Thiếu Niên Có Bệnh Cố Chấp Thích Tôi

Thiếu Niên Có Bệnh Cố Chấp Thích Tôi - Chương 12: Hắn rất trầm tĩnh, có khuynh hướng vô dục vô cầu




Chu Cẩn Đồng theo sau Phó Trì vào văn phòng của cô giáo Cao, bên trong thực an tĩnh, gần cửa nhất là một nữ giáo viên đang ngồi, bên cạnh cô ấy còn có một người, hơi cúi đầu nhìn ngón tay.



“Đàn chị, đây là cô Đường chủ nhiệm lớp tôi.”



Phó Trì giới thiệu với cô, lúc ánh mắt rơi trên người Tiết Nhu, biểu tình lạnh đi vài phần, đến lúc chuyển ánh mắt sang Chu Cẩn Đồng, hòa hoãn nói:



“Tiết Nhu, người hất nước vào người chị.”



Miệng nhỏ của Chu Cẩn Đồng khẽ nhếch lên, nhìn Tiết Nhu từ trên xuống dưới đánh giá một lần, nữ sinh vóc dáng không cao, tay cũng thực nhỏ, có thể đem một chậu nước nặng lên cao như vậy đổ xuống, là đối với cô có bao nhiêu chán ghét mới có thể nặng tay với chính mình như vậy.



Tiết Nhu cũng gần đầu nhìn cô, cắn môi dưới, cãi lại:



“Đàn chị đừng nghe Phó Trì nói bậy, em căn bản là không biết chị, tại sao lại muốn hất nước vào chị.”



Cô ta nói xong liền hạ thấp bả vai xuống, Chu Cẩn Đồng thấy rõ cô ta thực sự rất chật vật, trên tóc dính chất lỏng sền sệt, trên người cũng dính đầy.



“Tôi nói rồi, nguyên nhân là đàn chị và tôi rất thân thiết.”



Phó Trì lặp lại lời nói vừa nói cách đây không bao lâu. Chu Cẩn Đồng ngay khi Tiết Nhu mở miệng nói liền biết là cô không sai, đúng là giọng nói này, ngữ khí cũng giống nhau, rất nhẹ nhàng, cô nói một cách lãnh đạm:



“Lúc ở trong WC, tôi từ phía dưới khe hở nhìn thấy người hất nước vào tôi đi giày màu đỏ có dính nước.”



Tiết Nhu theo phản xạ rụt chân lại.



Giày của cô ta rất sạch sẽ, Chu Cẩn Đồng lại bẫy cô ta.



Cô Đường là người đã hơn bốn mươi tuổi, ăn muối so với bọn hắn ăn cơm còn nhiều hơn, động tác nhỏ của Tiết Nhu không qua khỏi ánh mắt của bà.



Bà nói:



“Tiết Nhu, cô hỏi em một lần nữa, có phải em là người hất nước hay không?”



Tiết Nhu không hé răng.



Chu Cẩn Đồng không có biểu hiện mất hứng, ngược lại cười một cái, tiện đà bình thản nói:



“Bạn học Tiết, em thật thông minh, cũng rất lợi hại, vừa lúc lên WC khóa cửaCô lại tránh camera theo dõi, lại làm hình ảnh của chính mình xuất hiện đúng lúc đó ở khu vực nội bộ. Chính là chị có một điểm không rõ, vậy ghế đầu lớn như vậy em để ở chỗ nào?”



“Tôi đặt ở cửa…”



Tiết Nhu theo thói quen định cãi lại, cho đến khi thấy Chu Cẩn Đồng chỉ nhìn cô ta từ trên xuống mới phản ứng lại, đôi mắt sáng ngời lại mang theo trào phúng, cô ta thầm than toi rồi, nhất thời nhanh miệng lại tự bán đứng chính mình.



Sự việc được làm sáng tỏ, cô Đường chỉ hận không cho Tiết Nhu một dao, thanh âm nặng nề nói:



“Còn không mau xin lỗi đàn chị.”



Tiết Nhu hàng ngàn hàng vạn lần không muốn, ánh mắt oán giận bắn thẳng về phía Chu Cẩn Đồng, dựa vào cái gì cô có thể được Phó Trì nhìn bằng con mắt khác? Dựa vào cái gì cô ta vì bắt nạt cô lại bị Phó Trì hất trà sữa vào cùng với trân châu? Cô ta càng nghĩ càng bất mãn, càng nghĩ càng giận, trực tiếp đem lời của cô Đường như gió thoảng bên tai, cao giọng nói:



“Tôi không xin lỗi, tôi cũng thật xui xẻo, Phó Trì còn hất vào người tôi một cốc trà sữa.”



