Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 90: Dạ thám




Đêm khuya, đêm lạnh như nước, mọi âm thanh đều yên lặng. Bất kể là Khinh Hồng Lâu khách quý chật nhà hay là đại điện Đế Cung ca múa mừng cảnh thái bình cũng dần dần yên lặng xuống, bị đêm tối phủ kín những tăm tối mà dầy cộm nặng nề.

Giờ phút này, tường thành bên ngoài hoàng cung.

Chỉ thấy một bóng dáng màu đen chợt lóe trên tường thành, giống như một luồng khói đen nhanh chóng tiêu tán trong không khí.

Sau mấy hơi thở, phía trên cung thái tử đột nhiên xuất hiện một bóng đen, tiếp theo bóng đen kia dường như mèo con linh hoạt lẳng lặng nằm trên nóc cung thái tử. Nếu không phải một mái tóc màu bạc có thể so với ngân hà phát ra rực rỡ động lòng người dưới ánh trăng, thì cho dù ai cũng nhìn không ra trên nóc nhà kia lại có một người ẩn núp.

Thiên Tung lẳng lặng nằm trên nóc nhà, đôi mắt thanh khiết lạnh lùng lẳng lặng chú ý động tĩnh phía dưới. Tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay ở Khinh Hồng lâu đều ở trong lòng bàn tay nàng. Nhưng nàng biết cho dù là tên thái tử tàn bạo bất nhân hay là tên lão giả áo đen kia cũng sẽ không cam tâm, tối nay, bọn họ nhất định sẽ bày mưu tính kế.

Quả nhiên, ngay lúc Thiên Tung mới vừa che giấu tốt thân hình mình, thì thấy thái tử cùng ba lão giả áo đen đi vào nội các cung thái tử. Trong lòng Thiên Tung âm thầm kinh ngạc, bởi vì ba lão giả áo đen kia không ngờ đều là cường giả cấp bậc Kiếm Thần! Lúc trước, Cửu Trọng Cung vì đuổi giết nàng đã phái ra không dưới năm Kiếm Thần. Kiếm Thần dù thế nào đi nữa cũng không phải là rau cải trắng, có thể túm được một bó to. Xem ra Cửu Trọng Cung vì lấy được quyền khống chế hoàng thất thật đúng là bỏ ra cả vốn gốc! 

Nhưng làm sao bây giờ? Diệp Thiên Tung nàng chính là thích làm chuyện khiến cho người khác mất hết cả vốn lẫn lãi. Bên môi ThiênTung tràn ra nụ cười lạnh. Đúng lúc này, thái tử kia đã ngồi xuống. Ba lão giả áo đen bên cạnh hắn đầu tiên là cẩn thận dò xét chung quanh một phen, mới an tâm ngồi xuống. Hiển nhiên, bọn họ cũng không hề phát hiện sự tồn tại của Thiên Tung.

Kỳ thực, tu vi cao nhất của Thiên Tung là năng lượng nguyên tố bóng tối Kiếm Tiên cấp cao nhất, cũng chưa đột phá cấp Thần. Nhưng thần thức của Thiên Tung thông qua hai năm tu luyện cũng đã mạnh mẽ đến một trình độ cực kì khủng bố. Có thể nói, thần thức của ThiênTung đã sớm đột phá cấp Thần, thậm chí đã chạm tới một ranh giới cao hơn. Chẳng qua là tu vi tự thân nàng và năng lượng còn chưa đạt tới cảnh giới kia mà thôi. Cho nên, cho dù mấy lão giả áo đen có bản lĩnh thông thiên cũng khó có thể phát hiện ra dấu vết của Thiên Tung.

"Ta không cam lòng! Ta không cam lòng! Ngay cả xú nha đầu trong Khinh Hồng lâu đó cũng dám đối xử với ta như vậy? Còn có Tề ThiênMinh và Diệp Thanh Vân không ngờ coi rẻ bản điện hạ, còn nói ta tàn bạo bất nhân?!" Thái tử vừa mới ngồi xuống lập tức hung hăng nắm chặt ly trà trong tay, tức giận toàn thân phát run.

"Thái tử bình tĩnh đừng nóng!" Một lão giả áo đen cầm đầu nói, "Nếu thái tử vội vàng xao động như vậy sẽ không thành được đại sự!"

