Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 1 - Chương 45




“Bệ hạ, nô tài đã bày kết giới .” Nặc Kiệt lớn tiếng thét lên.

Cho đến giờ phút này y sư ở đây mới hiểu được vì sao Nặc Kiệt được bệ hạ tín nhiệm, vì sao hắn lại làm hoàng cung đại tổng quản, cũng không phải vì hắn chỉ là đơn thuần lớn lên từ nhỏ cùng bệ hạ.

Nhìn Nặc Kiệt bày kết giới, rõ ràng là hệ ma pháp công kích hệ thủy, hơn nữa linh lực của kết giới tối thiểu đã đến cảnh giới ma pháp cấp 5.

Trời ạ, chưa từng nghĩ tới ma pháp của Nặc Kiệt sẽ lợi hại như thế, khó trách 200 cân thể trọng đối với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng bọn họ cao hứng quá sớm, quang hệ ma pháp từ trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt bộc phát ra đang không ngừng mở rộng, hơn nữa nó càng rộng thì kết giới tạo thành càng không ổn định.

Chung quanh tán loạn, quang hệ ma pháp không ngừng va đập vào kết giới.

Cái trán Nặc Kiệt không ngừng lưu lại mồ hôi lạnh, sắp chống đỡ không nối .

Y sư bên cạnh vừa nhìn tình thế không đúng, cũng đi đến bên ngoài kết giới của Nặc Kiệt, đồng thời tạo thêm một kết giới quang hệ ma pháp cấp ba.

Thủy hệ trong kết giới ma pháp bạo động như cũ, nhiệt độ trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt đang không ngừng lên cao.

“Triệt nhi, Triệt nhi, ngươi không sao chứ?” Tiếng gọi lo lắng xuất từ trong miệng Thiên Nguyệt Thần, nhìn người trước mắt bởi vì nhiệt độ mà hồng nhuận mặt, một khắc như vậy, Thiên Nguyệt Thần cảm giác được bản năng nguyên thủy trong cơ thể của mình lại vọng động.

Mục mâu lam sắc càng ngày càng sâu, cái trán của Thiên Nguyệt Thần cũng không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.

Một cỗ lam quang dịu dàng từ trong cơ thể hắn bắt đầu phát ra.

Nguy rồi, nhìn thấy tình hình như thế, Nặc Kiệt hô trong lòng, bệ hạ, ngươi phải nhịn xuống a.

Ở đây chỉ có duy nhất Nặc Kiệt biết thân phận Ám Dạ chi tử của Thiên Nguyệt Thần, nếu như lúc này bệ hạ biến thân, nguy hiểm sẽ chỉ là tiểu điện hạ.

Bệ hạ, ngươi phải nhịn xuống a.

Nặc Kiệt hô trong lòng.

“Thân thể phụ hoàng lạnh quá.” Thanh âm suy yếu từ cái miệng nhỏ nhắn của Thiên Nguyệt Triệt truyền ra, lạnh quá, nhưng là thật thoải mái.

Bởi vì nhiệt lượng trong cơ thể khiến cho Thiên Nguyệt Triệt theo bản năng tới gần thân thể của Thiên Nguyệt Thần , quỷ hút máu vốn là chủng tộc máu lạnh, đó là lạnh lẽo lộ ra từ trong xương.

Mà loại lạnh lẽo này vừa vặn hợp tâm ý Thiên Nguyệt Triệt.

“Triệt nhi, không nên, không nên cử động .” Thanh âm trầm thấp đã bắt đầu khàn khàn, nhìn Thiên Nguyệt Triệt nửa người trên xích lõa trước mắt, kia da trong suốt sáng bóng, trắng nõn mà thủy nộn.

Thiên Nguyệt Thần giật giật hầu kết, rất muốn, thật muốn cắn xuống.

Thời điểm quỷ hút máu thị huyết, dục vọng trong cơ thể hắn cũng tới đặc biệt mãnh liệt, mà lúc này ôm trong ngực chính là hài tử hắn thích, hắn cỡ nào nghĩ, cỡ nào muốn tiến vào trong cơ thể đối phương.

