Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 197




Trong ngự hoa viên, bóng người y phục nguyệt sắc ngồi trong đình, đang cúi đầu gảy nhẹ dây đàn trước mặt, mái tóc đen tuyền phất phơ theo gió, có thể nhìn thấy ý cười nhàn nhạt trên gương mặt, âm thanh đàn tranh từ đầu ngón tay thoát ra thản nhiên truyền đi khắp ngự hoa viên, cùng với bóng dáng đang khiêu vũ trong đình hợp cùng một chỗ, nhìn từ xa, rực rỡ nổi bật thật đúng là đẹp như tranh vẽ, cái gọi là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, chính là hình ảnh trước mắt này.

Những người đi ngang ngự hoa viên nhìn thấy cảnh ấy đều dừng chân nán lại một lát, không ai không có cùng suy nghĩ như thế, nhưng quân vương vừa hạ triều lập tức đi đến ngự hoa viên lại không có cảm giác như vậy, sau khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, hắn chỉ có sát ý cuồn cuộn, bất kể nữ tử kia là ai, nàng thế mà lại khiến Minh Nhi cười với nàng, đàn cho nàng, chỉ với việc này, hắn sẽ không buông tha cho nàng.

Vốn dĩ có thị vệ tỳ nữ đang nán lại nhìn từ xa, chợt nhìn thấy bóng người y phục huyền sắc đi tới, khí thế khiến cho người người kinh hãi làm cho mọi người đều nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cẩn thận hành lễ, không còn ai dám dừng lại nữa, tính cách bệ hạ khó dò, trong cung ai cũng đã học khôn, khi bệ hạ không vui, ngàn vạn lần đừng lắm chuyện tránh cho xui xẻo chuốc họa vào thân, trở thành đối tượng bị giận chó đánh mèo.

Mọi người đều ba chân bốn cẳng chạy thật xa mới dám trộm ngó qua bên kia, chỉ thấy bóng người y phục huyền sắc trực tiếp bước thẳng vào lương đình trong ngự hoa viên.

Tiếng đàn tranh ngưng lại, Kì Minh Nguyệt thả tay xuống, đứng dậy nhìn nam nhân vốn còn đang giờ lâm triều lại đột nhiên xuất hiện, giống như bình thường gọi một tiếng "Phụ hoàng"

Bên cạnh y, thiếu nữ vốn đang khiêu vũ theo điệu nhạc cũng dừng lại động tác, cúi đầu chào, không nói lời nào nhưng tư thái xinh đẹp, dáng vẻ thông minh linh hoạt, cùng với thiếu niên bên cạnh nàng vô cùng xứng đôi vừa lứa, hai người sóng vai đứng chung một chỗ, nhìn thế nào cũng là một đôi trời sinh.

Tận mắt chứng kiến, Kì Hủ Thiên chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, ngoại trừ tức giận khôn cùng còn có nôn nóng, Minh Nhi vẫn chưa hết giận, ngay cả gặp mặt hắn cũng không muốn, lại chọn lúc hắn lâm triều cùng người khác kẻ đàn người múa, mặc kệ nàng là người phương nào, hắn cũng không tha cho nàng.

Bên cạnh Minh Nhi của hắn, không nên xuất hiện ai khác.

Tay áo huyền sắc vung lên nhìn như tùy ý, nhưng Kì Minh Nguyệt lại có thể nhìn ra sát ý vô tận, cùng với tia rét lạnh trong đôi mắt ưng kia chợt lóe.

Bước ra trước một bước, chắn trước người thiếu nữ nọ, y chăm chú nhìn vào nam nhân trước mặt, lại gọi một tiếng "Phụ hoàng---" Lúc này, giọng nói có chút khác biệt.

Đó là bảo vệ, Minh Nhi của hắn vậy mà lại muốn hắn buông tha nàng? Y muốn hắn dừng tay?! Y muốn bảo vệ thiếu nữ kia?! Mắt ưng khép hờ, thu lại sát khí cuồn cuộn trong đáy mắt, sự bảo vệ của Kì Minh Nguyệt lại khiến Kì Hủ Thiên lại càng muốn cho nàng một chưởng giết chết ngay tức khắc, Minh Nhi chưa bao giờ bảo vệ người khác như thế, chưa bao giờ đối xử đặc biệt với một ai, hôm nay ngay trước mặt hắn, muốn hắn buông tha nữ tử này?

Trong đáy mắt thiếu niên trước mặt thâm trầm như nước, không chút thay đổi, cứ như vậy chăm chú nhìn vào hắn, muốn hắn không gây tổn thương cho thiếu nữ kia, tay đã nâng lên buông xuống, bàn đá trong lương đình nháy mắt biến thành đá vụn, Kì Hủ Thiên xoay người, cất bước rời đi.

"Thái tử điện hạ... Bệ hạ..." Cẩn thận nhìn bóng dáng quân vương rời đi, nữ tử bên cạnh Kì Minh Nguyệt vừa nghi hoặc vừa sợ hãi, bàn đá mới vừa rồi bị đánh nát ngay trước mặt suýt nữa thì văng trúng mặt nàng, trước giờ nghe nói tính tình bệ hạ khó dò, vui buồng không biết, lúc đó cũng không tin cho lắm, nàng mới vừa vào cung được một lát liền chứng kiến được tận mắt.

