Thiếu Niên Có Bệnh Cố Chấp Thích Tôi

Thiếu Niên Có Bệnh Cố Chấp Thích Tôi - Chương 17: Tội lỗi và đồng thoại




Kim đồng hồ chỉ 12 giờ, đồ ăn đều đã nguội, Phương Hội Thanh cùng Văn Triều mới ngừng trò chuyện.



Văn Triều ngày thường nói rất nhiều, bởi vì đối diện với Phó Trì, thường xuyên phải lầm bầm lầu bầu, lâu rồi không được nói nhiều như vậy. Cậu ta đứng dậy nói:



“Giờ nghỉ trưa sắp hết rồi, đàn chị chắc muốn ngủ trưa rồi đúng không.”



“Ừm.”



Phương Hội Thanh cũng phát hiện mình lãng phí không ít thời gian.



Cô chuẩn bị bưng khay cơm đến chỗ đặt đĩa, lại bị Văn Triều một phen đoạt lấy, sau đó nhìn chân Văn Triều tối qua còn hoàn hảo, không có vấn đề gì lại đi cà nhắc. Phương Hội Thanh nghiêng đầu nhìn kỹ, đối với cái chân bị thọt của cậu ta sinh ra khó hiểu mãnh liệt, đến khi trở về, chỉ vào chân cậu ta hỏi:



“Chân của em?”



Văn Triều thuận tiện nhìn theo, cười tỏ tẻ không sao cả:



“Làm sai, bị người ta đạp cho vài cái.”



Tiện đà lại ra vẻ làm nũng:



“Nhưng đau.”



Phương Hội Thanh nghĩ thầm, sai lầm lớn đến mức nào, lại bị người ta đá đến thọt chân.



___



Chu Cẩn Đồng mở sách toán ra, nhìn mấy công thức liền học không vào, thường xuyên ngó ra cửa, cả người có vẻ rầu rĩ không vui.



Bách Vũ vẫn luôn chú ý đến cô, cũng rất để ý nam sinh hôm qua đi cùng cô, suy nghĩ một chút, liền mạnh dạn cầm vở bài tập đến chỗ cô, chỉ vào chỗ ngồi Phương Hội Thanh hỏi:



“Tớ có thể ngồi ở đây không?”



Chu Cẩn Đồng thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nói:



“Có thể.”



Bách Vũ cười nhạt, ngồi xuống. Mở cuốn vở bài tập dày cộp ra, cậu ta lần này cố ý tìm một đề khó hơn.



“Bài này cậu làm thế nào?”



Chu Cẩn Đồng cúi đầu đọc, trên giấy chi chít những chữ viết ngay ngắn, vô cùng đẹp, chữ giống như người vậy. Cô đọc kĩ đề, chớp nhẹ mắt, sau một hồi mày đẹp hơi nhíu lại, ngượng ngùng nói:



“Tớ không hiểu lắm.”



Bách Vũ cũng không để ý, cười cười, tay cầm bút giật giật:



“Không sao, để tớ chỉ cho cậu.”



Chu Cẩn Đồng sửng sốt:



“… Được.”



Bách Vũ bắt đầu giảng đề. Phương Hội Thanh từng nói Bách Vũ nhìn không tồi, thanh tuấn lịch sự tao nhã, sườn mặt giống như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc, đôi môi mỏng nhạt, lúc đóng lúc mở câu từ vô cùng dễ nghe, trên người cũng thoang thoảng hương bồ kết.



Chu Cẩn Đồng đem ánh mắt từ trên mặt cậu ta thu hồi, ngắt lời cậu:



“Ngại quá, có thể nói lại từ đầu không?”



Cô không nghe.



Bách Vũ dừng lại, nói lại từ đầu.



Chu Cẩn Đồng cúi đầu nghiêng về phía cậu, biểu tình nghiêm túc, lông mi khẽ chớp, người thiếu nữ có hương thơm đặc trưng quanh quẩn không ngừng. Bách Vũ quay đầu ho nhẹ hai tiếng, thu lại tâm trạng tiếp tục giảng cho cô, sau khi hiểu ra, hai người bắt đầu thảo luận, mỗi người cầm một cái bút trên tờ nháp của chính mình chém giết, giải quyết một đề lại một đề.



Cuối cùng, Bách Vũ tựa như lơ đãng hỏi:



“Cậu với nam sinh hôm qua có quan hệ gì thế?”