Chu Cẩn Đồng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Phó Trì, người đằng sau hơi mỉm cười:



“Bất kể trong chuyện gì chỉ khi bản thân mình cảm nhận giống như người khác mới biết được là đúng hay sai, cậu bị hất trà sữa liền không vui, chẳng lẽ đàn chị bị hất nước thì vui sao?”



“Tôi…”



“Bản thân cũng không muốn thì đừng làm với người khác.”



Cô Đường ho hai cái, nhìn có vẻ bình tĩnh ngắt cuộc đối thoại của bọn họ, kỳ thật lời nói đã tràn ngập hỏa khí:



“Việc này Tiết Nhu làm không đúng, không chỉ phải xin lỗi đàn chị, còn phải viết bản kiểm điểm 1.000 chữ. Nhưng cách làm của Phó Trì cũng quá mức cực đoan, hai người đều phải lùi lại một bước, trong văn phòng này hoà giải mâu thuẫn, sau khi ra khỏi đây cũng không được xích mích, em thấy thế nào?”



Bà hỏi Chu Cẩn Đồng.



“Được ạ.”



Chu Cẩn Đồng cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ cần Tiết Nhu thành thật xin lỗi, cô nguyện ý tiếp nhận.



Cô Đường cười cười, nhìn về phía Tiết Nhu.



Tiết Nhu cắn môi dưới, không tình nguyện nói như muỗi kêu:



“Thật xin lỗi, em biết sai rồi.”



Cô Đường vừa lòng mỉm cười.



Chuông vào học vang lên, cô Đường bảo bọn họ nhanh vào lớp học. Ba người sau khi rời khỏi văn phòng, cả hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã, Phó Trì cùng Chu Cẩn Đồng sóng vai nhau bước đi, Tiết Nhu dừng ở phía sau, ánh mắt hận không thể chọc một cái lỗ sau lưng hai người. Nhờ ơn Phó Trì ban tặng, lần đầu tiên cô ta làm chuyện xấu nhanh như vậy bị vạch trần.



Cô ta bước nhanh vài bước, khi tới cạnh người Chu Cẩn Đồng, nâng tay phải lên hung hăng huých vào cô. Chu Cẩn Đồng không để ý, thân mình đột nhiên bị đẩy va vào Phó Trì, xây tiếp theo cánh tay trắng nõn dùng lực nắm chặt tay cô.



Phó Trì lo lắng hỏi:



“Không sao chứ?”



Chu Cẩn Đồng lắc đầu:




“Không.”



Cô quay đầu nhìn về phía người gây chuyện, Tiết Nhu đã sớm chạy trốn thật xa, còn quay đầu lại hướng cô làm mặt quỷ.



“Đàn chị, thực xin lỗi.”



Phó Trì buông cô ra, thanh âm phiền muộn. Chu Cẩn Đồng đoán rằng hắn quy hết nguyên nhân của chuyện này về phía mình nên cảm thấy tự trách, bèn an ủi:



“Không liên quan đến em, là cô ấy cố tình gây sự.”



“Bác sĩ Lương nói thế nào?”



“A!”



Chu Cẩn Đồng không theo kịp chủ đề mới.



Phó Trì kiên nhẫn nói:



“Buổi trưa bạn chị dẫn chị đến phòng y tế nhờ bác sĩ khám, bác sĩ Lương nói thế nào?”



“À, không có việc gì, chỉ bảo chị uống nhiều nước ấm.”



Cô nói xong lại khẽ cười:



“Những lời này chính là siêu cấp vạn năng.”



Tâm Phó Trì buông xuống, khuôn mặt nghiêm túc cũng thả lỏng:



“Vậy thì tốt rồi. Đúng rồi, buổi tối để tôi đưa đàn chị về nhà.”



Chu Cẩn Đồng vội xua tay:



“Không cần, tự chị có thể về được.”



Phó Trì kiên trì:



“Không được, đàn chị bởi vì tôi nên thân thể mới không thoải mái, tôi muốn đưa đàn chị về nhà mới yên tâm.”



Cuối cùng, thanh âm của hắn thấp hơn vài phần:



“Hay là đàn chị bởi vì chuyện này mà ghét tôi, không muốn tôi đưa về?”




