Một canh giờ trước, Các Vân Hiên vẫn còn đông đúc náo nhiệt, tiếng đàn tiếng hát xen lẫn âm thanh vui đùa nhộn nhịp vang dội cả một vùng...
...một canh giờ sau, nơi đây chỉ còn lại sự kinh hãi, bàng hoàng và náo loạn...
Ở tẩm cung, Tần Hoa Nghi nằm oặt trên giường hít thở dồn dập, cả người lạnh đến run bần bật mà mồ hôi mồ kê chảy ròng rọc ướt hết váy áo, cứ như bị đặt trong lò lửa, miệng không ngừng kêu rên thống thiết.
Bên điện ngoài, Hoàng đế, Hoàng hậu và hơn hai, ba mươi phi tần chen chúc nhau trong một gian điện, có một số người còn phải đứng tít bên ngoài trông ngóng, cung nhân ra ra vào vào tấp nập, hết bưng nước thì lại mang than, nhóm thái y vò đầu bức tóc nghĩ cách giải quyết, duy nhất Trịnh Thái y, người được giao nhiệm vụ chăm sóc thai cho Tần Hoa Nghi lại đứng một góc bất động, hắn hẳn đã biết ngày tàn của mình sắp tới.
Đứng ở tận phía gần cửa điện nhưng Thiện Lâm vẫn thấy được mọi thứ bên trong, nhất là sắc mặt của cái người quấn chăn bông da thú dày kịt đang nằm trên giường gỗ Hồng Ngà.
Lúc yến tiệc Tần Hoa Nghi trang điểm rất đậm, mắt, mi, mày kẻ dày, đánh phấn trắng hồng kín mặt, hiện tại vì nàng đổ quá nhiều mồ hôi làm đám cung nữ phải liên tục lấy khăn ướt lau lau chùi chùi, thần sắc nhợt nhạt, mắt trợn trắng, da vẻ gầy guộc cứ thế lộ ra làm Thiện Lâm chấn kinh một trận.
Sao lại thành ra thế này?
Hoàng đế âm trầm quan sát, nét mặt y nghiêm nghị phức tạp khó thể diễn tả, đám phi tần không ai dám mở miệng nói nửa lời, chỉ có Lý hoàng hậu thấp thỏm không nhịn nổi mà lên tiếng:
"Hình như mới tháng thứ sáu thôi mà? Chắc không phải chuyển dạ đâu nhỉ?"
Bị mọi ánh mắt trong điện đồng loạt nhìn tới, nàng ta đành cụp mắt im lặng.
Trên tay Võ Tương Minh có một xâu chuỗi cẩm thạch lục, suốt một canh giờ qua ngón tay y không ngừng linh hoạt mà lách từng hạt, cố giữ bình tĩnh hết sức có thể, tính đến giờ y đã lập đi lập lại hành động ấy không dưới vài trăm lần.
Bên trong buồng nhốn nháo rối loạn, ngược bên ngoài hiên điện im ắng đến không một tiếng gió, cứ như hai thế giới cách biệt nhau.
Một khắc sau đó, Vương Thanh Mục thân tín của hoàng đế mặt mày trắng xanh từ tẩm điện đi ra, biểu cảm quẫn bách khó xử không biết nên mở lời ra sao.
"C... cái thai sao rồi? Có bình an không?" Hà phi nhanh miệng hỏi.
Vương Thanh Mục không trả lời, nói đúng hơn là không dám trả lời, môi lão bặm chặt, chân khuỵ xuống quỳ thỉnh tội.
Chỉ một hành động cũng đủ để thay thế mọi lời giải thích cần nói...
Một mảng tịch mịch u ám nuốt chửng lấy cả thiên điện, mấy chục người ai nấy đều trợn to mắt nín thở, cái không khí ngột ngạt bức bách bao trùm tâm trạng từng người.
Đám phi tần ban nãy còn mưu tính đủ đường, ăn bận hoa lệ loè loẹt muốn hấp dẫn sự chú ý của hoàng đế, giờ có biến sự, chẳng ai còn tâm trí đâu mà tranh sủng nữa, một số người còn len lén rút trâm vàng trâm ngọc trên đầu mình vứt đi, lấy khăn chùi bớt phấn son, thậm chí là giả vờ khóc.
Hoàng đế rít một hơi sâu, mặt trầm ổn, nhưng ẩn sau đó là một ngọn lửa chờ thời bùng phát.
"Nói rõ hơn một chút!"