Chu Cẩn Đồng buông bút, xoa xoa hai bả vai:



“Cậu nói Phó Trì? Chính là đàn em năm nhất a.”



“Hai người…quen nhau thế nào?”



Tối qua về tâm trạng Bách Vũ vẫn không yên ổn, thái độ của nam sinh kia đối với Chu Cẩn Đồng làm hắn rất để ý, trực giác đàn ông cho hắn biết, nam sinh kia có ý đối với cô.



“Trên sân thượng trường học.”



Chu Cẩn Đồng nói qua loa.



Bút trên tay Bách Vũ bỗng rơi xuống, ý nghĩa xa xăm.



Lúc này, Phương Hội Thanh từ ngoài bước vào, thấy Bách Vũ đang ngồi chỗ mình, hất hất cằm:



“Ê, học bá, cậu lại tới hỏi bài Đồng Đồng nhà tớ à, tớ cần ngủ một chút.”



Bách Vũ đứng dậy:



“Được.”



Cậu ta đi rồi, Phương Hội Thanh ngồi xuống, thâý khát bèn uống vài ngụm nước, sau đó thoải mái nói:



“Khát chết tớ. Cậu ta cái gì cũng có thể nói, từ Đông đến Tây, từ Tây lại đến Nam, so với tớ lảm nhảm còn lợi hại hơn.”




“Ồ.”



Chu Cẩn Đồng lãnh đạm.



Phương Hội Thanh không phát hiện, vặn nắp chai nước, tay đập lên bàn một cái, đầu gục xuống bàn, chuẩn bị đi ngủ.



Chu Cẩn Đồng nhìn cái gáy đen thui của cô ấy, bực bội trong lòng lại kéo tới. Bốn tiết buổi chiều nhanh chóng kết thúc, Phương Hội Thanh thu dọn sách vở cực nhanh, vừa thu vừa nói chuyện với cô, thực vội vàng:



“À Đồng Đồng, hôm nay cậu đến thư viện đúng không, tớ không đợi cậu đâu, Văn Triều rủ tớ đi xem trận bóng.”



“Hội Hội!”



Chu Cẩn Đồng gọi cô ấy.



Đáp lại cô là bóng dáng Chu Cẩn Đồng chạy đi không chút do dự.



Tâm Chu Cẩn Đồng đột nhiên thấy chua xót, hốc mắt không nhịn được đỏ lên, cô có cảm giác như bạn tốt bị đoạt mất. Hít hít mũi, cô thu dọn cặp sách. Cô đúng thật là muốn tới thư viện để phân loại sách.



Thư viện.



Cô Hà chỉ vào chồng sách cao trên quầy, nói với cô:



“Đây là sách được trả lại của hôm nay, em đi phân loại rồi dọn đi.”



Sau đó lại nhắc nhở cô:



“Dãy sách Khoa học viễn tưởng trong cùng kia bóng đèn hỏng rồi, không cần phân loại đâu.”



“Em biết rồi ạ.”



Chu Cẩn Đồng cười đáp, hít sâu một hơi, lập tức tràn đầy hứng khởi, vì để tiết kiệm thời gian, cô không ngại nặng định bê 1 lần hết chồng sách kia. Cô Hà cười nhìn cô:



“Đồng Đồng à, cô biết em khoẻ, nhưng chỗ sách này hợp lại cũng tương đối nặng, vẫn là bê dần đi, đừng để gân cốt bị thương.”



“Không sao đâu cô, chậu hoa nhà em còn nặng hơn thế này cơ.”



Chu Cẩn Đồng không nghe cô Hà nói, một tay đặt vào đế quyển quyển sách dưới cùng nâng lên, thân mình dán vào chồng sách, không tốn sức nhấc lên hướng về phía bàn học bên trong.



Một quyển rồi một quyển được xếp lên giá sách, cho đến quyển cuối cùng là Tuyển tập trinh thám, được xếp ở dãy Khoa học viễn tưởng khu vực tiểu thuyết. Dãy Khoa học viễn tưởng cũng không hề nhỏ, nơi đó tối om do bóng đèn hỏng, Chu Cẩn Đồng trong lòng hơi e sợ, cô hiển nhiên sợ bóng tối, luôn cảm thấy trong đó có ma quỷ.



