Thiên Thu

Chương 92




Hoàng đế mang theo gương mặt lạnh lùng dứt khoát rời đi ngay sau khi đưa ra phán quyết, Lý hoàng hậu thì lẽo đẽo đi theo phía sau y kèo nhèo nói đủ câu an ủi không cần thiết, Anh Lương Viện cùng tên Tiểu Ân Tử bị mang tới Bạo Thất thẩm tra, phong toả Bách Hợp điện....

Giờ đã là canh tư, chúng phi ai cũng muốn sụp mí mắt không thức nổi thêm nữa, chẳng ai rảnh rỗi ở lại đây chăm lo cho vị Tần Hoa Nghi kia hết, đành giao phó hết cho Thái y với cung nhân.

Thân là nhất phẩm phi tần phò tá hoàng hậu, Chung phi, Diêu phi cùng Hà phi là ba người phải có trách nhiệm ở lại cuối cùng, lúc họ được về không biết đã khuya như thế nào, bước ra khỏi cửa mà ai cũng mang tâm tư nặng nề sâu thăm thẳm, đoán chừng vẫn là để trong bụng việc mới vừa xảy ra.

"Đến giờ muội vẫn không thể tin được Anh Lương Viện lại có tâm địa như thế, hậu cung đúng là đáng sợ, đến cả đứa trẻ cũng không tha..." Diêu phi tay lau lệ vừa khóc vừa cảm thán.

Chung phi và Hà phi đưa mắt nhìn nhau, cái ánh nhìn mang theo vô số ý tứ, không biết là họ ngầm truyền đạt cho nhau điều gì, cũng không ai tiếp lời Diêu phi.

Ngó qua sân viện của Các Vân hiên, hồi nãy còn tiệc tùng linh đình, bây giờ sao mà quạnh quẽ trống vắng quá, chỉ còn lại đống bàn ghế ngổn ngang, một dàn lá hoa mai đỏ rơi rụng khắp sân, còn có mấy mùi hương nhè nhẹ sót lại từ mấy cái lư đình sớm đã tắt, nhìn vào mà không khỏi thở dài.

"Màu đỏ là màu cát tường, vui vẻ, Tần Hoa Nghi ra nông nỗi này rồi, còn vui vẻ gì được nữa..." Diêu phi đánh giá một lượt rồi liếc ra tỳ nữ đằng sau, bảo:

"Kêu người lau quét sạch sẽ toàn bộ cánh hoa ở đây đi, đừng để lại dù chỉ là một lá hoa, mất công Hoa Nghi tỉnh dậy thấy cảnh lại sinh đau lòng..."

Chung phi cùng Hà phi không mất để tâm tới những lời có chút giả nhân giả nghĩa của họ Diêu, cả ba lúc bước ra khỏi cửa Các Vân hiên liền tách ra ba hướng khác nhau, không nói với nhau thêm bất cứ lời nào.

Căng bản là giữa họ chẳng đến mức thân thiết có thể mặc kệ mệt mỏi mà túm tụm tám chuyện bàn luận vào cái lúc nửa đêm khuya khoắt thế này, ai cũng cần phải nghỉ ngơi để còn lo cho việc ngày mai...

...

Ban đêm ở hoàng cung Đại Trì ở mỗi góc đều được thắp đèn lồng, đặc biệt là ở các khu vực đường lớn, Càn Tường cung may mắn nằm ở nơi nhiều ánh sáng đèn nên chủ tớ Chung phi không gặp quá nhiều khó khăn trên đường về.

Đằng sau là cả một đám cung nhân đi thành hàng dài, nhưng Chung phi chỉ để một mình Lan Châu đi bên cạnh mình...

"Ban nãy đúng là giật gân, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, tiệc sinh thần này không chỉ được ăn ngon, xem ca vũ mà còn được tận mắt xem vở kịch quá đặc sắc đi thôi..." Lan Châu miệng giảo hoạt không ngừng múa mép.

Tần Hoa Nghi hay Anh Lương Viện, hai kẻ ấy đều là thành phần đối nghịch với Càn Tường cung, giờ đây một kẻ mất thai mất cả tương lai, một kẻ ngồi nhà giam, đúng là làm Lan Châu sảng khoái không gì bằng.

"Chủ nhân à, người nghĩ với tội hãm hại long thai, họ Anh chết mấy cái mạng đây..."

Chung phi thong dong đi từng bước, hít thở cảm nhận không khí se lạnh của trời đêm, nàng thở ra một làng hơi trắng, nói: "Không xử chết thì cũng là lãnh phạt giam cả đời làm nô bộc ở Bạo Thất, nhưng đây không phải việc mà bản cung đang lo nghĩ, long thai Tần Hoa Nghi bị mất vô cùng đáng ngờ..."

"Ý người... việc này không hẳn là do Anh Thiện Lâm?" Lan Châu dừng bước, xoay mặt qua hỏi chủ nhân.

Chung phi không tiếp lời ả nô tỳ cận thân, thậm chí còn hỏi ngược lại một câu không mấy liên quan: "Bên Cẩm Lạc cung thế nào rồi?"

Chẳng hiểu sao Chung phi lại bắt qua vị Hiền phi bệnh tật kia, nữ nhân họ Ngô ấy... Lan Châu sớm biết nàng ta không phải kẻ có tâm tư đơn giản, vậy nên hết sức cẩn thận mà hồi đáp hết những gì mình ngóng được: "Sáng nay nô tỳ có đi ngang qua một lần, để ý thấy vẫn thế, người bên trong không có manh động gì."

"Hừ..." Như chính miệng Anh Thiện Lâm nói, Tần thị gây thù với quá nhiều người, bất kỳ kẻ nào trong cung này cũng đáng nghi, đều có khả năng là người mưu hại mẫu tử Tần Hoa Nghi.

Bất chợt một ý nghĩ loé qua đầu, cánh môi Chung phi cong cong, bờ môi hở ra làm lộ một phần răng trắng sứ, tay vuốt vuốt khăn choàng lông vũ màu tím sẫm, ngữ khí mang theo đắc ý vui cười: "Mặc kệ là kẻ nào ra tay với Tần Hoa Nghi, cơ hội trước mắt, sao không thừa dịp này mà quậy lên một trận chứ nhỉ?"

