Thiên Thu

Chương 90




Hơn tám năm trước, Võ Tương Minh lúc bấy giờ mà còn một Thanh Lương vương nho nhỏ trong số các hoàng tử được phong vương của tiên hoàng.

Lý hoàng hậu cũng chưa được chọn làm chính thất Vương phi, đừng nói gì tới nhóm người Chung phi, Diêu phi, Hà phi đều mới là Lương Đệ mới vào vương phủ không bao lâu.

Mà Vương phi của Thanh Lương vương Võ Tương Minh khi ấy là Triệu Yên Vân, con gái nhà Triệu vương tiếng tăm lừng lẫy, là huynh đệ kết nghĩa cùng thảo phạt nam trinh bắc đẩu với tiên hoàng Tuyên Vũ đế.

Triệu Yên Vân này bề ngoài là nữ nhân dịu dàng, thấu đáo nhân nghĩa, nhưng đằng sau là kẻ hiểm trá, quỷ quyệt, hãm hại phi tần và vương tử.

Ả là Vương phi do đích thân tiên hoàng chọn, là con cháu Triệu gia, Võ Tương Minh làm sao dám tùy tiện làm căng với ả, cho nên một số thứ đành phải nhẫn nhịn kiềm chế, vờ như mắt không thấy, tai không nghe, khách khí nhất có thể đối với ả.

Năm đó có một thiếp thị vương phủ tên là Giang Thể Ánh may mắn mang thai long nhi, Triệu vương phi vì nhập phủ lâu nhất mà chưa có con nên sinh ra đố kỵ ghen ghét, tặng tới một hộp Thạch Hương cao trộn lẫn Bạch Ân dược vào bên trong.

Thứ dược liệu này xuất xứ từ Đại Tuyên quốc cách xa nghìn vạn dặm, vô cùng có hại đối với phụ nữ mang thai, mang tới tác dụng chẳng khác gì so với xạ hương, cho nên từ rất lâu nó đã trở thành cấm dược bị Minh Khánh hoàng đế của tiền triều Đại Tuyên cấm lưu hành, nếu không phải là người học y sống qua tuổi bát tuần, sợ là ở Vạn Thành không có mấy người biết đến cái thứ đấy.

Màu sắc mùi hương của Bạch Ân dược thoạt nhìn qua giống hệt với thuốc dưỡng da thông thường, đặc biệt là Thạch Hương cao màu trắng hồng trong suốt, nếu đem hai thứ ra ngửi hay nếm thì không thể nào phân định đâu với đâu cả.

Chỉ khác một điểm duy nhất, khi bỏ vào nước muối, Thạch Hương cao bón thành cục, còn Bạch Ân dược chuyển thành màu lục nhạt, trông rất kỳ dị, bốc lên cả mùi hôi tanh.

Vị tiểu thiếp Giang Thể Ánh chính vì năm đó sử dụng quá nhiều, lại đang ở những tháng cuối mà dẫn tới hư thai, gây nguy hại vô cùng lớn, cuối cùng biến thành một xác hai vong mạng.

Võ Tương Minh từng vò đầu bứt tóc cho người điều tra suốt một tháng mà một chút manh mối cũng không có, cứ tưởng là chuyện này sẽ chìm vào quên lãng mãi mãi, cho tới khi Tần Khang đại phu nổi danh thiên hạ đột ngột phát giác ra huyền cơ bên trong Thạch Hương cao, chỉ ra đích danh tội trạng của Triệu thị.

Lần đầu nếm trải sự đau lòng khôn nguôi khi mất con, lại còn tuổi trẻ khó kềm chế, không biết suy tính cho đại cục, kết quả là đích tay Võ Tương Minh đã dùng gươm... chém lìa đầu Triệu thị...

Cũng chính vì thế mà một hồi sóng gió lớn trên triều cương nổ ra, Triệu vương trở mặt thành thù với Thanh Lương vương Võ Tương Minh, chuyển sang ủng hộ Tam hoàng tử Thuận An vương, tiên hoàng lúc ấy cũng hết sức giận dữ, suýt nữa đã truất mất tư cách tranh ngôi Thái tử của Võ Tương Minh.

Lại nói về số Thạch Hương cao mà Giang Tần sử dụng, sở dĩ Tần đại danh y có thể biết được bên trong có Hồng Ân dược đều là nhờ kinh nghiệm lâu năm lão ngao du sơn hải, từng tới Đại Tuyên kết bái kim lang với nhiều chí hữu, học hỏi vô số bí phương lạ mắt, trong đó có cả việc Hồng Ân dược ngả xanh mỗi khi ngâm nước muối...

....

Dẹp bỏ việc tám năm trước đi, giờ đây dường như hình ảnh kinh hoàng năm xưa một lần nữa đã lặp lại ngay trước mắt Võ Tương Minh.

Trong cái bát sứ trắng tinh là nước muối thoa trộn với Thạch Hương cao, ánh lên chỗ hồng chỗ lục xen lẫn với nhau không thể lệch đi đâu, thậm chí còn bốc lên một mùi vô cùng buồn nôn, đúng với những gì mà Giang viện phán kể.