Tìm được kệ sách khu tiểu thuyết, cô nhìn qua gáy sách với ánh đèn mờ hắt từ xa. Trong tay cô là Tuyển tập trinh thám phần 2, cô đi tìm vị trí của nó. Cuối dãy giá sách, cuối cùng cô cũng tìm thấy gáy sách của phần 1, cô vui vẻ, vội vã đem cuốn sách trong tay nhét vào.



Bỗng nhiên, một bàn tay trắng đặt lên.



Chu Cẩn Đồng thét chói chai, cảm giác gương mặt trước mặt có hô hấp, nhiệt độ, mới thả lỏng tâm.




“Đàn chị.”



Âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai, Chu Cẩn Đồng lập tức nhận ra chủ nhận của giọng nói này, là Phó Trì.



Phó Trì rút ra quyển trinh thám phần 1, liếc nhìn quyển phần 2 trong tay cô, cười cười lấy đi, nói:



“Đàn chị đưa thật kịp thời, tôi đang tìm tuyển tập trinh thám phần 2.”



“Em thích đọc sách thể loại này?”



Chu Cẩn Đồng hỏi.



“Ừ, thích, đọc rất kích thích.”



Phó Trì vòng đến kệ sách khác, có chút ánh sáng, thấy cô vẫn còn ngây ngốc đứng bất động, cúi người xuống, xuyên qua kệ sách đối diện với tầm mắt của cô, cười khẽ:



“Chị qua đây đi.”



Tựa như bị thanh âm đó mê hoặc, Chu Cẩn Đồng nghe lời đi qua.



Phó Trì ngồi trên mặt đất, mở quyển sách ra:



“Bình thường vào lúc nhàm chán, tôi hay thích đọc sách, nên cũng thích tới thư viện. Bất quá gần đây thích tới thư viện không phải vì đọc sách, chị đoán xem vì cái gì?”



“Cái gì?”



“Có thể được gặp chị.”



Mắt trái Phó Trì chớp một cái, cho cô một cái wink.



(*wink: nháy mắt)



Lúc đầu Chu Cẩn Đồng không kịp phản ứng, sau đó mới hiểu được ý trong lời nói của hắn, mặt thoáng chốc hồng rực:



“Đừng nói linh tinh.”



Phó Trì cười.



Hắn nói:



“Chị muốn nghe truyện không?”



Việc Chu Cẩn Đồng cần làm xong rồi, còn thừa thời gian, cô gật đầu, ngồi bên cạnh Phó Trì. Hắn khép sách lại, quay mặt đối diện cô, quay lưng về phía mặt trời, khuôn mặt dương như tối đi, ánh mắt sáng quắc vẫn khoá chặt cô.



“Có một chàng trai, ba anh ta là luật sư, mẹ cũng là lụaat sư trước khi kết hôn, sau khi cưới thì bắt đầu giúp chồng dạy con. Nhưng anh ta đó rất kì lạ, rất thông minh, không nghe lời, tính cách đặc thù. Khi còn học cấp 2, anh ta đã thích một người, một cô gái xinh đẹp nhưng không thích anh ta. Vì vậy anh ta đã bắt cóc cô gái.”




“Sao?”



“Đừng ngạc nhiên.”



Khuỷu tay Phó Trì đặt ở đầu gối, tay chống cằm, tiếp tục nói:



“Anh ta đưa cô gái bị bắt cóc vào phòng của chính mình, mẹ anh ta cho rằng đó là bạn anh ta, cũng không để ý, sau đó bà lại thường xuyên nghe thấy giọng nữ kêu cứu vọng ra từ phòng anh ta, mới phát hiện ra cô gái, bộ dáng thực thê thảm.”



Chu Cẩn Đồng nghiêm túc nghe.



“Mỗi ngày anh ta đều cho cô gái ăn, nhưng không cho cô ta mặc quần áo, trên thân thể loã lồ của cô ta tất cả đều là dấu vết ái muội, đúng vậy, anh ta đã cường bạo cô gái.”



Phó Trì bình tĩnh nói:



“Cô gái muốn chạy trốn, cầu xin mẹ anh ta cứu cô, bà liền nhân lúc anh ta không có thả cô gái đi, kết quả…”



Tâm trạng Chu Cẩn Đồng cũng thấp thỏm theo.



“Lại bị bắt. Lần này tình cảm của anh ta với cô gái đã biến mất, anh ta thực sự tức giận, món đồ chơi của mình vì sao lại không nghe lời? Làn da của cô gái đã không còn chỗ nào hoàn chỉnh, anh ta lại ghét bỏ cô ấy bẩn, sau đó anh ta lén giết cô gái, ném xuống biển, bị cá mập cắn nuốt.”