Lan Châu không biết chủ nhân có mục đích gì, chỉ thấy nữ nhân đối diện kề mặt lại gần ả, mấp môi:

"Nếu thật sự có kẻ mang tâm tư ám hại long chủng, thế thì kẻ này phải xem đứa nhỏ Tần Hoa Nghi mang là một mối nguy hại lớn, mà Hà phi... ả là sinh mẫu hoàng trưởng tử, hoàng tử duy nhất của bệ hạ, bấy lâu nay ả ở vị thế độc tôn, Tần Hoa Nghi mà sinh ra hoàng tử, ngươi nghĩ ai sẽ gặp bất lợi?"

Ý tứ rành rành ra đó Lan Châu làm sao không hiểu chứ, ả cũng mím môi cười cười, nhún gối: "Nô tỳ hiểu rồi, sáng mai sẽ lập tức làm ngay..."

Cái mà Chung phi để tâm không phải là con ả họ Anh có phải thủ phạm hay không, cổ nhân có bốn chữ Mượn Dao Giết Người, nàng sao lại không tận dụng triệt để cơ hội lần này hạ đi một vài con tiện nhân chứ?

Anh thị từng là thị nữ của Hà phi, cứ việc bấu chặt vào mối quan hệ ấy giữa chúng mà hướng mọi mũi giáo về phía đám họ Hà là được...

____________

Hiện giờ mọi chỉ chứng đều đồng loạt hướng về phía vị Anh Lương Viện kia, không chỉ có bằng chứng là Thạch Hương cao nàng ta đích thân tặng cho Tần Hoa Nghi, mà ngay cả cung nhân bên cạnh cũng thừa nhận việc nàng lén lút ra ngoài trao đổi mua bán cấm dược ở ngoại quốc, Hạnh tuyển thị và cung nữ Vân Chi thì cùng khẳng định thai tượng của Tần Hoa Nghi sau khi dùng cao Thạch Hương mố biến chuyển xấu, kể cả Trần thái y, vì muốn thoát tội tắc trách nên cũng không thể không hùa theo thêm mắm dặm muối.

Bá phụ, bá mẫu của Tiểu Ân Tử nay đã được triệu nhập cung, thẩm vấn hơn bốn canh giờ mà chẳng có tiến triển gì hết, bọn họ đều chỉ khai nhận là mình làm ăn không thuận lợi mà đổ nợ, càng không biết Thạch Hương là cấm dược, đến khi Tiểu Ân Tử nói có vị lệnh bà trong cung ngỏ ý mua hết số nên họ mới bán. Nói tóm lại, họ trông chỉ giống như là những lão bá tánh bình thường bị người ta lừa gạt.

Anh Thiện Lâm lần này dù có trăm cãi miệng cũng hết đường chối cãi...

Tần Hoa Nghi từ lần báo hỷ lẫn sảy thai đã hai lần làm hậu cung dậy sóng, Cao Thái hậu từ ba ngày trước đã xuất cung tới chùa thắp hương, sợ là mấy ngày tới còn chưa về tới, hoàng đế không muốn Thái hậu đau lòng nên tới giờ vẫn chưa đi báo tin.

Việc này chưa xong thì việc khác đã tới, mới sáng ra thôi mà khắp cung nổ ra vô số tin đồn phỉ báng Hà Đức phi, cho rằng Hà phi vì sợ có thêm hoàng tử ra đời sẽ lung lay địa vị nên âm thầm cấu kết với thân tín cũ là Anh Lương Viện hãm hại Hoa Nghi, dù cho Hà phi vốn có tiếng hiền ở hậu cung, nhưng sau việc nàng để thị tỳ cũ là Anh Lương Viện tiếp cận hoàng đế, một số người đã có cái nhìn khác về nàng, nghi vấn này càng trở nên đáng tin.

Cứ thế mũi giáo lại nhắm về phía Thanh Ninh cung...

...

Tra hỏi cả một đêm, dù cho Mạc Vân dùng biện pháp cứng rắn hay mềm dẻo, Tiểu Ân Tử đều thấy sao nói vậy, một lòng chỉ chứng Anh Lương Viện là kẻ gây tội, đành phải tạm thời mang hắn nhốt vào Bạo thất, chờ hôm khác tiếp tục tra.

Trên đường đi, Tiểu Ân Tử được ba, bốn thái giám áp giải, vẻ mặt hắn có đôi phần thong thả, đơn giản thôi, hắn tự nhận mình chỉ là dân nghèo không biết gì về cấm dược, càng không biết chủ nhân có ý hại người, tất cả đều làm theo lệnh, dù đi điều tra thế nào thì kết quả vẫn vậy, nên suy cho cùng hắn chỉ có thể được phán vô tội, nặng lắm chỉ là ăn gậy hay phạt bổng lộc vài tháng theo lệ mà thôi.

Không ai xung quanh nhận ra rằng cánh môi Tiểu Ân Tử trưng ra nụ cười hết sức đắc ý...

Giữa lúc còn đang dương dương tự đắc đi từng bước tới nhà ngục, đột nhiên có một bóng nữ nhân phóng tới chỗ hắn, Tiểu Ân Tử thấy người nọ hơi quen quen, định mở miệng nói đã lập tức bị đối phương túm chặt cổ áo...

CHÁT!!!

"Tô Tiểu Nghi..." Mấy tên nô tài ở gần đó hoảng hốt thất thanh.

Sức tát thật sự đau đến đỏ mặt, vị Tô Tiểu Nghi ngày thường rất hiền lành, hôm nay lại hung dữ đến là, phía sau nàng ta còn có vị Nam tiệp dư có quan hệ thân thiết với Anh Lương Viện đi cùng, nét mặt tối sầm không thua gì Tô Tiểu Nghi...

...

Mộc Lan chưa bao giờ bùng nổ cơn giận như bây giờ cả, nàng tức đỏ cả mắt vì tên cẩu thái giám trước, túm cổ áo hắn giật kéo thật mạnh, liên hoàn giáng mấy bạt tai vào mặt hắn...

"Tại sao ngươi bày trò hãm hại Anh Lương Viện? Tại sao? Tại sao?"

Nàng càng đánh càng hăng, làm cho hai mặt Tiểu Dinh Tử bị sưng vù cả lên, không kịp nói ra một chữ, mà đám cung nhân xung quanh ngỡ ngàng đến đơ như tượng, chẳng ai đứng ra khuyên ngăn.

"Ngươi bị câm à? Sao vẫn chưa trả lời ta?!?"