"Nô tài đã hỏi qua nô tỳ cận thân của Tần Hoa Nghi là Vân Chi cũng như Hạnh Tuyển Thị, họ đều nói thai tượng Tần Hoa Nghi bắt đầu suy kiệt nặng nề đi là từ một tháng đổ lại, tức là tương ứng với lúc Thạch Hương cao xuất hiện ở Các Vân hiên..."

Nói về nữ nhi vong mạng năm xưa, Giang viện phán tuy mặt làm như không có gì nhưng ai cũng đều nghe được tông giọng lão run run thấy rõ...

"Anh thị to gan! Ngươi dám mưu hại long thai!!!"

Lý hoàng hậu giáng mạnh bàn tay xuống mặt bàn gỗ, vang lên tiếng 'gầm' chói hết cả tai những người xung quanh, đã vậy còn chỉ thẳng vào mặt vị tiểu Lương Viện mà quát tháo.

Trong tức khắc, tất cả ánh mắt ở trong điện đều ngả về hướng góc khuất, nơi mà vị Anh Lương Viện được tháp phong mấy tháng nay chưa được triệu hạnh một lần đang đứng.

Tất cả mọi thứ trước mắt Thiện Lâm hiện giờ diễn ra quá nhanh, mờ mịt đến phi thực tế, nàng vẫn một mực trợn to nhìn trừng trừng vào bát nước muối, há miệng thở dồn dập, bất ngờ hơn là sau đó chẳng biết nàng lấy ở đâu ra dũng khí lớn không tưởng, dõng dạc mà nói:

"Tần thiếp không làm gì cả! Quyết không quỳ!!!"

Đây là lần đầu tiên Thiện Lâm dám ở trước mặt họ Lý trả lời hiên ngang thế này...

Nàng... nàng không tin! Tuyệt đối không tin vào biến sự này lại từ trên trời ập vào mình, vì sao mà cao Thạch Hương lại có thể chứa Hồng Ân dược được? Rõ ràng các thái y trước đó đều đã kiểm tra qua mấy lần, cớ sao lại...

...

Chỉ tay mắng thẳng mặt mà đối phương không có một chút chuyển động, Lý hoàng hậu tức điếng người, quay qua ả tỳ nữ hô lớn:

"ĐỒ NGU!!! Còn không mau ép nó quỳ xuống?"

Xuân Hoa người hầu của Lý hoàng hậu ngẩn ra mất hai nhịp mới tỉnh táo, ả ra lệnh cho cả một đám cung nhân kéo tới, người đá khuỵ gối Thiện Lâm, kẻ thì đè vai, bắt nàng quỳ cho bằng được.

"Thấy ngươi vô tài vô đức, chẳng được bệ hạ để mắt, bản cung cứ nghĩ ngươi an phận thủ lễ, sống an nhàn đến hết kiếp trong cung, nhưng không ngờ bụng dạ rắn rết tới vậy, đứa nhỏ chưa ra đời mà cũng không tha..."

Càng nói, mắt Lý hoàng hậu càng đỏ ngầu, chất giọng run run nghẹn ngào, hệt như sắp khóc:

"Bệ hạ mất con đau lòng lắm ngươi có biết hay không?"

Hoàng đế...

Mặc xác họ Lý, Thiện Lâm ngỡ ngàng hướng mắt qua phía y, hai bên như tâm linh tương thông mà mặt đối mặt, cái ánh mắt ấy của nam nhân nọ không biết là ẩn chứa điều gì? Đang đau lòng vì mất con... hay là đang thầm căm phẫn kẻ hại hoàng nhi của mình? Phải chăng y đang nghĩ rằng nàng thật sự là thủ phạm hại chết con mình?

"Anh Lương Viện!!! Cớ gì mà người lại làm vậy???"

Cái người khóc bù lu bù loa chính là Hạnh Tuyển thị, ả phóng tới túm chặt cổ áo Thiện Lâm giật giật vô cùng mạnh tay, giống như muốn giết chết nàng cho xong...

"Có phải là ngươi căm tức Hoa Nghi nhà ta hay không??? Ngươi để bụng những gì mà Hoa Nghi nói nên nổi cơn hận, ra tay hại Hoa Nghi để trả thù có đúng hay không?!?"

Y phục Thiện Lâm bận làm bằng tơ lụa loại tốt, cổ áo bị ả nắm chặt lôi kéo mạnh tay tới mức nhắn nhúm thành một cụm.

Điều mà họ Hạnh đang nói chính là sự việc ở Đông Mai viện cách đây mấy tháng trước, Tần Hoa Nghi có nói ra một số lời châm chọc đụng chạm tới Thiện Lâm, bao gồm cả chuyện Liên Thanh chết vì viên Dạ Minh Châu...

Đúng, Thiện Lâm từng tức giận vì Tần Như Huệ dám đem cái chết của Liên Thanh ra làm trò bỡn cợt, nhưng dựa vào thế mà buộc tội nàng thì quá vô lý rồi, nàng định phản bác, bất chợt có tiếng nói của ai đó xen vào.

"Phải rồi..."