Phó Trì nói xong, quan sát phản ứng của cô.



“Anh ta có bị bắt không?”



Chu Cẩn Đồng nuốt nước miếng, cảm thấy rất phẫn nộ với anh ta, thương cảm cho cô gái.



“Ba mẹ anh ta đều là luật sư.”



Chu Cẩn Đồng trong nháy mắt hiểu rõ ý tứ của hắn, thổn thức nói:



“Em nghe được câu chuyện này ở đâu vậy?”



Phó Trì lắc lắc quyển trinh thám trong tay, cười nói:



“Câu chuyện thứ 3.”



Trước đây Chu Cẩn Đồng cùng Cô Cầm Nam đã xem qua chuyên mục Pháp Luật, đối với những hành vi phạm tội đều thấy sợ hãi, Phó Trì có thể kể mạch lạc tình tiết như thế, nhất định không phải đọc một lần, như vậy có ảnh hưởng tới thể xác và tinh thần của hắn không? Nghĩ đến đấy, Chu Cẩn Đồng liền rút quyển sách ra, để sau lưng.



Phó Trì nhìn cô.



Thái độ Chu Cẩn Đồng cực kì nghiêm túc:



“Hiện tại em nên đọc những sách liên quan đến học hành, bớt đọc mấy sách thể loại này đi.”



“Tại sao?”



“Không tốt cho sự phát triển thể xác và tinh thần của em.”



Phó Trì cười khúc khích, bàn tay trắng nõn hơi lạnh bất ngờ xoa đầu cô:



“Tôi có khả năng phân biệt tốt xấu.”



“Thế cũng không được.”



“Nhưng tôi đọc nhiều, cốt truyện ở trong đầu, làm sao bây giờ?”



Phó Trì trêu cô. Mắt Chu Cẩn Đồng nhìn về phía trước, tự hỏi vài giây, nghĩ đến vài quyển đồng thoại trên giá sách nhà mình, nói:



“Mai chị sẽ mang cho em một vài quyển đồng thoại, em phải đọc nhiều, đọc 10 lần, vứt mấy câu chuyện đáng sợ kia ra khỏi đầu.”



“Chị cảm thấy thích một người đến mức muốn nhốt cô ấy lại là suy nghĩ thế nào?”



Ngữ điệu Phó Trì nặng nề, đôi mắt đen láy nhìn sâu vào đôi mắt mơ màng của cô, tay chống cằm nắm chặt lại, đầu ngón tay bấm mạnh vào da thịt.



“Biến thái!”



Chu Cẩn Đồng tưởng tượng cảnh mình bị người ta nhốt lại liền nổi da gà, một lần nữa cảnh cáo hắn:



“Về sau em đọc ít thôi biết không?”



Con ngươi Phó Trì hơi loé, biến thái à…



Hắn nói:



“Chị không cần sợ, phạm tội nhất định sẽ để lại dấu vết, đại đa số đều xuất phát từ tình yêu, hận thù và dục vọng.”



“Nhưng nếu là thích, rõ ràng có thể nói ra, tại sao nhất định phải dùng phương pháp cực đoan như thế để có được?”



Chu Cẩn Đồng nghiêng đầu phản bác hắn. Phó Trì sửng sốt, bỗng nhiên mỉm cười:



“Bởi vì có người sẽ cảm thấy, người hắn thích là người của hắn, ai cũng không được nhìn, ai cũng không được đụng vào, xem như bảo vật mà giấu đi.”



Chu Cẩn Đồng không hiểu lắm.



Phó Trì vươn người ra muốn lấy lại cuốn sách phía sau cô, hơi thở đột nhiên tới gần, lưng Chu Cẩn Đồng đột nhiên dựng thẳng, đến thở cũng không dám thở mạnh. Trên người hắn thoang thoảng hương nước hoa thanh nhã, mùi hương dìu dịu, quanh quẩn bên người hắn, nhẹ nhàng lẩn vào mũi, thậm chí khẽ nhếch môi cũng cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt.



Phó Trì cố ý lấy thật chậm chạp, hô hấp phả lên gáy cô, nơi đó thon dài mà trắng nõn, trống rỗng, thích hợp để hickey.



Hắn cười cười, hắn nói tội lỗi, cô cho đồng thoại.



Tội lỗi cùng đồng thoại, trời sinh một đôi.