Thái tử vừa nghe giọng điệu hơi có vẻ lạnh lùng của lão giả áo đen này, lập tức câm như hến. Hắn biết thực lực của lão giả áo đen kia. Trước mặt ông ta, mình bất quá chỉ là một con kiến hôi.

"Theo lão tiên sinh, giờ chúng ta nên làm thế nào? Lão tiên sinh có đối sách gì không?" Thái tử kính cẩn hỏi.

"Lấy tình hình hôm nay, Khinh Hồng lâu kia tuyệt đối không đơn giản! Chúng ta không có mười phần nắm chắc, vẫn là không nên trêu chọc nó, bất quá, một khi thời cơ chín muồi, lão phu nhất định phải nhìn xem sau lưng Khinh Hồng lâu này rốt cuộc là người phương nào đang giở trò quỷ!"

Trong mắt lão giả áo đen kia lóe lên ánh tàn nhẫn rồi nhanh chóng biến mất, nói tiếp: "Hiện giờ, chúng ta phải đem tinh lực chủ yếu thu phục tứ đại gia thượng tộc. Bắc Thần gia và Âu Dương gia tin tưởng từ hôm nay cũng bắt đầu thần phục rồi, hiện giờ chỉ còn thiếu một mồi lửa mà thôi! Mà mồi lửa này sẽ do Tề gia!" Nói đến chỗ này, toàn thân lão giả áo đen tràn đầy dữ tợn, "Nếu không phải là Tề gia bao che, Cửu Trọng Cung ta sẽ mặc cho con tiểu yêu nữ Diệp Thiên Tung đó tiêu dao lâu như vậy sao! Còn khiến chúng ta tổn thất vô ích năm vị trưởng lão!"

"Lời này của ngài là có ý gì?" Thái tử bị lời nói của lão giả áo đen làm cho rơi vào trong sương mù. Nhưng Thiên Tung nằm trên nóc cung đình nghe được rất rõ ràng. Xem ra thái tử cũng không biết thân phận của lão giả áo đen, cho nên hắn tự nhiên không biết chuyện ‘yêu hận tình thù’ của mình cùng Cửu Trọng Cung.

Lão giả áo đen hình như cũng tự biết mình lỡ lời, ho nhẹ một tiếng, nói: "Bây giờ chúng ta sẽ tính toán xem nên giải quyết Tề gia như thế nào?"

Tâm trí thái tử lập tức bị dời đi, vội vàng hỏi: "Như thế nào?"

"Thái tử có biết năm ngày sau, chính là ngày bán đấu giá hàng năm của hoàng thất, Thánh Ca Hoa. Hôm đó, người của tứ đại gia tộc nhất định tề tụ. Lão phu sẽ thừa dịp lúc nội bộ Tề gia trống không, đem Tề gia giết sạch một mảnh giáp cũng không còn. Tìm thêm người mai phục ở bên trong Tề gia. Chờ đám người Tề Thiên Minh và Tề ThiênSách trở về, . . . . . . Hừ! Lão phu cho bọn chúng có chắp cánh cũng không thể bay được!"

“Được! Quả nhiên là kế sách hay!" Thái tử hưng phấn vẻ mặt đỏ bừng. "Dám không vâng lời ta, bản thái tử sẽ cho các ngươi rơi vào cùng kết cục hài cốt không còn như Dương Thư lão thất phu kia!"

Thái tử đắc chí vừa lòng cũng không chú ý tới, trong mắt lão giả áo đen chợt lóe lên khinh bỉ.

Lúc này, thái tử đột nhiên dừng nụ cười, trên mặt xuất hiện vẻ ghen ghét, "Lão tiên sinh, cho dù chúng ta giải quyết Tề gia, vậy thì như thế nào? Hiện giờ, trên triều đình và dưới dân gian, có ai không ủng hộ tên đệ đệ kia của ta. Bất quá cũng chỉ là nghiệt chủng thấp hèn do một thôn phụ sinh ra, không ngờ cũng dám tiến dần từng bước?!"

Khuôn mặt thái tử trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, "Phụ hoàng ta hiện giờ cũng cực kỳ coi trọng hắn, bắt đầu từ hai năm trước tìm hắn trở về từ công hội luyện đan, vẫn ủy thác trọng trách cho hắn. Hiện giờ, ai không biết thái tử ta đây hữu danh vô thực. Ta xem ý của phụ hoàng, chính là muốn đem toàn bộ đế quốc cho hắn!"