Ô Mỹ nhân ẩn mình trong đám phi tần bất chợt kêu lên, nàng ta như nhớ ra gì đó, tay bóp cằm bâng quơ: "Do Hoa Nghi thẳng tính quá, buộc miệng hỏi thăm Anh Lương Viện về biến cố Dạ Minh Châu trước đây, lúc đó Anh Lương Viện tỏ ra khó chịu thấy rõ, giữa chừng còn tự ý bỏ ra ngoài, nếu nói nàng ta ghim thù cũng không phải không có khả năng."

"Phải rồi...

"Ta cũng nhớ ra chuyện ấy..."

Đám người có mặt ngày hôm đó lần lượt đứng ra hùa theo ả họ Ô mà chỉ chứng Thiện Lâm, tựa thể muốn tìm người ném gán hết tội danh cho xong chuyện rồi còn được về nhà nghỉ ngơi.

"Cái loại người như ngươi đúng là đáng sợ..." Lý hoàng hậu trưng ra biểu cảm chán ghét: "Vì một vài lời nói bóng gió mà người ghi thù hại con người khác, lỡ như bản cung mà bạc đãi ngươi, phải chăng ngươi cũng nổi lên sát tâm muốn giết chết bản cung có phải không???"

"Haha..."

Bên môi Thiện Lâm khẽ phát ra một tiếng cười, không phải là cười khổ vì dính phải hàm oan, mà là tức cười vì mình bị một lũ cẩu hùa vào cắn xé...

"Các người nói ta vì bị Tần Hoa Nghi chọc tức mà sinh hận sao? Thế còn các ngươi thì sao? Các người có ghim hận thị không?"

Cánh tay Thiện Lâm vươn lên cao chỉ thẳng vào mặt Ô Mỹ nhân, gằn một tiếng: "Ta nhớ có một dạo cô bị Tần Hoa Nghi ở ngay trước mặt mọi người mắng xối xả, suýt nữa động tay động chân chỉ vì cô lỡ va vào kiệu nghi xe khiến Tần Hoa Nghi suýt chút bị ngã, lúc đó biểu tình trên mặt cô không quá dễ chịu đâu..."

Ô Mỹ nhân bị chỉ chứng mà phát xanh mặt, chưa dừng lại, Thiện Lâm chuyển hướng, tay tiếp tục vào một nữ nhân khác đứng ngay cạnh Ô thị:

"Cả Trịnh Uyển dung đây nữa, cung nhân của cô bị Tần Hoa bạt tai, bản thân cô thì mất hết danh dự, cô có căm tức Tần Hoa Nghi hay không? Còn Tú Lương nhân, cô bị họ Tần hết lần này tới lần khác dè bỉu xuất thân là con quà quan hạt mè cửu phẩm, cô vui vẻ lắm sao? Hoà Quý nhân thì từng bị nàng ta chê bai khả năng ca hát, Dụ Giai phi mấy lần uất ức ra mặt vì bị Tần Hoa Nghi nói lời hỗn xược..."

Chỉ kể bấy nhiêu đây thôi cũng đủ để bao quát được những ngày mang thai họ Tần mang bao nhiêu rắc rối cho hậu cung, trong nhất thời chẳng ai có thể phản bác...

"...các người cũng căm tức thị như ta, thế có phải tất cả cũng đang ôm trong bụng mối hận muốn giết Tần Hoa Nghi hay không?!?"

Cả toà điện im phăng phắc... chỉ còn lại mỗi tiếng nói giòn tan cứng rắn chất chứa đầy nỗi đau đớn phẫn uất của Thiện Lâm...

"Còn Hoàng hậu và Quý phi đây nữa, không phải mấy tháng qua cũng vì bị Tần Hoa Nghi mang thai cư xử hỗn láo mà ở trong cung giận dỗi, hết đánh mắng cung nhân rồi lại đập đồ nguyền rủa hay sao? Hai người có ý nghĩa xấu xa trong bụng không?"

Đây chính là lần đầu tiên Thiện Lâm dám ở trước mặt biết bao nhiêu cung tần hậu phi địa vị cao lớn chỉ tay lớn giọng với từng người, uy lực vang vọng làm cả đám người đều phải lùi ra sau...

Thời gian gần đây, Thiện Lâm cứ luôn nghĩ rằng mình đã bỏ được thói nóng nảy nhanh miệng, tự học tốt được cách nhẫn nhịn, im lặng xem nhẹ mọi việc, mặc cho ai muốn nói gì nói.

Nhưng cả một năm qua bao nhiêu thứ cứ lũ lượt kéo tới, chịu đựng bấy nhiêu đó là quá đủ, đây là giới hạn cuối cùng rồi... nàng không nhịn nổi nữa...

...

Chư phi bị một đứa Lương Viện nhỏ bé như họ Anh lớn mật chỉ trích thì thôi, nay càng sốc hơn là ả dám chất vấn cả Hoàng hậu và Quý phi, đúng là hết muốn sống...

Chung phi nãy giờ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, tại sao Tần Hoa Nghi mất thai lại có dính dáng tới Anh thị kia, nàng còn định sẽ không xen vào, ai ngờ chưa gì đã bị người ta chỉ tên ngay mặt, phút chốc phát hỏa:

"Ngươi nói gì chứ? Bản cung mà thèm hại ả sao?"