Vương Thanh Mục gập đầu, trán chạm xuống mặt đất lạnh băng, không biết là do lão đã lớn tuổi sức yếu khó nói hết câu hay do vì sợ hãi mà lấp bấp không ngừng, cố gặn ra từng câu:
"H... hồi bệ hai, nô tài cùng các vị thái y đều không dám tin... suốt một canh giờ qua từng người từng người tiến tới xem mạch, nghe tim thai, cứ mong rằng đấy chỉ là nhầm lẫn, n... nhưng... cái thai của Hoa Nghi... không giữ được..."
Lý hoàng hậu khó tin mà đặt bàn tay lên ngực, hằn học bảo: "Tại sao lại không giữ được?"
Vương Thanh Mục không hề đáp lời hoàng hậu, lão lê đầu gối tới gần chúa thượng, thấp giọng trấn an: "Bệ hạ còn trẻ tuổi tráng niên, thiên thu mai sau con đàng cháu đống, bách tử thiên tôn, chớ nên đau lòng mà hại thân..."
Hoàng đế vẫn một điệu bộ im lặng, nhắm chặt mắt, không để lộ ra chút biểu cảm u sầu buồn bã gì, hít vào rồi thở ra lần nữa y mới chịu lên tiếng:
"Nguyên do?"
Hai chữ nhẹ nhàng mà có sức nặng ngàn cân, đè ép cứng ngắc bờ lưng của Vương Thanh Mục, lão tuy hầu hạ thánh thượng từ nhỏ nhưng vẫn không kềm được nỗi sợ trước người mình từng săn sóc, sợ sệt bẩm tâu:
"Nô tài biết nói ra điều này rất khó tin, nhưng bệ hạ à..."
Lão thái giám ngẩng đầu, mặt hốc hác thiếu ngủ đối diện hoàng đế, lấy hết can đảm nói hết:
"Tìm thai của Tần Hoa Nghi không còn đập từ lâu... nói đúng hơn, nó sớm đã là thai chết..."
Vù... Vù... Vù...
Cửa sổ chưa đóng làm gió hàn một trận ào ạt thổi tới, khí lạnh vụt tới xuyên qua tận tâm can mỗi người, chắc là vì tâm lạnh nên da thịt chẳng còn thấy lạnh lẽo tí nào.
"Sớm đã là thai chết... là thế nào?" Võ Tương Minh ánh mắt vô hồn tròng chọc vào lão thân tín.
"Chúng nô tài đáng chết!!!" Vương Thanh Mục lẫn trên dưới cung nhân Các Vân hiên cùng quỳ thỉnh tội.
Hoàng đế không mấy để ý chúng, y nâng mặt, tiếng nói mang theo bảy phần hàn khốc:
"Gọi Trịnh thái y tới đây..."
Trịnh thái y sợ tím tái mặt mày, tuổi chưa quá lớn mà cứ như mới trải qua mấy mùa xuân thu, cả người run bần bật, nhích từng bước từng bước chậm như muốn kéo dài thời gian, lúc ở đối mặt hoàng đế, hắn bị lực vô hình đè ép đến chân hắn không còn sức, ngã gập người, dập đầu liên hoàn:
"Bệ hạ tha tội! Bệ hạ tha tội!"
Người này lâu nay vẫn luôn có tiếng nói trong viện Thái Y, giữ vị trí Thống Phán, hay được các hậu phi địa vị cao tín nhiệm, nhờ thế mà Cao Thái hậu mới giao cái thai của Tần Hoa Nghi cho hắn đích thân trông sóc.
Thai mà Tần Hoa Nghi mang là thai vàng thai ngọc, giờ nói mất là mất, đừng nói bị cách chức, ngay cả cái đầu hắn cũng khó mà giữ.
"Bệ hạ, thật ra bắt đầu từ một, hai tháng trở lại đây, dựa vào mạch tượng, không biết vì nguyên nhân gì mà tim thai trong bụng Hoa Nghi suy yếu thất thường, ban đầu hạ quan cứ nghĩ là do chứng thai yếu thông thường, chỉ cần ăn nhiều loại thức ăn dễ tiêu hóa và trị dưỡng dần sẽ khỏi, nhưng không ngờ..."
Trịnh thái y cắn chặt răng, hổn hển nói tiếp: "... không ngờ đến dạo tối ngày hôm trước, Hoa Nghi ngất xỉu, hạ quan bắt mạch thử mới biết... thì ra thai sớm đã chết trong bụng mẹ..."
