Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn

Chương 61




Khâu Hàn tỉnh lại trong tiếng chim ríu rít, mơ mơ màng màng mở mắt, trong lúc nhất thời không biết mình đang ở đâu, cậu ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, lại một lần nữa ngây ngất trước cảnh đẹp nơi đây.

Khâu Hàn lập tức bước xuống giường, bước nhanh đi đến tường pha lê nhìn ra, cậu cho rằng hoa viên đêm qua đã là thần bí và đẹp nhất rồi, không nghĩ tới hoa viên vào buổi sớm mai mới là mỹ lệ rực rỡ nhất.

“Tỉnh rồi à.” Diệp Huyên Thành đẩy cửa ra, nhìn Khâu Hàn nói.

Khâu Hàn quay đầu lại gọi: “Chú.”

“Rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng, sau đó trở về đảo Tinh Tú.” Diệp Huyên Thành nói.

“Dạ.” Khâu Hàn xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt.

Ở trong phòng tắm cũng có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, Khâu Hàn một bên đánh răng một bên ngắm cảnh, nhưng chỉ cần cậu nhắm mắt lại, cảnh đẹp đêm qua lại lần nữa xuất hiện ở trong đầu cậu. Vốn dĩ tưởng rằng dưới cảnh đẹp như vậy, cậu và chú sẽ xảy chuyện gì đó, haizz kết quả cái gì cũng không xảy ra, Khâu Hàn nhịn không được thở dài.

Khâu Hàn đột nhiên mở mắt ra, vỗ đầu mình, nghĩ thầm sao mình lại chờ mong loại chuyện này vậy trời? Tuy rằng xác thật cậu đã làm tốt tâm lý, mặc kệ Diệp Huyên Thành muốn thế nào cậu đều nguyện ý tiếp nhận. Nhưng mà Diệp Huyên Thành không có làm cái đó thì cậu cũng không cần phải thất vọng chứ?

Khâu Hàn rửa mặt rồi quần áo xong hết thảy, đi xuống ăn sáng cùng Diệp Huyên Thành, hai người cùng nhau ăn sáng ở trong hoa viên.

Khâu Hàn cảm thán nói: “Nơi này đẹp đến nỗi động lòng người, thật lãng mạn, thời gian khác nhau sẽ mang lại những cảnh đẹp khác nhau. Nếu quay video chụp ảnh đăng lên mạng, nhất định nơi này sẽ nổi tiếng cho mà xem, đến lúc đó muốn hẹn trước, khẳng định sẽ xếp cả hàng dài.”

“Nơi này bên ngoài không được biết.” Diệp Huyên Thành nói: “Nên sẽ không có du khách lại đây đâu.”

Khâu Hàn sửng sốt một chút, nghĩ thầm nơi này bên ngoài không được biết, vậy trang hoàng đẹp như vậy để làm gì? Chẳng lẽ dư tiền quá chăng?

Ăn bữa sáng xong, Khâu Hàn theo Diệp Huyên Thành rời đi.

Bước lên du thuyền, cậu quay đầu lại nhìn hoa viên thần bí kia, nghĩ thầm không cho bên ngoài biết cũng rất tốt, nơi đẹp đẽ như vậy, không nên có nhiều người đến thì mới có thể giữ lại cảm giác thần bí cho nó. Tuy rằng không biết hoa viên này có tên hay không, nhưng trong lòng Khâu Hàn đã yên lặng đặt cho nó cái tên gọi là hoa viên thần bí.

Trở về đảo Tinh Tú, Diệp Huyên Thành lại bắt đầu công việc, chỉ có hai ngày mà y lại còn có rất nhiều công việc muốn hoàn thành, còn rất nhiều cuộc họp từ lớn đến bé phải mở.

Trở lại phòng, Khâu Hàn cầm lấy điện thoại đang đặt ở trên bàn, nhìn thấy có mười mấy tin nhắn từ Tôn Thần Thần gửi đến, lúc này cậu mới nhớ tới, kế hoạch đêm qua của Tôn Thần Thần hoàn toàn bị cậu vứt sau đầu. Tối hôm qua vừa đến đảo Đêm Tối, cậu lập tức bị mê hoặc bởi cảnh sắc, đừng nói việc này, tất cả mọi thứ đều đã bị cậu bỏ quên sạch sẽ.

Khâu Hàn lập tức trả lời Tôn Thần Thần, sau đó hẹn hắn đến một chỗ, bảo hắn đi trước chờ cậu.

