"Chào buổi sáng Lục tổng."
"Chào Lục tổng ạ."
Trước ánh mắt vi diệu của các nhân viên, Lục Tứ mặt không cảm xúc, chỉ lạnh lùng gật đầu một cái, đi thẳng vào thang máy chuyên dụng. Đám nhân viên nhìn nhìn bóng lưng của tổng giám đốc nhà mình, túm năm tụm ba xì xào bàn tán.
"Lục tổng hôm nay nhìn rất khác, đeo khẩu trang và kính râm, tôi cứ tưởng là minh tinh nào cơ."
"Mấy người có cảm nhận được không, khẩu trang và kính cũng không thể ngăn được khí áp thấp trên người tổng giám đốc."
"Chắc là theo đuổi người yêu không thuận lợi rồi..."
"Trợ lý Diệp lại đây coi! Nhất định là cậu biết chuyện gì đó, mau nói cho bọn tôi nghe chút nào!"
Trợ lý Diệp đi ngang qua bị kéo vào góc, đối diện với ánh mắt hừng hực ngọn lửa hóng hớt của mọi người, cậu chỉ có thể nở một nụ cười lúng túng mà vẫn rất lễ độ, "Chắc là..." Bị bạo lực gia đình.
"Tôi không biết gì hết, tôi còn có việc nên đi trước đây!"
"Á, sao chạy nhanh vậy?"
Lục Tứ trở về phòng làm việc, tháo khẩu trang và kính râm, gương mặt tuấn tú lộ ra, khóe miệng, gò má và khóe môi đều bị thương. Nhưng những vết thương này cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn, ngược lại còn tăng thêm cảm giác bướng bính bất tuân và hoang dã, càng không dễ chọc.
Hắn lại mắng Tống Vân Tu trong lòng, đánh ác như vậy, thể diện của hắn mất hết rồi, nhất định bây giờ trong công ty đã đầy tin đồn liên quan đến hắn.
Quả thật bây giờ hắn đang truy thê khẩn cấp đây.
Đúng lúc này, Tống Vân Tu gọi điện thoại tới, Lục Tứ đi tới bên cửa sổ sát đất, thờ ơ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.
"Sao, Tống tổng còn cố ý gọi tới để chửi tôi à?"
Tống Vân Tu: "Tôi không rảnh thế đâu, chỉ muốn nói một tin tốt cho cậu thôi."
Lục Tứ nheo mắt, "Tin tốt?"
"Bé cưng nói không thích cậu, cậu từ bỏ ý định đi."
Lục Tứ: "... Cậu đùa tôi à, mẹ nó đây mà là tin tốt?!"
Tống Vân Tu cười một tiếng, "Đối với tôi thì là tin tốt."
"Tống Vân Tu, tôi thấy cậu mới nên từ bỏ ý định thì đúng hơn." Lục Tứ căng mặt, giọng nói trầm thấp đầy kiên định: "Dù cậu thích hay không, tôi vẫn muốn ở bên Tống Dữ Tinh, bây giờ không thích, sau này cũng thích, phải thích."
Nghe vậy, Tống Vân Tu nhếch môi, Lục Tứ vẫn tự tin như vậy.
"Chuyện tình cảm của hai người, tôi sẽ không can thiệp quá nhiều, nhưng nếu cậu dám làm em tôi tổn thương, hoặc ép buộc em ấy ở bên cậu, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu."
Mặc dù Tống Dữ Tinh là em trai anh, nhưng trước hết, cậu là một cá thể độc lập. Tống Vân Tu muốn bảo vệ em trai nhưng sẽ không can thiệp quá nhiều đến đời sống riêng tư của cậu. Nếu như cậu thật sự thích Lục Tứ, hai người họ yêu nhau, tuy trong lòng Tống Vân Tu không thoải mái nhưng cũng không cầm gậy đánh uyên ương.
Bây giờ thì Tống Dữ Tinh cũng không thích Lục Tứ.
Ừm... Em ấy, không thích phải không?
Nếu như Lục Tứ thật sự làm tổn thương Tống Dữ Tinh, Tống Vân Tu tuyệt đối sẽ không nể tình bạn bè nữa.
"Yên tâm đi, tôi không làm vậy với em ấy đâu." Lúc này Lục Tứ chỉ muốn nâng nhãi con kia trong lòng bàn tay như nâng trứng, sao có thể tổn thương cậu, cùng lắm là khi lên giường thì...
Hắn rất chân thành nói với bạn tốt: "Anh, cảm ơn anh."
Tống Vân Tu: "Cút."
Dứt lời, anh liền cúp điện thoại. Da mặt Lục cẩu càng ngày càng dày.
