Lạc Thừa Thu hướng Đổng Thiếu Ân đảm bảo mình lần sau nhất định sẽ chú ý, trong cuộc họp kế tiếp, quả nhiên hắn giữ lời.
Từ sau cuộc họp đầu tiên, mấy cuộc họp sau lúc Lạc Thừa Thu tập trung ghi chép cũng cẩn thận hơn rất nhiều. Chính là thỉnh thoảng hắn sẽ nhìn về phía Đổng Thiếu Ân, thấy y không có cái gì bấy mãn mới tiếp tục ghi chép.
Đúng là việc này rất có hiệu quả. Mỗi lần Lạc Thừa Thu nhìn qua bên này, tâm tình Đổng Thiếu Ân đều vui vẻ hơn.
Mãi cho đến buổi chiều hôm sau, chuyến công tác của Đổng Thiếu Ân cũng kết thúc. Y để trợ lý và nhân viên đi cùng trở về trước, còn hai người vẫn ở lại, Lạc Thừa Thu đối với cái này cũng khó hiểu, nhịn không được hỏi y, nhưng không ngờ thế mà y không trả lời, chỉ nói buổi tối sẽ biết.
Thấy y nghiêm túc như vậy, Lạc Thừa Thu cũng không hỏi nhiều nữa, chủ yếu là hắn cũng không vội về. Nếu Đổng Thiếu Ân muốn ở lại thì Lạc Thừa Thu cũng tùy ý y.
Rất nhanh đã đến tối, hai người ăn xong bữa tối thì Đổng Thiếu Ân rốt cuộc nhìn Lạc Thừa Thu.
"Không phải anh thích du hồ sao? Ở đây có du hồ cảnh đêm, tôi đưa anh đi xem."
Lạc Thừa Thu nghe vậy tức khắc sửng sốt, hắn không nghĩ Đổng Thiếu Ân ở lại đây là vì du hồ? Dù hồ cảnh đêm, đúng là hắn chưa đi bao giờ.
Đổng Thiếu Ân bình tĩnh nhìn Lạc Thừa Thu, "Đi không?"
Lạc Thừa Thu mỉm cười gật đầu, "Đi, tất nhiên là đi rồi. Khi nào xuất phát?"
"Bây giờ."
Lạc Thừa Thu tất nhiên không phản đối, lập tức gật gật đầu. Lát sau hai người sóng vai rời khỏi khách sạn.
Theo như Đổng Thiếu Ân nói thì chỗ du hồ kia cách khách sạn khá xa, đi xe cũng phải mất một tiếng, nhưng một tiếng thời gian này là đáng giá.
Du hồ cảnh đêm, quả nhiên đem đến cảm giác khác, đặc biệt thuyền được dùng là thuyền gỗ, trong khoang thuyền treo hai đèn lồng đỏ thẫm, trong nháy mắt Lạc Thừa Thu tưởng mình lạc vào thời cổ đại.
Buổi tối ở đây có một chút sương mờ. Lạc Thừa Thu đứng ở đầu thuyền, Đổng Thiếu Ân đứng bên cạnh hắn...Giữa sương khói lượn lờ, thân ảnh hai người càng đến gần nhau.
Lúc này Lạc Thừa Thu bỗng nhiên đến gần Đổng Thiếu Ân, dưới ánh mắt kinh ngạc của Đổng Thiếu Ân, Lạc Thừa Thu vươn tay nhẹ nhàng kéo người trước mắt ôm vào lòng.
Đổng Thiếu Ân càng thêm kinh ngạc, đồng thời khóe miệng nhịn không được hơi cong cong, Lạc Thừa Thu chủ động thân cận quả thật khiến y vô cùng vui vẻ.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, trong lúc đó ai cũng không chủ động buông ra, qua hồi lâu tự nhiên thuyền gỗ lay động nhẹ, thì ra phía dưới có một đàn cá lớn bơi qua.
Người chèo thuyền né thuyền qua đàn cá lớn kia. Một màn này cũng coi như là kỳ cảnh, có một con cá lớn nhảy lên vẽ ra một vòng cung duyên dáng, Lạc Thừa Thu nhịn không được cảm thán.
"Nơi này thật sự rất đẹp, hơn nữa không khí cũng rất tốt."
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu, nhìn người bên cạnh nói, "Nếu anh thích, mỗi tháng chúng ta tới đây chơi hai lần, anh thấy thế nào? Hôm nay thời gian hơi gấp, kỳ thật qua bên kia hồ còn có chỗ thú vị, lần tới chúng ta sẽ đi tiếp, anh thấy sao?"
Đổng Thiếu Ân chủ động lập ra hứa hẹn, Lạc Thừa Thu cơ hồ không chút do dự mà gật đầu. Đổng Thiếu Ân thấy vật trực tiếp cong khóe miệng, dưới ánh trăng, Lạc Thừa Thu ngây ngốc nhìn người trước mặt mỉm cười, nụ cười này đúng là đời trước hắn chưa từng nhìn thấy, nếu không phải hắn được sống lại, chỉ sợ đời này hắn không được nhìn thấy.
