Thiếu Niên Có Bệnh Cố Chấp Thích Tôi

Thiếu Niên Có Bệnh Cố Chấp Thích Tôi - Chương 11: Phó Trì ngước mắt, ánh mắt sắc bén




Phó Trì trở về lớp học, lớp không có một bóng người, một chút âm thanh cũng không có, tay hắn đút vào túi bước tới chỗ ngồi của mình, bàn 2 dãy thứ tư ở bên trong. Hắn ngồi xuống, chân dài gác lên ghế, để sách tiếng Anh che trên mặt, tính toán ngủ trưa. Không chờ hắn yên tĩnh một lát, âm thanh cãi cọ ồn ào truyền đến.



Ba nữ sinh kéo tay nhau mỉm cười đi đến, nữ sinh ở giữa có bộ dáng xinh đẹp, tóc đuôi ngựa buộc cao, tay cô đang được hai nữ sinh bên cạnh kéo.



“May mà có anh cậu nha Tiết Nhu, nói làm liền làm, không để lại dấu vết gì, tớ đoán hồ li tinh kia tám phần là bị bệnh.”



Người bên trái đối với nữ sinh ở giữa, cũng chính là Tiết Nhu sùng bái nói, thấy lớp học không có ai, cũng không khống chế thanh âm.



Phó Trì nghe tiếng nhíu mày.



Người bên phải cũng hùa theo:



“Tiết Nhu của chúng ta là ai chứ, anh trai của cậu ấy có quyền hành trong phạm vi đến mấy chục dặm ý chứ.”



Tiết Nhu cười:



“Thế này đã là gì.”



Vu Thanh gật đầu đồng tình với cô ta, ngồi vào chỗ của mình, chống cằm hỏi:



“Haiz, hai người nói xem Phó Trì thật sự thích hồ ly tinh kia sao?”



“Nói bậy gì đó! Phó Trì làm sao có thể thích cô ta, muốn mặt không có mặt, muốn dáng người không có dáng người, chắc chắn là cô ta quấn lấy Phó Trì không buông, phải không Tiết Nhu?”



Trương Dĩ Dĩ phản bác lời của Vu Thanh. Tiết Nhu nghe được hai chữ Phó Trì, biểu tình nhu hoà đi vài phần, lại nghe Vu Thanh suy đoán, trong nháy mắt mặt liền đen sầm sì:



“Đương nhiên, Phó Trì là ai chứ, đến tớ còn không theo đuổi được,một con mọt sách như cô ta có thể có bản lĩnh gì hay ho!”



Lời nói của Tiết Nhu cũng không phải là mạnh miệng, cô ta xác thực có vốn liếng, chỉ là đẹp thì có đẹp, nhưng mà chỉ được bên ngoài.



“Nghe nói anh của cậu đánh Phó Trì?”



Vu Thanh hỏi.



Tiết Nhu gật đầu, trong lòng lại đem anh trai ra mắng đến một trăm tám mươi lần, oán hận nói:



“Còn không phải là tớ tỏ tình với Phó Trì, hắn lại không đồng ý, anh trai tớ tức giận nói muốn giúp tớ giáo huấn hắn một chút.”



Cuối cùng lại thực nghi hoặc:



“Bất quá tớ lại cảm thấy hình như người bị đánh lại là anh tớ, về đến nhà trên khuôn mặt toàn vết bầm tím, vừa chạm vào liền kêu oai oái.”



Trương Dĩ Dĩ: “Phó Trì đánh?”



Tiết Nhu: “Ừ, hôm đó anh trai tớ chính là mang theo một vài anh em, đều bị đánh thành như vậy, Phó Trì thật là lợi hại!”



Cô ta nói xong lại bắt đầu tỏ ra si mê.



Vu Thanh xoa xoa cánh tay, đẩy cô ta:



“Cậu dừng lại cho tớ, tớ thật là buồn nôn mà. Đúng rồi, người đó kêu Chu, Chu cái gì ý nhỉ?”



“Ai cơ?”



“Bị cậu dội nước trong WC.”



Tiết Nhu nghĩ nghĩ:



“Chu Cẩn Đồng, hình như gọi là thế này, mà cái này không quan trọng,cậu không biết đâu cô ta cho rằng tớ đến để giúp cô ta, giọng nói cũng thật là vui sướng, kết quả bị tớ cầm một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống, tức muốn hộc máu, đập cửa vang bạch bạch. Hừ, dám chọc đến người mà tớ coi trọng, không biết tự lượng sức mình, về sau chỉ có cô ta dễ chịu.”