Cành!
Hoàng đế ném mạnh xâu chuỗi lên bàn, dây xâu bị đứt làm cho mấy viên cẩm thạch rơi rụng lạch tạch xuống đất
"Từ một tháng trước? Khốn kiếp!!! Thai vị Hoa Nghi có vấn đề từ một, hai tháng trước mà tới giờ ngươi mới nói? Tên cẩu quan nhà ngươi!!!"
Xưa đến nay trong mắt chúng phi quần thần Võ Tương Minh luôn là hình tượng nho nhã dịu dàng, giận lắm cũng chỉ nặng lời một chút, chưa từng có ai... nhìn thấy y giận tới mắt nổi gân đỏ thế này cả, doạ cho ai nấy đều phải khiếp vía.
"Bệ hạ minh giám! Bệ hạ minh giám! T... thần từ sớm đã muốn đi bẩm báo lên trên, nhưng Hoa Nghi... Hoa Nghi..." Trịnh thái y khóc không ra nước mắt mà phủ nhận.
"BỆ HẠ!!!" Từ bên cửa tẩm điện truyền tới một tiếng khóc rống lên.
Tần Hoa Nghi dung mạo giàn giụa nuớc với một bộ dạng tả tơi không thể diễn tả, tóc rối bù, phấn son lấm lém, trên người còn khoát tấm chăn da thú xộc xệch, đúng là một trời một vực với khí thế ngày thường.
"Bệ hạ!!! Là lỗi của thần thiếp! Là lỗi của thần thiếp!"
Mặc cho sức khoẻ không tốt vì mới tỉnh dậy, Tần Hoa Nghi lao tới nắm lấy chân hoàng đế lôi lôi giật giật, khóc đếm khản cả tiếng:
"Mấy tháng qua thể trạng thiếp ngày một yếu đi, chuyện thai tượng có vấn đề trước kia đã có Tần thái y đã chẩn đoán ra, t... thần thiếp vì quá cứng đầu, sợ bệ hạ không cho thiếp ra sân tập múa nữa nên... nên thần thiếp mời nghĩ cách nói dối thể trạng sức khỏe..."
Tần Hoa Nghi ngẩng mặt lên, hoa nhan đẫm lệ tiếp tục kêu khóc: "...lúc đó là thần thiếp quá chủ quan, nghĩ rằng mỗi ngày ra múa một chút sẽ không sao, tới tháng trước Trịnh thái y phát giác ra tim thai của thiếp đập ngày càng nhẹ hơn, có khả năng trở thành thai lưu, lúc đó thiếp mới biết mình đã gây hoạ rồi...hức..."
Nàng ôm mặt, nằm oặt ra đất khóc thảm thương, ngực phập phồng thổn thển giống như sắp chết.
"Lần đó cãi nhau với Quý phi mà bị động thai, thiếp bị Thái hậu khiển phạt nặng nề, cho nên thần thiếp mới sợ hãi không dám bẩm báo, suốt một tháng qua lén lút cùng Trịnh thái y tự trị, cố gắng hạn chế vận động, dưỡng thai kỹ càng, mong là sẽ có tiến triển, nhưng không ngờ... nhưng không ngờ đêm hôm qua... đêm hôm qua Trịnh thái y nói với thần thiếp... cái thai đã chết non ngay trong bụng rồi!!!"
Đến đây, Tần Hoa Nghi liên tục tự đánh mạnh vào người tự trách: "Từ đêm qua thần thiếp thật đã muốn tìm tới cái chết! Thiếp không biết nên đối mặt với bệ hạ làm sao, không biết nên giải thích thế nào với Thái hậu, cho nên mới trì hoãn đến tận bây giờ. Là thiếp đáng chết! Là thiếp tự hại chết con mình!!!"
Do quá kích động, Tần Hoa Nghi bủn rủn ngã người ra sau ngất xỉu, vẫn là Hà phi nhanh tay đỡ lấy, lay nhẹ người: "Hoa Nghi! Hoa Nghi!"
Võ Tương Minh mắt mở trừng nhìn nữ nhân vừa ngất, băng lạnh thấu xương toả ra cả gian điện, ngay cả Lý hoàng hậu bình thường cợt nhả cũng phải thu rụp người không dám làm càng thêm.
Còn tưởng là có cớ sự gì đằng sau, hoá ra là họ Tần ấy tự làm tự chịu, một số cung phi không khỏi lắc đầu, một số khác thì cười thầm thoả mãn...