“Không có, không có, em đừng nghĩ nhiều.”



Chu Cẩn Đồng vội vàng giải thích, cô chỉ cảm thấy mình với Phó Trì quen nhau cũng chưa được mấy ngày,để người ta cố ý đưa cô về nhà có chút không thích hợp. Phó Trì thấy cô không tình nguyện, tỏ vẻ đáng thương nói:



“Tôi cho rằng chúng ta là bạn bè, không nghĩ tới chỉ có tôi cho rằng như vậy, đàn chị vẫn còn đang trách tôi.”



“Chị không có mà.”



Chu Cẩn Đồng lập tức lắc đầu nguầy nguậy, từ trước đến nay cô chưa bao giờ trải qua việc được người khác đưa về nhà, cô cũng không cần như vậy, nhưng Phó Trì lại dùng về mặt vô tội, ánh mắt vô tội nhìn cô, cứ như cô mới là người không biết tốt xấu, nhìn đến mức Chu Cẩn Đồng một chút dũng khí cũng không còn, đành phải gật đầu.



Phó Trì đạt được mục đích, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của cô, ngữ điệu ôn nhu:



“Tan học tôi chờ chị ở cổng trường.”



“Được.”



Chia tay Phó Trì, Chu Cẩn Đồng trở về lớp học, hồ báo cáo rồi đi vào. Tan học các cô đem việc phát sinh kể với mấy người Phương Hội Thanh, cũng bớt chút thời gian đến văn phòng các thầy cô dạy năm ba kể rõ ràng sự việc đến kết quả với chủ nhiệm Cao. Sau khi tan học, Phương Hội Thanh nói muốn về với cô, Chu Cẩn Đồng nói:



“Phó Trì nói sẽ đưa tớ về.”



“Phó Trì? Không đúng, bây giờ hai người là quan hệ như thế nào, cậu rốt cuộc có cự tuyệt cậu ta hay không?”



Phương Hội Thanh thực không rõ, từ sau lần trên sân thượng cứ lâu lâu là có thể lại gặp được Phó Trì, hắn Chu Cẩn Đồng còn quen thuộc không tệ.



“Cự tuyệt.”



“Vậy hai người hiện tại…thật khó phân biệt đấy.”



Phương Hội Thanh nghĩ không ra từ gì để hình dung.



Chu Cẩn Đồng cũng cảm thấy mê man, thái độ của Phó Trì đối với cô không giống thích, bình thường cũng rất lạnh nhạt, nhưng sự bình thường này lại phức tạp không đơn giản, làm người khác khó có thể nắm lấy, cô nghĩ không ra nên rốt cuộc không nghĩ nữa:



“Lần này bởi vì cậu ta ngại, một hai muốn đưa tớ về nhà, trên đường về tớ lại nói với cậu ta, đỡ phiền toái.”



“Tớ cũng nghĩ vậy.”



Phương Hội Thanh ủng hộ.



——



Chu Cẩn Đồng đeo cặp sách đi tới cổng trường, quả thực thầy Phó Trì đang ngoan ngoãn đứng ở bóng râm dưới tán cây, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu trên người của hắn. Hắn nhìn thấy Chu Cẩn Đồng, khóe miệng lập tức cong lên, con ngươi rực rỡ cũng trở nên sáng long lanh.




“Đàn chị.”



Hắn gọi.



“Ừ, chờ lâu rồi đúng không.”



“Không lâu, vừa đến đàn chị đã tới rồi.”



Hắn cười tủm tỉm, duỗi tay muốn cần cặp sách giúp cô



“Tôi giúp chị.”



“Không sao, chị cần được.”



Chu Cẩn Đồng cười tránh tay hắn. Ánh mắt Phó Trì ôn hoà nhìn cánh tay dừng trên không vài giây, khoé môi cong lên:



“Được, đàn chị đi xe tuyến 37 đúng không?”



“Đúng vậy, em biết à.”



“Tôi nhớ rõ.”



Trạm xe công cộng chen chúc toàn học sinh sinh viên, Chu Cẩn Đồng theo mọi người đứng ở một bên, nhìn xung quanh xem có xe tới không. Phó Trì liền quay sang nhìn cô, đôi mắt thẳng tắp chăm chú, trong đôi mắt đen láy đều là hình bóng xinh đẹp của cô.



