Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 16-1: Gài bẫy ngươi không thương lượng!




Từ khi buổi đấu giá bắt đầu, Diệp Thiên Tung cũng bỏ toàn bộ tâm tư vào đó. Dõi mắt đảo qua, Diệp Thiên Tung phát hiện được ngay có mười mấy người tu vi so với mình không phân cao thấp, thậm chí ngay cả mình cũng nhìn không ra tu vi của bọn họ, xem ra mấy người kia rất có thể là cao thủ Kiếm Tôn hoặc Kiếm Đế. Mà những người này rất có thể là người của Thánh môn ngũ tông.

Thánh môn ngũ tông, nhìn như một lòng đoàn kết, kì thực bên trong tranh đấu không ngừng. Nhất là năm năm trước, sau khi Mục tông môn có xu hướng suy tàn, bốn tông còn lại không ngừng tranh đấu. Hôm nay, băng tuyết chi lệ này lẽ di nhiên sẽ trở thành bảo vật Thánh môn ngũ tông muốn tranh đoạt.

“Tần Lệ huynh, không ngờ Tần tông chủ sẽ phái huynh tới, xem ra Tần gia các người nhất định muốn có được nó rồi!” Nói chuyện là một nữ tử xinh đẹp độ tuổi trung niên, tuy tuổi tầm ba mươi nhưng vẫn là sắc nước hương trời, quyến rũ phong tình. Người này chính là trưởng lão Nguyệt thị tông môn Nguyệt Lâm.

“Nguyệt Lâm trưởng lão quá mức khiêm tốn rồi, Nguyệt thị tông môn các người phái Nguyệt Lâm trưởng lão tới, cũng là tiêu hao hết chú ý với vật này rồi còn gì!” Đôi mắt Tần Lệ lộ ra vẻ tham lam gắt gao ngó chừng trên đài nói.

“Ha ha, ” Nguyệt Lâm nhoẻn miệng cười, bộ dạng thùy mị thướt tha không thể nghi ngờ, “Đừng nói chúng ta, huynh xem bên kia hai lão thất phu Tiêu Kiếm cùng với Lục Trọng không phải cũng tới sao? Nguyệt Lâm ta bất quá là đến xem náo nhiệt thôi, nhưng xem vẻ mặt của bọn họ hình như không phải đâu nha!”

“Hừ!” Tần Lệ làm sao lại nghe không ra ý khích bác trong lời nói của Nguyệt Lâm. Nhưng có trách thì trách, Tần gia tuy rằng hiện giờ đã đi lên bảo tọa của Thánh môn ngũ tông, nhưng con cháu Tần gia dường như tất cả đều là người tu luyện thuộc tính hỏa. Đời trước truyền đời sau, tuy rằng cực kỳ mãnh mẽ bá đạo nhưng có một thiếu sót trí mạng. Đó là không thể làm gì với năng lượng thủy tinh khiết. Mà băng tuyết chi lệ vừa đúng lại là năng lượng thủy tinh khiết nhất. Thử nghĩ nếu có người chiếm được nó, vậy tương đương với việc Tần gia bị tấn công mà không thể làm gì. Đây là một chuyện đáng sợ đến mức nào! Nghĩ vậy, Tần Lệ nhìn về phía Tiêu Kiếm và Lục Trọng, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn.

“A, cũng không thấy người của Mục gia, năm năm nay, bọn họ dường như suy tàn thật nhiều nhỉ!” Nguyệt Lâm lại giống như lơ đãng nói.

“Hừ, Mục thị tông môn có con tiện nhân Mục Tiêm Tuyết kia, bọn họ còn muốn giữ lấy vị trí thứ nhất của Thánh môn không buông được sao?” Tần Lệ hung tợn nói.

Lúc này, trên đài một giọng nói ngọt ngào cắt ngang hai người, chỉ thấy một nữ tử mỹ lệ mặc quần lụa mỏng màu xanh đứng trên đài nhẹ nhàng nói: “Các vị khách nhân tôn kính, xin chào mọi người! Chư vị cũng biết món bảo vật này trân quý đến cỡ nào, tin tưởng chư vị đều đã chờ rất lâu, Toa Toa cũng không nhiều lời nữa. Bây giờ bắt đầu đấu giá.”