Diêu phi lâu nay luôn dửng dưng với mọi chuyện, nàng tặc lưỡi, ngán ngẩm bảo: "Vốn là ngày vui, sao lại thành thế này chứ?"
Nói rồi, nàng cất bước đi tới mấy bước, đánh giá một lược mới làm vẻ suy đoán: "Thần thiếp nghĩ... chắc chắc phải có ẩn tình gì đằng sau chuyện này, thai nhi của Hoa Nghi rõ ràng qua ba tháng rồi, lý ra đã ổn định, cứ cho là sức khỏe Tần Hoa Nghi không tốt đi, nhưng đâu thể cứ nói mất thai là mất thai được?"
"Còn có ẩn tình gì chứ?" Chung phi gắt gỏng ra mặt, bày tỏ rõ sự chán ghét:
"Biết mình đang mang thai quý, không chịu ở nhà tịnh dưỡng mà còn chạy đi lại chạy làm loạn, bây giờ gặp hoạ rồi mới thấy sợ vì dám đùa với lửa."
Mọi người đều ngầm nghĩ rằng Chung phi vẫn còn để bụng chuyện đụng độ ngoài hoa viên lần trước, thoáng cảm thấy nàng quá vô cảm, đến cả Hà phi cũng nhịn không nổi lên tiếng:
"Các người đừng nói gì nữa."
Hà phi thái độ bực dọc, ngữ khí càng không mấy dịu dàng so với mọi khi: "Tần Hoa Nghi cũng đâu muốn việc này xảy ra? Chúng ta là chị em một cung, lẽ ra phải an ủi san sẻ cho nhau mới phải lẽ, cớ gì còn ở đây mỉa mai châm biếm?"
Đây là lần đầu tiên Chung phi bị họ Hà đó quát vào mặt, nàng tức giận muốn đáp trả, đúng lúc thấy hoàng đế lãnh cảm nhìn mình, đành thu mình lui về sau.
Mặc kệ họ Tần vì cái gì mà sảy thai, nàng không quan tâm, bởi dù sao cũng không dính líu gì tới mình...
"Bệ hạ à, Tần Hoa Nghi mang cái thai chết trong bụng nói không chừng đã hai ba hôm, cứ để như vậy e là không hay, chuyện quan trọng bây giờ là phải mau chóng lấy ra, để Hoa Nghi hồi phục sức khỏe rồi tính tiếp."
Trong khi Lý hoàng hậu còn cụp đuôi núp một chỗ không biết ứng biến thế nào, Hà phi đã bình tĩnh xử lý hết mọi chuyện, những lúc thế này, người ta cứ nghĩ Hà phi mới là hoàng hậu thật sự...
Khi mà Tần Hoa Nghi được cung nhân bê vào trong, Hà phi mới chậm rãi cất bước tới bên hoàng đế, trầm ổn nói:
"Thật ra những lời Thục phi nói không phải không có lý, không thể đổ lỗi rằng Tần Hoa Nghi vì ham nhảy mà làm hại thai được, chẳng phải các thái y luôn nói là người mang thai vẫn phải nên hoạt động qua lại sao? Tần Hoa Nghi tuy hơi cứng đầu, nhưng thần thiếp thấy nàng luôn cẩn thận, múa may chỉ là cử động tay chân nhẹ nhàng không quá mạnh, cứ vậy mà mất thai đúng là vô lý."
Tâm tư mọi người trong cả điện chìm vào khoảng không khó giải thích, mọi người đều hiểu ý tứ Hà phi nói là gì.
Hậu cung hiểm ác, ngay cả trẻ con vô tội cũng bị lôi vào mấy cuộc chiến ngầm, Tần Hoa Nghi thời gian mang thai ỷ sủng sinh đắc ý, gây sự không ít người, giờ đột nhiên sảy thai không lời giải thích, nếu nói không có người ngầm ghi hận trả đũa thì mới đúng là khó tin.
"Tra!" Võ Tương Minh lia mắt nhìn một vòng quanh tất cả những người có mặt, nét mặt y âm u trùng trùng, môi giật giật, gằn từng tiếng dữ dội: "Nhất định phải tra cho trẫm..."
...
Sau lời hạ chỉ từ hoàng đế, Các Vân hiên rơi vào một mớ hỗn độn, nô tài cung nhân từng người từng người bị lôi đến Bạo Thất tra hỏi, đồ đã ở nội điện bị lục soát bới móc lung tung.