Phía Lý hoàng hậu, nàng ta không khí thế như họ Chung, ngược lại chột dạ lùi ra sau hai bước, tự ngẫm nghĩ đúng là thời gian qua họ Tần khiến nàng rất giận, có rất nhiều lúc... muốn giết ả...

Giết ả cho càng nhanh càng tốt... giết cả đứa con trong bụng ả... mãi mãi về sau không muốn nhìn thấy chúng nữa... nhưng...

Nhưng nàng không thể làm được...

Chấp hai tay lên phía trước bụng, Hoàng hậu căng thẳng nhìn nữ nhân họ Anh, lần này nàng không lớn tiếng, không gào thét mà tỏ ra vô cùng bình tĩnh:

"N... ngươi... đã hại người mà còn dám nói năng ngông cuồng như thế sao? Bản cung dù không vừa lòng Tần Hoa Nghi đi nữa cũng sẽ không hạ mình làm chuyện bẩn thỉu gây hại cho long mạch, làm bệ hạ phải đau lòng..."

Thiện Lâm cắn chặt môi dưới, thu lại hết sự bùng nổ vừa nãy vào lòng, nàng gắng sức hít thở đều đều, mặt đối mặt cùng hoàng hậu, nghẹn giọng đáp lời:

"Thần thiếp biết mình lộng ngôn, nhưng những gì vừa nói chỉ là đang nói theo lý lẽ của nương nương mà thôi. Cứ cho là Thạch Hương cao có trộn thuốc gây hại, nhưng thần thiếp tặng nó cho Tần Hoa Nghi là từ một tháng trước, ai đảm bảo được Hồng Ân dược được bỏ vào sau khi thần thiếp mang tặng suốt cả tháng qua? Còn nếu vu khống thần thiếp ghi thù vì bị Hoa Nghi đụng chạm qua lời nói, Anh Thiện Lâm quyết không nhận tội!!!"

Thái độ bình tĩnh, lời lẽ hợp lý, ai có thể chỉ chứng thêm nữa?

"Ngươi hay lắm..." Lý hoàng hậu nghiến răng kêu ken két, phất óng tay đỏ rực ra lệnh: "Xuân Hoa! Vả vào miệng nó!"

"Dạ!!!"

Xuân Hoa đứng kế Hoàng hậu có vẻ đã ngứa ngáy tay chân từ rất lâu rồi, ả nắn ngón tay, ung dung đắc ý tiến tới trước mặt kẻ bất kính với chủ nhân mình, tay khẽ giơ cao.

Thiện Lâm hiện còn bị đè chặt dưới đất, thực tế không thể nào phản kháng được, đành phải nhắm mặt chịu trận, ngay lúc Xuân Hoa vươn cao tay định đánh xuống...

"Thôi đủ rồi..."

Đám hậu phi ở nội điện nãy giờ cứ mỗi người một câu, căn bản Võ Tương Minh từ đầu chí cuối đây tới giờ mới chịu mở miệng, cũng chẳng ai nhớ được lần cuối cùng y chịu lên tiếng là từ lúc nào.

"Tất cả..." Ngón tay y giơ lên ngang mặt, đảo qua một loạt đám nữ nhân chua ngoa lắm lời, giọng điệu ẩn nhẫn trầm thấp nhưng mang uy chấn lớn không tưởng: "Đừng ai nói gì nữa hết..."

Nói tới đây, y xoay ngoắc người lại trừng trừng Lý hoàng hậu ngồi cạnh, khẽ gằn tiếng: "Còn nàng nữa... ngồi yên một chỗ đi!"

Lý hoàng hậu bực mình, tự nghĩ mình chỉ đang lấy thân phận chính cung ra dạy dỗ phi tần phạm tội mà thôi, thực tế mình chẳng có chỗ nào sai, thầm thấy uất ức trong lòng vì bị mắng oan, trút hết sự căm hận qua ánh mắt mà nàng nhìn ả họ Anh.

Xuân Hoa lúc này không dám manh động gì thêm, thu tay trở về vị trí của mình...

Không ai lên tiếng hay cử động, người người trong Các Vân hiên đồng loạt giữ im lặng, thậm chí không cử động, không gian chỉ còn lại một vài tiếng y phục sột soạt nghe gây ra khó chịu cho người nghe.

Mà kẻ gây ra âm thanh ấy là Diêu phi, không biết nàng ta vì thấp thỏm chuyện gì, cứ loay hoay nhìn qua nhìn lại suốt, nhất thời gây chú ý đến hoàng đế, y ghé mắt tới, hỏi:

"Nàng lại làm sao nữa?"

"Thần thiếp..." Diêu phi bĩu môi cúi đầu, muốn nói mà lại không dám, chần chừ do dự làm người ta mất kiên nhẫn, sau cùng mới bẽn lẽn thấp giọng: "Thần thiếp có điều muốn nói, mà bệ hạ cấm chúng thần thiếp không ai được nói gì, vậy nên thiếp không biết có nên nói hay không?"

Võ Tương Minh thấy mình như bị nàng bỡn cợt vậy, hết chịu nổi mà xua tay: "Mau nói đi..."