Lục Tứ thờ ơ nhếch mép một cái, Tống Vân Tu hời rồi, tự nhiên lại được gọi là anh.
Hắn gọi cho trợ lý Diệp, "Tới phòng làm việc của tôi một chút."
Hai phút sau, trợ lý Diệp đứng bên ngoài phòng tổng giám đốc, mặt như đưa đám. Cậu biết bí mật của Lục tổng, chẳng lẽ đã đến lúc cậu bị đuổi việc?
Do dự một lúc, cậu run rẩy gõ cửa.
"Vào đi."
"Tổng giám đốc yên tâm, chuyện ngày đó tôi không hề nói với ai, nhà tôi trên có già dưới có trẻ, một nhà mấy miệng ăn chỉ dựa vào đồng lương của tôi thôi..."
"..." Lục Tứ giật giật khóe môi, cắt ngang lời cậu: "Dừng lại."
"Vâng ạ."
Trợ lý Diệp ngậm miệng, dè dặt đánh giá vẻ mặt của sếp. Chao ôi, bà chủ tương lai ra tay nặng quá, hôm đó cậu thấy vết thương trên mặt Lục Tứ không nghiêm trọng như vậy mà, sao giờ lại bị nặng hơn rồi?
Há... Xem ra cuộc sống gia đình của Lục tổng cũng không tốt lắm ha.
Lục Tứ nghi ngờ nhìn trợ lý Diệp đang mang vẻ mặt đồng tình và thương hại, nheo mắt đầy nguy hiểm, "Giúp tôi một việc, không làm được thì trừ lương."
Trợ lý Diệp: "..."
Tư bản ác độc, hình như phu nhân tổng giám đốc tương lai hơi nhẹ tay!
- -----
Tối hôm đó, Tống Dữ Tinh và Hàn Dã đi ăn về thì thấy trợ lý Diệp đứng dưới kí túc xá, cầm theo một bó hoa hồng đỏ. Cậu liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là nhân viên đột ngột xuất hiện ở nhà Lục Tứ hôm đó. Biểu cảm oan ức thế kia muốn không nhận ra cũng khó, lông mày sắp nhăn thành hình chữ bát luôn rồi. Cậu quyết định coi như không thấy, khoanh tay trước ngực, mắt vẫn nhìn thẳng, chân vẫn đi.
Ngược lại, Hàn Dã có vẻ hứng thú, khoác vai Tống Dữ Tinh, nhíu mày, "Tinh ca, cậu có thấy người anh em cầm hoa đằng trước không, còn đứng dưới kí túc xá nam, không phải là gay chứ, cái này thì kệ đi, mà phương thức theo đuổi lỗi thời quá."
"Ủa sao cậu ta đi về phía bọn mình vậy?"
"Đờ mờ?!"
Nhìn người anh em kia trực tiếp dừng trước mặt Tống Dữ Tinh, Hàn Dã kinh ngạc không khép được miệng, lập tức buông lỏng tay, cách xa hai thước.
Tống Dữ Tinh: "..."
Trợ lý Diệp đỏ mặt lúng túng, cậu còn chưa từng tặng hoa cho con gái đâu, mặc dù lần này là tặng hộ sếp.
"Tống, Tống thiếu gia, tôi là Diệp Nham, trợ lý của Lục tổng, hoa này là ngài ấy bảo tôi tặng cho cậu, mời cậu nhận lấy."
Tống Dữ Tinh vẫn khoanh tay, không có ý định nhận hoa, 'Tôi còn tưởng rằng cậu bị Lục Tứ đuổi việc rồi cơ."
Trợ lý Diệp: "... Cũng sắp."
"Hoa này tôi không nhận, về nói với Lục tổng của các anh, đừng làm mấy chuyện nhạt nhẽo này nữa."
"Tống thiếu gia, cậu nhận giúp tôi đi." Trợ lý Diệp suýt quỳ luôn, khóc không ra nước mắt, "Lục tổng nói, nếu tôi không đưa được hoa cho cậu thì sẽ trừ lương của tôi."
"Thế à?" Tống Dữ Tinh nhìn trợ lý Diệp một hồi, đột nhiên cười không rõ ý tứ, nghiêng đầu ghé sát lại gần đối phương, nói: "Anh, tôi thấy dáng dấp anh không tệ, thế này đi, anh đừng làm cho Lục Tứ nữa, tới công ty nhà tôi, trả anh tiền lương gấp đôi, sao nào?"
Trợ lý Diệp: "!!!"
Cứu với, đừng gọi là anh nữa mà! Cậu sẽ tổn thọ mất! Mấy người có tiền yêu hận thì đừng có làm khổ nhân viên như cậu chứ!
