Thiếu Niên Có Bệnh Cố Chấp Thích Tôi

Thiếu Niên Có Bệnh Cố Chấp Thích Tôi - Chương 16: Là cậu ta…




Văn Triều đưa Phương Hội Thanh tới bệnh viện, tới thẳng phòng khám, đăng ký chụp CT, chỉ mất có 10 phút, mười phần hiệu quả. Sau đó hai người ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện, Phương Hội Thanh nhìn người đi qua đi lại, Văn Triều liền nhìn cô ấy, nhìn từ trên xuống dưới, rồi nhìn từ dưới lên trên, ánh mắt lộ liễu.



Phương Hội Thanh bị nhìn đến không chịu nổi, lại không dám nhìn thẳng cậu ta, vừa lúc bác sĩ chụp CT bước ra, nói có thể lấy ảnh về rồi. Văn Triều đáp một tiếng, đứng dậy đi một cách máy móc cách xa mấy mét để lấy ảnh, Phương Hội Thanh thở ra một hơi, nội tâm gần như muốn phát điên.



Không lâu sau Văn Triều liền trở lại, nhìn túi CT được dán kín, cười cười:



“Đàn chị là Phương Hội Thanh à.”



“Hả? À ừ.”



“Ha ha ha tên thật dễ nghe.”



Văn Triều đưa túi CT cho cô, đùa giỡn với cô:



“Có phải hay không còn có em trai tên là Phương Hội Sắc.”



Dù sao cũng có chữ Hội.



(Bản convert là: Dù sao sinh động như thật mà.)



Phương Hội Thanh cũng không phải lần đầu tiên nghe người ta hỏi như vậy, nhưng cô không thể không thừa nhận, cô thật sự có em trai, và cũng thực sự tên là Phương Hội Sắc. Về cái tên này, Phương Hội Sắc từng vô số lần muốn sửa, nói tử “Sắc” không dễ nghe, rất kỳ quái, Phương ba Phương mẹ đều đứng chung một chiến tuyến, phản bác hắn:



“Có gì mà không dễ nghe, Sắc nghĩa là Sắc thôi.”



Phương Hội Thanh cảm thấy may mắn, rằng mình sinh ra trước em trai.



“Được rồi, đàn chị chúng ta đi ra ngoài đi.”



Văn Triều khom người muốn ôm cô lên, Phương Hội Thanh cuống quýt tránh ra, ngượng ngùng cười nói:



“Mũi chị không đau, chân cẳng cũng nhanh nhẹn, có thể đi, không cần em ôm.”



“Ok.”



Văn Triều dẫn cô đi ăn cơm chiều.



Lúc chia tay, Văn Triều liền gọi Phương Hội Thanh cách đó một đoạn, nghiêng đầu cười, lộ ra hàm răng trắng:



“Em là Văn Triều.”



“Nghe thấy rồi, Văn Triều.”



–––



Sáng hôm sau, Chu Cẩn Đồng sớm đưa xong hoa rồi tới lớp học, ánh mắt đầu tiên chú ý đến bữa sáng trên bàn Phương Hội Thanh, bánh bao cùng sữa đậu nành, vẫn tỏa ra hơi nóng hôi hổi, thoang thoảng mùi thịt. Giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, bất quá mới hơn bảy giờ, Phương Hội Thanh sẽ không đến sớm như vậy, dưới ngăn bàn cô cũng không có cặp sách.



Có bạn học lại gần giải thích:



“Đây là là nam sinh năm nhất hôm qua đá cầu làm Phương Hội Thanh bị thương đưa tới.”



Là cậu ta à…





Chu Cẩn Đồng gật đầu, buông cặp sách, lại nhìn về bữa sáng bắt mắt trên bàn, không hiểu sao lại cảm thấy chói mắt.



Bảy giờ rưỡi, Phương Hội Thanh tới, cô nuốt xuống miếng trà diệp chứng cuối cùng, nhìn đến bữa sáng trên bàn, chợt nảy ra, hôm qua ai đó nói rằng muốn bao cô bữa sáng trong vòng một tháng, cậu ta thật sự đưa tới! Phương Hội Thanh cho rằng hắn chỉ nói suông thôi.



“Đồng Đồng à, thật là tình cờ, một tháng này tớ không cần phải tự mua bữa sáng nữa.”



Phương Hội Thanh nói.



“Cậu biết là ai?”



“Ừ, hôm qua cậu ta nói, vì sai nên muốn bao tớ bữa sáng trong 1 tháng.”