“Đúng thế đúng thế.”



Hai người còn lại phụ hoạ, Tiết Nhu mỉm cười.



Phó Trì che mặt ở sau quyển sách nghe đến một chữ cũng không thiếu, tay để ở trang sách nổi đầy gân xanh. Văn Triều vào từ cửa sau, nhìn ba nữ sinh chào hỏi, sau đó đi đến chỗ ngồi của Phó Trì:





“Hắc, hôm nay cậu ngủ sớm như vậy, tôi mua cho cậu ly trà sữa mau đứng lên uống, còn có trân châu nhỏ nha.”



Mâý người Tiết Nhu vừa nghe xong, cả người chợt lạnh lẽo.



Phó Trì nhất cuốn sách lên, chân đạp xuống đất, đưa mắt nhìn lén qua biết hắn ở trong lớp, toàn thân rét run, khóe miệng hắn nở nụ cười trào phúng. Tiết Nhu ổn định tâm trạng, do dự tiến lên, cẩn thận hỏi:



“Phó Trì, cậu ngủ chưa?”



Phó Trì ngước mắt, ánh mắt sắc bén.



Tiết Nhu nuốt ực một cái, lời của các cô đến tám phần là Phó Trì nghe được, cô ta nhìn về phía hai người Vu Thanh, ý bảo cô ta nghĩ cách. Vu Thanh cùng Trương Dĩ Dĩ đã sớm ngậm miệng không dám nói, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía bên này.



Văn Triều kì quái hỏi:



“Mấy người làm sao vậy?”



Phó Trì duỗi tay:



“Trà sữa của tôi.”



“Hả, cậu trước kia đều là ghét bỏ muốn chết, sao tự dưng lại đổi tính.”



Văn Triều đem trà sữa còn nóng hổi trong tay đưa qua, tri kỉ cắm ống hút vào:



“Vừa mới mua, cậu cẩn thận nóng.”



“Ừ.”



Phó Trì cầm ly trà sữa, không để ý tới cô ta.



Tiết Nhu nhất thời không biết nên nói gì, cô ta ở đây cũng thấy xấu hổ, liền chậm rãi di chuyển bước chân về chỗ của mình.



Vu Thanh đưa cho cô ta tờ giấy:



“Phó Trì hình như đang tức giận.”



Tiết Nhu trợn trắng mắt, cô ta không mù, cô ta có thể nhìn ra được, Phó Trì đâu chỉ là tức giận, là thực sự thực sự rất tức giận.



Lớp học lục tục có người tới, trà sữa trong tay Phó Trì cũng ấm dần rồi chuyển lạnh, cho đến khi không còn độ ấm hắn cũng không uống một ngụm.



Văn Triều nhìn hắn:



“Cầm mà không uống a.”



Phó Trì lạnh mặt, từ túi nhỏ ở sườn cặp sách lấy ra một tấm vé mời đưa cho cậu, nhàn nhạt nói:



“Tiền trà sữa.”



“Cậu đây là đang…sỉ nhục tôi? Tôi còn đòi cậu mấy đồng tiền trà sữa này sao?”



Văn Triều giơ tấm vé mời lên không thể tưởng tượng được nhìn hắn, cảm thấy nhân cách đang bị xúc phạm, cậu ta có lòng tốt mua trà sữa cho bạn, lại cầm về thứ có giá trị gấp mấy lần, đây là khinh thường cậu ta, cậu ta một chút tiền trà sữa này vẫn phải có.



Phó Trì rũ mắt:



“Tôi phải lãng phí.”



Văn Triều: “A?”



Trong nháy mắt, Phó Trì từ trên ghế đứng dậy, bình tĩnh sải chân hướng về phía của Tiết Nhu, trà sữa trong tay lạnh lẽo, nhiệt độ vừa vặn. Hắn cười cười, đứng yên ở bên mặt cô, Tiết Nhu phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn đến mặt hắn, vô cùng nặng nề, như là phụ một tầng băng mỏng, tròng mắt cô ta khẽ động, trong lòng khiếp đảm.



Phó Trì nhẹ giọng nói:



“Cậu muốn uống trà sữa không?”




Tiết Nhu nhìn trà sữa trong tay hắn, ngơ ngác gật đầu:



“Muốn.”



