Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 47: Gọi là anh




Ba ngày sau.

Sau khi gặp phải trong quán bar, Lục Tứ chưa tới đến trường học tìm Tống Dữ Tinh.

Tống Dữ Tinh còn buồn bực, cậu cứ tưởng rằng Lục Tứ muốn đến tính sổ với cậu chứ, dù sao ngày đó ở quán bar, ánh mắt đối phương nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

Nhưng mà không xuất hiện trước mặt cậu thì cậu cũng rất vui vẻ thanh tịnh.

Buổi chiều, sau khi tan lớp, Tống Dữ Tinh và Hàn Dã trở về phòng.

"Tinh ca, một người anh em của tôi mấy ngày nữa sinh nhật, muốn làm party bể bơi, cậu cũng biết mà, hôm đó cậu cũng tới chơi đi, nghe nói còn có rất nhiều cô em muốn tới, dĩ nhiên cũng có cả mấy anh đẹp trai!"

"Đến lúc đó nói sau."

Tống Dữ Tinh không nhịn được mà cau mày, sao người nào đi ngang qua cũng nhìn cậu vậy? Mặc dù bình thường cậu đi đến đâu là người ta nhìn chăm chú đến đó, nhưng ánh mắt của mấy người này có gì đó sai sai, có người chỉ đơn thuần là quan sát nhưng cũng có người tìm tòi nghiên cứu, thậm chí còn có vẻ khinh bỉ.

"Cậu ta chính là Tống Dữ Tinh năm nhất à, tiểu bạch kiểm thì có gì đẹp chứ."

"Nhìn áo cậu ta mặc đi, hãng XX, mấy ngàn tệ một cái, còn có đồng hồ đeo tay, ít nhất phải mấy chục ngàn tệ."

"Trước kia không phải cậu ta toàn mặc đồ vỉa hè mấy chục tệ sao, sau khi bám được đại gia thì đúng là không giống như trước."

"Tốt thật đấy, nếu tôi có một gương mặt dễ nhìn thì tốt rồi, không cần cố gắng, nằm cũng có thể kiếm được tiền..."

"Khiếp, không thấy ghê tởm à."

"..."

Có vài người cố ý, lúc nói chuyện còn gắng sức nói to, rất sợ người trong cuộc không nghe được.

Hàn Dã nghi ngờ cau mày, lấy cùi chỏ huých tay Tống Dữ Tinh, "Tinh ca, bọn họ đang nói cậu kìa."

"Tôi không điếc." Tống Dữ Tinh khoanh tay trước ngực, mắt nhìn thẳng về phía trước, gương mặt tuấn tú không đổi sắc, dường như cậu đã coi những lời nói kia thành gió thoảng.

Sao cậu không biết mình bám lên đại gia lúc nào nhỉ?

Hàn Dã không bình tĩnh như vậy, lũ ngu ngốc này dám nói xấu Tinh ca, còn tung tin vịt.

Cậu liền vén tay áo lên, "Con mẹ nó, xem ông đây xử cái đám tung tin vịt mấy người..."

"Được rồi, đừng làm thế." Tống Dữ Tinh kịp thời ngăn cản động tác của cậu, quét mắt nhìn xung quanh một vòng, đôi môi nhạt màu hơi giương lên để lộ nụ cười nghiền ngẫm, nhẹ nhàng mở miệng: "Xem mấy người ghen tị kìa, có bản lĩnh thì cũng tìm đại gia mà bám chứ."

Những người nói chuyện khó nghe vừa nãy đều là nam, chẳng qua bọn họ ghen tị vì Tống Dữ Tinh đẹp trai, được nhiều nữ sinh thích. Bây giờ có cơ hội bỏ đá xuống giếng, dĩ nhiên họ sẽ không bỏ qua.

"Vừa rồi cậu là người nói to nhất phải không?" Tống Dữ Tinh chuyển tầm mắt đến một nam sinh mặt đầy nốt rỗ, khẽ cười, "Cũng khó trách... Như cậu đây, đi lau giày cho ông chủ thì người ta cũng chê, cậu hâm mộ tôi, ghen tị với tôi cũng là điều bình thường."

"..." Xung quanh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều kinh ngạc, không nghĩ tới Tống Dữ Tinh nhìn yếu ớt mà lại chẳng vừa.

Chỉ có nam sinh kia tức đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, đỉnh đầu sắp bốc khói, lời này của Tống Dữ Tinh đã chọc đúng chỗ đau của y.

"Mẹ nó mày muốn chết rồi!" Nam sinh mặt rỗ nắm chặt quả đấm, hung hăng hướng về phía mặt Tống Dữ Tinh.

Cách đó không xa, người đàn ông anh tuấn mặc âu phục đi về phía này, đúng lúc nhìn thấy, sắc mặt cứng lại, hắn lập tức tăng nhanh bước chân, hai giây sau lại đột nhiên không đi nữa.

