Đổng Thiếu Ân nhìn hắn, hỏi "Đi đâu?"
"Tới rồi cậu sẽ biết." Lạc Thừa Thu quyết định tạm thời không nói, lúc nói lời này, giọng hắn mang theo một tia ý cười, ánh mắt Đổng Thiếu Ân sâu thêm vài phần.
"Được." Cuối cùng, Đổng Thiếu Ân gật gật đầu.
Lạc Thừa Thu khẽ cười một chút, nụ cười này làm cho Đổng Thiếu Ân suýt nữa không thể kiểm soát, suýt nữa lao tới ôm lấy người kia...
Bất quá, ở trước mặt Lạc Thừa Thu, Đổng Thiếu Ân luôn kiềm chế rất tốt, cho nên chuyện đó cuối cùng cũng không xảy ra.
Một lát sau, hai người liên đi ra ngoài, Đổng Thiếu Ân lái xe, sau khi lên xe, Lạc Thừa Thu mới nói, "Đi công viên Dương Quang."
Đổng Thiếu Ân không biết Lạc Thừa Thu tới đó làm gì, những vẫn làm theo. Xe hướng bên ngoài chạy đi, Lạc Thừa Thu ngồi ở ghế phụ, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tâm tình có chút phức tạp.
Đoạn thời gian là linh hồn kia, hắn cũng như thế này, Đổng Thiếu Ân đi đâu là hắn bị bắt đi theo y. Đổng Thiếu Ân lái xe, hắn ngồi ở chỗ này, tóm lại, khoảng cách giữa hắn và Đổng Thiếu Ân không thể vượt qua khoảng cách hai cánh tay. Cho dud Đổng Thiếu Ân đi WC, hắn cũng bị kéo theo.....Vì tránh cho xấu hổ, hắn sẽ quay đầu qua chỗ khác. Cái này thì vẫn có thể làm được.
Đời trước, lúc còn sống, hắn rất bài xích việc ở bên cạnh có Đổng Thiếu Ân, cho nên cũng không cùng y đi ra ngoài. Giống như hiện tại, 2 người an tĩnh ngồi chung một xe là chuyện chưa từng xảy ra......cho nên cảm thấy hoi vi diệu.
Công viên Dương Quang có chút xa, ít nhất cũng phải mất 40 phút đi xe.Lạc Thừa Thu cảm mạo vừa khỏi, vẫn có chút mệt, mà ánh nắng bên ngoài rất đẹp. Cho nên phơi nắng một lúc, hắn cảm thấy buồn ngủ. Vậy nên mười mấy phút sau hắn liền hôn hôn trầm trầm nhắm mắt lại.......
Đổng Thiếu Ân nhìn người bên cạnh đã ngủ say, cố ý giảm tốc độ xe xuống, y hi vọng, không khí yên bình này có thể duy trì càng lâu càng tốt.
- ------------------
Thời điểm Lạc Thừa Thu tỉnh lại, đã là 2 tiếng sau. Hắn phát hiện ghế của hắn được hạ xuống, cho nên ngủ mới thoải mái như vậy. Trên người cũng đắp một cái áo khoác, hiển nhiên là của Đổng Thiếu Ân. Lúc xuất phát, bởi vì thân nhiệt y cao hơn bình thường, nên Đổng Thiếu Ân không có mặc áo khoác.. Cho nên cái áo này chắc y đã để trên xe từ trước.
Lúc này Đổng Thiếu Ân lại không ở trên xe, cái này làm Lạc Thừa Thu hắn có chút ngạc nhiên. Hắn cho rằng, người có trình độ cố chấp chiếm hữu như y, phải ở đây chờ hắn tỉnh lại mới đúng.
Thu lại áo khoác, Lạc Thừa Thu sửa sang lại quần áo trên người một chút, sau đó mới mở cửa xuống xe. Mới vừa xuống xe, đã thấy Đổng Thiếu Ân từ một hướng khác đi lại đây. Nhìn thấy Lạc Thừa Thu đã tỉnh lại, bước chân Đổng Thiếu Ân lại càng nhanh.
Không bao lâu, Đổng Thiếu Ân đi tới trước mặt Lạc Thừa Thu.
"Anh đã tỉnh?" Đổng Thiếu Ân hỏi như vậy, từ ngữ khí nghe ra hình như có hơi ảo não. Đương nhiên, cảm xúc này không quá rõ ràng! Nếu không phải Lạc Thừa Thu đã từng đi theo bên người y lâu như vậy, tuyệt đối sẽ không nghe ra!
