Thiếu Niên Có Bệnh Cố Chấp Thích Tôi

Thiếu Niên Có Bệnh Cố Chấp Thích Tôi - Chương 19: Phó Minh Lâm




Editor: Cáo Xám



“Cậu thích cô ấy?”



Bách Vũ chất vấn, không giận mà còn cười:



“Cậu chẳng qua là nhờ có tôi, bằng không nếu cậu nói với cô ấy, cô ấy biết cậu sao?”



Phó Trì cũng không giận:



“Đúng vậy, tôi nên cảm ơn anh.”



Bách Vũ bị nói đến nghẹn lời, nếu không phải lần trước cậu đúng lúc bị thầy giáo gọi lên văn phòng, thì hắn ta cũng không có cơ hội quen cô. Chu Cẩn Đồng bị kẹp ở giữa nghe hai người bọn họ đấu đá nhau, nhất thời không biết phải đối mặt thế nào, ngọn nguồn sai lầm đều do cô, nếu không cũng không xảy ra chuyện ngày hôm nay.



“Chu Cẩn Đồng.”



Bách Vũ đột nhiên gọi cô.



Cô ngẩng đầu ngạc nhiên a một tiếng, không biết tại sao hai người tự dưng nhìn đến mình, Phó Trì ngồi xổm xuống, đối diện với cô, nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt cô, khẽ cười:



“Đàn chị, tiếp theo là chuyện riêng của bọn tôi, nếu chị ở lại sẽ không được tự nhiên, về trước đi, sân thượng gió lớn, đừng để bị cảm lạnh.”



Chu Cẩn Đồng nhìn hắn, lại quay sang Bách Vũ.



Phó Trì nói:



“Ngoan nào.”



“…Ừ.”



Chu Cẩn Đồng định đứng lên, nhưng ngồi xổm lâu nên chân tê dại hết, hơi cử động là đau. Phó Trì nâng cánh tay cô đỡ cô dậy, chờ cô đứng vững hắn mới buông ra. Chu Cẩn Đồng trước khi đi, bình tĩnh nhìn Bách Vũ, không nói gì.



Sau đó, cúi đầu thật sâu.



Ý tứ quá rõ ràng.



Cửa sân thượng được đóng lại, Chu Cẩn Đồng chạy như điên xuống lầu, trong lòng cảm thấy ‘con mẹ nó, hoa đào nở’. Đây là chuyện gì? Hoa đào mười mấy năm đều là nụ, đột nhiên bùng nổ như thác nước, một bên là bạn học không thân thiết lắm trong lớp, một bên là em trai năm nhất chưa quen được bao lâu.



Aaaaaaaa…. đau đầu thật!



Cửa đóng lại, Phó Trì dựa vào bục, đối với việc Chu Cẩn Đồng cúi người, lạnh nhạt nói:



“Bị từ chối.”



“Cậu cũng đừng đắc ý.”



Bách Vũ nói.



“Còn 2 tháng nữa chúng tôi sẽ tham gia kì thi đại học, đến lúc đó cùng học trong một trường đại học, tôi có rất nhiều cơ hội. Mà cậu thì khác, từ năm nhất đến năm ba, phải hai năm, đến lúc cậu vào đại học, cô ấy còn nhớ cậu hay không mới là vấn đề, nói không chừng lúc ấy đã hẹn hò với tôi.”



“Ừm, đúng rồi, thiếu chút nữa tôi quên, thành tích của cậu có đậu đại học không cũng là vấn đề.”



Bách Vũ châm chọc hắn.



Phó Trì không thèm để ý.



Hắn bình tĩnh nói:



“Anh cao trung năm 3 còn chưa có cơ hội, dựa vào đâu cho rằng khi học đại học cô ấy sẽ nhìn anh bằng con mắt khác?”



“Cậu—”



Bách Vũ thẹn quá hoá giận, giáo dưỡng tốt đẹp cũng vứt hết:



“Cậu có tư cách gì ở đây nói tôi? Nói đến cùng cậu cũng chỉ là kẻ lừa đảo, rõ ràng biết cô ấy không tìm mình, vẫn mặt dày mày dạn không nói thật cho cô ấy, cô ấy quen cậu, quan tâm đến cậu đều là nhờ tôi!”



