Chung quanh vẫn là thờ ơ và lạnh nhạt, trên người bị roi da cùng quyền đấm cước đá hạ xuống tới tấp. Bạch Lâm cuộn mình trên mặt đất, tùy ý cho nữ nhân xa lạ xả giận lên người mình. Xương sườn bị giày cao gót đạp lên, bụng và eo đau đến không có cảm giác.
Roi da một chút lại một chút quật lên tấm lưng đầy vết thương mới khỏi hẳn, Bạch Lâm không biết lúc này bị đánh như vậy ở trên người mình sẽ lưu lại bao nhiêu dấu vết, cũng không biết thống khổ này khi nào thì đình chỉ. Nàng cũng chỉ là im lặng nhìn Trì Thanh bất vi sở động, không phản kháng, cũng không cầu xin tha thứ.
Lúc này, thân thể vô lực bị kéo đứng lên. Bạch Lâm nhìn trước mặt mình là một nữ nhân đi tới cầm một cái cọc gỗ, nàng ta nhìn mình cười, ngay sau đó, liền nâng cây cọc gỗ kia hung hăng đánh vào đầu gối chân trái đầu của mình. Từng bị gãy xương nên chân trái vốn rất yếu ớt, nay lại có người đánh như vậy có thể đoán được sẽ bị thương rất nặng. Rất nhanh liền truyền đến tiếng răng rắc răng rắc vang lên, thực rõ ràng là tiếng gãy xương.
Mất đi một chân chống đỡ, làm cho thân thể suy nhược của Bạch Lâm té ngã trên mặt đất. Mặt tiếp xúc với sàn nhà, lại tăng thêm đau đớn. Thật giống như, xương cốt đã lệch khỏi quỹ đạo, giống như bụi gai xuyên thấu qua da thịt nàng, chạm vào từng tế bào.
So với trên người bị thương ngoài da, chân trái gãy xương hiển nhiên nghiêm trọng hơn. Bạch Lâm quỳ trên mặt đất, lấy tay gắt gao nắm tấm thảm. Chẳng sợ móng tay của nàng bởi vì dùng sức quá độ mà bị gãy, như cũ không chịu giảm bớt lực đạo. Nàng sợ chính mình thả lỏng một chút, sẽ đau đến kêu ra tiếng. Như vậy chỉ làm địch nhân xem thường, cũng sẽ làm cho Trì Thanh càng thêm khó xử.
Lúc này, cây cọc gỗ lại đánh úp lên người Bạch Lâm, nó đánh vào trên cổ, trên gáy. Đánh sâu mãnh liệt vào làm cho hai mắt Bạch Lâm một lần lâm vào tối đen, máu tươi từ trên tóc chảy xuống, dính ở trên cổ, trên quần áo, đem cả người nàng ướt nhẹp. Mắt thấy áo sơmi trắng bị máu làm thay đổi màu, Bạch Lâm lấy tay cọ cọ, ý đồ đem máu lau đi, nhưng chỉ càng lau lại càng nhiều máu tràn ra.
Đầu óc là hư không, miệng là máu huyết, lưng không ngừng truyền đến đau đớn, chân trái cũng bị liên tiếp tập kích. Bạch Lâm biết, nữ nhân này cũng không phải thật sự hận mình, mà là hận dòng máu đang chảy trong cơ thể mình.
Các nàng đều là đã bị Bạch Quân hãm hại, nay nhìn thấy mình đứng ở chỗ này, không trực tiếp giết chết mình, đã nhân từ lắm rồi.
Mùi máu dần dần tràn ngập toàn bộ phòng, nhìn Bạch Lâm thuận theo mà không phản kháng, nữ nhân kia cũng không sinh ra chút đồng tình, ngược lại làm càng thêm khi dễ nàng. Các nàng dùng roi quật, dùng giày cao gót đạp, dùng cọc gỗ còn to hơn cánh tay Bạch Lâm đánh lên người nàng. Hết thảy hết thảy, chỉ vì muốn phát tiết oán hận đã lâu. Nhưng các nàng cũng không nghĩ tới đứa nhỏ này chung quy là vô tội.