Nữ tử tên gọi Toa Toa vung tay lên, ba người hầu lập tức bê ra một cái rương sắt tầm hai thước vuông vức. Khiến mọi người ngạc nhiên chính là bên trong rương toàn là băng cứng, giữa tảng băng lẳng lặng một tinh thể kim cương hình dạng như giọt nước mắt, lóe lên hào quang màu bạc trơn bóng. Thì ra, đây chính là băng tuyết chi lệ.

Băng tuyết chi lệ vừa xuất hiện, mọi người lập tức cảm nhận được một cơn băng lạnh thấu xương. Nhất là Tần Lệ trực tiếp cảm thấy kiếm khí trong cơ thể mình lập tức bị đình trệ. Trong mắt ông ta nhất thời tinh quang đại thịnh, vật này nếu để cho người khác lấy được sẽ nghiêm trọng khó cứu vãn!

“Tốt lắm, xem ra đối với uy lực của bảo vật này trong lòng các vị đều đã rõ, bây giờ bắt đầu ra giá! Giá khởi điểm là một vạn kim tệ, mỗi lần tăng giá là một ngàn kim tệ, bắt đầu!” Theo giọng nói của Toa Toa, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.

“Một vạn kim tệ!”

“Một vạn một ngàn kim tệ!”

“Một vạn hai ngàn kim tệ!”

***

Bọn Tần Lệ, Nguyệt Lâm tựa như đã thương lượng tốt, ngay từ đầu cũng không mở miệng ra giá, bọn họ đang chờ đợi cơ hội thích hợp nhất!

“Hai vạn kim tệ!” Tiêu Kiếm lần đầu mở miệng hô.

“Ba vạn kim tệ!” Lục Trọng cũng theo sát phía sau. Hơi khiêu khích nhìn về hướng Tiêu Kiếm, trong lúc tia lửa giữa hai người đang không ngừng bắn ra thì Nguyệt Lâm mở miệng: “Bốn vạn kim tệ!”

Buổi đấu giá này hiển nhiên không phải là những môn phái nhỏ có thể mở miệng được, cho dù có tiền cũng phải lo lắng mình không có thực lực để so cùng Thánh môn ngũ tông.

“Bốn vạn kim tệ lần một, còn ai ra giá nữa không?” Toa Toa vui vẻ hỏi.

“Năm vạn kim tệ!” Tần Lệ nhịn đến bây giờ cuối cùng mở miệng, ông tin tưởng trên trận cuối cùng đã không còn người có thể cùng ông phân cao thấp.

Nhưng đúng lúc này, một âm giọng cao quý lười nhác cất lên: “Năm vạn một ngàn kim tệ!” Người sở hữu âm giọng này quả thực có thể mê đảo ngàn vạn cô nương, nhưng thiếu chút nữa đã khiến Tần Lệ tức điên!

Tần Lệ tìm theo tiếng nhìn lại, đó là một Nam tử mặc áo trắng cao quý như trích tiên. Ngồi cùng với hắn đều là tiểu thư công tử của tứ đại dòng họ Thánh Thiên, thậm chí ngay cả Diệp Thanh Vân cũng ngồi cùng một chỗ với bọn họ. Nhưng khiến Tần Lệ kinh ngạc chính là, ông dù gì cũng là Kiếm Tông cấp chín không ngờ lại nhìn không thấu tu vi của nam tử kia. Hơn nữa không riêng gì hắn ta, bên cạnh hắn còn có một nam tử mặc áo đỏ đẹp như yêu nghiệt cũng tương tự khiến ông nhìn không thấu. Hiển nhiên, chuyện này cũng đưa tới sự chú ý của Nguyệt Lâm, Tiêu Kiếm và Lục Trọng. Nguyệt Lâm dù sao cũng là nữ tử nên tỉ mỉ hơn, bà kinh ngạc phát hiện Diệp Thanh Vân, đường đường là thành chủ không ngờ đang không ngừng đưa hoa quả cho một bé gái tầm mười tuổi bên cạnh, lần lượt đưa cả trà nước, loại tình cảm yêu mến này có thể lờ mờ nhìn thấy được. Mà chung quanh bé gái này còn có tiểu thư công tử của những gia tộc lớn vây quanh, còn nam tử vừa ra giá kia, hắn rõ ràng là đang nhìn ánh mắt bé gái kia mà làm việc. Bé gái này có thân phận gì? Nguyệt Lâm đã không còn đấu giá nữa, mà là cẩn thận quan sát đối phương.