Cái nơi bề thế uy phong trở nên thật là rối nùi lộn xộn...
Vương Thanh Mục dẫn đầu nhóm thuộc hạ chia ra tứ viện lục soát từng nơi, bày ra hết tất cả mọi vật dụng mà Tần Hoa Nghi dùng qua, kể cả thức ăn nàng từng bỏ bụng cũng phải moi ra tàn dư mà tra xét.
Thiện Lâm chẳng muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa cả, không chỉ nàng mà nhiều phi tần khác cũng bức bối không kém.
Nhưng không ai dám mở lời xin về cả, cửa lớn Các Vân hiên bị hoàng đế hạ lệnh đóng lại, còn cho Phó tổng quản Tôn Thành và hai mươi mấy thị vệ khác bao vây ở bên ngoài không cho ai ra vào nửa bước, sợ là một con kiến cũng đừng hòng thoát ra.
Rõ ràng là y muốn bày ra thiên la địa võng bắt cho bằng được kẻ gây hại cho hài nhi của mình, hoặc ít nhất là vì trước khi tìm ra nguyên nhân gì mà Tần Hoa Nghi mất thai, không ai được ra khỏi chỗ này hết...
...
Tần Hoa Nghi vẫn còn ở bên trong buồng, các thái y đang tìm cách lấy cái thai chết trong bụng nàng ra, chuyện này vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận có thể làm mất mạng như chơi.
Đa số cung nhân Các Vân hiên đều bị áp giải đi Bạo Thất, chỉ chừa lại hai ba cung nữ để tiện bề chăm sóc Tần Hoa Nghi lúc nàng tỉnh lại, còn có cả Hạnh tuyển thị.
Nàng ta ngồi gục ở ngoài cửa tẩm điện khóc thảm thiết thấu trời xanh, người ngoài không biết còn tưởng nàng mất đi người thân.
Tuy họ Hạnh đi theo phía sau nịnh hót bợ đỡ Tần Hoa Nghi, nhưng xem ra nàng vẫn có tình có nghĩa...
"Hồi bẩm bệ hạ, nô tài đã soát hết mọi ngóc ngách ở Các Vân hiên, giường mền gối, y phục, thẩm tra cung nhân, kể cả kiểm tra cả danh sách thức ăn mà Tần Hoa Nghi dùng trong mấy tháng qua cũng... không có manh mối nào..." Vương Thanh Mục lúc đi rất oai dũng nhưng lúc về lại rụt rè như thỏ, e dè bẩm báo.
Hoàng đế vốn đang ngửa lưng ra sau ghế nhắm mắt định thần, nay chậm rãi mở ra, mâu qua nâu sẵm co lại biểu hiện sự bực tức...
"B... bệ hạ chớ nóng giận , nô tài nhất định sẽ tra cặn kẽ tới cùng, khi nào tìm ra manh mối mới thôi..."
Lão đứng lên, đúng lúc nhớ ra một thứ, mũi hít hít, hướng người qua phía Hạnh Tuyển thị còn khóc, hỏi: "Dám hỏi Hạnh Tuyển thị, bình thường Tần Hoa Nghi đốt nhiều loại hương liệu cùng một lúc thế này có bị ngạt không?"
Hạnh Tuyển thị ngừng khóc, ả xê người qua, đáp: "Tần Hoa Nghi thích mùi hương liệu, xưa nay luôn một lần đốt bốn năm loại hương khác nhau lên cùng một lúc, đôi khi hay bị sặc nhưng rồi cũng dần quen..."
Nhận ra Vương Thanh Mục có vẻ đang nghi ngờ nguồn cơn bắt đầu từ các lịai hương liệu đang đốt, Hạnh Tuyển thị lên phủ nhận trước: "Hoa Nghi tuy thích hương nhưng không hề đốt bừa bãi, từ lúc có thai, mỗi lần thắp hương lên người đều mời thái y xem qua cẩn thận, không có trở ngại mới dám đốt, ngoài việc đôi lúc bị sặc ra thì chắc chắn không có gì gây hại đâu."
Vương Thanh Mục lắc đầu: "Điều đó ta biết, bản thân ta tuy là thái giám nhưng vẫn biết một ít y thuật, nếu hương liệu này có vấn đề, bình thường cùng bệ hạ tới ta đã nhận ra, nhưng để chắc chắn, hay tốt nhất là vẫn nên kiểm tra qua?"
"Ngài nói đúng." Hạnh Tuyển thị không phản bác lời nào mà gật đầu.