"Không sao, Trân Nhi cứ tiếp tục, lát nữa cùng nhau dùng ngọ thiện" Kì Minh Nguyệt trấn an nàng, ánh mắt dõi theo bóng dáng huyền sắc dần dần đang đi xa, tới khi không còn nhìn thấy nữa mới quay lại.

Nữ tử được gọi là Trân Nhi gật đầu, trong lòng mừng thầm, mặc dù không biết vì sao bệ hạ lại nóng giận như vậy nhưng nàng cũng biết thái tử điện hạ yêu thích nàng, lần này vào cung có thu hoạch lớn, xem thái độ của thái tử đối với nàng, sau này sẽ như thế nào, thật khiến cho người ta vừa mong chờ vừa vui mừng.

Giẫm lên mảnh đá nát vụn, Kì Minh Nguyệt bước ra khỏi lương đình, đứng trong ngự hoa viên, Trân Nhi thân thiết bước bên cạnh y. Tay nâng chén rượu, Kì Minh Nguyệt ý bảo nàng tiếp tục múa, lúc này không có đàn tranh phụ họa, chỉ có thể cất giọng xướng ca, cùng với động tác dưới chân, vừa ca vừa máu, dáng người nữ tử mềm mại, câu ca điệu múa, giữa biển hoa, vô cùng vui mắt.

Xa xa nhìn lại, cung nữ hoặc đại thần đi ngang qua nhìn thấy chuyện ban nãy cũng không rõ vì sao bệ hạ lại tức giận, trong lòng vừa thắc mắc vừa bất an, nhưng thấy thái tử cùng với cô nương Trân Nhi kia ở cùng một chỗ lại thấy trong lòng vui mừng, không ít người thầm đoán vị trí thái tử phi lúc này xem ra đã có chủ.

Giữa đám hoa cỏ tràn ngập đủ màu sắc, nữ tử ca múa kiều diễm, Kì Minh Nguyệt uống một ngụm rượu, nhìn người đang khiêu vũ, tâm tư lại không đặt ở đó, y vừa rồi đã ngăn cản phụ hoàng ra tay, kết quả là cả cái bàn đá thành đá vụn, lúc ấy tâm trạng của phụ hoàng như thế nào y cũng hiểu.

Liếc mắt nhìn đá vụn phía sau, trong lòng y thở dài một tiếng.

Sau khi trải qua chuyện ở ngự hoa viên, cả ngày nay Kì Hủ Thiên đều ở suốt trong ngự thư phòng tiếp kiến đại thần, phê duyệt tấu chương, không bước ra khỏi ngự thư phòng nửa bước, nhưng các vị đại thần từ trong ngự thư phòng bước ra ai cũng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mặt cắt không còn giọt máu, từ miệng họ, toàn bộ hoàng cung từ trên xuống dưới đều biết hôm nay bệ hạ tâm tình không tốt, thậm chí có thể nói là cực kì không ổn, ai chọn hôm nay đi trình báo công việc là tự ăn khổ, nếu là ngày thường theo khuôn phép cũng được đi, đằng này nếu có chuyện gì mờ ám, ồn ào chỉ là chuyện nhỏ nhưng lọt vào tai bệ hạ thì cũng thành ra chuyện lớn, xui xẻo một chút có thể thành chuyện lớn mất đầu.

Suốt một ngày, ai ai trong cung cũng đều sống trong lo sợ, không ai biết kẻ nào gây chuyện khiến bệ hạ giận dữ, cũng không ai biết phải làm sao cho bệ hạ bớt giận, từ trên xuống dưới đều cầu mong tránh xa ngự thư phòng thêm một chút, cho nên muốn trình tấu văn kiện linh tinh gì đó, tất cả đều thông qua Lưu tổng quản dâng lên, nếu không vội, các đại thần liền giả vờ không biết gì, đợi qua vài ngày nữa mới nói.

Lưu Dịch thấy tình thế như vậy liền biết ai gây nên chuyện này, tất nhiên cũng nghe qua chuyện ở ngự hoa viên, việc hôm qua chưa hết, hôm nay lại có nữ tử xuất hiện như thế, nếu bệ hạ mà còn vui vẻ được mới là lạ.

Bệ hạ và điện hạ, giữa hai phụ tử hai người, người ngoài không thể xen vào, Lưu Dịch tuy biết nhưng cũng không dám nhiều lời, thu lại tấu chương đã được phê duyệt, ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ phiền não của quân vương.

Bạn đang �

"Sắc trời không còn sớm, ngươi đi hỏi, Minh Nhi bên kia, đã dùng vãn thiện chưa?" Đặt bút xuống, Kì Hủ Thiên nhớ lại hình ảnh ban sáng bắt gặp, nhíu mày lại, tình ý của Minh nhi đối với hắn, hắn chưa bao giờ nghi ngờ, nhưng nữ tử này lại được Minh Nhi bảo vệ như vậy lại vẫn khiến hắn trong lòng không vui, lửa giận bừng bừng, không muốn cùng y tranh cãi, hắn mới trực tiếp quay đi, lúc này lại có chút hối hận, khi đó nên đem Minh Nhi về tẩm cung mới đúng.

Lưu Dịch cúi người nhận lệnh, đang muốn bước đi lại bị Kì Hủ Thiên gọi ngược trở về "Quên đi, không cần phải đi"

Bệ hạ vậy mà lại đổi ý? Lưu Dịch chỉ cảm thấy ngoài ý muốn liền thấy quân vương đứng dậy "Trẫm tự mình đi gặp y"