Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 76: Hiện trường dạy học




Đang lúc mọi người còn ngây ngốc, Thiên Tung và Bạch Ngân đã lấy khí thế sấm vang chớp giật phóng về phía đám người lão giả tóc trắng và Quỷ Điệp nương tử.

Với thực lực hiện giờ, bất kỳ kỹ xảo hay quỷ kế gì đều không có ý nghĩa. Tấn công của Thiên Tung và Bạch Ngân có thể nói dường như không có nửa phần kỹ xảo. Trực tiếp! Dã man! Thô bạo! (Phong: ba từ này ta nghe quen quen =]])

Phàm là tiếp xúc với Đoạn Hồn tiên của Thiên Tung và Cửu Trảm Roi của Bạch Ngân dường như đều biến thành máu tươi ngay từ giây đầu tiên, loại lực lượng khủng bố này khiến những người mặc áo đen vẫn đi theo bên cạnh ba vị đại môn chủ dường như nghe tiếng mà chạy.

Thiên Tung lạnh lùng nhìn đám người mặc áo đen liều mạng tháo chạy kia, bên môi lộ ra nụ cười lạnh khinh thường. "Đám ô hợp!"

Chỉ thấy chân phải Thiên Tung nhún xuống phía dưới một bước, Băng Lam Liên dưới chân lập tức bay nhanh ra, hóa thành từng mảnh lưỡi dao sắc bén bay về phía đám người mặc áo đen đang chạy trốn. Lưỡi dao sắc bén màu băng lam đâm vào cơ thể, máu tươi trong nháy mắt lại tràn ra, nhuộm đỏ cả một mảng tường cao vút của La Sát trường. Dường như là trong thời gian mấy nhịp thở, cả La Sát trường trừ ba vị đại môn chủ và thiếu niên mắt tím thì không còn một sinh vật sống sót!

Một màn này ở trong mắt người khác có lẽ là vô cùng dọa người, nhưng ở trong mắt thiếu niên mắt tím, bóng dáng như lửa của tiểu cô nương kia lại như thần thánh, xinh đẹp, phảng phất như nữ thần trong địa ngục, đáng để người tin tưởng, ngưỡng mộ và theo đuổi cả đời. Lúc này, trong mắt thiếu niên mắt tím hiện đầy vẻ say mê.

"Ngân, tin tức chúng ta xuất hiện ở Sát thành tuyệt đối không thể để lộ! Biện pháp an toàn nhất chính là khiến Sát thành biến mất!" Giọng nói của Thiên Tung vẫn lạnh như băng, sóng nước chẳng xao. Nhưng âm giọng của nàng lại truyền tới một tin tức dọa người: san thành bình địa.

Bạch Ngân hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó ôn nhu cười một tiếng, "Giao cho huynh đi!"

Chỉ là những chữ đơn giản như vậy. . . . . . lại khiến lòng Thiên Tungrun lên dữ dội. Không có chất vấn, không có phản bác, không có không dám! Giống như chỉ cần là nàng, Bạch Ngân sẽ vân đạm phong khinh ở bên cạnh nàng, sau đó thay nàng ngăn trở mưa gió trước mặt, nào sợ đem máu tanh nhuộm khắp người mình.

"Ngân, huynh sẽ không cảm thấy muội tàn nhẫn chứ? Cùng ở chung một chỗ với muội huynh không sợ sao? Muội là một người đáng sợ như vậy!" Thiên Tung không nhịn được hỏi.

"Tàn nhẫn? Huynh nói rồi, vì muội, huynh có thể giết hết người trong thiên hạ cũng được, huống chi chỉ là một thành trì!" Ánh mắt Bạch Ngân nhìn Thiên Tung càng tỏa ra ôn nhu, "Về phần sợ, càng là chuyện cười! Chẳng lẽ muội không biết sao? Chỉ cần cùng muội ở chung một chỗ, cho dù thân nơi địa ngục, cũng vẫn còn hơn thiên đường!"

Thiên Tung nghe Bạch Ngân nói những lời này, cái gì cũng không nói, có lẽ lúc này bất kỳ ngôn từ nào cũng đều là dư thừa. Sau đó nàng cười. Nụ cười kia chói lọi như phù hoa, hoa lệ như pháo hoa, giống như băng tuyết trên đỉnh núi chợt hòa tan, mang theo ôm nhu ấm áp khó có thể diễn tả. Cả La Sát trường dường như cũng bởi vì một nụ cười này mà sáng bừng lên.