Bất qua, Lạc Thừa Thu có nghe thấy ngữ khí này, vì thế hắn tò mò hỏi, "Cậu đi đâu vậy?"
Đổng Thiếu Ân hơi hạ khóe miệng, "Đi nhà vệ sinh."
Lạc Thừa Thu chớp chớp mắt, thì ra là thế, hắn nói mà, đối phương sao có thể không ở bên cạnh chờ hắn tỉnh lại.
Mà y ảo não như vậy, chắc là bởi vì sau khi y xuống xe hắn liền tỉnh.......
Không thể không nói, Lạc Thừa Thu đúng là hiểu rõ Đổng Thiếu Ân, Đổng Thiếu Ân ảo não đúng là vì cái này! Y mới xuống xe có 2 phút, chỉ tính đi toilet một chút rồi quay lại xe, ngồi bên cạnh Lạc Thừa Thu, hắn rất thích bộ dáng lúc ngủ của Lạc Thừa Thu, vô cùng thích! Nếu không phải thật sự phải đi toilet, y nhất định sẽ không xuống xe.....Không nghĩ tới vừa đi 2 phút, Lạc Thừa Thu thế nhưng tỉnh!
"Vậy được rồi, chúng ta vào đi." Lạc Thừa Thu nói, ánh mắt nhìn về phía công viên Dương Quang.
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu.
Lạc Thừa Thu dẫn đầu đi trước, Đổng Thiếu Ân đi sau hắn một chút, đi ở bên cạnh hắn. Lạc Thừa Thu hơi liếc mắt một cái, có thể nhìn thấy toàn bộ ĐỔng Thiếu Ân, hắn đột nhiên nói, "Cậu biết tôi đưa cậu đến đây để làm gì không?"
Đổng Thiếu Ân lắc đầu.
Lạc Thừa Thu cúi đầu, "Đêm qua tôi nằm mơ thấy cha tôi, Công viên Dương Quang là một trong số ít công viên ở thành phố này không thu phí. Khi nhà chúng tôi mới dọn lên thành phố,cha tôi được nghỉ sẽ mang tôi đến đây chơi. Tuy cha tôi....bình thường rất nghiêm túc, nhưng đối với đứa con trai duy nhất là tôi thì rất kiên nhẫn."
Đổng Thiếu Ân không nghĩ tới Lạc Thừa Thu sẽ nói chuyện hồi trước với y, y ngây ra một chút.
Lạc Thừa Thu cũng không nói gì nữa, tiếp tục đi vào trong. Hắn đi đến nơi con nhỏ hắn hay đến trong trí nhớ. Lúc đó cũng không còn nhỏ nữa, cũng 13 - 14 tuổi rồi.
Những lúc ở quê, chưa từng được chơi thứ gì, khi lên thành phố lớn cho dù chỉ là trò đơn giản nhất, cũng làm hắn cảm thấy rất vui!
Mỗi lần cha hắn đưa hắn đến đây, ông sẽ đẩy xích đu cho hắn rất lâu.
Rất lâu rồi Lạc Thừa Thu chưa đến nơi này, cũng may bàn xích đu vẫn còn ở đó. Cho nên, Lạc Thừa Thu liền đưa Đổng Thiếu Ân đến đó.
"Chính là nơi này." Lạc Thừa Thu khẽ cười, "Khi còn nhỏ tôi rất thích chơi cái này, cậu muốn ngồi không, tôi đẩy cho."
Đổng Thiếu Ân ngây ra một lúc, không nghĩ tới Lạc Thừa Thu sẽ bảo y ngồi xích đu, hơn nữa..... Đổng Thiếu Ân lớn như vậy rồi, đúng là chưa ngồi cái này bao giờ. Có lẽ lúc nhỏ ba mẹ y cũng đưa hắn đi chơi cái này rồi. Nhưng từ khi y nhớ chuyện đến nay, y cũng không có kí ức đó, với lại y cũng không thích đồ chơi "trẻ con" này!'
Cho nên, đối với xích đu này y không có ấn tượng gì cả, cũng không muốn ngồi lên. Hiện tại.....
Lạc Thừa Thu cũng không sợ Đổng Thiếu Ân như trước nữa, tự giác đem sự trầm mặc của đối phương hiểu thành không cao hứng linh tinh. Cho dù đối phương không cao hứng, hắn cũng không sợ y làm gì mình, cho nên có cái gì phải sợ?
Vì thế, thấy Đổng Thiếu Ân không nhúc nhích, Lạc Thừa Thu dứt khoát tự mình động thủ, kéo y trực tiếp ngồi xuống xích đu.