"Hoa này tôi nhận, anh về suy nghĩ cẩn thận đi."
Tống Dữ Tinh cầm bó hoa, vỗ vai trợ lý Diệp rồi gọi Hàn Dã còn đang ngây ngốc rời đi.
Suy nghĩ gì chứ? Không cần suy nghĩ, kể cả có gấp đôi tiền lương thì cậu cũng mất mạng.
Trợ lý Diệp vẫn còn sợ hãi trong lòng, không thể để Lục tổng biết chuyện này được.
Hàn Dã đi một bước quay đầu ba lần, đến tận lúc không nhìn thấy bóng trợ lý Diệp nữa thì mới bắt đầu hưng phấn hóng chuyện.
"Tinh ca, cậu được đấy, nhưng mà người kia không đẹp như Lục Tứ."
Tống Dữ Tinh hừ cười một tiếng, không nói gì, cậu thờ ơ nghịch nghịch hoa hồng tươi thắm còn đọng nước, trong bó hoa có một tấm thiếp, Hàn Dã nhanh tay đoạt lấy.
"Á, viết bằng tiếng Anh, phong cách Tây cơ đấy." Hàn Dã híp mắt, hóng hớt thì không ngại chuyện lớn, cố ý đọc to: "I figure out what love is, because of you. Lục."
Vì em, anh hiểu thế nào là tình yêu.
Hàn Dã xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, chế nhạo rằng quá sến súa.
Tống Dữ Tinh lấy lại tấm thiếp, quét mắt nhìn chữ viết bên trên, hình như là do Lục Tứ tự tay viết, chữ tiếng Anh nghiêng nghiêng vô cùng lưu loát phóng khoáng, cảnh đẹp ý vui.
Ngày hôm sau, trợ lý Diệp, người bị sếp sai vặt, lại tới. Lần này không tặng hoa nữa mà là bánh ngọt của một cửa hàng vô cùng nổi tiếng, Tống Dữ Tinh thích ăn ngọt.
Ngày tiếp theo, trợ lý Diệp lại tới, đưa một chiếc vòng tay, cái mà Lục Tứ đã mua ở trung tâm thương mại đêm đó đã bị hắn ném đi lúc đánh nhau với Tống Vân Tu, không tìm lại được nên lại mua cái khác.
Tống Dữ Tinh không muốn nhận, nhưng vì giữ đồng lương nhỏ nhoi cho trợ lý Diệp, cậu đành phải cầm lấy.
"Nhân viên như các anh cũng không dễ dàng." Cậu cảm thán.
Trợ lý Diệp gật đầu, trong lòng hơi cảm động, Tống thiếu gia nhìn thì kiệt ngạo bất tuân nhưng thực ra lại là đứa trẻ ngoan.
"May mà nhà tôi có công ty, không cần đi làm cho người khác." Tống Dữ Tinh lại nói thêm.
Trợ lý Diệp: "..."
Sao lại sát muối vào vết thương của người khác như vậy chứ! Muốn rút lại lời vừa nãy ghê!
Tống Dữ Tinh đột nhiên hỏi: "Phải rồi, anh nghĩ kĩ chưa, có muốn đến Tống Thị làm việc không? Tôi nghĩ anh có thể đem đến niềm vui cho mọi người đấy."
Trợ lý Diệp mờ mịt, "Hả?"
Tống Dữ Tinh: "Nhìn gương mặt 囧 của anh, nhất định sẽ rất vui."
Trợ lý Diệp: "... Thôi, cảm ơn cậu."
"Tinh ca, hai người xong việc chưa, tôi còn phải đi party bể bơi đây." Hàn Dã ăn mặc đẹp đẽ đi tới, cười hi hí, "Bạn của tôi mời rất nhiều em gái xinh đẹp, đương nhiên, trai đẹp cũng có, bụng tám múi luôn."
Nghe vậy, trợ lý Diệp tỉnh táo lại thì mới phát hiện ra thanh niên trước mặt đang mặc đẹp đẽ hơn hẳn bình thường.
Tống thiếu gia muốn tham gia cái gì mà party bể bơi, còn có rất nhiều trai đẹp ư?
Hình như cậu nhìn thấy cái nón xanh biếc trên đầu Lục tổng rồi.
Đợi Tống Dữ Tinh và Hàn Dã đi khỏi, trợ lý Diệp lập tức gọi điện thoại cho Lục Tứ: "Lục tổng, đại sự bất thành rồi, Tống thiếu muốn đến party bể bơi kiếm trai đẹp! Bụng tám múi!"