"Huynh đi trước!" Trong nháy mắt, bóng dáng của Bạch Ngân biến mất trong La Sát trường.

Thiếu niên mắt tím chăm chú nhìn chằm chằm phương hướng Bạch Ngân biến mất. Trong mắt dâng lên chính là một loại tự ti thật sâu cùng với hâm mộ. Chỉ có nhân tài như vậy mới có thể đứng bên người nàng, mà nàng . . . . . .

Lúc này, Thiên Tung đã xoay người lại, đối mặt với ba người Quỷ Điệp nương tử.

"Đến phiên các ngươi rồi!" Giọng nói của Thiên Tung nghe ở trong tai ba người Quỷ Điệp nương tử giống như ác quỷ địa ngục tới lấy mạng, khiến người ta không rét mà run.

"Diệp sát môn chủ, ngài đã phá hủy Sát thành của ta, cần gì phải bức bách chúng ta như vậy!" Vẻ mặt của lão giả tóc trắng xem ra cực kỳ chân thành tha thiết, người không biết còn tưởng rằng Thiên Tung tìm bọn họ gây phiền toái!

"Hừ! Bức bách các ngươi? Nếu hôm nay là tình thế Diệp sát môn của ta gặp phải, không biết ba vị đại môn chủ có thể bức bách hay không đây?" Thiên Tung cười lạnh giễu cợt, "Ta chỉ biết lửa thiêu không chết, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh. Diệt cỏ không diệt tận gốc, ngày sau tất lửa cháy lan ra đồng cỏ. Ta tuyệt sẽ không lưu lại bất kỳ tai họa ngầm nào, cho nên, các ngươi đã đánh chủ ý lên Diệp sát môn của ta, tất nhiên phải chết!"

Thiên Tung nói xong chữ chết này đã không chút do dự tấn công ba vị đại môn chủ.

Chư Thần Dực mở rộng, phóng ra từng mảnh lưỡi dao sắc bén, kèm theo lưỡi dao sắc bén màu đen kia, Đoạn Hồn tiên của Thiên Tung quét ngang tới, một cái quấn lấy trường tiên đỏ rực của Quỷ Điệp nương tử. Kiếm khí nguyên tố ánh sáng từ bên trong Đoạn Hồn tiên hoàn toàn bộc phát, trong nháy mắt đã đem Quỷ Điệp nương tử đánh bay ra ngoài. Thân thể Thiên Tung vừa vung lên, Chư Thần Dực lập tức bắn ra bốn lưỡi dao sắc bén ghim Quỷ Điệp nương tử lại trên tường.

"A!" Chỉ nghe một tiếng hét thảm, Quỷ Điệp nương tử kia được một tạo hình giống chúa Jesus bị ghim trên tường, hôn mê bất tỉnh.

Lúc này, lão giả tóc trắng đã cho gọi ra Kiếm Khí của mình, là một thanh đại đao màu vàng đất, cả thân đao tràn đầy cảm giác dày cộm nặng nề. Xem ra lão giả này là một kiếm tu giả thuộc nguyên tố thổ. Mà điều khiến Thiên Tung phiền muộn vì kinh ngạc chính là nam tử cường tráng áo đen kia, vốn cho rằng hắn bất quá là một Kiếm Đế mà thôi, hiện giờ xem ra hắn còn là kiếm võ song tu, bởi vì nam tử này ngoại trừ cho gọi ra Kiếm Khí của hắn là một cái búa lớn màu đen, trong tay còn nắm một cây chủy thủ như dao găm. Một lớn một nhỏ, một dài một ngắn nhìn cũng có chút khí thế.

"Kiếm võ song tu sao? Được! Ta sẽ giữ lại ngươi theo ta luyện chiêu một chút!" Thiên Tung đột nhiên phun ra một câu khiến cho lão giả tóc trắng cùng với nam tử cường tráng áo đen không hiểu gì. Đang lúc hai người còn chưa phản ứng kịp thì chỉ nghe Thiên Tung hô to một tiếng.

"Chư Thần Dực! Ám Vũ Vạn Nhận!"

Dường như chưa cho hai người thời gian thở dốc, Thiên Tung trực tiếp sử dụng chiêu thức mạnh nhất nàng có thể thi triển. Tức khắc, ngàn vạn lông vũ như lưỡi dao sắc bén, phảng phất ánh sáng đỏ như máu sáng bóng ùn ùn lao về phía lão giả tóc trắng và nam tử cường tráng áo đen. Nhưng người sáng suốt vừa nhìn là có thể biết phần lớn tấn công đều trực tiếp rơi vào trên người lão giả tóc trắng.

