Tâm trạng của Lạc Thừa Thu tốt đương nhiên tâm trạng Đổng Thiếu Ân cũng chuyển tốt theo.
Lạc Thừa Thu nói muốn thử thay đổi, trên thực tế hắn vẫn luôn nỗ lực thay đổi.
Mấy ngày gần đây, cho dù là trong sinh hoạt hằng ngày hay trong công việc, Lạc Thừa Thu đều sẽ nói hoặc hỏi ý Đổng Thiếu Ân, cũng vì để y hiểu được tầm quan trọng của mình, như vậy có lẽ đối với tâm tình của Đổng Thiếu Ân sẽ tốt hơn.
Nhìn thấy Lạc Thừa Thu chủ động thân cận với mình, Đổng Tiếu Ân dĩ nhiên là hết sức phối hợp.
Cũng vì thế mà mấy ngày qua, hai người ở chung cũng không tệ lắm, tuy chưa đến mức ngọt ngào như đôi tình nhân, nhưng so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.
Hôm nay là thứ năm, Đổng Thiếu Ân nói ngày mai muốn đến thành phố bên cạnh mở cuộc họp, nhân tiện muốn tự mình đi khảo sát một số công trình, nói đơn giản là đi công tác.
Lạc Thừa Thu nhớ lại, hình như lúc này đời trước Đổng Thiếu Ân có đêm không về, hóa ra là đi công tác.
Lúc ấy Đổng Thiếu Ân cũng không nói gì với hắn, mà Lạc Thừa Thu cũng không chủ động hỏi han. Bây giờ mới biết lúc ấy Đổng Thiếu Ân đang làm cái gì, mỗi khi nghĩ đến chuyện này tâm tình hắn có chút khó chịu.
Mà hiện tại, Đổng Thiếu Ân hỏi Lạc Thừa Thu có muốn đi công tác hai ngày với y hay không, Lạc Thừa Thu chỉ thoáng do dự xong liền đồng ý.
Sau khi Lạc Thừa Thu đồng ý đi, hắn rõ ràng cảm giác được tâm trạng Đổng Thiếu Ân tốt lên thấy rõ.
Cho nên sau khi về nhà, Đổng Thiếu Ân liền cùng Lạc Thừa Thu sắp xếp hành lý, Lạc Thừa Thu thấy thế có chút buồn cười.
"Chỉ ở bên đấy một đêm thôi, không cần mang nhiều đồ đâu, sao lại sắp xếp nhiều như vậy?"
Đổng Thiếu Ân chớp mắt, "Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đi công tác, cùng nhau ở bên ngoài."
Lạc Thừa Thu tức khắc ngậm miệng, cho nên đây là nguyên nhân Đổng Thiếu Ân chờ mong sao?
"Ăn tối trước, lúc còn ở công ty không phải anh kêu đói bụng sao?"
Lạc Thừa Thu gật gật đầu, đúng là lúc ở công ty hắn có nói vậy, lời hắn nói Đổng Thiếu Ân đều nhớ kĩ...
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lạc Thừa Thu dịu xuống, "Được, đi ăn cơm trước."
Bữa tối bảo mẫu đã chuẩn bị xong,Lạc Thừa Thu đẽ quen hương vị do bảo mẫu làm nên bữa tối này ăn tương đối nhiều, Đổng Thiếu Ân cũng ăn không ít, sau khi ăn xong hai người sẽ đi tản bộ, mấy ngày nay vẫn luôn duy trì thói quen này.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, hai người đi dạo quanh phụ cận của biệt thự, gần biệt thự có một công viên, tuy diện tích không lớn lắm nhưng phong cách bên trong cũng được. Chỉ là trước đây Lạc Thừa Thu chưa từng đi, cũng không có tâm trạng để đi.
Đổng Thiếu Ân tự nhiên cũng chưa đi bao giờ.
Nhưng mấy ngày nay, ăn tối xong hai người sẽ đi dạo công viên một vòng, hôm nay cũng thế, chỉ là hôm nay.Đã xảy một chuyện nhỏ ngoài ý muốn.
Hai người vừa mới đến công viên không bao lâu, bỗng có một thanh âm non nớt dễ thương của bé gái vang lên.
"Chú ơi, giúp cháu với. Cháu bị rơi cầu bên kia kìa." Một bé gái khoảng năm tuổi bỗng nhiên chạy tới, sau đó nắm ống quần Lạc Thừa Thu.
Lạc Thừa Thu cúi đầu, thấy là một bé gái đáng yêu, vì thế hơi hơi cười một chút, còn cúi xuống xoa xoa đầu đứa bé.
"Cầu của bé? Rơi ở đâu?"
Bé gái lập tức chỉ về hướng bụi cỏ, "Bên kia, cháu bị rơi cầu ở bên kia."
Lạc Thừa Thu nhìn theo, quả nhiên có một quả cầu màu xanh ở trong sâu chỗ bồn cây, mà bên ngoài có vòng bảo hộ, chắc cũng vì thế mà đứa bé này mới không tự mình đi nhặt, mà chạy lại đây tìm người lớn giúp đỡ.
Lạc Thừa Thu nhìn, sau đó cười nói, "Được rồi, cháu ở chỗ này chờ một lát, chú đi lấy giúp cháu."
Nói xong, Lạc Thừa Thu cất bước đi tới chỗ bồn cây nhặt cầu đem về cho đứa bé, bé gái nhận được cầu xong vô cùng vui vẻ mà chạy đi.
Lạc Thừa Thu nhìn bộ dáng vui vẻ đáng yêu của bé gái, chính mình cũng không nhịn được mà mỉm cười, lúc quay lại nhìn Đổng Thiếu Ân thì giật mình.
Bởi vì sắc mặt Đổng Thiếu Ân cực kì....cực kì khó xem!
Lạc Thừa Thu không hiểu ra sao, đi qua, "Đổng Thiếu Ân? Làm sao vậy?"
Thanh âm Đổng Thiếu Ân lạnh lùng, khuôn mặt cũng lạnh lùng âm trầm.
"Anh thích trẻ con sao?"