"Vậy xin mời Giang thái y..."
Ai cũng biết Tần Hoa Nghi thích đột hương, mà phải là nhiều loại cùng lúc, tính mấy cái lư đồng đặt ngoài sân tới trong nội điện, cộng lại hết thảy đã là mười mấy loại, tra hết có đôi chút mất thời gian.
"Nếu đã tra hương liệu, chi bằng hãy xêt luôn cả mấy thứ Hoa Nghi thường dùng, như là than hồng, nước hoa, phấn thơm yên chi, cả kem dưỡng nữa, tất cả đều phải xét qua..."
Hạnh Tuyển thị đưa ra thêm một chủ ý, Vương Thanh Mục bèn sai người đem hết đến đây...
____________
Phi tần đông tây hậu cung hiện giờ gần như tề tựu hết ở Các Vân hiên, chỉ có Nam Tiệp dư thân nữ nhi ngoại tộc, Cử Cơ sức khỏe yếu và... Ngô Hiền phi đau bệnh lâu ngày không thể tham dự.
Cẩm Lạc cung vốn là cung điện dành cho phi tử chính nhất phẩm, so với ba nơi Càn Tường cung, Hiền Linh cung, Thanh Ninh cung thì nơi đây lặng lẽ, cô quạnh nhất.
Ngô phi đứng ở bên ngoài cửa hiện, mắt nhìn ánh trăng mờ mờ ẩn ẩn lẫn trốn đằng sau mấy tảng mây mù, môi nhếch lên nụ cười lạnh toát sống lưng người đối diện.
"Giờ này chắc là bên Các Vân hiên vui vẻ lắm nhỉ?"
Ả thị nữ tên Ngọc Vân rụt rè không dám ngẩng đầu lên, môi hôi nhễ nhại ướt cả mặt, mấp máy môi đáp:
"C... chủ nhân..., Tần Hoa Nghi gặp chuyện, nô tỳ bên ngoài nghe ngóng được là cái thai không thể giữ, n... người sao lại vui như vậy?"
"Hahaha!" Ngô phi bật ra tràng cười quỷ dị lộ cả hàm răng trông hết sức đáng sợ:
"Bản cung đâu có vui? Bản cung đang buồn chết ấy chứ... không được ở đó tận mắt xem kịch hay, đúng là đáng buồn mà..."
Miệng nói buồn mà mặt Ngô phi cười muốn toét miệng, bộ dạng khiến thị nữ sợ muốn ngất, ả không dám ở đây thêm một khắc nào cả, bèn viện cớ lui ra:
"Trời lạnh quá, để nô tỳ chuẩn bị nước ấm cho người mục dục..."
"Đi nhanh đi..."
Ngô phi thu lại nụ cười, rút trong túi ra miếng ngọc bội màu lục khắc hình đôi uyên ương tinh xảo, tay nàng sờ sờ mân mê nó, sờ từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, giọng run run muốn khóc, nhưng đâu đó xen lẫn oán hận đến thấu xương:
"Mẫu thân à, người dưới đó chắc là cô đơn lắm, đừng lo, sẽ sớm thôi... con nhất định sẽ đem con tiện nhân đó xuống bầu bạn với người..."
____________
Giang viện phán một lần xem qua hết đủ loại vật phẩm ở Các Vân hiên, đầu tiên là kiểm tra hơn hai mươi cái lư đồng, sau đó lắc đầu.
Tiếp theo kiếm tra tới mấy lọ nước hoa tiến cống từ Tây dương, tuy hình thù màu sắc lạ mắt nhưng không có nguy hiểm gì, kế đó là xem xét tới cả nữ trang, xiêm y Tần Hoa Nghi hay mặc, cũng không có gì đáng ngờ.
Hạnh Tuyển thị từ trên bàn trang điểm mang ra hơn chục hộp phấn trang điểm, kem dưỡng nhan, dầu thoa nhiều loại khác nhau.
Giang viện phán lấy từng thứ lên hết ngửi rồi lại nếm, dò qua xong số phấn hoa, lão mò tới mấy hũ kem thoa, mọi chuyện rất bình thường cho tới khi lão nhận ra có một mùi gì đó vô cùng quen thuộc từ một hộp gỗ màu nâu sẵm, mở nắp ra, môi lão liền mấp mấy:
"Cái này... hình như..."