Hắn vẫn luôn cảm thấy Đổng Thiếu Ân sẽ không thể hiện cảm xúc ra ngoài, không ngờ lúc người này thật sự vui vẻ, cung sẽ mỉm cười...
Nghĩ đến đây, Lạc Thừa Thu bỗng nhiên giật mình, loại cảm giác này tựa hồ là rung động, mà so với rung động còn sâu sắc hơn.
Đôi khi rung động chỉ là việc trong nháy mắt, đôi khi mất cả một đời!
Một tối này Đổng Thiếu Ân cùng Lạc Thừa Thu ở giữa hồ nước, đều cảm nhận được sự rung động đối với người kia. Mà không phải là chấp niệm, hoặc là áy náy.
Trở lại khách sạn trời đã khuya, nhưng đêm nay hai người ngủ rất ngon, tuy rằng không làm gì nhưng vai dựa gần nhau, kiểu thân mật này còn ngọt ngào hơn trước.
Sáng hôm sau, hai người ngủ đến khi tự tỉnh. Lúc Lạc Thừa Thu tỉnh dậy hiếm khi thấy Đổng Thiếu Ân vẫn còn ở bên cạnh. Bình thường y hay dậy sớm, với lại cũng rất chú trọng tập thể hình, hơn nữa hồi trước hắn không đi làm cho nên bây giờ vì để đi làm với Đổng Thiếu Ân, hắn đã có thói quen dậy sớm hơn trước rồi.
Đời trước, hắn chỉ sống trong oán giận, chi băng nói là sa sút, cũng vì vậy mà cuộc sống mất đi giá trị cùng niềm tin... Mới có thể đem cuộc đời mình biến thành như vậy.
Nhìn Đổng Thiếu Ân bên cạnh, ánh mắt Lạc Thừa Thu chợt lóe, sau đó nhìn dung nhan tinh tế cùng làn da trắng mịn trước mắt mà không nhịn được tới gần...
Sau đó hạ xuống một nụ hôn nhẹ lên mặt Đổng Thiếu Ân, lúc này bỗng nhiên Đổng Thiếu Ân mở bừng mắt.
Hôn trộm bị phát hiện, Lạc Thừa Thu thật ra cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại nhìn Đổng Thiếu Ân mỉm cười.
Nhìn Lạc Thừa Thu nở nụ cười, Đổng Thiếu Ân tự nhiên đỏ bừng mặt.
Lạc Thừa Thu cũng không tiếp tục nữa mà hơi hơi lui ra, "Hôm nay trở về sao?"
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu, "Ăn sáng xong, tôi cho người đặt vé máy bay."
"Hôm nay thời tiết bên ngoài cũng không tệ lắm, ăn sáng xong chúng ta ra ngoài đi dạo đi."
Đối với đề nghị này Đổng Thiếu Ân không có ý kiến gì. Y trực tiếp gật gật đầu sau đó ôm tâm tình chờ mong mà chạy nhanh xuống giường đánh răng rửa mặt.
Ăn sáng xong, hai người cùng nhau ra ngoài đi dạo. Có đôi khi, tâm tình bình tĩnh lại, chỉ là đi dạo cùng nhau thôi cũng khiến tâm trạng nhẹ nhõm, sảng khoái hơn không ít.
Lúc này ở bụi hoa ven đường Lạc Thừa Thu bỗng nghe thấy tiếng kêu của cún nhỏ.
Lạc Thừa Thu có chút kinh ngạc, sau đó chạy nhanh về phía phía ra thanh âm, trong bụi hoa cư nhiên có một chú cún nhỏ màu trắng.
Lạc Thừa Thu nhanh chóng ngồi xổm xuống, sau đó không quên nói với Đổng Thiếu Ân bên cạnh, "Đổng Thiếu Ân, em mau đến xem, là một cún con màu trắng a, hình như chân và đuôi của nó đều bị thương rồi, em mau nhìn xem."
Bản thân Đổng Thiếu Ân đối với chó mèo không có hứng thú, nhưng thấy bộ dáng sốt ruột của Lạc Thừa Thu thì vẫn đi theo ngồi xổm xuống.
Trong bụi cỏ đúng là có một cún con màu trắng, trên cái đuôi có vệt đỏ, một chân cũng có dị dạng, hẳn là bị thương, nhìn kích cỡ chắc chú cún còn chưa đầy tháng.
Lạc Thừa Thu cẩn thận mà đem chú cún nhỏ ôm lên, Đổng Thiếu Ân nhìn động tác của hắn mà nhíu mày, có chút chán ghét nói, "Không biết con cún này có sạch sẽ không, có vi khuẩn hay nhiễm bệnh gì đó, anh cứ như vậy ôm nó lên, nhỡ trên người nó có bệnh truyền nhiễm thì làm sao bây giờ?"
Lạc Thừa Thu sửng sốt, sau đó mỉm cười nói, "Em không cần lo lắng như vậy, tôi chỉ ôm nó thôi mà. Em không cảm thấy nó rất đáng thương sao? Một chân còn bị thương, xem nó đáng yêu như vậy, chúng ta đưa đó đi chữa trị đi."