Nam Hải Nghi muốn bị mất kiên nhẫn theo, nàng chậm rãi đặt một tay lên vai Mộc Lần ý bảo nó bình tĩnh lại, bản thân tự mình cất bước tới, tay bấu vào cổ áo nhăn nhúm của tên nô tài, lạnh giọng:

"Mau nói đi... là kẻ nào đứng đằng sau sai khiến ngươi làm chuyện bất trung?"

Lúc mở miệng nói, Hải Nghi nhớ tới những gì mà Mộc Lan kể cho nàng nghe, rằng Thiện Lâm ở Các Vân hiên bị cả đám người sỉ vả lăng mạ, bị tên hầu thân cận bán đứng, bị hoàng đế thẳng tay ném vào ngục...

Muội ấy... đã vào ngục hai lần rồi...

Sức tay nàng siết càng mạnh hơn, mày liễu nàng nhíu chặt, tiếng nói mang sự cứng rắn hơn bội phần:

"Nếu ngươi còn cứng đầu thì trách ta không khách khí..."

CHÁT!!!

Cái tát giáng xuống, ngay cả chính Nam Hải Nghi cũng chẳng tin chuyện mình vừa mới làm. Nàng thân là vương nữ Vạn Nam quốc, từ nhỏ những thứ duy nhất được học là làm sao để trở thành nữ tử công dung ngôn hạnh, đi đứng cử chỉ phải khuôn khép phù hợp ngôn hành, văn nho lễ tiết đầy bụng, việc động tay động chân với người khác, trước đây nàng chưa từng muốn là và cũng không bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm...

Tô Mộc Lan với Nam Hải Nghi, một người là tiểu thư quyền quý, một người là vương nữ thanh cao, giờ đây họ đều không còn nghĩ đến cái thân phận ràng buộc mình nữa...

...

Ôm hai bên má đáng thương vừa bị đám nữ nhân kia đánh, Tiểu Ân Tử thở hổn hển, có điều hắn đương nhiên sẽ không vì thế mà nao núng, trưng ra bộ mặt khiêu khích:

"Tô Tiểu Nghi... Nam Tiệp dư... hai người muốn đánh chết nô tài cũng được, nhưng những gì mà nô tài nói đều là sự thật cả... Anh Lương Viện dã tâm to lớn, độc ác không có nhân tính, bây giờ bị vạch trần là chuyện hợp với tình lý thôi."

"Ngươi..."

Mộc Lan nhào tới cho hắn thêm một cái tát, Hải Nghi vội kéo nàng ấy ra sau, bước lên muốn nói, đúng lúc vị công công gương mặt nghiêm nghị tựa hồ là đầu lĩnh đứng ra chắn giữa bọn họ, trầm giọng răn đe:

"Hai vị tiểu chủ, chúng nô tài biết hai vị nóng lòng nóng ruột, nhưng cung quy còn đó, xin hai vị chú ý ngôn hành, chuyện này có Bộ Hình điều tra, cuối cùng là do bệ hạ định đoạt, làm sao cũng không tới lượt hai vị ở đây làm loạn..."

Có người can ngăn, Hải Nghi và Mộc Lan không dám manh động thêm, mặc cho tên cẩu nô tài Tiểu Ân Tử mang nét mặt dửng dưng để các thái giám hộ tống tới Bạo Thất.

Hết cách, cả hai phải ngậm ngùi quay về...

____________

"Tỷ tỷ à... chúng ta phải làm sao đây?"

Mộc Lan lòng nóng hơn cả lửa đốt, không kiểm soát được mình mà đi qua đi lại khắp cả điện, còn Hải Nghi thì ngồi một chỗ vò đầu bứt tóc, nghĩ mãi mà chẳng ra phương pháp gì.

Không khác gì Mộc Lan, bên ngoài nhìn vào thấy Nam Hải Nghi ngồi một chỗ tĩnh lặng, nhưng bên trong nàng rối hơn tơ vò...

Hai lần vào Bạo Thất, hoàn cảnh mà Thiện Lâm đối mặt hoàn toàn khác nhau, lần trước chỉ là sự ghen tuông đơn phương bộc phát từ phía Lý hoàng hậu, chỉ cần hoàng đế ra mặt là mọi thứ giải quyết xong.

Còn bây giờ... cái tội chứng mưu hại huyết mạch hoàng gia, chết chín cái mạng cũng không đến đủ.

Trước kia ở vương cung Vạn Nam, Hải Nghi đã tận mắt thấy phụ vương trị tội cung phi dám giết hại long thai, không chỉ bản thân bị ban tử mà nhà mẹ cũng phải treo ô sa chịu tội, thật quá thê thảm.

Một sự thổ thẹn to lớn cưa thế mà xâm chiếm lấy cõi lòng Hải Nghi...

"Ta còn có cách gì chứ?"

Nàng là vương nữ Nam thị, ở cái đất Vạn Thành này không có tiếng nói hay vị thế gì, chỉ có thể ẩn mình mà sống, ngày hôm nay nàng vì một phút nóng vội mà làm loạn giữa cung, nói không chừng đã để lại sự chú ý, tự trách bản thân sao mà nông nổi quá.

Nhưng chuyện của Thiện Lâm, Hải Nghi nhất quyết không khoanh tay đứng nhìn.

Nàng đã xem nó là em mình, dù lý nào đi nữa cũng phải bảo vệ, tuyệt đối sẽ không để nó gặp chuyện...

...dù cho vương huynh trước đó từng dặn đi dặn lại rằng nàng đừng làm gì dính dáng tới Tần Hoa Nghi nữa.

____________

Giang viện phán cả ngày qua bận rộn chẩn trị qua cho tất cả nhóm phi tần từng sử dụng qua Thạch Hương mà Anh Lương Viện tặng, may mắn là không ai trong số họ có bị gì đáng kể.

Diệu Nhi tường thuật lại hết mọi việc trong cung cho Hà phi nghe, còn nói tới cả chuyện một số đám cung nhân bàn tán về chủ nhân mình, cho rằng Hà phi là kẻ giựt dây cho Anh thị hại người...

"Cái lũ bọn chúng, lời vô lý như thế nào bọn chúng cũng nói được cả, chính tai nô tỳ đã nghe được vài đứa cung nhân nói với nhau bằng từ ngữ hết sức khó nghe về người..."