"Thái tử đừng lo lắng!" Lão giả áo đen mỉm cười nói, "Lão phu bảo đảm toàn bộ đế quốc này tuyệt đối là của ngài!"

"A? Vì sao?" Thái tử vội vàng hỏi.

"Ngài nói người chết còn có thể tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cùng ngài sao?" Sắc mặt lão giả áo đen tà ác nói.

"Ông nói là. . . . . ." Thái tử làm một động tác cắt cổ.

Lão giả áo đen cười thần bí. Hai người đều là ngầm hiểu trong lòng, truyền đạt cho nhau một ánh mắt cấu kết làm việc xấu.

Không ai chú ý tới, giờ phút này, một bóng đen đột nhiên chợt lóe phía trên cung thái tử, hình ảnh màu bạc kia đã biến mất không thấy gì nữa.

Thiên Tung xuyên qua cung đình nguy nga lộng lẫy, lửa giận trong lòng cũng càng trào càng nhanh, thật lâu vẫn không thể thở bình thường. Nàng luôn luôn lạnh lùng, không có chuyện gì có thể tác động tới tinh thần của nàng, chỉ khi nào liên quan tới người nàng quan tâm, ThiênTung luôn luôn tỉnh táo hơn người cũng khó tránh khỏi tâm thần không yên. Cửu Trọng Cung rõ ràng dám động đến Tề gia, đây không thể nghi ngờ là ra mặt chống lại Thiên Tung. Nhất là nghĩ đến có một cạm bẫy trí mạng trước mặt đang đợi nam tử ôn nhã hay xấu hổ kia, trong lòng Thiên Tung lập tức mơ hồ bất an.

Đúng vậy, lúc nàng vẫn còn ở Ngọc Ma Lâm thì thông qua mật thư Tề Phong Tề Vũ gửi tới, đã biết đương kim nhị điện hạ chính là nam tử ôn nhã ngày đó nàng kết giao ở Vạn Linh cốc Tô Ngọc Cẩn. Nam tử này đã từng không để ý sinh tử ngăn ở trước mặt nàng, bảo vệ nàng, vậy thì bây giờ sẽ đến phiên nàng tới bảo vệ hắn!

Cũng là bởi vì liên quan đến tâm tình, Thiên Tung chỉ có cảm giác luồng khí xoáy tụ nguyên tố thủy trong cơ thể mình đang xoay tròn với tốc độ cao, năng lượng nguyên tố thủy trong kinh mạch nàng cũng lấy một tốc độ điên cuồng tràn vào trong luồng khí xoáy. Quanh người Thiên Tung trong nháy mắt tách ra một loại hào quang xanh mờ ảo mà chói mắt. Dưới tình huống này, nàng không ngờ cảm giác được năng lượng nguyên tố thủy mấy ngày liên tiếp vẫn trì trệ không tiến lại muốn lên cấp rồi!

Người tu luyện đến cấp bậc Kiếm Tiên như bọn họ, mỗi một lần lên cấp đều là cơ duyên xảo hợp cộng thêm thực lực tự thân. Có thể nói là cơ hội không thể mất, mất rồi sẽ không trở lại. Thiên Tung không chút do dự, tung người bay vào trong một góc khuất ở hoàng cung, toàn tâm vùi đầu vào trong trạng thái tu luyện.