Phương Hội Thanh sờ sờ bánh bao, vừa mềm vừa nóng, trong đầu không hiểu sao hiện lên bộ dáng của Văn Triều, lôi kéo Chu Cẩn Đồng bừng bừng hứng thú nói:



“Cậu có cảm thấy cậu ta rất giống Lâm Trì không, đều là mắt 1 mí, mũi cao, môi hồng răng trắng!”



Chu Cẩn Đồng lúc ấy chỉ quan tâm đến cô, căn bản không để ý đến diện mạo của Văn Triều, thấy cô hiện lên biểu tình hoa si, uể oải nói:



“Không để ý.”



Đến cả Lâm Trì là ai cô còn không nhớ rõ.



Phương Hội Thanh cứ theo chủ đề này mà bắt đầu lải nhải không thôi, nói về Văn Triều một lúc, rồi lại kể chuyện bọn họ từ bệnh viện chụp CT đến ăn cơm ở tiệm, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Chu Cẩn Đồng lúc mới đầu còn nghe, về sau liền nghe cho có lệ, tay cầm sách, thỉnh thoảng lại ừ ừ vài tiếng phụ họa cô ấy, còn chủ yếu là nhìn sách Văn yên lặng đến phát ngốc.



Vào buổi sáng, cứ vào giờ nghỉ giữa các tiết, Phương Hội Thanh liền lôi kéo cô nói về Văn Triều, bọn họ rõ ràng mới gặp nhau một lần, ở chung không quá được ba tiếng. Chu Cẩn Đồng trong lòng âm thầm không thoải mái, trong trí nhớ của cô, Phương Hội Thanh lần đầu tiên đối với người không phải thần tượng lại quan tâm như thế, đến cả nam thần Phó Trì của cô ấy còn chưa được đãi ngộ này.



Quả nhiên!



Nam sắc thật tai hoạ!



Trong nhà ăn, biển người chen chúc lẫn nhau, Chu Cẩn Đồng cùng Phương Hội Thanh gian nan đi tới bàn ăn, chọn một chỗ không người ngồi xuống.



“Đệch, nhiều người thật đấy!”



Phương Hội Thanh cảm khái, ăn cơm không khác gì đi đánh trận, quần áo đều tả tơi.



Chu Cẩn Đồng hài lòng nhìn khúc cá trong khay cơm của mình, gắp khúc bé hơn cho cô ấy:



“Còn không phải đều tại cậu, một hai đòi đi WC trước.”



Phương Hội Thanh gắp xương sườn cho cô:



“Thì do uống nhiều nước quá, lại không đổ mồ hôi.”



Chu Cẩn Đồng oán hận cắn tiếp miếng xương sườn, tự nhiên cảm thấy đặc biệt ghét Văn Triều.



Tục ngữ nói quả thật không sai, ghét của nào trời trao của đó, vừa mới ăn no bụng, cô liền thấy bên cạnh Phương Hội Thanh còn có một người khác, liếc mắt nhìn, không phải Văn Triều thì còn ai vào đây.



Văn Triều trước tiên hướng Chu Cẩn Đồng cười cười, sau đó ánh mắt liền rơi xuống người Phương Hội Thanh, quan tâm hỏi:




“Đàn chị, tối qua về mũi chị có đau không?”



Phương Hội Thanh:



“Không có.”



Văn Triều cười, đôi mắt nheo lại như trăng rằm:



“Vậy thì tốt rồi. Đúng rồi, bữa sáng chị ăn chưa, hương vị thế nào?”



Phương Hội Thanh còn chưa ăn, bánh bao với sữa đậu nành còn nhét trong ngăn bàn, nhưng thấy bộ dáng mong chờ của đàn em, cô đành đưa ra lời nói dối thiện chí:



“Bánh bao mềm nhân nhiều, sữa đậu nành đặc không có bã, ăn rất ngon!’



“Đàn chị thích thì tốt rồi.”



Ý cười của Văn Triều càng rõ hơn, nhìn chén đồ ăn của cô ấy:



“Chị thích ăn sườn à?”



“Đúng rồi.”



“Em biết có một tiệm sườn ăn rất ngon, khi nào rảnh để em dẫn chị đi ăn.”



VănTriều nói.



Đề tài hai người nói ngày càng xa, Chu Cẩn Đồng chọc chọc cơm nhìn hai người nói chuyện như ở chốn không người, bên tai lại nghe được cái tên quen thuộc.