Tiến vào phòng trà thất, Khâu Hàn dặn bảo tiêu canh giữ ở bên ngoài, sau đó một mình tiến vào, đóng cửa lại, sau đó quay đầu nhìn thì thấy Tôn Thần Thần ngồi cạnh bàn với sắc mặt vô cùng khó chịu.

Khâu Hàn đi qua, ngồi xuống đối diện hắn.

“Cậu lừa tôi.” Tôn Thần Thần có chút tức giận nhìn Khâu Hàn nói: “Đêm qua, cả Diệp tổng và cậu đều không xuất hiện.”

“Tôi xin lỗi.” Khâu Hàn giải thích với hắn nói: “Tôi cũng không nghĩ tới, đêm qua Diệp tổng sẽ đột nhiên thay đổi nơi qua đêm sau khi rời khỏi bữa tiệc, hơn nữa còn là nơi tôi không biết.”

“Cậu cảm thấy tôi sẽ còn tin tưởng lời cậu nói sao?” Tôn Thần Thần sắc mặt khó coi nói: “Dù cho thay đổi địa điểm đi nữa, vì sao lại không nói cho tôi biết? Cậu có biết tối hôm qua tôi phải đợi bao lâu không? Tôi chờ đến hơn nửa đêm, cậu còn nói không có cố ý đùa giỡn tôi?”

“Ngày hôm qua tôi để quên điện thoại trong phòng nên dù tôi có muốn nhắn tin cho anh cũng không có cách nào nha, tôi lại không nhớ rõ số anh, gọi làm sao mà được?” Khâu Hàn thở dài nói: “Tôi biết hiện tại tôi nói những lời này thì như thế nào cũng nghe như là đang lấp liếm cùng biện giải, nên anh không tin, tôi cũng có thể hiểu được. Nếu anh cảm thấy, tôi đưa anh lên tới trên đảo, chính là vì muốn đùa giỡn với anh, thì tôi cũng không thể nói gì hơn, coi như là anh tới đây du lịch giải sầu đi.”

“Tôi đi trước.” Khâu Hàn đứng dậy nói.

“Chờ một chút!” Tôn Thần Thần gọi cậu lại nói: “Cho nên chuyện này như thế là xong sao?”

“Nếu không anh còn muốn như thế nào?” Khâu Hàn nhìn hắn nói: “Chẳng lẽ anh còn sẽ tiếp tục tin tưởng lời tôi nói sao?”

“Tôi là một người đã bị bức đến đường cùng rồi, hiện tại chỉ có cậu là hy vọng cuối cùng của tôi thôi.” Tôn Thần Thần nghiêm túc nhìn Khâu Hàn nói: “Tôi hy vọng cậu đừng lừa gạt tôi.”

“Nếu anh đã nói như vậy, tôi chỉ có thể nói cho anh biết.” Khâu Hàn cũng nghiêm túc nói: “Lúc trước tôi đã nói với anh, tôi chỉ có thể fiúp anh một số việc thôi, việc còn lại chỉ có thể dựa vào sức của anh.”

“Vậy cậu cũng nên nói được thì làm được.” Tôn Thần Thần đứng lên nhìn cậu nói.

Khâu Hàn lại thở dài, suy nghĩ rồi lại nói: “Buổi tối hôm nay, chú Tư sẽ qua đêm ở Phù Thăng Giai, cùng đêm qua giống nhau, tuy rằng trên lịch đã ghi rõ địa điểm, nhưng tôi không thể bảo đảm rằng y có thể hay không lại đổi chỗ, anh phải biết rằng, người muốn hỏi thăm nơi ở qua đêm của chú ấy, khẳng định không chỉ có một mình anh, điều tôi có thể nói cho anh, cũng chỉ có cái này thôi.”

Khâu Hàn nói xong liền đi ra khỏi phòng, về lại phòng đợi Diệp Huyên Thành, vốn dĩ định thừa dịp Diệp Huyên Thành đang bận, cậu có thể chạy đi chơi một chút, nhưng cậu không muốn tiếp tục diễn vở kịch “Vừa vặn gặp gỡ” một người nào đó nữa, cậu rất lười đi ứng phó với bọn họ, cho nên dứt khoát liền ở phòng không đi ra.

Tới giữa trưa, Diệp Huyên Thành trở lại phòng nghỉ ngơi, Khâu Hàn thấy y có chút mệt mỏi, đi qua giúp y mát xa bả vai.

- -----------------------------------------------------------

Editor: Ẻm quên thiệt chứ hổng có âm mưu gì đâu???