Chu Cẩn Đồng đảo mắt qua liền tiếp xúc với ánh mắt hắn, trong lòng ngẩn ra, yên lặng dời tầm mắt. Cô phát hiện ra điều kì lạ, đôi mắt Phó Trì thực sự rất sạch sẽ, tựa như một dòng suối sâu trong núi, trong veo tinh khiết, không chứa tạp chất. Cũng không có tình yêu. Chu Cẩn Đồng nhớ lại khi nhìn ánh mắt sáng như sao của Phương Hội Thanh, phát ra ánh sáng long lanh, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm nhận được vui sướng. Phó Trì không như thế, hắn rất trầm tĩnh, có khuynh hướng vô dục vô cầu.



Hơn nữa trong mấy ngày gặp mặt đi chung, Chu Cẩn Đồng không cảm thấy tình cảm từ nội tâm của Phó Trì, rất bình thường.



“Đàn chị, xe tới rồi.”



Chu Cẩn Đồng thu hồi suy nghĩ của mình, nhẹ đáp. Lên xe, đương nhiên đã hết chỗ trống, cô bị đám người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng đến được vị trí gần cửa xe, cầm được một bên tay vịn. Phó Trì lên xe chậm hơn cô, lại còn bị đẩy về phía trước, bên người được một damd nữ sinh vây quanh, đều e lệ ngượng ngùng ngắm hắn.



Hắn ngước mắt che đi vẻ không kiên nhẫn.



Ngõ Thanh Phương.



Chu Cẩn Đồng gọi Phó Trì một tiếng, khuôn mặt mang ý cười, vẫy tay ý bảo hắn lại đây. Phó Trì lách qua đám người cẩn thận đi tới bên người cô, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, mặt mày thả lỏng mỉm cười nói:



“Tới rồi sao?”



“Ừ, chúng ta xuống xe thôi.”



Không khí trong và ngoài xe rất khác biệt, Phó Trì hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra khí bẩn, sửa sang lại quần áo bị nhăn.



“Nhà chị ở trong hẻm nhỏ phía trước, em không cần tiễn chị, nhanh đến xe đối diện về nhà đi, về muộn người nhà lại lo lắng.”



Phó Trì nhìn trái phải, từ buển báo giao thông đến trạm điểm và con hẻm nhỏ hắn đều nhìn qua một lượt, sau đó mới cười đáp lại:



“Được.”



“Cái kia… Hẹn gặp lại.”



Chu Cẩn Đồng vẫy vẫy tay, lướt qua hắn đi vào ngõ, vừa đi được vài bước, đằng sau lại nghe thấy âm thanh hít khí, tiếp theo Phó Trì lại kêu ai da, thanh âm rất nhỏ, hỗn loạn đau đớn.



Chu Cẩn Đồng chạy nhanh đến đỡ hắn:



“Làm sao vậy?”



Mày Phó Trì hơi nhăn lại, mở tay phải ra, trong lòng bàn tay trắng nõn có vết máu nhỏ bằng nửa ngón tay, vết máu còn chưa đông lại.



Hắn nhìn chằm chằm Chu Cẩn Đồng, thấp giọng nói:



“Đau.”



Chu Cẩn Đồng bị doạ, bắt lấy tay hắn xem một hồi, vội vàng nói:



“Sao lại thế này, khi nào thì bị?”



“Không biết, hình như đột nhiên bị cắt một chút.”



Phó Trì lắc đầu, con ngươi đen kịt keo kiệt không thèm nhìn lấy vết thương, mà nhìn thẳng vào cô, dường như cảm thấy không đủ, một giây cũng không rời, trong miệng còn đáng thương nói:



“Đàn chị, tôi đau quá, chị có thể đi cùng tôi tới bệnh viện xử lý vết thương không?”



Vừa lúc gần đây có một phòng khám nhỏ, Chu Cẩn Đồng không nói hai lời liền kéo người đi. Bác sĩ của phòng khám này không có ở đây, chỉ có Hộ sĩ Triệu đang trực, cô ấy thường mua hoa nhà Chu Cẩn Đồng, nên rất quen thuộc với cô, thấy cô dẫn một nam sinh đi vào, đầu tiên cười hì hì, sau đó trêu chọc nói:



“Đồng Đồng, bạn trai nhỏ hả?”



Tác giả có lời muốn nói: Đồng Đồng: Cái gì mà bạn trai nhỏ –.– đó là em trai đó!



Phó Trì cười tủm tỉm: Rất mau sẽ được!



Cáo: càng ngày càng nhiều chữ *toát mồ hôi*