Hớp ngụm trà nhỏ, Hà phi hờ hững lắc lắc cốc ấm trên tay, ôn tồn nói: "Quý phi thật giỏi, ở tình thế nào đi nữa thì nàng ta vẫn có cách lợi dụng mà xoay chuyển trắng đen, bản cung từ người không liên quan cũng biến thành tội đồ. Haha..."

Nàng che miệng cười rất khẽ khàng, sự đoan trang không vì vậy mà mất đi, còn khiến nàng trông thật kiều mị lạ thường.

"Bệ hạ sao rồi?"

"Vẫn cứ như vậy, không nói gì hết, hoàng hậu từ tối qua luôn ở bên cạnh bệ hạ, nhưng mà... nô tỳ để ý thấy nàng ta hầu như đều bị ngó lơ..."

"Ừm..." Hà phi gật đầu, thong thả uống thêm một hớp trà.

Xoa bóp chân cho chủ nhân, Diệu Nhi ngưng tay một chút, tiếp tục thỏ thẻ: "Nô tỳ có bắt tận tay đám cẩu nô nói xấu người, chủ nhân thấy nên trừng trị chúng thế nào?

Đặt tách trà xuống bàn, Hà phi cảm nhận rõ được nước ấm đang lan tỏa khắp cơ thể mình, nàng ngồi thẳng lưng, quăng ra một câu lãnh đạm:

"Vả rách mồm bọn chúng, tống tới Bạo Thất làm bạn với Anh thị đi..."

____________

Bước ra từ cửa Bảo Long cung, Lý hoàng hậu mang tâm trạng ủ rũ khó thể giải thích được.

Hoàng đế ngồi lì trong tẩm điện cả đêm hôm qua tới giờ, không nói gì hết, mặc cho nàng an ủi khuyên nhủ thế y vẫn không quan tâm, sáng nay còn viện cớ không khỏe nghỉ lên triều một hôm, để cho Nghĩa Thân vương tạm thời thay thánh vụ.

Thậm chí lúc Lý hoàng hậu định tới gần y còn tỏ ra bực mình, bảo nàng lui ra ngoài...

...

Đờ đờ đẫn đẫn đi từng bước trên đường lớn, Lý hoàng hậu đăm chiêu về đủ thứ trên trời dưới đất, nàng sợ hoàng đế sẽ vì đau buồn mất con mà quên ăn quên ngủ, sợ y bị ảnh hưởng sức khỏe, sợ y đổ bệnh...

Chưa bao giờ nàng phải bận tâm suy nghĩ nhiều như giờ cả, mà không biết mình bị sao, cứ mỗi lần nghiền ngẫm bận tâm chuyện gì đó quá là đầu liền đau nhức ong ong, chẳng còn hơi sức để nghĩ thêm..

Chân cứ không tự chủ mà đi về phía trước, mặt mũi đầu óc mơ màng chẳng để đâu với đâu vào mắt, khi bước ngang qua một dãy điện, từ phía sau một bàn tay vươn tới túm chặt vai nàng kéo về, còn tưởng là ả thị tỳ Xuân Hoa mạo phạm mình, nàng quay lại gầm một tiếng:

"Đồ ngu đần! Ai cho ngươi động vào người ta?"

Diêu phi giật mình lùi ra sau, miệng ú ớ: "H... hoàng hậu... là thần thiếp đây?"

Nhận ra cái gương mặt dài ngoằng khó ưa của Diêu phi, Lý hoàng hậu hừ to, môi nhếch lên: "Bản cung và ngươi thân thân thiết lắm hay sao? Dám tự tiện vỗ vai ta, không biết nặng nhẹ!"

Bị mắng, Diêu phi làm mặt như sắp khóc, bĩu môi bảo: "Phía trước là bậc thềm, người đi không chú ý, nếu tiến thêm bước nữa sẽ bị ngã đó?"

Hoàng hậu nhìn xuống chân, quả nhiên có bậc thềm gạch dưới chân, lỡ như không may nàng hoàn toàn có thể bị ngã nhào xuống đất mà bị thương. Tức giận, Lý Hoàng hậu trừng mắt quát cả đám người đằng sau:

"Thấy bản cung suýt té cũng không biết kéo ta lại, một lũ ngu dốt!!!"

Xuân Hoa với đám thái giám cung nữ cụp mắt cúi đầu, nhớ ban nãy chủ nhân hăm he ra lệnh bọn họ không được đi gần mình, phải cách xa chục bước, sự tình bất đắc dĩ làm sao họ biết được... cũng may Diêu phi lanh lẹ, nếu không tội hầu hạ bất cẩn bọn họ chết mười cái mạng vẫn chưa đủ đền tội.

"Nương nương hẳn là vừa từ chỗ bệ hạ ra đi? Bệ hạ làm sao rồi?"

Còn định mắng đám cung nhân tiếp, nhưng vừa nghe Diêu phi nhắc tới hoàng đế, Lý Hoàng hậu liền xụ mặt, thở ra hơi dài sầu não, không còn một chút tâm trạng nào nữa.

"Còn làm sao nữa chứ? Bệ hạ ủ rũ suốt, bản cung đành hết cách..."

Diêu phi tỏ ra ưu sầu mà lắc đầu, cất bước đi qua lại mấy vòng, cuối cùng cất lên một tiếng giận dữ:

"Tất cả đều tại Anh thị đó cả!"

Lẽ ra hoàng hậu đã quên, giờ Diêu phi hữu ý nhắc tới đã lập tức làm cơn hận trong lòng nàng dâng trào, ánh lửa trong mắt bùng lên rừng rực:

"Con tiện nhân đó... dám làm mưu hại huyết mạch của bệ hạ, bản cung hận chỉ muốn đem ả băm ra trăm mảnh..."

Diêu phi vươn tay đùa nghịch lọn tóc, đảo mắt tới lui, ý tứ lời nói gợi lên sự khiêu khích: "Anh thị đấy quả thật ghê gớm, ngày xưa đã có tâm tư mặc đồ đỏ lóe đối đầu với chính cung người, bị giáng thành tỳ nữ vẫn chưa thôi tham vọng, câu dẫn bệ hạ, lại mang tâm tư đố kị hãm hại long thai, loại người này tuyệt không nên giữ lại..."

Vì đang đứng ngay hướng gió nên Lý hoàng lạnh run người, nàng túm chặt áo choàng lông tránh để hàn khí xâm nhập, răng nghiến chặt:

"Ngươi nói với bản cung có ích gì? Bệ hạ đã không muốn bản cung xen vào, ta còn làm gì được nữa?"