Diêu phi cười nũng nịu, thong dong xắn tay áo thêu hoa, bảo:

"Chẳng phải ban nãy Anh thị có nói Thạch Hương cao là mua từ một tên thái giám ở Bách Hợp điện hay sao? Chỉ cần kêu người tới đây đối chất là được, chúng ta cứ như vậy mà tra dần tớibnguồn gốc ẩn tình phía sau, chắc chắn sẽ có kết quả..."

Nghe nhắc tới Tiểu Ân Tử, dù Thiện Lâm không làm gì sau mà lại cứ thấy lo lo bất an, có lẽ đây là trực giác mà bất kỳ ai cũng đều có lúc sắc gặp nguy hiểm...

Diêu phi tuy tính nết hay đâm chọt xỉa xói người khác, nhưng nàng luôn là người ăn khôn khéo bình tĩnh, nói gì cũng vào thẳng trọng điểm quan trọng nhất.

Hoàng đế gật gù, mắt nhắm nghiền, lạnh giọng:

"Gọi hắn tới đây!"

____________

Tần Lập xuất cung đã hơn một tháng, cốt yếu là quê nhà có biến sự cho nên hắn mới thỉnh cho cho được hồi hương một thời gian.

Mà nhờ lần xuất cung hồi hương này mà hắn biết được một chuyện vô cùng tồi tệ.

Năm xưa thân phụ hắn là Tần Khang ngao du thiên hạ tìm hiểu về y học, trên hành trình còn có một bằng hữu khác tên là Chu Đại.

Khác với Tần danh y tiếng tăm lẫy lừng một thời, Chu Đại thoái lui khỏi giới y dược khá sớm, từ mười mấy năm về trước đã lui về Nghi Châu an cư lạc nghiệp, không đoái hoài đến chuyện thế sự nữa.

Mà Nghi Châu cũng là quê hương Tần Lập, lần này trở về, hắn không chỉ giải quyết chuyện nhà mà còn ghé thăm cả Chu Đại.

Bọn họ về rất nhiều chuyện, từ chuyện gia đạo, bàn luận về y học đến cả thế sự ngoài chiến tuyến hai nước Vạn Thành và Vạn Nam, tóm lại miễn có chủ đề là đem ra mổ xẻ ngay.

Chẳng biết họ nói qua bao nhiêu vấn đề mà giờ đã bắt qua tới việc trong cung, nói về thể trạng sức khỏe của từng người, Chu Đại có kinh nghiệm thâm niên nhiều năm nên truyền đạt được vô số kiến thức mà Tần Lập xưa nay chưa hề biết tới.

Lúc về đây Tần Lập tiện tay mang theo cả hộp cao Thạch Hương của Thiện Lâm trong cung, vì đang bàn luận y dược nên hắn liền mang ra cho Chu thúc xem, cốt yếu là muốn nghiên cứu thêm về các hương liệu lạ mắt từ Đại Tuyên này.

Không đợi Tần Lập nói ra tên, Chu Đại nhìn ngửi một lần liền biết ngay đây là Thạch Hương cao, ông ta tuy thoái lui nhiều năm nhưng công phu còn vô cùng phong phú, chẳng hề thua kém gì cả ngự y trong cung, so với Tần danh y là một chín một mười

Năm đó ông từng cùng Tần Khang đi chu du tới tận Đại Tuyên xa xôi, khám phá ra được vô số kỳ phương dị thảo, cao Thạch Hương là một trong số đó, đây là dược liệu có dụng dưỡng da thuộc hàng thượng phẩm, hay được hậu phi tiền triều vua Minh Khánh sử dụng, tác dụng không chỉ dưỡng nhan mà còn trị sẹo, trị nám và khô da, có tác dụng nhanh chóng hữu hiệu, nguyên liệu đều từ thảo mộc thiên nhiên mọc ở vùng núi phía nam, trộn với mùi hương của hải ly và một vài thuốc dược, thành quả là ra một mùi hương ngất ngây lạ mũi là Thạch Hương cao cùng công dụng thần kỳ.

Nói tới Thạch Hương cao, đột nhiên Chu Đại bắt qua một loại cao dược khác có mùi màu giống hệt như Thạch Hương, tên gọi là Hồng Ân dược, đây vốn là bí phương bị thất truyền từ lâu vì có tác dụng gây hại đến sinh hoạt phái nữ, nhất là đối với người mang thai khi sử dụng trong thời gian dài.

Nghe nói thời Minh Khánh nhiều niên đại trước, nữ nhân trong kinh thịnh hành sử dụng Thạch Hương cao, có kẻ vì muốn kiếm lợi mà đem Hồng Ân dược giả làm Thạch Hương mang đi bán khắp nơi, nhiều nữ nhi mệnh phụ trong thành bị tác hại từ dược liệu mà lâm nạn, chuyện này làm ầm ra khiến Minh Khánh đế long nhan đại nộ, ban lệnh cấm lưu hành sử dụng Thạch Hương cao lẫn cả Hồng Ân dược dù là với mục đích gì, cho nên hai thứ này mới trở thành bí phương.

Thạch Hương cao với Hồng Ân dược một thứ có lợi, một thứ gây hại, sớm đã rơi vào dĩ vãng, Chu Đại không biết nguyên do gì mà Tần Lập lại có cả hộp.