Hắn nhìn chằm chằm hình ảnh cách đó không xa, khóe miệng hơi co rút, thần sắc khó có thể diễn tả được.

Thanh niên đẹp như tranh kia vẫn khoanh tay trước ngực, linh hoạt nghiêng người sang một bên, nắm đấm của nam sinh mặt rỗ rơi vào không khí. Đồng thời, cậu bắt được cánh tay y, cúi người xuống ném y qua vai, người kia ngã lăn ra nền đất.

Một chuỗi động tác sạch sẽ lưu loát, khiến cho người nhìn thấy đều trố mắt nghẹn lời.

Nam sinh mặt rỗ ngã xuống đất, đau đến mức rên rỉ.

Tống Dữ Tinh thản nhiên tiến đến, đá hai cái không nặng không nhẹ lên người y, cười đầy vô hại, "Lần sau đừng xuất hiện trước mặt tôi, nhìn thấy cậu là tôi ăn không ngon."

"Mày!"

"Làm sao, còn không mau cút đi?"

Nam sinh mặt rỗ vừa tức vừa xấu hổ, khuôn mặt vốn đã không dễ nhìn nay lại càng vặn vẹo, cổ cũng đỏ lên, nhưng thấy ý lạnh trong mắt thanh niên, y lại sợ hãi, cuối cùng chỉ có thể chật vật bò dậy.

"Mày chờ đấy cho tao!"

Sau khi quăng lời độc địa, y chạy thục mạng.

"Tinh ca uy vũ!"

Hàn Dã, fan cứng số một của Tinh ca, hưng phấn vỗ tay như hải cẩu. Tinh ca đúng là thần của cậu mà!

Tống Dữ Tinh không thèm để ý chút nào, cậu cúi đầu sửa lại quần áo không hề xộc xệch, rồi đưa mắt nhìn quần chúng đang yên lặng hóng hớt, cất giọng thanh thúy dễ nghe: "Còn ai có ý kiến gì với tôi không?"

Mọi người: "..."

Nào dám có ý kiến gì đâu!

Đám người lập tức tản ra. Có tiếng hét không kiềm chế được phát ra từ fangirl ở hiện trường:

"Á Tinh Tinh đẹp trai ghê, muốn chuyển từ fan mẹ thành fan bạn gái!"

"Không nghĩ tới tiểu mỹ nhân nhìn yếu đuối không thể tự bảo vệ mình mà có thể đánh nhau như vậy..."

"Cậu ấy ném quá đỉnh, tôi yêu luôn rồi!"

Tống Dữ Tinh: "..."

Lục tổng cách đó không xa: "..."

Mẹ nó kia mà là người yếu đuối không thể tự bảo vệ, vai không thể vác, tay không thể xách ư?

Lúc ấy hắn cũng gặp phải Tống Dữ Tinh bị người ta đuổi đánh trong trường, tên nhóc này còn nấp sau lưng hắn giả vờ rất sợ hãi.

Bây giờ thì hắn biết rồi, coi như không có hắn, lúc ấy mấy học sinh kia cũng có thể bị Tống Dữ Tinh đánh cho nằm bò.

Che giấu quá kĩ rồi!

Đúng lúc này, mấy nữ sinh vừa nói về Tống Dữ Tinh đã phát hiện ra Lục tổng đứng đó sắc mặt phức tạp.

"Á các cô nhìn xem, đằng trước có đại soái ca mặc âu phục!"

"Má ơi đẹp trai quá đẹp trai quá! Giống hệt bá đạo tổng tài trong truyện!"

"Không biết cô em may mắn nào là tiểu kiều thê của người ta đây..."

Sau đó, các cô nhìn thấy bá tổng nhấc chân dài, đi hai bước đến bên cạnh Tống Dữ Tinh.

Đến bên cạnh Tống Dữ Tinh.

Tống Dữ Tinh?!

"Tống Dữ Tinh."

Giọng nói từ tính quen thuộc vang lên bên tai, Tống Dữ Tinh dừng chân, liếc mắt nhìn người đàn ông không biết đã xuất hiện cạnh mình từ lúc nào.

Cậu nhìn Lục Tứ từ trên xuống dưới một lần, đối phương áo mũ chỉnh tề, không hề qua loa, mặt người dạ thú, ngũ quan thâm thúy lạnh lùng mà phách lối.

Khác hẳn so với vẻ chán chường mệt mỏi ở quán bar ba ngày trước, nhưng mà gầy hơn chút.

Tống Dữ Tinh thu lại vẻ kinh ngạc trong mắt, không sợ hãi mà nhíu mày, "À, không phải là Lục tổng sao, sao ngài lại tới đây?"

"Tôi muốn nói chuyện với em." Lục Tứ nhìn chằm chằm thanh niên tuấn tú này, trên mặt không hề có chút biểu cảm dư thừa.