Diêu phi khiêng cưỡng lắc đầu, cong mi nói: "Bệ hạ nói thế là vì nương nương dễ nóng giận làm hỏng chuyện, dù sao người vẫn là lục cung chi chủ, xử quyết phân minh ở hậu cung người nắm toàn quyền, người dùng danh phận hoàng hậu đứng ra làm chủ cho Tần Hoa Nghj, một lần xử lý gọn rẽ án này, nói không chừng bệ hạ đối với nương nương sẽ còn có cái nhìn khác đấy..."

"Ý ngươi là..."

"Đám người ở Bộ Hình làm việc chậm chạp lề mề, qua một ngày rồi, nhân chứng vật chứng có hết mà chưa chịu kết án, cứ kết án rồi bẩm lên bệ hạ, cuối cùng cho lệnh xử tử là xong, vậy mà còn cố kéo dài thời gian, bảo phải đợi Anh thị tự mình nhận tội, thẩm vấn tới lui mà chẳng có kết quả gì, đúng là dài dòng lôi thôi..."

Diêu phi nhón từng bước đến bên hoàng hậu, miệng ghé vào tai nàng ta, thì thầm:

"Chỉ cần hoàng hậu người đứng ra tra vấn, bắt ả chính miệng thừa nhận tội trạng là hoàn tất mọi việc, bệ hạ đau buồn vì mất con, hận kẻ hại con mình tới thấu tủy, lần này người thay bệ hạ trút giận, bệ hạ làm sao trách người được chứ? Phải không?"

Vốn Lý hoàng hậu chẳng buồn để tâm tới lời dụ dỗ ấy, nhưng nghe tới mấy chữ thay bệ hạ trút giận, nàng cứ như trúng thuốc mê, lao vào cơn miên man không thể dứt khỏi...

__________

Sâu trong cái nơi Bạo Thất tăm tối nằm dưới hầm đạo Hoàng thành, vẫn là nơi này, cái chốn âm u tối đen đáng sọ, bốn phía là tiếng la hét kêu rào của những tội nhân bị tra tấn, tiếng khóc lóc rên rĩ của người bị nhốt,...

Thiện Lâm đã vào đây hai lần.

Bọn họ bắt nàng ngồi ở gian tối, tra hỏi đủ điều, ban đầu còn nói nhẹ nhàng một chút, nhưng dần về sau càng là những lời đe dọa khó nghe, thậm chí bày ra không ít hình cụ tra khảo dã man nhằm đánh đòn tâm lý với nàng.

Vậy Thiện Lâm có sợ hay không?

...Tất nhiên nàng phải sợ!

Nhưng cái nàng sợ không phải là việc bị hành hình, bị vu oan, mà là nàng sợ An Ly, Liên Nhu cùng toàn thể cung nhân Bách Hợp điện sẽ bị họ mang đi tra khảo nhằm tìm đầu mối, tên quan bộ hình thật sự đã dọa nàng như thế.

Nghe nói Tiểu Dinh Tử bị kẹp tay, Liên Nhu với An Ly bị quất roi... đứa nhỏ An Ly đáng thương khóc lóc ỉ ôi, sau bị vì sợ mà ngất xỉu. Nàng chỉ hận... mình quá vô dụng... không thể bảo vệ nổi bọn họ...

Chỉ là dù cho có thế nào đi nữa... Lâm này vẫn quyết không nhận tội!

Gần một nửa ngày truy vấn không kết quả, cuối cùng họ đành nhốt nàng vào ngục giam, sáng mai lại tiếp tục tra hỏi.

...

Đêm hôm qua Thiện Lâm còn ăn bận rất đẹp mắt, váy áo gấm lụa phẳng phiu giờ nhăn nhúm ố đen, trông chẳng khác gì giẻ lau sàn.

Căn ngục này quá đỗi quen thuộc, hình như nó cũng là nơi nhốt nàng lần trước, cứ đêm tới là lại tối như mực, ngoài chút ánh sáng len lỏi từ cửa sổ phía trên chiếu vào thì chẳng thấy gì, khắp nơi bẩn thỉu nhớp nháp đầy mùi hôi, có thể là xác chuột... mà cũng có thể là xác của những người xấu số...

Trong cái khí lạnh cực độ của cái tiết đại hạn cuối tháng một, ngoài một mớ rơm khô thì chả có gì để đắp cả...

Gian phòng bên cạnh... hình như vẫn là cái nam nhân điên điên dại dại mặt mày lắm lem than đen mà mấy người quản ngục gọi là hoàng tử, nghe qua khá là châm chọc.

Ngồi thẩn thờ ở một góc ngục tối, Thiện Lâm dựa lưng vào bờ tường gạch thô ráp, tay cầm cây Thủy Lâm Ngọc trâm mân mê tới lui.

Giơ lên cao một chút, ánh trăng bên ngoài gọi vào lên viên ngọc xanh làm nó ánh lên thứ tia sáng thật đẹp đẽ, làm mọi sự phiền muộn trong tâm trí Thiện Lâm vơi gần hết.

Hai lần ở trong ngục thì cả hai lần nàng đều có một món vật ở cạnh bầu bạn, lần trước là thanh sáo ngọc lục, bây giờ là cây trâm cài... cả hai thứ đều là do nam nhân ấy tặng cho mình.

Khác một điểm là hiện tại không hề giống lúc đó, nay cả cung Đại Trì đều đã xem nàng là tội nhân thiên cổ thập ác bất xá, không đáng được tha thứ, cho dù là Như Lai Phật Tổ giáng thế cũng chẳng thể giúp cho nàng minh oan.

Nhìn qua thái độ của hoàng đế đêm hôm, vẻ ngoài y tỏ ra lạnh nhạt, không để mọi thứ vào mắt, nhưng vào cái lúc chăm chú nhìn tận vào nơi sâu thẳm nhất trong đáy mắt y, nàng thấy được vô cùng rõ ràng sự đau đớn tột cùng...

Nỗi đau mất con ai có thể không đau?

Vuốt vuốt giọt lệ bên khóe mắt, Thiện Lâm thấy uất hận không thể diễn tả, nghĩ đi nghĩ lại tới ngàn vạn lần nàng vẫn chẳng hiểu được tại sao sự tình đi đến bước đường này? Sao Tiểu Ân Tử lại bày trò đó ra để đưa mình vào bẫy? Cái bẫy khiến nàng lọt vào chẳng mất một chút công sức.