“Đúng vậy.”





Phó Trì cười: “Tôi nên cảm ơn anh, tạo cơ hội tốt như vậy để tôi quen Đồng Đồng.”



Hân cười hoàn toàn chọc giận Bách Vũ, tay cậu nắm chặt thành quyền, cắn chặt răng, phảng phất giấy tiếp theo sẽ đánh hắn tại đây. Phó Trì khinh thường nhìn cổ tay đầy gân xanh của cậu, cười:



“Anh cũng không có tư cách trách tôi, ai bảo anh viết thư tình mà không kí tên, kẻ nhu nhược không đáng được cô ấy THÍCH!”



Hắn nhấn mạnh từng từ.



Bách Vũ bị nói đến á khẩu không trả lời được, cảm giác vô lực bủa vây cậu. Đúng như lời của Phó Trì, cậu ta là người nhu nhược, thích từ lâu mà không dám nói, thật vất vả lấy hết can đảm viết thư tình, cũng ngại ngùng không dám kí tên.



“Còn về việc tôi có đậu đại học hay không, không đến phiên anh lo lắng, ít nhất thành tích thi vào trường của tôi đứng đầu Nam thành.”



Phó Trì không muốn phí lời với cậu, đứng dậy đi về phía cửa, đi được một nửa, dừng lại, quay đầu nói:



“Quên nói cho anh biết, nhà tôi ở phố Xuân Yến, khu dành cho nhà giàu có.”



Nói xong, để lại cho Bách Vũ bóng lưng cao gầy thẳng tắp.



Ý tứ trong lời hắn không cần nghĩ cũng hiểu, Bách Vũ oán hận đấm vào bục xi măng trước mặt, tay đau rát.



___




Chu Cẩn Đồng từ sân thượng xuống, tốc độ dưới chân chưa từng ngừng, tựa như đằng sau có ai đuổi theo cô, chạy nhanh như bay. Tới cổng trường, cô mới duỗi eo, miệng thở hổn hển, cô họng như bỏng rát. Bỗng nhiên, trong tầm mắt cô xuất hiện một đôi giày da tinh xảo, bóng loáng như muốn phát



“Chu tiểu thư.”



Phía trên truyền đến giọng đàn ông trầm ổn.



Cô ngẩng đầu, là một người đàn ông xa lạ, một thân tây trang khéo léo, cung kính cúi người với cô:



“Mời.”



Chu Cẩn Đồng nhìn theo hướng tay hắn, một chiếc xe màu đen đỗ dưới cây ngô đồng ven đường.



“Chú là ai?”



“Ta là tài xế của Phó phu nhân, bà ấy muốn ta đưa cô đến khách sạn Kim Lăng.”



Người đàn ông khom lưng nói.



Phó phu nhân? Chu Cẩn Đồng trong đầu lướt qua những người quen biết một lần, không tìm được cái tên này, lui về sau vài bước, lắc đầu nói:



“Tôi không quen Phó phu nhân, chú chú nhận sai người rồi.”



Vừa nói xong cô liền giơ chân tính chạy.



Tài xế một phen ngăn cô lại:



“Chu tiểu thư, tôi chỉ phụ trách tới đón cô, nếu không làm được sẽ khá phiền toái.”



“Nhưng cháu không quen biết Phó phu nhân nào cả, chú thật sự nhận sai người rồi.”



Chu Cẩn Đồng thấy đầu mình to ra. Tài xế chỉ vào chiếc xe đen đỗ bên đường:



“Đại thiếu gia chúng tôi ở bên trong, cô thử qua xem, nếu quen biết thì lên xe.”



Phu nhân gì đó còn không quen, làm sao biết cái gì đại thiếu gia được? Chu Cẩn Đồng phì phì trong bụng, nhìn về chiếc xe, từ ngoài căn bản không thể nhìn vào được bên trong. Tài xế dẫn cô qua, mở cửa sau xe, Chu Cẩn Đồng đứng từ ngoài nhìn vào, nhất thời ngây người, không phải do quen người bên trong, mà là do hắn ta quá mức đẹp trai nha.