Nhưng là không được, ánh mắt Thiên Nguyệt Thần đã bắt đầu trở nên mê mang, con ngươi đang lớn hơn… , mục mâu đỏ như máu dần dần thay thế lam sắc.

Nguy hiểm từng bước từng bước đến gần.

“Phụ hoàng, ôm ta lên.” Thiên Nguyệt Triệt ở trong ngực Thiên Nguyệt Thần ngọ ngoạy, mục mâu hồng sắc (màu đỏ) của Thiên Nguyệt Thần đánh thức lý trí của hắn, phụ hoàng làm sao vậy?

Tại sao đang nhìn phụ hoàng như vậy, trong lòng của hắn phảng phất cũng có một cỗ vọng động, hồng sắc (màu đỏ), cỡ nào mỹ lệ, cổ họng khát khô, muốn hút chút gì đó…

Nhưng là không được, Quang hệ ma pháp sắp phá tan kết giới, trước hết hắn phải thu hồi những ma pháp này.

“Phụ hoàng… .” Tại sao tay phụ hoàng ôm hắn càng ngày càng gấp, chặt đến nỗi khiến hắn sắp không cách nào hô hấp, phụ hoàng muốn làm gì?

Tại sao trong cơ thể hắn có cỗ hơi thở mạc danh lưu động?

Lúc mọi người kinh ngạc thì đế vương bá đạo hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải.

Hương vị mềm mại, hơi thở ngọt ngào.

Mắt Thiên Nguyệt Triệt trợn to không thể tin được nhìn nam nhân đang hôn hắn, từ từ, từ từ, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, hai tay nhỏ nhắn xinh xắn vòng ở cổ nam nhân, cảm giác như vậy thật thích.

Phụ hoàng…

Tiếng gọi nhẹ nhàng bị chôn ở đáy lòng, cảm giác hôn môi thật thích, trong cơ thể có một cỗ hơi thở phảng phất dần dần bị đẩy lên .

Nam nhân hôn vẫn bá đạo, ngón tay bắt đầu di động trên bộ ngực đơn bạc của Thiên Nguyệt Triệt, vỗ về, thăm dò…

Mọi người há hốc miệng, nước miếng một giọt một giọt chảy xuống, đế vương tuấn mỹ ôm tiểu điện hạ tuyệt mỹ, vẻ quyến rũ này tựa hồ có thể câu khởi dục vọng nguyên thủy của con người.

“Ân… .” Tiếng rên mềm mại từ trong miệng Thiên Nguyệt Triệt truyền ra, toàn thân cũng khó chịu, tay của phụ hoàng giống như đốt hỏa trên người của hắn.

Bộ ngực bị nắm được, thực khó chịu, nhưng cũng rất thoải mái, đầu lưỡi khéo léo có chút can đảm vươn ra, liếm liếm đầu lưỡi trong miệng hắn.

Chủ động của Thiên Nguyệt Triệt đánh thức Thiên Nguyệt Thần, môi đột nhiên rời đi Thiên Nguyệt Triệt, trời ạ, hắn đang làm cái gì vậy?

“Phụ hoàng… ?” Hai mắt mơ hồ mở ra, nghi ngờ không giải thích được nhìn Thiên Nguyệt Thần, khuôn mặt trắng noãn đã nổi lên sắc thái mê người.

Hầu kết lại một lần nữa giật giật, biểu tình của tiểu đông tây khiến tim hắn đập thực lợi hại, nhưng là không được, lý trí tự nói với mình không được.

“Triệt nhi, thật xin lỗi.” Tiếng nói khàn khàn hướng về phía tiểu đông tây trong ngực nói xin lỗi, lần đầu tiên đế vương cao cao tại thượng hối hận về hành động của mình.

Thật xin lỗi?

Phụ hoàng tại sao phải nói xin lỗi với hắn, lý trí mơ hồ của Thiên Nguyệt Triệt bắt đầu hồi tưởng hết thảy chuyện mới vừa rồi.