Theo Chư Thần quyết vận chuyển, năng lượng nguyên tố thủy trong cơ thể nàng theo công pháp từ từ chảy qua kinh mạch toàn thân, làm dịu đi nội phủ của nàng. Lợi dụng ánh trăng, bộ công pháp không biết tên trong cơ thể Thiên Tung cũng lặng lẽ mở ra. Nhất thời, trên người Thiên Tung dường như mở ra một lỗ đen, chẳng qua là lỗ đen kia so với hai năm trước hình như lớn hơn rất nhiều. Tức khắc, tất cả năng lượng chung quanh Thiên Tung cũng cuồng bạo vọt tới bên trong lỗ đen. Năm luồng khí xoáy tụ đen, bạc, vàng kim, lam, đỏ trong cơ thể Thiên Tung như như bị đầu độc, đồng thời quay tròn với tốc độ cao. Kỳ thật, mỗi lần Thiên Tung tu luyện đều cảm thấy, những luồng khí xoáy vốn không liên quan gì đến nhau lại ảnh hưởng lẫn nhau, mặc dù, năm luồng khí xoáy này vẫn dùng năng lượng đơn nguyên tố xuất hiện trong nội phủ của nàng, nhưng Thiên Tung biết sớm muộn sẽ có một ngày, năm luồng khí xoáy này sẽ dung hợp, đến lúc đó, cũng chính là cái gọi là cảnh giới đại thành. Chẳng qua là, mục tiêu này tương đối xa xôi thôi. Bất quá, thông qua hai năm tìm tòi tu luyện, Thiên Tung đã từng bước hoàn thiện bộ công pháp không biết tên kia. Hiện giờ, ThiênTung thậm chí có thể lợi dụng năng lượng ngũ hành trong lỗ đen tùy ý chuyển đổi năng lượng nguyên tố chung quanh. Giống như hiện giờ, Thiên Tung cần bổ sung năng lượng nguyên tố thủy, năng lượng nguyên tố chung quanh Thiên Tung thông qua sự chuyển hóa trong lỗ đen, sẽ đem năng lượng nguyên tố dày đặc gấp trăm lần so với trong không khí truyền đến trong cơ thể Thiên Tung, bổ sung nhu cầu năng lượng lên cấp thật lớn của nàng. Nếu, giờ phút này bên cạnh ThiênTung có người sẽ kinh ngạc phát hiện, ánh sáng màu xanh mờ ảo quanh người Thiên Tung vậy mà đã chuyển hóa thành ánh sáng bảy màu bao trùm toàn thân nàng! Trong đó ánh sáng màu đen, bạc, vàng kim, lam, đỏ là chói mắt nhất, màu vàng và màu lục hết sức yếu ớt.

Một lúc lâu sau, hào quang quanh người Thiên Tung rốt cuộc dần dần nhạt đi, cho đến khi biến mất. Lúc này, Thiên Tung mở mắt, màu băng lam lấp lánh như bảo thạch ngâm vào trong nước biển, dường như muốn đốt sáng tăm tối tịch mịch này.

Kiếm tiên cấp bốn! Nguyên tố thủy kiếm tiên cấp bốn!

Thiên Tung khó có thể tin thở ra một hơi. Trong lòng khiếp sợ cực kỳ. Năng lượng nguyên tố thủy của nàng vốn chênh lệch khá xa so với nguyên tố ánh sáng. Không biết có phải do Bích Hải châu hay không, gần hai năm qua, năng lượng nguyên tố thủy của nàng tu luyện cực kỳ nhanh chóng, thậm chí cho đến hôm nay, không ngờ đạt tới cùng cấp bậc với nguyên tố ánh sáng.

Thiên Tung bình phục tâm tình, lúc này mới có tâm tư quan sát bốn phía.

Bây giờ, Thiên Tung mới phát hiện ra, hiện giờ mình đang ở trong một sân nhỏ hết sức thanh u. Nơi này không giống với hoàng cung vàng ngọc huy hoàng, rực rỡ đèn hoa. Nơi này khiến người ta cảm giác chỉ có yên tĩnh cùng ưu nhã. Quan trọng nhất là số cỏ lam u trồng trong sân nhỏ này, không ngờ tương tự như trong Diệp các.

Trong lòng Thiên Tung không nhịn được sinh ra một loại hoài niệm, bất kể là Ngọc Ma Phong hay Diệp các cùa Tề gia nàng đã từng sống đều trồng đầy loại thực vật màu xanh mờ ảo này. Chỉ vì mẫu thân Mục Tiêm Tuyết của nàng cực kỳ thích loài hoa nhỏ này. Hôm nay, ở nơi hoàng cung xa hoa không ngờ cũng có nhiều cỏ Lam U như vậy, điều này khiến Thiên Tung phiền vì kinh ngạc.

Thiên Tung chợt nhớ lại mười một năm trước, lúc Ám Ma Tộc bị họa diệt tộc, trưởng lão Thánh môn Tần duyệt kia có nhắc tới chuyện để cho Mục Tiêm Tuyết vào cung làm phi. Chẳng lẽ Hoàng Đế đế quốc này cũng yêu thầm mẫu thân?

Đang lúc Diệp Thiên Tung ngạc nhiên nghi ngờ, thần thức siêu phàm của nàng đột nhiên ý thức được có người đến gần. Nàng nhanh chóng quay đầu nhìn lại.

Bốn mắt nhìn nhau, hai đôi mắt thanh khiết lạnh lùng tĩnh như nước đều dâng lên tầng tầng rung động.