Người ngồi trong xe mặc một chiếc áo gió màu nâu nhạt với áo sơ mi sáng màu bên trong, cúc áo được cài đến phía trên, nơi cằm nhọn có một cái nốt ruồi. Hắn đang xem tạp chí trong tay, ngón tay thon dài đặt trên trang giấy ố vàng, như toả sáng khi ánh nắng chiếu vào.



Tài xế nói: “Đại thiếu gia, Chu tiểu thư tới.”



Hân giương mắt, lễ phép cười:



“Xin chào, tôi là Phó Minh Lâm, Minh trong Minh Thiên (ngày mai), Lâm trong Vũ Lâm.”




Phó Minh Lâm chìa tay ra, Chu Cẩn Đồng chăm chú nhìn bàn tay trước mặt mình, hô hấp nhất thời dừng lại.



Hắn cũng không vội, vẫn duy trì nụ cười.



Cuối cùng,Chu Cẩn Đồng duỗi tay nắm đầu ngón tay hắn, một giây sau mới chào lại:



“Xin chào, tôi là Chu Cẩn Đồng.”



Phó Minh Lâm thu tay lại, rút di động trắng trong túi ra, trước mặt cô gõ một dãy số, tút tút vài tiếng, bên kia bắt máy, âm thanh Cố Cầm Nam truyền tới. Chu Cẩn Đồng còn chưa kịp kinh ngạc, di động được đưa tới trước mặt cô, Phó Minh Lâm gật đầu nói:



“Cô tự nói chuyện với dì Cố đi.”



Chu Cẩn Đồng nhận điện thoại, gọi một tiếng ‘mẹ’.



Cố Cầm Nam ở đầu bên kia nghe được, giả thích:



“Đồng Đồng à, Minh Lâm là con trai dì Mạn Lệ, hôm nay là sinh nhật hắn, dì Mạn Lệ của con cứ nhất quyết phải đi đón chúng ta. Tình cờ Minh Lâm cũng đi đón em trai, con cũng đi theo đi.”



“Dạ.”



Ngắt điện thoại.



Chu Cẩn Đồng đưa điện thoại cho hắn, nhút nhát sợ sệt lên xe.



Cửa xe bị đóng lại, hơi thở con trai bên cạnh càng thêm mãnh liệt, Chu Cẩn Đồng ngồi sát cửa xe, cũng không dám nhìn hắn.



Phó Minh Lâm cũng không nói chuyện.



Sau một lúc, tài xế quay lại nói:



“Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia không muốn đi với chúng ta.”



Phó Minh Lâm ngước mắt nhìn về phía cổng trường, buông tạp chí, xoa mắt nói:



“Tùy em ấy, chúng ta đi.”



“Vâng.”



Xe được khởi động, một trận gió cuốn những chiếc lá rụng đến cạnh chân Phó Trì, hắn cười nhạo một tiếng, dẫm lên lá cây lạch xạch bước về phía trước.



Dọc đường đi, trong xe ngoại trừ âm nhạc phát ra từ đài, ai cũng không nói chuyện. Chu Cẩn Đồng qua cửa sổ nhìn Phó Minh Lâm ngồi tựa vào ghế, đôi mắt nhắm chặt, lông mi theo nhịp xe hơi rung rung. Cô cũng không dám phát giận, tuy người này ban đầu cười nói, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác không dễ thân cận.



“Khụ khụ….”




Phó Minh Lâm ho khan.



Chu Cẩn Đồng nhìn hắn.



Hắn từ từ móc trong túi ra một lọ thuốc, dốc ra một viên ở lòng bàn tay, bỏ vào miệng nuốt xuống. Tài xế đưa cho hắn chai nước.



“Cảm ơn.”



Hắn nói.



Uống xong nước hắn lại ho vài tiếng, Chu Cẩn Đồng không nhịn được quan tâm hỏi:



“Anh không sao chứ?”