“Lâm Trì? Em biết này, là anh họ của em, chị thấy chúng em nhìn giống nhau sao?”



Văn Triều nói đến đó, dừng lại, chờ Phương Hội Thanh gật đầu, mới tiếp tục nói:



“Rất nhiều người đều nói như vậy. Vừa lúc anh họ cuối tuần này từ Hoành thị đóng phim trở về, nếu chị có thời gian tới nhà em, có thể sẽ được gặp thần tượng sống nha.”




“Thật không?”



Phương Hội Thanh trong nháy mắt được bao trùm trong niềm vui sướng.



Văn Triều gật đầu.



Phương Hội Thanh chuẩn bị buột miệng thốt ra “Chị muốn đi.”, nhưng lý trí khiến cô kịp thời phanh lại:



“Không tốt lắm đâu.”



“Không sao đâu.”



Văn Triều tỏ ra rất tùy ý.



“Như thế cũng không được, không nên quấy rầy thần tượng.”




Phương Hội Thanh cự tuyệt hết lời, nhưng trong lòng lại kêu gào thảm thiết.



“Không đi thật?”



Văn Triều cũng không nói tiếp, nhún vai:



“Được, vậy em xin chữ ký tặng chị.”



Mắt Phương Hội Thanh lập túc toả sáng.



Chu Cẩn Đồng nhìn Văn Triều thực chướng mắt, càng dùng sức chọc cơm, Phương Hội Thanh cho cậu nói này, Văn Triều tôi cho cậu nói!!



“Oa!! Chị không biết đâu, hôm qua em đạp xe ra dưới khu nhà chị gặp một con chó đi lạc, không biết nó phát điên cái gì, đuổi theo em mãi. Em liền đạp như bay, cuối cùng phải đạp vài vòng mới cắt đuôi được nó, về đến nhà thì mồ hôi nhễ nhại khắp người.”



“Kết quả sau khi trở về, em kể với bố là bị chó đuổi, liền ghét bỏ nhìn em một cái, bảo bố thấy mày còn giống chó hơn đấy.”



Cậu ta nói xong, Phương Hội Thanh liền cười.



Chu Cẩn Đồng mặt vô cảm, một chút đều không buồn cười.



Bị nam sắc mê hoặc hồi lầu, rốt cuộc Phương Hội Thanh cũng phát hiện ra Chu Cẩn Đồng ngồi một bên, kéo ống tay áo cô nói:



“Sao cậu không nói gì thế?”



Chu Cẩn Đồng liếc Văn Triều một cái, đối diện với gương mặt cười đến mắt cong cong của hắn, không ai đánh người cười cả, cô liền giả bộ cười:



“Đói bụng quá, không tiếp chuyện được. Hai người đừng để ý đến tớ, tớ ăn xong sẽ về trước.”



“Ơ, nhưng cơm cậu đâu có ăn.”



Phương Hội Thanh nhìn khay cơm của cô, miếng sườn dở cô vẫn chưa ăn xong, nghĩ rằng thân thể cô không thoải mái nên không ăn nổi, vội vàng hỏi:



“Có phải trong người không thoải mái không, cậu có muốn qua chỗ bác sĩ Lương xem không?”



“Không cần đâu.”



Chu Cẩn Đồng đứng lên, tay bưng khay cơm:



“Cậu từ từ ăn, tớ về lớp trước, có đề tớ vẫn chưa hiểu.”



Cô gật đầu với Văn Triều rồi đi tới chỗ đặt đĩa, sau đó quay đầu nhìn hướng mình vừa rời đi. Phương Hội Thanh không có đi theo, cúi đầu nghe Văn Triều nói chuyện, đầu hai người cách nhau rất gần, từ khoảng cách đó cũng có thể thấy cô cười cong cong khoé miệng, Văn Triều cũng đang cười. Hình ảnh thật ấm áp, nhưng lại vô cùng chói mắt.



Trong lòng Chu Cẩn Đồng ít nhiều cảm thấy mất mát.



Cô than nhẹ.



Sau khi vén rèm ra, ánh nắng ban trưa hơi hắt ra khiên lòng người ấm áp. Chu Cẩn Đồng ngước nhìn trời, thu lại những suy nghĩa dư thừa rồi lên lớp. Không bao lâu sau khi cô rời đi, Phó Trì từ bên trong đi ra với ly trà trái cây trong tay, cổ họng hơi động đậy, kêu một tiếng, trong con người đen như mực tất cả đều là hình bóng cô.



Bỗng nhiên, hắn cười khẽ.