Lão cũng không quên chỉ cho Tần Lập cách để phân biệt thai thứ với nhau, chỉ cần đem ngâm cùng nước muối, nếu một trong hai thứ chuyển màu thành xanh rêu, có phát ra mùi hôi lạ... thì đó chính là Hồng Ân dược.

...

Những lời mà Chu Đại nói Tần Lập luôn để trong lòng, nhìn hũ cao Thạch Hương trước mắt, chẳng hiểu sao hắn cứ thấy rối bời, mong là nghi ngờ của mình chỉ là viễn vông.

Nhưng cuối cùng vẫn không gì thắng được sự tò mò, lấy nước muối ra ném một ít Thạch Hương cao vào. Và kết quả sau đó... giống hệt những gì mà Chu Đại kể.

Cứ thế, Tần Lập về kinh trước dự định mười ngày, nhưng mọi thứ dường như đã muộn...

____________

Cái gọi là cú sốc đầu đời có lẽ là những gì mà Anh Thiện Lâm ở tuổi gần mười bảy đang đối mặt...

Tiểu Ân Tử... Tiểu Ân Tử... hắn dám...

Ngày đó... hắn quỳ dưới chân nàng khóc thảm thiết, hắn nói gia cảnh mình khó khăn nợ nần, hắn nói ca ca bị thương, hắn nói mình không còn tiền bạc để xoay sở cho cả nhà, trông hắn thật đáng thương, làm cho nàng phải động lòng trắc ẩn...

Nhưng ngày hôm nay, hắn thật là khác... thong dong bình tĩnh, mặt không một tí huyết sắc ở trước mặt bao nhiêu người những lời ghim thẳng vào trái tim Thiện Lâm, khiến cho cả đời nàng mãi mãi không thể nào quên được.

"Từ mấy tháng trở lại đây, cứ mỗi lần từ Các Vân hiên trở về thì Lương Viện lại luôn tỏ ra bực tức khó chịu, có một số lần lầm bầm mắng chửi... nô tài... nô tài không dám chắc là Lương Viện đang nói về ai, nhưng hầu hết đều là sau khi gặp Tần Hoa Nghi xong mới thế..."

Tiểu Ân Tử ngay cả nhìn cũng không nhìn đến chủ nhân mình là Anh Thiện Lâm, hắn hướng mắt về đế hậu nói chuyện vô cùng dõng dạc, giống như mọi việc hắn kể đều thật sự xảy ra.

"Thế còn Thạch Hương cao thì sao?" Diêu phi hỏi.

"Dạ bẩm... nhà nô tài buôn bán xuất thân từ Bắc Yến, hàng năm đều đem lên kinh thành buôn bán, tầm hơn tháng trước, gia đình nô tài thua lỗ, Anh Lương Viện sau khi hỏi thăm thì biết được nhà nô tài bán cao Thạch Hương nên ngỏ ý muốn mua, còn dùng hết cả bổng lộc trong cung lẫn tiền thưởng từ hồi làm cung nhân ra mua hết lô hàng, nô tài cứ thế mang vào cung cho chủ nhân, còn vì sao có Hồng Ân dược trong đó, cái này phải hỏi chủ nhân, nô tài không thật sự không biết "

Những điều mà Tiểu Ân Tử kể không quá sai lệch diễn biến, nhưng khác ở chỗ hắn thêm vào một vài điểm chưa từng xảy ra. Nàng thầm rủa họ Tần từ lúc nào? Nàng chủ động muốn lấy Thạch Hương cao? Cách mà hắn nói bẻ cong hoàn toàn mọi chuyện, cứ như nàng là kẻ nhất quyết muốn mua Thạch Hương cao, vì oán giận mà trả thù Tần Hoa Nghi...

"Tiểu Ân Tử! Ngươi...!!!" Liên Nhu không kiềm chế được mà thất thanh: "Ngày hôm đó là ngươi nài nỉ khóc lóc với chủ nhân ta, chủ nhân thương hại mới đem hết tiền bạc ra cho ngươi đem ra ngoài trả nợ, chủ nhân không hề muốn mua cái đống hương liệu rác rưởi của ngươi! Đừng có ở đây đặt điều dựng chuyện!"

"Nhưng những việc Tiểu Ân Tử nói hoàn toàn đã xảy ra..." Hạnh tuyển thị cắt ngang Liên Nhu, tiếp tục dùng lời sỉ vả nhắm tới Thiện Lâm:

"Anh thị lấy danh nghĩa phi tần bỏ tiền ra đưa cho Tiểu Ân Tử mang ra ngoài cung, còn hắn thì mang Thạch Hương cao đem về cho chủ, rõ ràng là một cuộc mua bán, bây giờ lại chối bay chối biến, mặc kệ các người chối bay chối biến, sự thật lớn nhất ở đây là chính Anh thị đã nhận lấy Thạch Hương cao từ Tiểu Ân Tử, tự mình mang tới tặng cho Hoa Nghi nhà chúng ta..."

Hạnh tuyển thị vén váy lết gối tới gần hoàng đế, mắt rưng rưng nhưng giọng điệu vô cùng quả quyết:

"Bệ hạ, nô tỳ dám cùng Vân Chi cận thân của Tần Hoa Nghi bước ra làm chứng, suốt mấy tháng qua trừ những lần Hoa Nghi lấy ra sử dụng, không hề có ai động vào cao Thạch Hương hay bất kỳ loại dược liệu yên chi nào khác, bởi vì Hoa Nghi ghét nhất là ai dám lấy đồ của mình, nếu có người bỏ Hồng Ân dược, chỉ có thể là từ trước khi mang tới Các Vân hiên thôi..."