Vu Thanh và Trương Dĩ Dĩ ở một bên nhìn thái độ đặc biệt của Phó Trì đối với Tiết Nhu, còn ôn nhu hỏi Tiết Nhu có muốn uống trà sữa không, nhất thời tràn đầy kích động, không ngừng nháy mắt tỏ ý với Tiết Nhu. Tiết Nhu thấy ánh mắt của hai người, trong lòng nhảy nhót, thầm nghĩ Phó Trì cuối cùng cũng thông suốt, cô đưa tay phải ra nhận trà sữa Phó Trì đưa, vừa mới qua tay cô ta, cổ tay Phó Trì lại xoay một cái, chậm rãi nâng lên, một tay thả ly trà sữa ra, mùi thơm ngào ngạt ngon miệng ngập tràn trong không khí.



“Phó Trì?”



Ánh mắt Tiết Nhu nhìn theo động tác tay của Phó Trì.



“Trà sữa này, thật đáng tiếc.”



Lời nói của Phó Trì không đầu không đuôi, Tiết Nhu không kịp phản ứng, cổ tay hắn hạ xuống, cả ly trà sữa lớn đổ từ đầu xuống dưới, chất lỏng màu trắng đục chảy róc rách trên người cô, những hạt trân trâu nhỏ bên trong chảy dọc theo người cô ta rơi xuống bên chân Phó Trì, rơi đầy xung quanh.



“— a!” Tiết Nhu kêu sợ hãi, nhảy lên tại chỗ, chật vật dùng tay gạt lung tung nước trên đầu.



Phó Trì thấp giọng:



“Uống có ngon không?”



Tiết Nhu há mồm thở dốc, đôi mắt nhìn Phó Trì chợt cảm thấy xa lạ, cả người cô đều là vị ngọt chán ghét của trà sữa, đặc biệt ghê tởm. Vu Thanh cùng Trương Dĩ Dĩ cũng bị dọa nhảy dựng, nhanh tay rút giấy ra lau cho cô ta, lớn tiếng kháng nghị nói:



“Phó Trì cậu làm cái gì đấy, Tiết Nhu chọc giận cậu, lạnh như vậy cậu ấy bị cảm thì làm sao bây giờ, có bệnh hả!”



Phó Trì chỉ lặp lại một chữ duy nhất:



“Bệnh?”



Trưỡng Dĩ Dĩ mạnh mẽ đẩy hắn:



“Có bệnh thì tránh ra, thật là, chờ giáo viên tới đây chúng tôi sẽ mách thầy.”



Các học sinh đều bị trận cãi vã bất ngờ làm cho ngây người, nghe thấy lời nói to vừa rồi, liền hiểu được lãng phí Phó Trì nói tới là có ý gì, một ly trà sữa ngon lành như thế liền đổ lên người mình ghét, cũng không hẳn là lãng phí.



Hắn âm thầm vỗ tay.



Phó Trì chắc chắn không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc.



Các học sinh thì thầm với nhau, nói xấu Phó Trì, hắn cũng không để ý, hiện tại trong lòng hắn đang rất sung sướng. Động tĩnh lớn như vậy khiến cho chủ nhiệm lớp đang giờ nghỉ trưa cũng phải chạy về xem, chủ nhiệm lớp là một nguòi phụ nữ, hơn bốn mưới tuổi, đúng vào thời kỳ mãn kinh, không thể chấp nhận được cảnh nam sinh bắt nạt nữ sinh. Bà nhìn bộ dạng của Tiết Nhu, lông mày nhéo chặt lại như bánh quai chèo, chỉ vào Phó Trì nói:



“Vì sao em lại hất trà sữa vào người bạn ấy?”




“Gieo gió gặt bão.”



Phó Trì nhún vai.



“Tiết Nhu em nói đi, vì sao cậu ấy lại hất vào em?”



Chủ nhiệm lớp nói với cô ta. Tiết Nhu có biết đâu, vội vàng nói:



“Em không biết, em đang ngồi tại chỗ, Phó Trì đột nhiên hất trà sữa vào người em.”



Văn Triều phía sau nói:



“Cô, cô là giáo viên môn ngữ văn, hẳn là biết câu ‘Một cây làm chẳng nên non’.”



Chủ nhiệm lớp ngày thường vốn không thích học sinh có thành tích kém, Phó Trì với Văn Triều thành tích đều thuộc loại này, nhưng Tiết Nhu lại đối lập, cuối kỳ thành tích luôn xếp thứ nhất lớp, cô ta còn là cán sự bộ môn Ngữ Văn, trong lòng tất nhiên hướng về phía cô ta:



“Văn Triều, em đừng tưởng học được một câu thành ngữ liền đem ra dùng loạn lên, Tiết Nhu bình thường ngoan ngoãn, nhu thuận như thế sao lại chọc phải hai em.”



