu Tử Yên không khỏi cười khinh, Lục Cơ làm sao không biết người này, bộ dạng xấu xí này có thể có mặt ở đây thì thân phận cũng không quá khó đoán.



Nàng ta lại làm sao không biết Tấn Vương vì tránh hôn sự với xú nữ này mới đồng ý thú nàng ta.



Cứ tưởng lấy được người mình thầm ái mộ sẽ hạnh phúc, nào ngờ Tấn Vương chẳng đặt nàng ta vào mắt, cách dăm ba ngày lại dẫn theo một nữ nhân về nhà.



Lục Cơ tức giận nhưng không chỗ phát tiết, trong lòng không khỏi ôm hận, giận chó đánh mèo trút lên đầu người trước mắt.



Nàng ta ba bước đã đến trước mặt Triệu Tử Yên, dùng ánh mắt đầy bỡn cợt không kiêng kỵ gì nhìn chằm chằm nàng.



"Ui chao, đây không phải đệ nhất xú nữ nổi danh tứ quốc đây sao? Thật đúng là nghe danh không bằng mắt thấy a"

Triệu Tử Yên là một nữ tử rụt rè lập tức cúi đầu tránh né ánh mắt nóng bỏng kèm theo mười phần ngạo mạn kia của Lục Cơ.



Thân thể nữ tử nhu nhược không tự chủ lui về sau vài bước, nàng khép nép đặt tay bên hông hành lễ, cũng không phản bác lời nói ác ý mang mười phần khiêu khích.



"Các ngươi nói xem, bộ dạng này còn dám xuất đầu lộ diện, không phải là quá doạ người sao?"

Trong giọng nói lạnh băng mang theo sự khinh thường và chán ghét, còn có chế giễu của Lục Cơ.



Nghe tiếng, cơ thiếp bên cạnh phản ứng đầu tiên là dùng cặp mắt xếch đánh giá Triệu Tử Yên, sau đó xuất hiện tiếng cười khiến kẻ khác phải ghê rợn, trên người không tự chủ được mà sởn gai ốc.



Ả cơ thiếp này quả thật không ngại thêm dầu vào lửa, ở Tấn Vương phủ ả ta luôn bị Lục Cơ đè đầu cưỡi cổ.



Hiện tại xuất hiện nữ nhân xấu xí lại dễ bắt nạt như thế, ả ta cũng chẳng ngại bởn cợt thêm vài lần.



"Đúng thật không chỉ có hư danh a, quả nhiên là một xú nữ, hahaha..."

Triệu Tử Yên cuối đầu trầm mặc trong thế giới của chính mình, lại không đặt tiếu ý của ba người trước mặt vào trong mắt.



Nàng tức giận sao? Đương nhiên nàng sẽ có tức giận, nhưng chẳng phải từ nhỏ nàng đều lớn lên trong những lời miệt thị khinh thường này sao?

Nàng đã quá quen thuộc với những lời vũ nhục, đôi lúc nàng còn nghĩ nó sinh ra là dành cho chính mình.



Thở dài, mấy tháng qua bình yên ở Lăng Vương phủ, nàng xém đã quên thân phận của bản thân.



Cuộc đời nàng cuối cùng vẫn quay về với kiếp sống tuổi nhục, có chút cảm giác thôi thúc muốn cười.



Hai tay nàng vô thức niết lấy góc áo, môi tràn ra nụ cười chua xót thê lương.



Tiểu thái giám đi cùng nhiều lần muốn tiến tới can ngăn, nhưng hắn lại thấp cổ bé họng không dám nói, những vị này là ai chứ? Ai hắn cũng không dám đắt tội.



Hắn có mười cái đầu cũng không đủ để cho những vị trước mắt chặt xuống, vẫn là nên im lặng tốt hơn.



Đến lúc này vị đại tiểu thư Trầm An mới lên tiếng, nàng ta dù địa vị thấp hơn nhưng trước mắt lại là Vương phi của Lăng Vương.



Mặc dù Lăng Vương được hoàng thượng sủng ái nhưng rốt cuộc cũng là một ngốc tử, có thể làm được gì đây?



Huống hồ nàng ta còn phải ra sức lấy lòng người của Tấn Vương phủ.



Nghĩ vậy nên nàng ta chẳng nể nang mà hừ lạnh khinh thường.



"Thật không biết xấu hổ, chẳng bằng một góc váy của Tấn Vương phi a.



Mặc vào một thân cung trang cao quý cũng chỉ là kẻ quê mùa kém sắc"

Lục Cơ được tân bóc cũng cảm thấy vui vẻ, ý cười trên mặt hiện rõ.



Thấy Triệu Tử Yên vẫn đứng yên như tượng gỗ, bị vũ nhục vẫn không phản bác, không thèm đặt bọn họ vào mắt, nàng ta càng bực tức.



Ả bước tới một bước đến gần Triệu Tử Yên, tay phải hung hăng đẩy cả người Triệu Tử Yên lui về sau mấy bước mới ổn định thân thể.



Triệu Tử Yên không nghĩ tới bước này, cả người nàng cơ hồ run lên, môi mím chặt đến trắng bệch, đầu càng thêm cuối thấp.



Một màn trên lại rơi vào mắt của người đứng cách đó không xa, cảm thấy bất bình thay nữ tử đáng thương kia, ra dấu cho người bên cạnh bước đến giải vây.



Người bên cạnh không nhiều lời, chân nhanh nhẹ bước tới trước mặt Lục Cơ, chấp tay hành lễ

"Nô tài tham kiến nhị vị Vương phi"

Ả cơ thiếp bên cạnh bực dọc quát

"Ngươi là kẻ nào?"

Người kia chỉ cười, không thèm để ý đến thái độ của ả ta, hắn nhìn qua Lục Cơ nhẹ giọng nói

"Tấn Vương phi thân phận cao quý, hà tất gì vì chuyện nhỏ nhặt mà làm khó người như vậy?"

Cảm thấy có người dám nhiều chuyện, Lục Cơ không vui liếc nhìn.



Người trước mắt một thân hắc y, vóc người cao lớn, gương mặt nghiêm nghị phi phàm, xem ra thân phận không tầm thường.



Lục Cơ cũng là người thông minh, Triệu Tử Yên này ả ta có thể bắt nạt nhưng những người khác thì ít nhiều vẫn phải cẩn trọng.



Huống hồ người này đã cho ả nấc thang đi xuống, ả cũng không thèm nhiều lời, ánh mắt dừng lại trước thân ảnh run rẩy của Triệu Tử Yên.



"Hôm nay xem như ngươi may mắn"

Nói xong tay áo khẽ phất, nàng ta hừ lạnh một tiếng, bộ dáng cao ngạo xoay người rời đi.



Nam tử kia chấp tay hành lễ sau đó cũng hướng một phía đi tới.



Triệu Tử Yên hướng ánh mắt nhìn theo, chỉ thấy phía xa một thân ảnh cao gầy, trên người một thân bạch y, trên môi nở nụ cười ôn hoà như muốn trấn an nàng.



Triệu Tử Yên nhìn theo không chớp mắt, hồi lâu mới hoàng hồn, dùng khẩu hình miệng nói với người kia hai từ "đa tạ".



Không biết người nọ có hiểu không lời nàng, chỉ thấy người kia khẽ gật đầu sau đó xoay người rời khỏi.



.