Cung nữ Vân Chi cũng lập tức đứng ra bẩm: "Nô tỳ có thể làm chứng cho mọi điều mà Hạnh tuyển thị nói!"

Hộp Thạch Hương cao bị vơi đi không ít, nhìn qua là biết đã dùng rất nhiều lần, nếu có một nguyên do duy nhất để Tần Hoa Nghi xảy thai, không ai nghi ngờ được là từ đây ra.

Ẩn phía sau đám phi tần, không ai thấy được có một vị Ninh Tiệp dư bồi hồi bức rức không yên, muốn nói gì đó mà sau cùng vẫn không dám mở miệng...

"Ngay cả cấm dược từ ngoại quốc cũng đem vào cung mua bán, cái gan này đúng là lớn. Chậc chậc..." Diêu phi lắc đầu tặc lưỡi, nét mang hữu hiện vẻ cợt nhả châm biếm:

"Mà Anh Lương Viện nhân đức quá, đem hết của cải ra cho một tên nô tài thiếu nợ, đây là lần đầu tiên bản cung được thấy đó..."

Cứ mỗi lần họ Diêu mở miệng là giống như gươm dao đâm vào kẻ đang thất thế, càng làm cho người ta tin vào chân tướng trước mắt hơn, lẽ thường thôi, thân là phi tần có ai lại vì thương hại mà đem hết bổng lộc tiền bạc của mình cho một nô tài tên nô tài chứ, đem kể ngoài miệng ai mà tin cho được... mà cái đáng nói hơn nữa chính là cái câu cấm dược ngoại quốc, Thiện Lâm giờ có nhảy sống hoàng hà cũng chẳng rửa sạch ô danh.

"Bệ hạ..."

Lần này Tiểu Ân Tử hai mắt trào nước, đầu liên tục gập xuống mặt sàn, nức nở kêu khóc: "Lương Viện có thể là vì một bốc đồng mà làm sai, xin bệ hạ mở lượng hải hà, tha thứ cho lỗi lẫm cho chủ nhân!!! Bản thân nô tài cũng có lỗi, hầu hạ ngày đêm mà chưa hiểu được tâm ý chủ nhân, làm cho chủ nhân hết buồn. Nếu nô tài mà biết mọi chuyện thành ra như vậy, nô tài thà để bá phụ ở quê nhà chịu khổ vì nợ chứ không để chủ nhân lầm đường lạc bước..."

Càng nói, sức dập của Tiểu Ân Tử càng mạnh, tới nổi vầng trán đã ưa ứa máu...

"Nô tài nguyện chịu hết mọi hình phạt và trách nhiệm cho chủ nhân!!! Chỉ xin bệ hạ tha thứ cho chủ nhân lần này!!!"

Tấm lòng trung trinh vì chủ của hắn làm cho không ít phi tần cảm động...

...

Còn Thiện Lâm... nàng trợn to nhãn quan nhìn tròng chọc đứa nô tài nhỏ bé mà mình từng cho là đáng thương, khoé mắt ngân ngấn nước làm ướt đẫm khoé mi, miệng giật giật cứng đờ như hoá đá, không thể mở miệng nói ra bất kỳ một câu nào.

Thì ra là vậy... tất cả đều là sự sắp xếp ngay từ đầu...

Khi không Nội Vụ cục cử đến chỗ nàng một tên thái giám mới, điều tra sơ qua chỉ thấy gia cảnh bình thường, không có gì đáng nghi, nhưng hoá ra là một kế hoạch đằng sáu.

Những ngày vừa qua hắn che giấu thân phận kỹ lưỡng, làm một tên thái giám ngoan ngoãn, siêng năng cần cù lấy hết thiện cảm của mọi người, tới lúc thích hợp thì quỳ dưới chân nàng van khóc cầu xin giúp đỡ, tự tiện nmang Thạch Hương cao vào cung với muốn tặng lễ trả ơn, đã thế còn gợi ý nàng đem tặng chúng cho Tần Hoa Nghi.

Âu lỗi cũng do nàng tự quá chủ quan... cứ nghĩ là để thái y kiểm tra qua cẩn thận rồi liền sẽ không sao... giờ mới hiểu... ngay từ đầu đối phương đã ở cái tầm với khác mình.

Nếu có trách, chỉ đành trách Thiện Lâm nàng vì tin người mà trở nên mềm lòng, để một phản nô đâm sau lưng, đúng là đau đớn không gì diễn tả được...

...

"Họ Anh kia! Ngươi còn gì để chối cãi hay không???" Bây giờ mới là lúc Lý hoàng hậu thể hiện ra uy lực của mình, nàng ta đứng phắt dậy, hô lên một tiếng lớn.

Đầu óc Thiện Lâm hiện giờ quay mồng mồng, cứ thấy ong ong choáng váng chẳng nghe ra được gì xung quanh, hay đúng hơn... nàng không muốn quan tâm tới điều gì trên đời này nữa.