Thiên Tung thi triển xong một chiêu này, gần như không dừng lại, đi về phía thiếu niên mắt tím. Cấp bậc kiếm tu chênh lệch nhất định hai người kia sẽ không có một chút cơ hội nào, nhất là lão giả tóc trắng, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

"Sảng khoái không?" Thiên Tung nhìn thiếu niên mắt tím, lạnh lùng hỏi.

Thiếu niên mắt tím cũng là ngây ngốc nhìn Thiên Tung, dường như mất đi năng lực nói, bất kể là tiểu cô nương lạnh lùng xinh đẹp như tiên trước mắt hay là cảnh tượng hiện ra phía sau nàng đều không chân thực. Hắn ngây ngốc gật đầu một cái.

"Ngươi muốn tự do?" Thiên Tung lại mở miệng hỏi.

Vừa nhắc tới tự do, đôi mắt màu tím của thiếu niên lập tức sáng lên. "Đúng!" Giọng nói của hắn kiên định giống như bàn thạch.

"Muốn vậy ngươi phải đứng cao hơn so với người khác! Ở trên thế giới này, tự do, ngang hàng, những từ ngữ này đối với người yếu đuối mà nói, chỉ là chuyện cười, chỉ khi nào ngươi có đầy đủ sức mạnh khiến cho người khác ngưỡng mộ ngươi, lúc đó ngươi mới có thể đạt được tự do! Nhớ kỹ, tự do vĩnh viễn không chờ đợi người khác bố thí, mà phải dựa vào chính mình tự tay tạo nên." Thiên Tung chậm rãi nói.

Thiếu niên mắt tím nghe giọng nói lạnh như băng của Thiên Tung, mỗi một câu dường như đều đánh vào trong lòng của hắn. Là bởi vì ta không đủ mạnh mẽ sao? Là bởi vì ta một mực chờ đợi bố thí sao? Có phải ta đủ mạnh mẽ là có thể đạt được tự do, là có thể có tư cách đi theo phía sau người hay không. . . . . .

Thiên Tung nhìn ánh sáng trong mắt thiếu niên mắt tím như có điều suy nghĩ, trong mắt thoáng hiện lên chút thần sắc phức tạp. Nếu bình thường, nàng tuyệt đối sẽ không xen vào việc của người khác, càng không cần phải khuyên bảo người khác. Có lẽ bởi thiếu niên này có quá khứ giống nàng, mới khiến cho nàng sinh lòng thương cảm với hắn!

Lúc này, lực phá hoại do Ám Vũ Vạn Nhận tạo thành dần dần tiêu tán. Lão giả tóc trắng quả nhiên biến thành một vũng máu chết dưới tấn công của Ám Vũ Vạn Nhận! Nhưng nam tử cường tráng áo đen ở cách ông ta mười mét cũng chỉ chịu trọng thương, Kiếm Khí đã tự động thu hồi vào trong cơ thể hắn, xem ra nam tử cường tráng này không thể tiếp tục điều động Kiếm Khí nữa rồi!

"Sức lực và tốc độ của ngươi cũng rất tốt, nhưng địa điểm tấn công quá phân tán, không đủ chính xác! Không đủ hung ác tàn nhẫn! Bây giờ, nhìn cho kỹ!" Thiên Tung nói xong lời này với thiếu niên mắt tím, lập tức thông qua Tỏa Hồn chủy, lao đến đánh một trận với nam tử cường tráng áo đen kia.

Thiếu niên mắt tím lúc này mới phản ứng, Thiên Tung lại truyền cho hắn chiêu thức võ tu giả! Nàng ấy không giết chết nhị môn chủ của Sát thành là vì muốn biểu diễn chiêu thức võ tu giả cho ta xem? Thiếu niên mắt tím bị nhân bánh từ trên trời rơi xuống đập choáng váng. Hắn vội vàng đè xuống tâm tình kích động, nghiêm túc nhìn lại.

Giờ phút này, nhị thành chủ Sát thành kia rốt cuộc hiểu rõ lời ThiênTung vừa nói: ‘ta sẽ giữ lại ngươi để luyện chiêu một chút!’ là có ý gì rồi. Hắn cũng ý thức được mình bất quá là nỏ mạnh hết đà, tuyệt đối không có nửa phần hi vọng, ngược lại càng đánh càng hung ác như sói đói.