Đổng Thiếu Ân nhấp khóe miệng, có chút không vui khi Lạc Thừa Thu lo chuyện bao đồng, nhưng nhìn người kia kiên trì như vậy, y cuối cùng cũng không từ chối, Lạc Thừa Thu cười càng tươi hơn.
Cún nhỏ kêu lên một tiếng, vươn đầu lưỡi nhỏ liếm mu bàn tay Lạc Thừa Thu, Lạc Thừa Thu không khỏi cười. Đổng Thiếu Ân thấy thế mày nhăn lại, trong mắt thêm một tia không vui.
Bất luận là ai, cho dù không phải người mà tiếp xúc thân mật với Lạc Thừa Thu y đều không vui!
Đổng Thiếu Ân cùng Lạc Thừa Thu mang cún nhỏ trở về khách sạn. Trước đó Đổng Thiếu Ân đã cho người liên hệ với một bác sĩ thú y, lát nữa bác sĩ sẽ tới đây.
Lúc này Lạc Thừa Thu còn chưa phát hiện, Đổng Thiếu Ân vô cùng vô cùng bài xích chú cún nhỏ này.
Sau khi về khách sạn, một lát sau bác sĩ thú y liền tới, kiểm tra một lượt cho cún nhỏ xong bác sĩ liền nói, cũng không có vấn đề gì lớn, chân bị gãy xương không nghiêm trọng, cún nhỏ có thể khôi phục tốt, nhưng mà cần có thời gian. Cái đuôi đúng là có bị thương, bác sĩ xử lý một chút liền ổn.
Sau khi xử lý vết thương cho cún nhỏ xong, bác sĩ thú y nói vài điều cần chú ý xong liền rời đi.
Bác sĩ vừa đi, Lạc Thừa Thu liền nhìn về phía Đổng Thiếu Ân, cũng phát hiện sắc mặt y không quá tốt. Lạc Thừa Thu dừng một chút rồi đi đến bên cạnh y, "Làm sao vậy? Không thích cún nhỏ này sao?"
Đổng Thiếu Ân nhìn nhìn Lạc Thừa Thu, không nói gì.
Lạc Thừa Thu có chút nghi hoặc, đang định nói tiếp thì Đổng Thiếu Ân bỗng nhiên nói, "Không phải không thích, anh muốn nuôi nó thì nuôi cũng được."
Đôi mắt Lạc Thừa Thu sáng lên, "Thật sao? Tôi còn tưởng em không thích. Nếu em không thích thì chúng ta không tự nuôi cũng được. Hơn nữa bình thường nhà chúng ta cũng không có ai chăm sóc cho nó, chúng ta để cún nhỏ ở lại đây cũng được."
Đổng Thiếu Ân nghe vậy, yên lặng nhìn Lạc Thừa Thu, từ trong thanh âm của đối phương nghe ra có bao nhiêu không nỡ.
Sau một lát, Đổng Thiếu Ân chậm rãi nói, "Cũng không phải không có ai chăm sóc, không phải còn có bảo mẫu sao? Nếu cún nhỏ còn thiếu cái gì thì báo với bảo mẫu ở nhà để chuẩn bị trước, lúc chúng ta trở về liền có người chăm sóc nó, không phải sao?"
Lạc Thừa Thu nghe vậy, đôi mắt bừng sáng nhìn Đổng Thiếu Ân, "Được, thật ra tôi rất thích cún nhỏ này, có thể là chúng ta cùng nó có duyên phận. Nếu cậu không phản đối vậy thì chúng ta nhận nuôi nó, cùng nhau mang nó về nhà, được không?"
Đổng Thiếu Ân rũ mí mắt, không tiếng động gật gật đầu, tuy rằng trong lòng vô cùng chán ghét, nhưng so với sự vui vẻ của người bên cạnh thì chút chán ghét đó y nghĩ mình có thể kiềm chế được.
Y cũng không muốn Lạc Thừa Thu cảm thấy, tâm lý y có vấn đề, cũng không muốn hắn cảm thấy mình đến một con chó cũng không dung được, cứ thể cũng không có lợi cho tình cảm của y và Lạc Thừa Thu phát triển.
Thật vất vả mới đi đến ngày hôm nay, y cũng không thể bởi vì việc nhỏ này mà khiến đối phương sinh ra ác cảm!
Cho nên, Đổng Thiếu Ân cũng sẽ không thừa nhận thật ra mình rất ghét cún nhỏ, cũng không nói cho Lạc Thừa Thu biết chính y không muốn nuôi nó.
Mà Lạc Thừa Thu cũng không nghĩ đến đối với bệnh tình của Đổng Thiếu Ân, dục vọng chiếm hữu đã tới trình độ này mà Đổng Thiếu Ân vẫn đồng ý, trong lòng hắn còn tràn đầy vui sướng nghĩ rằng, cún nhỏ này xuất hiện mối quan hệ giữa bọn sẽ càng tốt hơn.
Không phải nói, có một động nhỏ ở nhà, có thể gia tăng tình cảm giữa hai người sao? Lạc Thừa Thu hiện tại chính là cảm thấy như vậy.