Lạc Thừa Thu nghe thấy lời này cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, sau đó mới hiểu tại sao Đổng Thiếu Ân không vui.
Hóa ra là chuyện có con...
Lạc Thừa Thu nghĩ nghĩ, sau đó mới nói, "Đối với trẻ con tôi cảm thấy bình thường. Nhưng cũng không đặc biệt yêu thích, chỉ thấy mấy đứa trẻ lễ phép, bộ dáng đáng yêu chọc cho người ta yêu thích. Cậu không thấy thế sao?"
Thanh âm Đổng Thiếu Ân vẫn lạnh băng, cảm giác nước cũng muốn đóng băng, "Không cảm thấy."
Lạc Thừa Thu hơi hạ khóe miệng, "Thôi được, cho dù không thích, đây cũng không phải chuyện quan trọng. Chúng ta qua bên kia đi dạo đi..."
Lạc Thừa Thu tưởng nói như vậy là qua cửa rồi, lúc hắn xoay người để đi qua bên kia thì Đổng Thiếu Ân lại kéo tay hắn lại.
"Đây không phải việc nhỏ, anh thích đứa nhỏ, cho nên sau này anh muốn kết hôn sinh con, đúng không?" Đổng Thiếu Ân nói ra những lời này mang theo áp bách vô hình.
Mà loại áp bách này khiến Lạc Thừa Thu cảm thấy.....khó chịu.
Vì thế, Lạc Thừa thu nghiêm túc nhìn về phía Đổng Thiếu Ân, "Cậu đừng hiểu lầm, thích đứa nhỏ là một chuyện, kết hôn sinh con là một chuyện khác. Tôi nhìn thấy trẻ con đáng yêu thì thích nhìn nhiều hơn một chút, nhưng tôi cũng biết...Nếu đã ở bên cậu, thì đời này tôi không thể cùng người khác kết hôn sinh con, trừ phi.....Chúng ta chia tay."
Trong mắt Đổng Thiếu Ân lóe lên hàn quang, "Cho nên anh đang chờ chia tay?"
"Không phải, tôi chỉ là nói nếu có thể. Vậy cậu nghĩ chúng ta sẽ chia tay sao?"
"Trừ phi tôi chết, nếu không đừng nghĩ tôi sẽ buông tay." Thanh âm Đổng Thiếu Ân cực kì lạnh lùng, mang theo ý tứ muốn bất chấp tất cả.
Lạc Thừa Thu trong lòng nhảy dựng, đời trước Đổng Thiếu Ân thích kiểm soát hắn... thì ra lúc này Đổng Thiếu Ân đã cố chấp với hắn như vậy sao?
Lạc Thừa Thu thật sự không dám tưởng tượng, nếu mình bây giờ rời xa y, Đổng Thiếu Ân sẽ như thế nào.Mới nghĩ như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn.
"Đổng Thiếu Ân, chúng ta không có khả năng chia tay, không phải sao? Một khi đã như vậy, tôi có thích trẻ con hay không thích trẻ con thì có gì khác nhau đâu? Chỉ cần tôi với cậu vẫn ở bên nhau thì sẽ không cùng người khác kết hôn sinh con."
Đổng Thiếu Ân mấp máy môi, nhưng vẫn không nói gì.
"Đổng Thiếu Ân, tôi chỉ nghĩ..Nếu tôi thích trẻ con, cậu cũng thích trẻ con, chúng ta không thể có con của mình nhưng chúng ta thể nhân nuôi."
Đổng Thiếu Ân hơi kinh ngạc.
"Nhận nuôi?"
"Đúng vậy, có thêm một đứa trẻ không phải cuộc sống của chúng ta càng thêm sinh động sao? Đương nhiên, đây không phải chuyện bây giờ, tôi nói là sau này, khi chúng ta đều muốn hay khi chúng ta nhiều tuổi rồi..... Đúng rồi, cha mẹ cậu đối với chuyện con cái của cậu không có ý kiến gì sao? Dù sao cậu cũng là con trai độc nhất, bọn họ không muốn cậu có con nối dõi sao?"
Đổng Thiếu nhíu mày, "Sẽ không, bọn họ đối với chuyện này không có ý kiến gì cả."
"Thật sự không sao?"
Lạc Thừa Thu bình tĩnh nhìn Đổng Thiếu Ân, không biết có phải do hắn đã tin tưởng y vô điều kiện hay không, nhưng mà Lạc Thừa Thu có thể khẳng định, cha mẹ Đổng Thiếu Ân cũng không thể làm chủ quyết định của y. Nghĩ như vậy, hẳn là Đổng Thiếu Ân sẽ không nói dối hắn.
"Không sao cả." Đổng Thiếu Ân khẳng định
Lạc Thừa Thu mỉm cười, chủ động kéo tay Đổng Thiếu Ân, "Chuyện đứa nhỏ, về sau chúng ta lại nói, tôi chỉ là không muốn cậu hiểu lầm, biết chưa?"
Đổng Thiếu An cúi đầu, cũng không nói gì cả
Lát sau, hai người đi bộ về đến nhà, Lạc Thừa Thu bắt đầu thu thập hành lý, hơn nữa còn kéo theo Đổng Thiếu Ân cùng dọn, "Cậu nhìn xem muốn thêm cái gì, miễn cho lúc đến đấy lại thiếu."
Đổng Thiếu Ân nghe theo gật gật đầu, chắc cũng biết chuyện hồi nãy là do mình hiểu lầm, tính tình quá mức âm tình bất định, cho nên Đổng Thiếu Ân hiện tại......nhìn qua có vẻ vô cùng nghe lời.
Tuy dáng vẻ nghe lời này chỉ là ngụy trang, nhưng Lạc Thừa Thu nhìn thấy y như vậy cũng cảm thấy có chút buồn cười.