Người trong điện vì phải đứng chờ vô ích suốt mấy canh giờ mà không có chút manh mối nào, tâm trạng ai cũng chán nản bực bội, đột nhiên Giang viện phán tỏ ra bất ngờ như vừa phát giác ra gì đó, họ mới nhất loạt lấy lại tinh thần, thoáng chốc mọi ánh nhìn đều bắn qua phía lão.
"...thần đã từng thấy thứ này ở đâu rồi... xuất sứ không phải từ Vạn Thành ta..."
Hà phi nâng bước lại gần, cầm lên xem thử, nhíu mày suy nghĩ một hồi thì mắt sáng rực, nói: "Đây không phải là Thạch Hương cao sao?"
"Thạch Hương cao?" Võ Tương Minh nghi hoặc liếc qua, cái tên này làm y gợi nhớ gì đó, như đã nghe qua đâu đó rồi.
Hạnh Tuyển thị rút khăn lau lau khoé mắt còn ẩm ướt, sụt sịt bảo: "Đây là Thạch Hương cao mà tháng trước chính Anh Lương Viện đích thân đem tới tặng cho Hoa Nghi, còn nói là có tác dụng dưỡng da trị rạn, Hoa Nghi thấy tốt nên có dùng qua thử."
Một cỗ áp lực đè lên trên lưng Thiện Lâm, nàng nuốt bọt, cố gắng hít thở nhẹ đều để không bị chấn kinh. Tuy họ Tần sảy thai chẳng dính líu gì tới nàng, nhưng bất kỳ ai cũng có thể trở thành kẻ bị tình nghi, mà Thạch Hương cao nàng đem tặng bị đem ra làm đề tài hỏi chuyện, nàng nếu nói không thấy áp lực mới là lạ .
"Dám hỏi Anh Lương Viện lấy thứ này từ đâu?"
Giang viện phán hỏi một câu, hàng chục ánh mắt tự động đổ dồn về phía tiểu Lương Viện thấp bé ở hậu cung, Thiện Lâm phát giác ra, không chỉ Hoàng hậu hay các phi tần, mà cả hoàng đế... y cũng đang nhìn nàng.
"Ta..." Nàng do hơi run nên giọng lấp bấp khó nói nên lời, hai tay nắm chặt váy áo, tỏ ra bình tĩnh nhất mà đáp: "Trong cung của ta có một thái giám, gia đình hắn lên kinh thành buôn bán loại cao dược này, ta chỉ biết đây là loại hương đang có tiếng tăm, có điều do gia đình hắn gặp việc không may nên gặp thua lỗ, ta thấy họ đáng thương nên mua hết về."
Do sợ bị nghi ngờ, Thiện Lâm nhanh miệng nói thêm điều quan trọng nhất: "Đích thân ta có dùng thử qua, thậm chí còn mang cho vài vị thái y xem thử, họ đều nói là không gây hại, ta vì nghe nói Tần Hoa Nghi than phiền chuyện bị rạn da, vừa lúc thuốc này có công hiệu trị liệu cho da nên ta mới đem tới tặng cho Hoa Nghi dùng thử."
"Thì ra là vậy..." Giang viện phán trầm ngâm một câu.
Lão Giang Mục xưa nay cứ trưng ra ngoài thái độ điềm tĩnh, chẳng biết vì sao mặt mũi giờ lại u ám buồn rầu, những người ở gần còn nhận ra mắt lão rưng rưng sắp khóc đến nơi.
Quen biết lâu năm, Hà phi dường như rất thấu hiểu Giang viện phán, nàng ôn tồn nói: "Giang viện phán trí nhớ tốt quá, nếu tính ra nay đã gần tám năm rồi, người mất nhiều năm, chớ nên đau lòng quá..."
"Đức phi sao có thể nói vậy?" Diêu phi tay đặt lên ngực, vẻ mặt sót thương ão não: "Giang Tần là con gái của Giang đại nhân, máu thịt liền nhau, con mình mất thì dù qua mười năm, hai mươi năm, chỉ cần nhớ tới là lòng liền đau, mà cái cao Thạch Hương này..."
Trừ những người tại vị từ Thanh Lương vương phủ năm đó, số phi tần còn lại chẳng ai hiểu ý nghĩa cuộc đối thoại của họ cả.
"Đúng là vẫn phải nên kiểm tra cho kỹ..." Hà phi gật đầu tán đồng.
Giang viện phán cố nén bi thương, cúi người nói 'vâng', tiếp tục làm việc mình cần làm, lão xới hủ cao lên nhìn cho kỹ bên trong, ngửi sâu, cuối cùng còn bỏ vào miệng mà nếm.