Nàng tới hiện tại chỉ là một cái chức Lương Viện thấp bé, không quyền vị, không thánh sủng, không có nhà mẹ ủng hộ nhiệt tình, cái gì nàng cũng chẳng có... sống trong cung ngày ngày ẩn nhẫn không dám va chạm ai dù là một đứa Tuyển Thị thấp hơn mình nhiều lần, nàng chẳng khác gì có chó hoang vô chủ không đáng nguy ngại...

Vậy rốt cuộc vì cái gì mà họ hại mình? Anh Thiện Lâm này còn có giá trị mà để bọn họ phải mất công mất sức hại mình?

Là Chung phi căm hận nàng từng chỉ chứng Phương Chỉ Lôi? Hay là Lý hoàng hậu sinh lòng bực tức vì nàng từ cung nữ phục vị phi tần?

Là ai?

Cành!

Cửa ngục đột ngột mở to tạo ra tiếng vang lớn giữa màng đêm, tên quản ngục với gương mặt râu ria dữ tợn ló mặt vào, nói:

"Mau ra ngoài!"

Thiện Lâm không nhìn tới hắn một cái, chỉ khàn khàn giọng chán trường:

"Đã tối rồi, không phải Hồng đại nhân đã bảo ngày mai mới tra tiếp sao?"

"Hoàng hậu nương nương muốn gặp ngươi..."

____________

Phía Vạn Nam quốc đang có ý nhắm tới kho vũ khí và lương thảo mà hoàng đế vận chuyển từ về kinh thành.

Nam Sơn Dương vốn dặn dò Hải Nghi phải tiếp cận Tô Mộc Lan moi móc mọi thông tin cần thiết, vì cha muội ấy là quan phụ trách coi sóc kho vận chuyển lúc đi ngang qua Chấn Nam, đó sẽ là cơ hội ra tay dễ dàng nhất...

Kế hoạch ấy tới giờ chưa đâu vào đâu mà Hải Nghi lại phải bận tâm về vấn đề khác, hậu cung đang loạn, trong lúc nôn nóng nàng đã chuyển thư cho Tiểu Cát Tử nói muốn gặp vương huynh Nam Sơn Dương.

Để thực hiện các cuộc biểu loạn, Nam Sơn Dương thời gian qua vẫn ẩn náu nơi ngoài kinh, nhiều lần âm thầm tự phát ra những cuộc nổi loạn làm náo động lòng dân, hễ có cơ hội là lập tức lẽn vào cung từ cái mật đạo vốn được tổ tiên Nam thị âm thầm xây dựng từ xa xưa ở trong hoàng thành này, nghe thấy ám hiệu từ Hải Nghi, hắn lập tức từ hốc tối phóng ra, nhanh hơn cả thú săn mồi giữa màng đêm...

Không ai trên đời này biết được Nam Sơn Dương vui sướng thế nào khi nghe được tin hoàng đế mất con cả, lúc nghe Hải Nghi kể xong, y bụm miệng, cố gắng kềm tiếng cười khằng khặc phát ra, có đôi chút khiến Hải Nghi phát sợ.

"Con cái của Võ Tương Minh suốt mấy năm qua chết đúng là không ít, tới giờ chỉ có một đứa hoàng tử và một công chúa, ngay cả long mạch Vạn Thành đang ít đến thấy rõ, số huynh đệ trẻ tuổi trong vương thất chẳng còn mấy người..."

Càng nói, Nam Sơn Dương càng lộ ra biểu tình nhằm hiểm, y chậm rãi nhả ra một khâu khiến người nghe lạng cả sống lưng:

"Nếu cả hai đứa nhỏ còn lại của hắn cũng gặp một tài nạn nào đó mà chết đi, huyết mạch Vạn Thành đế đứt đoạn, muội nghĩ sẽ thế nào?"

Tim Nam Hải Nghi nhảy dựng, không tin nổi mà trừng to mắt...

Trong cái ký ức từ thuở bé của nàng, Nam Sơn Dương luôn là người anh trai hiền hòa ấm áp, đối với đứa trẻ mất mẹ bị khinh rẻ như nàng luôn hiền hòa ôn nhu, không biết từ lúc nào... huynh ấy lại trở thành một người mưu mô không từ thủ đoạn, đến cả đứa trẻ cũng không muốn tha như vậy....

Hay thực tế huynh ấy chính là thế này?

Tuy chỉ gặp đại điện hạ Võ Thừa Huy và Điền Thanh công chúa từ xa, nhưng đối với mấy đứa nhỏ khả ái vô tội... nàng tuyệt đối sẽ không ra tay.

Nhưng nghĩ và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đứa nhỏ của Tần Hoa Nghi... nó đã mất rồi... một sinh linh vô tội cứ vậy mà mất đi trong bụng mẹ...

Để ý thấy thần sắc Hải Nghi tái nhợt thấy rõ, Nam Sơn Dương thu lại nụ cười vừa rồi, trở lại dáng vẻ người vương huynh đáng kinh mà bấy lâu luôn xây dựng, đặt một tay lên vai nàng ấy tỏ ý an ủi:

"Vương muội vất vả rồi..."

"Không vất vả chút nào cả..." Hải Nghi lắc đầu, hai bàn tay run run nắm chặt,  nàng tự trấn tĩnh bản thân rằng mình chỉ đang nghĩ nhiều, càng không nên để một chút yếu đuối nhất thời làm hỏng đi đại sự.

Ngước mắt nhìn thẳng vào Nam Sơn Dương, Hải Nghi nghiêm túc nói:

"Muội trưởng thành trên đất Vạn Nam, dù có thể không được phụ vương quá hậu đãi, dù trải qua cuộc sống không được như ý muốn, nhưng muội luôn tự biết mang ơn đất mẹ quê hương, chưa bao giờ lên tiếng oán trách nửa lời, muốn muội gả tới Vạn Thành muội cũng đồng ý, muốn muội vì mẫu quốc làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm muội cũng làm hết, thà hy sinh cũng không nhận về bất kỳ điều gì..."

Nam Sơn Dương không hiểu sao vương muội đột nhiên ăn nói trịnh trọng như thế, định hỏi rõ là nàng muốn gì, nhưng Hải Nghi đã vội vàng mở lời trước:

"Thực tế đêm nay Hải Nghi là có chuyện muốn nhờ vương huynh..."

