Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Núi Thanh Thành.
Vài chục đạo sĩ ngồi quanh đỉnh núi, mặt hướng về phía tây nam.
Bốn vĩ lão tổ tông của núi Thanh Thành ngồi đầu tiên, Phi Hiên theo hầu bên trái, Lý Phàm Tùng nâng kiếm đứng bên phải. Những đệ tử núi Thanh Thành sắp hàng phía sau, mọi người khép ngón trỏ và ngón giữa, đặt trước trán, phối hợp với kiếm gỗ đào lơ lửng trước mặt, ngưng thần quan tưởng, nhắm thẳng về hướng tây nam.
Đây là trận pháp Vọng Long tổ truyền mấy trăm năm của núi Thanh Thành, không dốc hết cao thủ trong bản môn ra không thể kết thành. Lúc này nếu ai có tâm địa bất chính lên núi gây chuyện, những đạo sĩ đang kết trận này hoàn toàn không có sức chống cự, có một mình hủy diệt cả núi Thanh Thành cũng không phải không thể. Cho nên trận pháp này cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng Ân Thương Tùng thay mặt chưởng môn vẫn quyết định như vậy.
Đột nhiên Thanh Tiêu Kiếm cắm trong vỏ, đang được thờ phụng trong điện Tam Thanh tổ sư lại đột nhiên rời vỏ, bay thẳng về phía Tây Nam!
“Kiếm ngừng!” Ân Trường Tùng bối phận cao nhất núi Thanh Thành hiện tại đứng bật dậy, gầm lên một tiếng.
Trận Vọng Long rốt cuộc cũng thu lại, các đạo sĩ rối rít mở mắt, kiếm gỗ đào lơ lửng cũng rơi xuống liên tiếp. Lý Phàm Tùng và Phi Hiên cũng mở mắt, nhưng lệ đã tuôn đầy mặt.
“Cầu người được người, mong rằng ngậm cười nơi chín suối.” Lão thiên sư La Tam Thừa khẽ thở dài.
Ân Trường Tùng đứng đó, hai tay dùng hết sức lực mới khiến thanh kiếm trấn sơn tổ truyền Thanh Tiêu ngưng lại. Hắn như đang trò chuyện cùng thanh kiếm: “Chuyện này đã không cách nào cứu vãn, mong cố nén đau thương.”
Kiếm kia chợt ngâm lần một tiếng đầy đau thương, nghe kỹ lại như thanh kiếm đang khóc lóc, nhưng dẫu sao cũng không mãnh liệt như vừa rồi. Ân Trường Tùng giơ tay lên, Thanh Tiêu kiếm từ từ rơi xuống tay hắn.
“Chúng ta vốn là người trong Đạo môn, chỉ cầu kết tóc nhận trường sinh, không để ý tới những chuyện hỗn loạn chốn nhân gian. Nhưng chuyện này, không thể.” Ân Trường Tùng đột nhiên giơ cao Thanh Tiêu kiếm, đạo bào phấp phới, uy nghiêm như núi: “Các đệ tử núi Thanh Thành nghe lệnh!”
“Có đệ tử!” Bất luận vài chục đệ tử tinh nhuệ trên đỉnh núi hay vài trăm đệ tử trước Càn Khôn điện, lúc này đều đồng thanh cao giọng đáp.
“Núi Thanh Thành, thề báo thù này!” Ân Trường Tùng quát lớn.
“Thề báo thù này!” Tiếng gầm vang khắp núi.
Ân Trường Tùng thu kiếm đi tới bên cạnh Lý Phàm Tùng và Phi Hiên đã khóc không thành tiếng, khẽ thở dài: “Bốn lão già chúng ta cũng uổng cái danh thiên sư, chỉ có thể ở chỗ này bày cái trận rách, không giúp được gì cho Ngọc Chân. Nếu thật sự muốn báo thù, vẫn phải dựa vào hai người các ngươi. Xốc lại tinh thần đi!”
Lý Phàm Tùng lau nước mắt, gật đầu.
Phi Hiên đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, khiến chim chóc muông thú khắp núi chạy tán loạn!
“Sau này núi Thanh Thành phải dựa vào hai người các ngươi.” Ân Trường Tùng cắm Thanh Tiêu kiếm trước mặt bọn họ, xoay người đi khỏi.
Kiếm khách xách một thanh kiếm lớn đao lao như điên trong rừng đột nhiên dừng lại, nhìn về phía nam nhíu mày. Thanh kiếm Phá Quân trong tay hắn bắt đầu ngâm vang, Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên một trong Ngũ Đại Kiếm Tiên hạ giọng nghi hoặc: “Sao đột nhiên Phá Quân lại ngâm vang?”
Hòa thượng Vô Tâm bị đuổi theo suốt dọc đường, bộ quần áo trắng mang đầy tiên khí đã dính không ít bụi bặm. Hắn và Minh Hầu nhận ra luồng kiếm khí bá đạo sau lưng đột nhiên biến mất, không khỏi kinh ngạc, quay đầu lại thấy Nhan Chiến Thiên đột nhiên cầm kiếm đứng ngẩn ra tại chỗ. Hòa thượng Vô Tâm lẩm bẩm: “Ma đầu kia làm trò gì vậy? Thôi, mặc kệ, Minh Hầu, chúng ta trốn tiếp!”
Nơi hoang vu phía tây.
Một sa mạc trải dài trăm dặm.
Trong sa mạc có một tòa thành ngạo nghễ đứng đó. Vừa cô độc vừa lạnh lẽo.