Nhăn mặt một hồi, lão đứng thẳng người dậy, ràng mạch bẩm báo: "Hồi bệ hạ và các vị nương nương, tuy đúng là loại cao Thạch Hương năm xưa, nhưng trong này không có gì gây trở ngại tới thai nhi hết."
Tảng đá trong lòng hoàn toàn được trút bỏ, Thiện Lâm có thể cảm nhận được hai vai mình giờ đây nhẹ bâng, an ổn mà trĩu xuống không chút vướng bận.
"Tốt..." Võ Tương Minh thẳng lưng
Không ai rõ y nói 'tốt' là tốt chuyện gì, trong khi nguyên nhân Tần Hoa Nghi mất thai chưa được tìm ra.
Giữ toàn thể chúng phi ở đây cả hơn hai ba canh giờ, lục tung mọi ngóc ngách, đem từng món đồ ra kiểm tra, ngay cả cung nhân Các Vân hiên cùng bị mang đi Bạo Thất thẩm vấn, tới giờ mọi manh mối gần như không có.
Và kết luận duy nhất mà các Thái y có thể mang ra, đó là Tần Hoa Nghi tự mình không biết giữ sức khỏe mới gây ra tai hoạ, không phải do nguyên nhân gì đằng sau hết...
Võ Tương Minh mất kiên nhẫn mà thở mạnh, hai tay đặt xuống hai bên đầu gối, mặt cúi gầm nhìn xuống đất.
Tuy ở đằng xa, nhưng mắt Thiện Lâm có thể nói là tinh tường hơn ai hết, nàng thấy được, bên ngoài vẻ trầm lặng là sự đau đớn khôn xiết, nhớ về những lần y hỏi han chăm sóc Tần Hoa Nghi, không phải là vì yêu thương gì nàng ta, mà là bởi đứa nhỏ trong bụng, bao nhiêu hy vọng, sự vui sướng đều đặt vào đó, giờ đã mất hết.
Sâu trong thâm tâm, nàng thật sự rất muốn đi đến bên cạnh y...
...
Lý hoàng hậu hôm nay hiền lành đến lạ, cả buổi không hề nói ra câu châm chọc tùy tiện nào, nàng ngồi bên cạnh hoàng đế lo lắng xoa xoa lưng y, mềm mỏng an ủi: "Bệ hạ... người cứ việc khóc hay đau lòng, nhưng chỉ một lúc này thôi, đừng vì u uất mà tinh thần bị hao mòn tổn hại..."
Hoàng hậu có thể tính tình nóng nảy cộc cằn, hay làm ra hành động kì quặc, nhưng mỗi khi bên cạnh hoàng đế, nàng luôn tỏ ra ngoan ngoãn đúng mực, nhất là bộ dạng dịu dàng sầu lo hiện giờ, thật không khỏi khiến chúng phi sững sờ.
Chỉ là, hoàng đế có phần hơi hờ hững, vươn tay đẩy đẩy nàng ra, khàn giọng: "Trẫm không sao..."
Diêu phi quan sát hết nhất cử nhất động của tất cả mọi người, chán nản bâng quơ một câu: "Ta còn nhớ hồi đấy Giang Tần sảy thai, các thái y cũng kết luận giống như vậy, sau đó mọi chuyện ra sao chắc ai cũng đã rõ..."
Nhắc tới biến cố năm đó, mặt một số người trong điện hơi tối sầm, Võ Tương Minh dĩ nhiên đoán ra nàng ta muốn ám chỉ cái gì, lia tầm mắt về đằng xa nhìn tiểu Lương Viện đang khúm núm một góc, định mở miệng thì Diêu phi đường đột chen miệng cắt lời y:
"Thần thiếp còn nhớ, năm ấy... Tần đại danh y là người phát hiện ra số Thạch Hương cao có vấn đề tiềm ẩn, là bằng cách nào nhỉ?"
Thiện Lâm toát mồ hôi, ngớ người ra vì chữ vấn đề tiềm ẩn mà Diêu phi mới nói, tự hỏi nàng định làm gì, đúng lúc này Giang viện phán mới vội trả lời:
"Vi thần đáng chết! Chuyện từ hơn tám năm trước, vi thần nhất thời quên mất việc quan trọng nhất này..."
Lão quay trái quay phải, hướng tới tên thuộc mà lên giọng cao vút:
"Mang nước muối tới đây..."