Tống Dữ Tinh: "Lục tổng đúng là quý nhân bận rộn nên hay quên, tôi đã nói rồi, trò chơi giữa hai chúng ta đã kết thúc."

Người đàn ông siết chặt cơ mặt, cố gắng nói với giọng bình tĩnh: "Đó là em tự nói, không có sự cho phép của tôi, mà tôi cũng không cho phép."

Bầu không khí đột nhiên trở nên kì lạ, Hàn Dã yên lặng lui ra đằng sau, cách xa chiến trường không khói súng này.

Tống Dữ Tinh hừ lạnh, Lục Tứ cho rằng cậu vẫn là Tống Dữ Tinh ngoan ngoãn khôn khéo kia sao, ra vẻ cường thế một chút thì sẽ nghe lời?

Lục Tứ đoán được ý nghĩ trong lòng cậu, làm gì có vẻ thận trọng như trước nữa, toàn là nghiền ngẫm và ngang bướng.

Loại cảm giác này giống như người lớn trong nhà đối mặt với đứa trẻ đến kì phản nghịch, rõ ràng một giây trước còn hiểu chuyện, một giây sau liền không nghe lời, khiến người ta tức điên, hận không thể trói lại đánh cho một trận.

Nhưng lại không thể bỏ được.

"Nếu như em không muốn..." Lục Tứ tiến lên nửa bước, cúi đầu ghé sát lại, đôi môi mỏng như sắp dán lên vành tai cậu, hạ giọng: "Em cũng không muốn bạn học xung quanh nhìn thấy tôi ôm em đi chứ?"

"Bạn học Tiểu Tống, em cảm thấy em đánh thắng được tôi sao?"

Giọng nói sặc mùi dọa dẫm.

Trong mắt những người khác, tư thế của họ hết sức mập mờ. Hơi thở của người đàn ông vương lên tai Tống Dữ Tinh, khiến cho da thịt trắng nõn hơi đỏ lên.

Đương nhiên, lần này Tống tiểu thiếu gia tức điên.

Thể lực của cậu không tốt, toàn dựa vào kinh nghiệm trước đây, đối phó với mấy tên rác rưởi thì còn được, nhưng mà người trước mặt...

Nửa tháng trước, trong một buổi đêm không thể nói rõ, cậu đã nhận thức được thể lực của Lục Tứ.

Tống Dữ Tinh xoa xoa hông theo bản năng, mi mắt tinh xảo hơi cong, ngoài cười nhưng trong không cười, "Được, nói thì nói."

Lục Tứ để ý thấy động tác nhỏ của cậu.

"Ngoan." Hắn đưa tay khoác lên bả vai đơn bạc của thanh niên, còn nhéo rái tai mềm mại của cậu một cái, kéo người đi về phía trước.

Quần chúng hóng hớt len lén nấp không xa thì trợn mắt há mồm.

Thì ra đây không phải ngôn tình mà là đam mỹ!

Tinh Tinh bị bá tổng đẹp trai giàu có ôm vào ngực cũng giống tiểu kiều thê quá đi mất!

Đẹp đôi quá đi!

Tống Dữ Tinh: "..."

Được rồi, xem ra lúc này lời đồn cậu bám được đại gia đã thành sự thật.

Thôi, chuyện không nên làm cũng đã làm, so với việc bị ôm đi ngay trước mặt mọi người thì thế này cũng đỡ hơn.

"Tôi nói này đồ họ Lục, không phải anh sẽ đưa tôi đến hẻm nhỏ rồi trùm bao tải đánh tôi một trận chứ?"

Lục Tứ: "... Em cảm thấy tôi giống kiểu người như vậy sao?"

Tống Dữ Tinh: "Chẳng lẽ không phải sao?"

"..." Lục Tứ nắm chặt tay, ôm người vào lòng, nghiến răng nghiến lợi, "Lần trước thì gọi tôi là ông anh, lần này thì gọi là đồ họ Lục, Tống Dữ Tinh em được lắm."

Dừng một chút, hắn bất thình lình bổ sung, "Gọi là anh."

Tống Dữ Tinh: "?"

Lục tổng tốt tính lặp lại, gằn từng chữ: "Gọi tôi là anh."

Tống Dữ Tinh: "... Không gọi."

Trước kia cứ gọi là anh làm cho da đầu cậu cũng tê dại luôn.

Ha... Lục Tứ đúng là đồ chó má, lúc trước còn chê bai, bây giờ thì lại muốn nghe.

Quả nhiên, thứ gì không có được mới là thứ tốt nhất!

Tống Dữ Tinh cười một tiếng, con ngươi sáng ngời đầy giảo hoạt, "Thật ra thì, tôi có nhiều anh lắm, Lục tổng ngài cũng đã từng là một trong số đó."

"Đã từng." Cậu nhấn mạnh.