Thứ duy nhất mà nàng chú ý hiện tại... chính là cách mà hoàng đế nhìn mình, mắt y sâu không thấy đáy, cháy rực như lửa đạn xuyên thủng cơ thể nàng, y luôn là vậy, không muốn biểu lộ ra cái gì trên mặt, biểu cảm gây nên sự mơ hồ to lớn dành cho kẻ đối diện, mãi mãi không ai có thể hiểu được y...

"Bệ hạ!!!"

Mộc Lan hét lên, lẫn từ trong đám phi tần chạy ra trước mắt hoàng đế, nàng núp ở một góc theo dõi suốt buổi, nhìn Thiện Lâm bị lũ người đó dằn xé mà không thể chịu đựng nổi thêm, nhanh như tên bắn phóng quỳ ở giữa điện, vừa khóc vừa biện giải:

"Bệ hạ xin hãy suy xét! Anh Lương Viện không thể nào làm ra chuyện này! Tỷ ấy xưa nay đơn thuần hiền lành, chuyện này chắc chắn có ẩn tình đằng sau, có kẻ muốn hại Anh Lương Viện!!!"

"Tô Tiểu nghi sao mà dễ tin người quá..." Hạnh tuyển thị hừ một tiếng, nói: "Anh thị này không sủng ái, không địa vị gì, ai mà rảnh rỗi hại ả? Là chính ả bản tính nhỏ nhen, nham hiểm xảo trá, ngày trước chính vì không xem ai ra gì, dám mặc màu đỏ chính thất mạo phạm hoàng hậu, bị giáng làm cung nữ mà không hề biết an phận, bày trò tìm cách câu dẫn bệ hạ để làm phi tần, giờ vẫn chưa thoả mãn, thấy Hoa Nghi nhà ta nhận được phúc khí lớn mà ghen ghét, bị Hoa Nghi châm biếm vài câu đã nảy sinh sát tâm, thứ người này chẳng thể dung thứ được!!!"

Hạnh thị một lèo nói ra hết những câu thoá mạ hạ thấp Thiện Lâm, giờ nàng là người có tội, nhân chứng vật chứng đầy đủ, giờ thì trắng cũng đã biến thành đen...

"Ôi trời đất..." Ô Mỹ nhân hét lên một tiếng, ôm mặt mình nhăn nhó muốn khóc: "Anh thị đó cũng có tặng cho ta một hộp Thạch Hương cao, nói không chừng... nói không chừng..."

"Phải rồi, ta cũng có..."

"Ta cũng có..."

"Anh thị này quá độc ác đi, bản thân không được sủng ái, muốn hại Tần Hoa Nghi thì thôi, giờ còn hại luôn tất cả chúng ta..."

"Bệ hạ! Người phải đòi lại công bằng cho chúng thần thiếp!!!"

Bọn họ mỗi người một tiếng, từng câu từng lời nặng nề đau đớn như viên gạch to, ném thẳng vào người Thiện Lâm nhiều đến chồng chất như núi.

"Các vị tiểu chủ yên tâm..." Giang viện phán trầm tĩnh đứng ra khuyên giải: "Lát nữa hạ quan sẽ bắt mạch xem bệnh cho từng người, nếu ai thấy cơ thể có bất ổn, hạ quan nhất định kê phương thuốc chẩn trị."

Nghe Giang viện phán thủ lĩnh Thái Y viện đảm bảo, mọi người mới dần yên tâm hơn...

Đối với mọi chuyện liên tục ập đến, Hà phi chỉ thản nhiên thở dài, nàng quay về phía hoàng đế, dè dặt hỏi: "Bệ hạ à, người định xử lý thế nào?"

Hoàng đế không tiếp lời nàng, phía Chung phi lại cười khẽ, nhàn nhạt bảo: "Tính ra Anh Lương Viện từng là thị nữ của Đức phi, cùng Đức phi quan hệ thân thiết lắm, sao thấy không thấy muội đứng ra bênh vực tiếng nào thế?"

Hà phi lắc đầu, thái độ hờ hững vô cảm đến khó tin: "Từng là chủ tớ hay thân thiết là một chuyện, hại người là một chuyện khác, muội muội dù thế nào cũng phải công tư phân minh, nếu thị làm chuyện đại nghịch bất đạo, làm hại huyết mạch hoàng thất, muội sẽ là người đầu tiên đứng ra luận tội ả."

"Hừm..." Hoàng đế phả ra từ miệng một hàn khí lạnh tanh, long nhãn đục ngầu vì thiếu ngủ ánh lên một vài đường chỉ đỏ, hết sức hờ hững mà hướng về kẻ có tội, môi mấp mấy ra một chất tiếng lãnh đạm:

"Anh thị tạm thời giam vào Bạo thất, lục soát Bách Hợp điện, tất cả cung nhân trên dưới cùng với Tiểu Dinh Tử tạm thời nhốt lại Cung Nhân cục để Mạc Vân thẩm tra, ngày mai truyền triệu bá phụ của Tiểu Ân Tử vào cung tra hỏi cặn kẽ, còn bây ai về nhà nấy, chuyện này trẫm sẽ từ từ làm rõ..."