Tòa thành này tên là Mộ Lương, một trong Thiên Hạ Tứ Thành.
Nó vốn là tòa thành quan trọng trấn thủ phía tây hoàng thành, nhưng do khí hậu thay đổi, các nước ở Tây Vực dời về nam, triều đình chọn sang thành Tất La làm tòa thành quan trọng nơi biên cảnh. Mộ Lương thành nằm trong sa mạc, trở thành tòa thành trống không ai vào. Thế nhưng tên Lạc Thanh Dương kia từng cứu tiên đế vài lần trước khi rời khỏi Thiên Khải lại chọn tòa thành này, ở lại đây tu luyện kiếm thuật. Hơn mười năm, có tới trăm vị cao thủ tới đây khiêu chiến, Lạc Thanh Dương không rút kiếm khỏi vỏ cũng tùy ý chiến thắng, giang hồ tôn là Cô Kiếm Tiên. Mộ Lương thành cũng nhờ sức một người như vậy trở thành một trong Thiên Hạ Tứ Thànhđược gọi là Cô thành.
Còn lúc này trên tường chính là vị Kiếm Tiên tuyệt thế mặc áo bào màu xám, đang nhìn về phía đông nam, tay cầm theo bội kiếm luôn theo bên mình - Cửu Ca. Từ khi hắn nhận được thanh kiếm này chưa bao giờ rút ra khỏi vỏ, khi tỷ thí chỉ dùng vỏ kiếm. Chính vì vậy Kiếm Tâm trủng không liệt kê thanh kiếm này vào thập đại danh kiếm. Nhưng không ai nghi ngờ, một khi kiếm này được rút ra sẽ không kém hơn bất cứ danh kiếm nào.
Chỉ có điều, người đáng để Lạc Thanh Dương rút thanh kiếm Cửu Ca ra, dường như đã mất đi một.
Bên núi Lạc Lôi.
Một cỗ xe ngựa nhanh chóng đi khỏi.
“Trải qua trận chiến lần này, chúng ta sẽ kết thù với Tuyết Nguyệt thành, cũng kết tử thù với núi Thanh Thành trước nay không quan tâm tới thế sự. Có đáng không?” Tô Mộ Vũ ngồi trong xe ngựa điều chỉnh nội tức, đột nhiên hỏi.
“Mộ Vũ!” Tạ Thất Đao cả kinh mở miệng ngăn hắn lại. Trong ấn tượng của hắn, Tô Mộ Vũ trước nay luôn là người chấp hành kiên định với mệnh lệnh, trước nay chưa bao giờ tỏ ý kiến với đại gia trường.
“Bất luận Tuyết Nguyệt thành hay núi Thanh Thành, nhanh thôi, sẽ không còn tồn tại.” Đại gia trường vẫn nhắm mắt điều dưỡng hơi thở, chậm rãi đáp lời.
Thành Lạc Tang.
Quán trà Tương Nam.
Lý Hàn Y đột nhiên từ tóc xanh hóa tóc tím, tay phải cầm thanh kiếm giá lạnh Thiết Mã Băng Hà, tay trái cầm thanh kiếm ấm áp Đào Hoa, lơ lửng giữa không trung, miệng như thì thào gì đó.
Tạ Tuyên cố gắng lắng nghe mới nhận ra ba chữ tràn ngập sát ý đó.
Tô Xương Hà.
Lý Hàn Y cầm kiếm, nhảy ra khỏi quán trà.
“Lý Hàn Y đã tẩu hỏa nhập ma, mất đi thần trí. Nếu cô ấy đi tìm Ám Hà, e rằng sẽ có người vô tội gặp tai ương. Hơn nữa tên Tô Xương Hà kia âm hiểm giảo hoạt, trạng thái của Lý Hàn Y lúc nào cũng có thể bùng nổ mà chết!” Tề Thiên Trần trầm giọng nói.
Tạ Tuyên không hề do dự, lập tức cõng rương sách lên đuổi theo.
Tề Thiên Trần đang định đi theo, lại thấy một con chim đột nhiên hạ xuống, dừng trước đầu ngón tay hắn. Hắn kinh ngạc, tháo hộp đựng thư, mở ra đọc. Chỉ thấy trên đó viết bốn chữ đơn giản.
“Mau về Thiên Khải.”
Trên con đường.
Bốn người bốn ngựa đang phi như điên.
Chính là Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, Đường Liên và Diệp Nhược Y. Được Đường Liên và Lạc Minh Hiên khuyên nhủ, cuối cùng Tư Không Thiên Lạc cũng theo chân Lạc Minh Hiên trở về Tuyết Nguyệt thành. Bốn người khác cưỡi khoái mã lao thẳng tới Lôi gia bảo. Đường môn đã phản bội Tuyết Nguyệt thành, nhưng Lôi gia bảo vẫn chưa biết. Nếu Đường môn tới Anh Hùng yến đúng hẹn, như vậy rất có thể trong chuyện này có một âm mưu rất lớn!
Thế nhưng, Lôi Vô Kiệt đột nhiên kéo cương! Ngựa chớt hí vang, hắn siết chặt cương ngựa, nhìn về phía tây, cau mày.
“Sao vậy?” Tiêu Sắt dừng ngựa lại hỏi hắn.
“Không biết.” Lôi Vô Kiệt lắc đầu một cái, che ngực đang đau âm ỉ: “Chỉ không hiểu sao trong lòng cảm thấy khó chịu và bất an.”