Văn Triều bĩu môi.



Phó Trì mỉm cười, bình tĩnh nói:




“Cậu ta không trêu chọc em. Nhưng học sinh ngoan của cô buổi sáng nhốt một đàn chị năm ba trong WC rồi còn dội nước lên người chị ấy, sau đó còn dương dương tự đắc, ở lớp học không kiêng dè nói chuyện.”



Chủ nhiệm lớp nhìn về phía Tiết Nhu.



Tiết Nhu bị nói đến, làm sao dám thừa nhận, vội vàng lắc đầu:



“Không, em không có, cậu ta, cậu ta nhất định đang nói bậy.”



Phó Trì rõ ràng đang cười, nhưng lại không cảm nhận được độ ấm, hắn tiếp tục nói:



“Là thật hay giả trong lòng cậu tự rõ ràng. Đúng rồi, cô giáo chắc cũng chưa biết, học sinh ngoan của cô tại sao lại dội nước vào đàn chị kia.”



Hắn dừng lại, trong ánh mắt của mọi người sắc mặt thong dong:



“Bởi vì đàn chị được đi bên cạnh em.”



Lời nói đến mức này rồi mà ai còn không hiểu ra thì đúng là bị mỡ heo che não, chủ nhiệm lóp một chút liền hiểu, ánh mắt nghi ngờ chuyển đến trên người Tiết Nhu, người trẻ tuổi mới lớn có tư xuân thì có thể lý giải, học sinh ‘mũi nhọn’ thích một học sinh cá biệt bà cũng có thể lý giải, dù sao Phó Trì lớn lên quả thực phù hợp với thẩm mỹ ngày nay, nhưng giận chó đánh mèo lên người khác thì trăm ngàn lần không nên.



“Lời Phó Trì nói là thật?”



Chủ nhiệm lớp nhìn cô ta. Tiết Nhu vẫn lắc đầu, thề thốt phủ nhận:



“Cô, cậu ta nói dối! Cậu ta gạt cô! Cậu ta thành tích kém còn yêu đương hỗn loạn như vậy, em sao có thể thích cậu ta?”



A!



Phó Trì trào phúng.



Chủ nhiệm lớp mắt nhìn khuôn mặt của các học sinh khác, trong ánh nhìn của bọn họ, bà quát lớn:



“Nhìn cái gì mà nhìn, ngủ hết đi.”



Tiện đà chuyển sang nói với mấy người Phó Trì:



“Các em lên văn phòng với tôi, thuận tiện kêu đàn chị năm ba kia tới.”



Chu Cẩn Đồng đang ngủ đến say sưa, bị người đánh thức, bạn học nói cho cô biết bên ngoài có người tìm. Cô lắc lắc đầu, chống tay, thấy rõ người bên ngoài là Phó Trì, mỉm cười đến xuân phong ấm áp, đồng phục bình thường mặc trên người hắn lại giống như một trang phục xa hoa được ánh sáng tụ vào. Cố đứng dậy, đi ra ngoài, nhỏ giọng hỏi:



“Làm sao vậy?”



Phó Trì đôi mắt cong cong:



“Chị đi với tôi.”



Chu Cẩn Đồng nghi hoặc:



“Đi đâu?”



“Đưa chị đi xem cảnh bắt người xấu cho vui.”



Con ngươi của hắn nghiêm túc một các kỳ lạ, không đợi cô phản ứng, tự động nắm tay áo của cô, nhẹ nhàng kéo đi:



“Đi thôi đàn chị, đợi lát nữa tôi lại đưa chị về.”



Chu Cẩn Đồng mơ mơ màng màng bị Phó Trì kéo đi.



Phương Hội Thanh ghé trên bàn nhìn hai người trò chuyện, cầm tay rời đi. Cô nàng thật không rõ, Chu Cẩn Đồng là từ chối hay không từ chối? Chớp chớp mắt cô quay đầu ra hướng khác. Ách! Bách Vũ đang ngồi đến thẳng tắp, không chớp mắt nhìn thẳng về phía cửa, tay cầm bút dùng lực đến trắng bệch, gân xanh cứ từng cái từng cái nổi lên.



Tác giả có lời muốn nói: Phó – bệnh kiều – muộn: Vui thật, hôm nay được nắm ống tay áo của Đồng Đồng.



Cáo: 2500 từ ~~ sorry mọi người vì đăng hơi chậm:v lần sau nhất định sẽ cố gắng