“Sáu vạn kim tệ!” Tần Lệ không cam lòng mở miệng.

“Sáu vạn một ngàn kim tệ!” Nam tử mặc áo trắng như trước không nhanh không chậm tao nhã nói.

Nam tử mặc áo trắng này dĩ nhiên là Bạch Ngân. Đừng nói bọn Tần Lệ Nguyệt Lâm kinh ngạc không thôi, ngay cả bọn Âu Dương Thiên Nhai, Bắc Thần Diêm, Diệp Thần cũng là kinh ngạc liên tục, bọn họ không nghĩ tới, hai nam tử xuất chúng này không ngờ là ‘đại gia’, còn dám công khai cùng người của Thánh môn ngũ tông tranh đoạt! Thật sự là. . . . . . thoải mái!!

Cũng chính vì Diệp Thanh Vân đắm chìm trong tình cha mênh mông nên không có phát hiện, nhưng những người khác đều nhìn ra Diệp Thiên Tung, Bạch Ngân, Phi Dạ, ba người này tuyệt đối không đơn giản! Tề Thiên Ngạo lại buồn bực muốn chết, chính mình theo chân bọn họ vậy mà bây giờ trừ thân thế của Diệp Thiên Tung ra, còn lại hình như cái gì cũng không biết. Hơn nữa hắn từng được chứng kiến sức mạnh mạnh mẽ của ba người họ, hắn biết sau này nếu mình muốn đứng bên cạnh Diệp Thiên Tung thì phải càng mạnh mẽ hơn. Hắn âm thầm hạ quyết tâm, lần này về đến gia tộc trước tiên sẽ bế quan, nâng cao thực lực!

Lúc này, Tần Lệ đau như bị xẻ thịt mở miệng lần nữa: “Bảy vạn kim tệ! Ta ra bảy vạn kim tệ!”

“Bảy vạn một ngàn kim tệ!” Bạch Ngân như đang không phải tiêu tiền của chính mình, còn hướng Tần Lệ cười cười mê người.

Tần Lệ thiếu chút nữa hộc máu, ông gần như cuồng loạn kêu lên: “Tám vạn kim tệ!”

“Chín vạn kim tệ!” Lúc này, Bạch Ngân rốt cục ném ra trái bom nặng cân.

Lần này quả thật đem Tần Lệ ra đập không nhẹ, Tần Lệ lập tức theo phản xạ nói: “Mười vạn kim tệ!!” Lời vừa ra khỏi miệng, Tần Lệ lập tức hối hận, mười vạn kim tệ! Đây chính là thu nhập suốt hai năm của Tần thị tông môn đó! Giờ ông chỉ còn biết chờ đợi Nam tử mặc áo trắng kia lại ra giá.

Ai ngờ Nam tử mặc áo trắng không ngờ như lão tăng ngồi thiền, mắt xem mũi, mũi xem miệng, không nói thêm bất kỳ lời nào nữa! Tần Lệ chỉ cảm thấy đầu óc nhất thời sung huyết! Ngay cả nụ cười chế nhạo của Nguyệt Lâm cũng không thèm quan tâm.

Lúc này, Toa Toa giải quyết dứt khoát, “Thành giao!”

Diệp Thiên Tung đem tất cả biểu hiện của Tần Lệ thu vào trong mắt, đáy lòng thầm thoải mái, đồng thời, trong mắt thoáng hiện lên tia ánh sáng đỏ như máu: hừ, lão tạp chủng, mới nhiêu đó đã không chịu nổi sao, lát nữa thôi ta sẽ cho ông thoải mái hơn!