Phó Minh Lâm cười lắc đầu:



“Không sao, bệnh cũ.”



i cổ tích, cô sững sờ đứng ở cửa, không dám bước vào.



Cố Cầm Nam nhìn cô, tươi cười ra kéo cô:




“Tới rồi à, mau vào đi, đây là dì Mạn Lệ.”



Chu Cẩn Đồng bị Cố Cầm Nam ấn ngồi trên ghế, bên cạnh cô là Dung Mạn Lệ trong bộ sườn xám đỏ rực, mùi nước hoa nồng nặc nhưng không khoa chịu bay vào mũi cô, cô lặng lẽ nhìn qua, xấu hổ gọi:



“Dì Mạn Lệ.”



“Ừ.”



Mạn Lệ gật đầu, nhìn thấy con gái của bạn thân tất nhiên là vui mừng, không xa lạ xoa đầu cô:



“Nhoáng cái Đồng Đồng đã lớn như vậy rồi, nhớ trước đây lúc con mới sinh ra, dì mang Minh Lâm qua thăm con, mới bao lớn như này, khóc lóc làm nũng trong vòng tay dì, vẫn là Minh Lâm dỗ mới ngừng.”



“Đúng vậy.”



Cố Cầm Nam nhớ lại.



Chu Cẩn Đồng bị kẹp ở giữa, nói không nên lời, sau đó Dung Mạn Lệ chuyển đề tài, hỏi Phó Minh Lâm:



“Minh Lâm, con còn nhớ Đồng Đồng không?”



Phó Minh Lâm lắc đầu:



“Không nhớ rõ.”



Cố Cầm Nam nói:



“Minh Lâm khi ấy mới 2 3 tuổi, không nhớ cũng là bình thường.”



Dung Mạn Lệ gật đầu cười nói:



“Cũng đúng.”



Cố Cầm Nam thấy chỉ có hai người bọn họ tiến vào, nhìn ra cửa hỏi:



“Mạn Lệ, con trai nhỏ của cậu đâu?”



Dung Mạn Lệ lúc này mới để ý, hỏi Phó Minh Lâm.



Hắn trả lời:



“Em ấy không muốn đi cùng con đến đây.”



Dung Mạn Lệ có vẻ đoán trước được đáp án này, lập tức cũng không quan tâm nữa, tiếp tục nói chuyện với mấy người Cố Cầm Nam. Thời gian dần trôi đi, Chu Cẩn Đồng tựa lưng vào ghế ngồi, tận lực chừa không gian ra, để hai người chị em tốt ôn chuyện. Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà màu hồng nhạt, trong tầm mắt xuất hiện một quả bóng bay màu sắc sặc sỡ.



Trên mặt Phó Minh Lâm lộ ra nụ cười ấm áp:



“Tặng em.”



Chu Cẩn Đồng suýt chút nữa ngã ngửa ra ghế, được Phó Minh Lâm đỡ lấy mới ngồi vững, nhận quả bóng bay.



“Để anh buộc vào tay cho em, nếu không nó sẽ bay mấy.”



Phó Minh Lâm nói, lấy lại quả bóng bay cô cô vừa nhận, ra hiệu cô nâng cánh tay lên. Chu Cẩn Đồng hiểu ý, nâng tay lên, hắn cầm sợi dây bóng buộc quanh cổ tay mảnh khảnh của cô, quấn vài vòng, sau đó thắt một cái nơ phù hợp với thiếu nữ.



“Được rồi.”



Hắn cười.



“Căm ơn.”



Chu Cẩn Đồng cười đáp lại.



Khi Phó Trì vừa mở cửa bước vào liền bắt gặp cảnh họ cười với nhau, tay cầm cửa nắm chặt lại, ánh mắt không gợn sóng toát ra sự phẫn nộ nồng đậm, ánh mắt nhìn về Phó Minh Lâm không giống như đang nhìn anh trai, ngược lại giống như đang nhìn kẻ thù.



Cáo: hz biết ghen rồi