Nhưng đối mặt với chiêu thức mạnh mẽ như vậy, thân thể Thiên Tunglại như bóng ảnh, rõ ràng là chiêu thức không có nửa phần sơ hở, nàng lại có thể ưu nhã tìm ra khe hở, lắc mình né tránh.

"Chiêu thức võ tu giả trong thiên hạ, dùng tốc độ để quyết định người chiến thắng, ngươi mang trong người là máu ma thú, tốc độ mặc dù nhanh, nhưng vẫn chưa đủ!" Thiên Tung vừa né tránh, vừa nói, "Lúc đánh với người ta, ngoại trừ tốc độ bên ngoài, còn phải tấn công vào chỗ hiểm của đối phương. Cái gọi là chỗ hiểm, chính là chỗ dễ dàng đưa đối phương vào chỗ chết. Ví dụ như: khớp xương. . . . . ."

"A!" Thiên Tung vừa giảng giải, vừa làm mẫu. Chỉ thấy tay phải của nàng xuất phát từ một góc độ hiểm hóc, trực tiếp sử dụng hai ngón tay nắm lấy khớp xương cánh tay của nam tử cường tráng áo đen, chỉ nghe "rắc" một tiếng, khớp xương kia đã bị Thiên Tung bóp nát vụn. Từng dòng máu tươi từ trên cánh tay của nam tử cường tráng áo đen thấm ra ngoài quần áo.

"Còn có bả vai!"

"A! A!"

"Khe xương!"

"A! A! A!"

"Gân chân!"

"A! A!"

Thiên Tung mỗi nói một chỗ, sẽ ra tay đem nơi đó bóp nát vụn ra, cho dù nam tử cường tráng áo đen là một nam tử đầu đội trời chân đạp đất, lúc này cũng bị hành hạ đến không còn hình người!

Thiếu niên mắt tím đối với thủ pháp này quả thực nhìn ngây người! Không thể phủ nhận, tiếng kêu thảm thiết của nam tử cường tráng áo đen khiến cho hắn cũng cảm thấy sợ hãi rót vào tận xương tủy. Thế nhưng, trong máu của hắn còn có một loại kích động. Một loại kích động biến thành cường giả! Bởi vì thông qua nhãn lực vượt xa người thường, hắn quan sát được, Thiên Tung mỗi lần ra chiêu, cũng không có bất kỳ năng lượng dao động nào, toàn bộ dựa vào tốc độ và lực phối hợp của bản thân, lực phản ứng gần như hoàn mỹ. Cái loại kỹ xảo đả thương người đáng ngạc nhiên đó quả thật làm người ta xem thế là đủ rồi!

Lúc này, nam tử cường tráng áo đen đã không chịu nổi nữa ngã quỵ xuống.

Thiên Tung cũng ngồi chồm hổm xuống theo, dường như không hề cảm nhận được ánh mắt sợ hãi như gặp quỷ của nam tử cường tráng áo đen kia. Thần sắc Thiên Tung thật là bình thản nói: "Con người tổng cộng có 200 lẻ. . . . . . khối xương, mỗi một khối xương, thậm chí khe xương đều là uy hiếp trí mạng của cơ thể con người. Đồng thời, thân thể con người còn có đại khái mấy chỗ hiểm khác: huyệt thái dương, gáy, mắt, mũi, tai, yết hầu,"

Lúc này, tình cảnh trong La Sát trường thật có chút quỷ dị. Muốn hình dung, có thể dùng bốn chữ: hiện trường dạy học! Chỉ bất quá dạy kỹ xảo giết người mà thôi.

Kèm theo âm thanh thê lương thảm thiết lần lượt vang lên của nam tử cường tráng áo đen, Thiên Tung có thể nói là giảng bài rất say sưa, thiếu niên áo tím có thể nói là nghe hết sức chuyên chú. Dường như ai cũng không chú ý tới âm thanh hàm răng run lên của Quỷ Điệp nương tử bị ghim trên tường.

Rốt cuộc, sau một tiếng kêu thảm thiết như ác quỷ địa ngục của nam tử cường tráng, Quỷ Điệp nương tử cũng chịu không nổi loại hành hạ này nữa, lớn tiếng kêu lên: Đủ rồi!!"