Tường tận nghe kể lại sự việc Anh Thiện Lâm bị vu oan bên Các Vân hiên ra sao, kể luôn cả việc Tiểu Ân Tử hành tung đáng nghi cùng với thứ Thạch Hương cao kì lạ kia, Nam Sơn Dương cảm thấy vô cùng khó hiểu mà chau mày, tự hỏi vì sao đứa em này lại muốn nhúng tay vào việc này...

"Muội muốn huynh ra bên ngoài điều tra về bá phụ Tiểu Ân Tử này... cụ thể là người giao Thạch Hương cao cho hắn..."

Nam Sơn Dương phải cố lắm mới ngăn được trận phát hỏa trong lòng, y nuốt một ngụm khí, tỏ ra vô cùng bình tĩnh mà nói:

"Từ đầu ta đã dặn rồi, chuyện của Tần thị vương muội đừng bao giờ công khai xen vào để tránh liên luỵ, tất cả hãy để nó diễn ra theo những gì định sẵn không phải sao?"

Đang chất vấn, đột ngột Nam Sơn Dương nhận ra có điểm không đúng, trên mặt biểu lộ ra sự nghi hoặc không thể che giấu.

"Đừng nói thời gian qua Anh thị ấy cùng vương muội đây đã thân thiết tới mức ấy rồi sao? Thật lòng xem ả như người thân, liều mình muốn cứu giúp luôn à?"

Mồ hôi trên trán bắt đầu chảy lả tả, Hải Nghi bặm môi gặng ra nét cười gượng, dè dặt nói: "Không phải như vậy..."

Đằng sau lớp y phục kín bưng là một thể đang run cầm cập, dường như không phải vì lạnh, Hải Nghi lẫn tránh ánh mắt đối phương, nàng cố nghĩ ra một lý do nào đó thật hợp lý, biện giải một cách rành mạch:

"Quen biết một thời gian nên hiểu rõ con người của kẻ họ Anh, đó không phải người mưu mô gì, vấn đề cũng không phải việc muội muốn cứu thị, mà là muội đang lo... dù chuyện họ Tần sảy thai nằm trong tính toán của chúng ta, nhưng rốt cuộc là kẻ nào ra tay ta còn chưa biết, thực tình bấy lâu vẫn cảm thấy phía sau cả Hoàng hậu và Chung phi, còn có một người trù tính mọi việc hết sức khả nghi, ta phải biết người này là ai..."

Lời Hải Nghi nói nửa câu là thật, nửa câu là giả, thật ở chỗ là từ biến cố Bạch Minh Châu, nàng sớm ngờ ngợ ra kẻ âm thầm làm mưa làm gió ở hậu cung mà chẳng mấy ai để ý, nay thêm cả việc Tần Hoa Nghi sảy thai tính luôn một thể.

Hải Nghi dám khẳng định... đó là cùng một người!

Dù kẻ đó gián tiếp giúp cho kế hoạch sắp tới của nàng và vương huynh thêm thuận lợi hơn, nhưng ở trong hậu cung này mà có thể qua mặt cả hoàng đế, nàng không thể không phòng.

Về mặt khác... nàng đang nối dối Nam Sơn Dương chỉ vì để... cứu Anh Thiện Lâm thoát khỏi hiểm cảnh này mà thôi.

Chưa bao giờ nàng nói dối người anh trai đó hết...

...

Màng đêm đen tối nuốt trọn hết phân nửa khuôn mặt cương nghị của Nam Sơn Dương, phân nửa còn lại thì mờ mờ ảo ảo ẩn hiện nhờ ánh đèn lồng yếu ớt treo gần đó.

Hắn thở ra hơi lạnh tới thấu xương, ngẩng mặt lên trời suy ngẫm, nói: "Ta có nghe Tiểu Cát Tử nhắc qua tình hình nội cung, nghe nói... Đức phi Hà thị bị người ta đồn đãi là có liên quan tới tội chứng của Anh thị...?"

"Hà Đức phi muội có gặp qua mấy lần, nàng ta có vẻ là người thấu tình đạt lý, có vẻ là người nhu giai hiền thục, chắc không phải đâu..."

"Haha..." Nam Sơn Dương bất ngờ bật cười khẽ, ánh mắt sâc bén như loài dơi ẩn mình trong đêm:

"Cổ nhân có câu độc nhất là dạ đàn bà, một lũ phụ nhân vì một chút quyền lực nho nhỏ mà bày mưu tính kế mưu hại nhau, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, bản thân muội từ nhỏ sinh sống ở thâm cung, lẽ ra phải hiểu rõ điều ấy hơn ai khác chứ? Ví dụ ngay trước mắt đấy, Tần thị có thai ai cũng ai cũng tỏ ra xu nịnh vuốt ve, mặt khác lại âm thầm trù tính hãm hại, chúng ta vừa quăng ra một miếng thịt là cả đám bâu vào sâu xé, mặc kệ là người nào ra tay, cuối cùng kẻ đạt được mục đích, dễ dàng mượn tay giết người vẫn sẽ là chúng ta..."

Nam Sơn Dương dừng một chút, hắn chú ý tới sắc mặt vương muội của mình có chuyển biến, liền cố tình nhấn mạnh:

"ề việc lần này... không phải Hoàng hậu thì là Chung phi, không phải Chung phi thì là Hà phi và Diêu phi, bất kỳ lũ phi tần nào khác cũng có khả năng, thậm chí... cả ả họ Anh đấy, biết đâu thủ phạm thật sự là ả, còn vương muội bị bề ngoài của ả qua mất rồi..."

"Không đâu!"

Lần này Hải Nghi cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng vào người anh đứng đối diện, ánh mắt bộc lộ sự chống đối chưa từng có, hoặc nên nói là tức giận vì đối phương dám nhạo báng em gái mình.

Ngoài là lần đầu dối lừa vương huynh, đây còn là lần đầu nàng tỏ ra không tán đồng với Nam Sơn Dương, mà theo góc nhìn của hắn, đấy là phản nghịch.

Mà lần phản nghịch này... có lẽ là sai lầm lớn nhất cả cuộc đời Nam Hải Nghi, mà đến tận cái thời điểm trước khi chết, nàng vẫn còn thấy hối hận...