Hưu…

Khuôn mặt nhỏ bé lại một lần nữa đỏ lên, mới vừa rồi, mới vừa rồi phụ hoàng… Hắn…

“Phụ hoàng, đỡ ta đứng lên.” Thanh âm rõ ràng, còn mang theo kích tình mới vừa rồi.

“Ân.” Gật đầu, đem tiểu đông tây trong ngực bế lên, hai mắt xẹt qua một đám y sư đang kinh ngạc đến ngây người.

Thiên Nguyệt Triệt nhìn kết giới ma pháp nứt vỡ, ý bảo Thiên Nguyệt Thần đặt hắn ở trên giường.

Mục mâu kim sắc nhắm lại, hít một hơi, điều nên tới vốn nên tới, nhưng phụ hoàng, nếu ta nhận định ngươi, nhất định phải thử tin tưởng ngươi, tin tưởng ngươi sẽ thật sự rất tốt với ta.

Mục mâu mở ra hết sức đã không phải là kim sắc như lúc trước, mà hiện ra ngũ thải huyến sắc, mọi người biết đó là màu của ngũ sắc nguyên tố.

Ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa từ trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt phát ra, đây tuyệt đối là quang mang thuần khiết nhất, song mọi người mở mắt, nhìn lại cẩn thận sẽ phát hiện, không phải là bạch quang từ trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt phát ra, mà là một viên châu phát ra bạch quang từ trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt đi ra.

Viên châu này?

Tâm mọi người lại một lần nữa mãnh liệt nhảy lên, hơn nữa tuyệt đối là nhảy cực kì bất quy tắc từ khi ra đời tới nay.

Hạt châu trắng noãn từ trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt đi ra bay về phía quang hệ ma pháp cường đại, ma pháp bạo động chung quanh rất nhanh chóng hướng về hạt châu, hơn nữa từng điểm từng điểm xông vào trong hạt châu.

Sau khi toàn bộ ma pháp bạo động tiến vào hạt châu, hạt châu trắng noãn phát ra ngũ thải huyến sắc, cùng màu sắc với mục mâu của Thiên Nguyệt Triệt.

Tiếp theo hạt châu tiến vào trong thân thể Thiên Nguyệt Triệt.

Nặc Kiệt cùng các y sư chống đỡ kết giới suy yếu ngã trên mặt đất.

“Triệt nhi?” Thiên Nguyệt Thần nhanh chóng tiếp được thân thể của Thiên Nguyệt Triệt khi, mềm nhũn, một điểm khí lực cũng không có.

Nhìn mục mâu của Thiên Nguyệt Thần lộ ra lo lắng, Thiên Nguyệt Triệt cười cười: “Phụ hoàng, ta không sao, chỉ là vừa mới hấp thu ma pháp quá nhiều, ta phải điều chỉnh xuống.”

Thiên Nguyệt Thần cẩn cẩn dực dực đem Thiên Nguyệt Triệt ôm vào trong chăn.

“Chuyện ngày hôm nay, trẫm không muốn nghe đến nửa chữ, nếu không trẫm chu di cửu tộc các ngươi.” Thanh âm lạnh lùng nói cho bọn hắn biết lời nói của đế vương không phải là một câu nói hờ hững.

“Bệ hạ, tiểu điện hạ… ?” Lôi Á Thư Đặc muốn nói lại thôi, viên châu thần kỳ này cư nhiên lại xuất hiện một lần nữa.

Thiên Nguyệt Thần phất phất tay: “Hết thảy đợi Triệt nhi tỉnh lại rồi hãy nói.”

Chờ mọi người lui đi, Thiên Nguyệt Thần đi tới bên giường vỗ về gương mặt non nớt của Thiên Nguyệt Triệt, trong lòng thổi qua trăm ý nghĩ: Triệt nhi, tại sao thánh linh châu biến mất hơn trăm năm trên đại lục lại ở trên người của ngươi?