"Ngồi xuống, đưa tay ra nắm hai bên dây thừng, tôi đây cho."
Đổng Thiếu Ân sửng sốt, cái này đối với y mà nói là một thể nghiệm mới lạ. Mặc kệ là việc Lạc Thừa Thu tự ý lôi kéo y ngồi lên, hắn việc bản thân y ngôi ở đây, đều vô cùng mới lạ!
Lúc này, dưới sự thúc giục của Lạc Thừa Thu, Đổng Thiếu Ân mới đưa tay ra nắm dây thừng hai bên, sau đó Lạc Thừa Thu đi tới sau lưng y, đem người đẩy lên.........
Loại cảm giác không có trọng lượng này làm Đổng Thiếu Ân vô cùng không quen, bất quá nghĩ đến người đứng đằng sau là Lạc Thừa Thu... Y liền cảm thấy mặt mình nóng lên.
Lạc Thừa Thu cũng không biết Đổng Thiếu Ân nghĩ gì, chỉ là lúc đẩy vẫn không quên nói chuyện, "Thế nào? Thoải mái không? Khi còn nhỏ, tôi thích được đẩy như thế này, lúc ấy tôi mới từ ở quê lên, đối với chương trình học ở đây theo không kịp. Ở trường học thường xuyên bị người khác khinh thường, cảm thấy phiền. Những môi lần ngồi ở chỗ này, tôi cảm thấy mọi phiền não đều biến mất!"
Đổng Thiếu Ân lẳng lặng nghe Lạc Thừa Thu nói chuyện, nghe tới đoạn đối phương ở trường học bị người khác khinh thường lập tức nhíu mày. Trong mắt nhanh chóng hiện lên một mạt sát ý, nếu hiện tại những "bạn học" đó ở chỗ, chỉ sợ đều bị Đổng Thiếu Ân trực tiếp băm thành tám trăm mảnh!
"Tôi thấy cậu thường xuyên mặt ủ mày chau, tâm tư quá nặng, nên đi ra ngoài nhiều một chút, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài. Cậu xem hiện tại, có phải cảm thấy tâm tình nhẹ nhàng hơn rất nhiều?" Lạc Thừa Thu nói.
Tâm tình Đổng Thiếu Ân lập tức vi diệu hẳn lên, y hơi xoay đầu lại, nhìn về phía Lạc Thừa Thu, "Anh cảm thấy tôi tâm tư nặng?"
Lạc Thừa Thu thản nhiên cười, "Đúng vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ nặng sao? Chắc chắn là cậu không thường soi gương, lông mày đều nhíu lại. Bộ dạng này của cậu, nếu ở công ty chẳng phải cấp dưới rất sợ sao?"
Lạc Thừa Thu nghĩ tới thời gian đi theo bên người Đổng Thiếu Ân đó, cũng biết tình huống của Đổng Thiếu Ân ở công ty như thế nào. Y ở trong công ty, cấp dưới đều coi y là Diêm Vương sống hết rồi.
"Sợ là đúng rồi, dễ quản lý." Đổng Thiếu Ân nhàn nhạt nói.
"Điều này cũng đúng, bất quá, nếu là quá sợ......Cậu không phải sẽ thực......" Cô độc sao? Mấy chữ cuối cùng, Lạc Thừa Thu không nói ra, cảm thấy lòng nặng trĩu. Không sai, là cô độc. Đổng Thiếu Ân tuy rằng là Phó Chủ tịch, nhưng ở công ty một người bạn cũng không có, một người có thể tâm sự cũng không có. Trừ bỏ liên quan đến công việc, y sẽ không nói thêm một câu với người khác, là thật sự.....cô độc.
Dáng vẻ kia của Đổng Thiếu Ân, lúc hắn là linh hồn, nhìn thấy như vậy kỳ thật có chút hụt hẫng.
"Thực cái gì?" Lạc Thừa Thu nói một nửa lại dừng, Đổng Thiếu Ân có chút khó hiểu.
Lạc Thừa Thu hoàn hồn, khẽ cười nói, "Không có gì...... Tôi chỉ nghĩ, cậu ở công ty sẽ như thế nào?"
Đổng Thiếu Ân nhìn nhìn hắn, "Anh muốn biết có thể cùng tôi đi làm."
"Ân?" Lạc Thừa Thu chớp chớp mắt, hơi ngạc nhiên, "Cùng cậu đi làm? Cậu nói là đến Đổng thị làm việc sao?"