Nam Sơn Dương nhìn vương muội rất lâu, chắc lại phải qua hơn một khắc, đến cuối cùng hắn híp mắt mang chút châm biếm, tựa như vừa giác ngộ ra điều gì đó rất thú vị, môi mỉm chặt thành nụ cười tà gian:

"Thôi được... ta sẽ cho người điều tra... tất cả đều sẽ theo ý vương muội..."

____________

Mặc cho Vương Thanh Mục và Mạc Vân khuyên can hết lời, mặc cho hoàng hậu mè nheo hết một buổi, Võ Tương Minh vẫn không muốn để tâm tới bất kỳ điều gì nữa... giao hết cho Bộ Hình cùng Mạc Vân tiến hành điều tra, còn bản thân lại ngồi cô quạnh ở tại nơi thư phòng rộng lớn xa hoa của Bảo Long cung.

Y chỉ muốn ở một mình thôi... dù là một canh giờ hay một khắc cũng được... tốt nhất là đừng ai làm phiền y vào lúc này...

Mùi Đàn hương nghi ngút với tác dụng định thần lan tỏa khắp gian điện, thế nhưng nhiêu đó cũng không thể làm cho tâm trạng Võ Tương Minh tốt lên một chút nào, cứ mỗi lần nhắm mắt lại y là muôn vàn hình ảnh xồng xộc vào trong đầu mình...

Đây không biết đã lần thứ bao nhiêu, là đứa con thứ mấy của y phải vong mạng suốt tám năm qua... mỗi lần mất con, y lại nghĩ về tám năm trước...

Giang tần... nàng ta từng vì y mà hoài thai... sau đó nàng chết thật thê thảm... con của chết cũng thê thảm...

Cao Thạch Hương... Hồng Ân dược...

Võ Tương Minh vốn cứ tưởng bở rằng mình quên hết mọi chuyện rồi, từ nay sẽ không còn nhớ về nữa, nhưng nay mọi thứ lần nữa lặp lại, cảm giác đau đớn hơn xưa gấp bội lần.

Năm ấy... chỉ vì một khắc nóng giận, y đã tự tay mình dùng gươm lấy mạng một người, không phải chỉ giết người đơn giản, mà lấy đầu ả xuống...

Chỉ vì lần ấy mà bao nhiêu rắc rối đổ xuống, lần đầu tiên giết người, lần đầu tiên y bị phụ hoàng tát, không chỉ vậy mà cơ hội tranh ngôi Thái tử suýt nữa tan biến... nhưng đấy không phải vấn đề gì lớn đối với y...

Vấn đề ở đây... là lần giết người đó... y đã làm nghịch lại lời hứa với mẹ...

Trước lúc lâm trung... bà bắt y hứa rằng phải làm một người tốt, một người hướng thiện, đừng để quyền lực làm mờ đi tầm mắt, càng đừng trở thành... kẻ máu lạnh tàn ác như biết bao nhiêu kẻ trong hoàng thất khác... đừng khiến cho bất kỳ ai phải đau lòng giống như cách phụ hoàng đối với bà...

Nhìn lại đôi tay nhuộm quá nhiều máu, nhìn lại long tọa vương vấn không ít xương máu của biết bao nhiêu kẻ tham gia tranh quyền đoạt lợi...

Suốt tám năm kể từ ngày ấy... Võ Tương Minh dường như vô tình quên mất mọi lời hứa năm xưa, dĩ nhiên... y từng rất cố gắng để trở thành người tốt hay vị vua tốt theo ý thân mẫu, nhưng vì cái hoàng vị, trong nhiều lúc vô tình lẫn cố ý, y đã trở thành kẻ máu lạnh và phụ bạc giống phụ hoàng...

Có phải hài nhi liên tục mất đi... chính là quả báo cho sự thất hứa đối với mẹ hay không?

Giương mắt ghé qua thanh sáo bằng ngọc xanh lục nằm bơ vơ trên bàn, cứ thấy nó là y lại nhớ về mẹ, ngoài ra...

Y còn nghĩ về cả nàng ta nữa... Anh Thiện Lâm...

Không biết phải nói thế nào cho đúng về nàng... không biết là bản thân y quá đa nghi hay đúng thật nàng ta là kẻ không đơn giản bấy lâu luôn ẩn mình trong cung?

Từ đầu Võ Tương Minh thừa biết nàng có qua lại thân thiết với vị vương nữ Nam thị kia, dấy lên trong y sự nghi ngờ rằng cả nhà họ Anh nhất định là tai mắt Vạn Nam quốc, cử cả nữ nhi vào cung tiếp cận y, liên kết với Hà phi mấy lần gây sự chú ý với y... nhưng rồi nàng lại khiến y phải buông bỏ hết cảnh giác...

Vì sao bất kỳ chuyện gì ở trong cung ít nhiều gì cũng đều dính dáng tới nàng ta? Không chỉ thân thiết với Nam thị? Còn thân thiết với cả hoàng muội Nguyệt Hằng? Là kẻ ở giữa tranh chấp Chung phi và Hà phi? Cứ mỗi lần y tra thêm về suốt hai năm nàng nhập cung, y lại càng thấy nàng không bình thường, trực giác mách bảo y rằng không thể không có sự đề phòng đối với nàng...

Nghi ngờ trong y lớn tới nỗi điều tra đến cả nhà mẹ nàng, biết hết cả quan hệ trong nhà, kể cả cái quá khứ huy hoàng đi quậy phá thôn làng, từng đi đánh nhau, bỏ nhà đi ngao du nhập hội giang hồ khi mới mười một tuổi của nàng y cũng biết...

Nhìn qua chỉ là một tiểu thư nhà quan thông thường với thứ tính cách nổi loạn mà thôi, đâu có chỗ nào đáng nghi?

Vô số lần... Anh Thiện Lâm khiến y phải tự mâu thuẫn với chính bản thân mình...

...

"Bệ hạ..." Vương Thanh Mục thấp giọng kêu, bẽn lẽn từng bước đi vào.

Trước đó từng dặn dò qua không ai được làm phiền mình, nay có kẻ to gan chống lệnh làm Võ Tương Minh vì phiền lòng nảy sinh ra bực tức khó chịu, giọng điệu hơi gằn lên mà quát:

"Ai cho ngươi vào đây?!?"

Bị hoàng đế lớn tiếng mắng, Vương Thanh Mục khiếp đảm gục đầu, nhanh thật nhanh nói hết những điều cần bẩm báo:

"Nô tài đến báo với bệ hạ..., h... hoàng hậu đã tới Bạo Thất rồi..."