Máu tươi khắc chế không được từ miệng mãnh liệt trào ra, thân thể vào lúc này rốt cuộc không còn chịu được. Bạch Lâm ngẩng đầu, nhìn về phía Trì Thanh đưa lưng về phía mình, hướng tới nàng vươn tay. Lúc này, người nọ như có cảm ứng, kỳ tích xoay người lại.
Một khắc đó, Bạch Lâm là vui sướng, là kinh ngạc, lại thụ sủng nhược kinh. Nàng không hy vọng xa vời Trì Thanh có thể vì mình nói đỡ một chút, hoặc là chủ động xuất đầu bảo vệ mình, nàng chẳng qua là muốn nhìn mặt Trì Thanh, hoặc là từ trong mắt đối phương nhìn thấy một tia đau lòng vì mình.
Nhưng lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, Bạch Lâm có thể nhìn thấy cũng chỉ là sự hờ hững của Trì Thanh. Nàng dùng cặp con ngươi đen thuần khiết nhìn thẳng mình, bình tĩnh như mặt hồ, không có nửa điểm gợn sóng. Từ đôi mắt kia phản chiếu ra chính mình giờ phút này chật vật ra sao, áo trắng đã nhiễm hồng, khuôn mặt cũng bị nhiễm máu không có nguyên dạng.
Bạch Lâm như vậy, tựa như một quỷ huyết từ địa ngục đi ra, làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
Ngay sau đó, cọc gỗ đánh đến trước mặt, Bạch Lâm thấy nữ nhân kia dùng cọc gỗ hung hăng đánh trên đầu mình. Khi đó, nàng tựa hồ thấy được từ trong mắt Trì Thanh một tia kinh hoảng cùng đau lòng. Chính là tình cảm kia tồn tại quá ngắn, chỉ vài giây, liền biến mất không thấy.
Máu tươi từ trên đầu Bạch Lâm trào ra, trực tiếp văng lên mặt Trì Thanh. Vuốt chất lỏng ấm áp kia, giờ khắc này, Trì Thanh phát hiện thân thể của chính mình không thể ức chế mà run run lên. Nàng chưa từng nghĩ tới, chính mình hiện nay cư nhiên còn có thể bị máu dọa đến run rẩy. Loại cảm giác sợ hãi đến phát điên này lại một lần nữa xuất hiện!
Đối với máu, Trì Thanh cũng không xa lạ. Từ năm nàng 12 tuổi bị Bạch Quân bắt tới, đều cùng với máu tươi làm bạn. Chính mắt thấy Trì Hi qua đời, Trì Thanh giống như là đánh mất linh hồn, chỉ là cái xác không hồn, không có cảm xúc cùng năng lượng.
Bạch Quân nhục nhã nàng, nàng tựa như thi thể tùy ý đối phương ở trên người mình làm xằng làm bậy. Đối phương đánh nàng, tra tấn nàng, nàng cũng tùy ý để dao nhỏ, roi da đánh lên da thịt.
Cuộc sống như vậy, ngày qua ngày mỗi ngày đều lặp lại, Trì Thanh cảm thấy chính mình tựa như một ác quỷ bị nhốt ở mười tám tầng địa ngục không thể siêu sinh thoát, vĩnh viễn đều bị nhốt tại nơi này, thừa nhận tra tấn. Nhưng mà, không biết từ khi nào bắt đầu, thân thể của nàng trở nên càng ngày càng yếu, mỗi lần ăn này nọ cũng đều nôn mửa ra.
Mới đầu, nàng nghĩ đến chính mình sắp chết, vì vậy giống như người điên ở trong phòng sắt cười ra tiếng. Thẳng đến khi Bạch Quân vì nàng mà tìm đến một thầy thuốc, nói cho nàng biết nàng không nhiễm bệnh, mà là có thai. Một khắc kia, Trì Thanh cảm thấy này quả thực ông trời đang đùa với mình, vì nhục nhã nàng, tra tấn nàng mà gửi đến đứa bé này.
Trì Thanh không nghĩ tới tuổi mình còn trẻ mà đã mang thai, càng không không thể thừa nhận, trong bụng của nàng có huyết mạch của Bạch Quân. Loại sỉ nhục này tựa như một nhát dao, thật sâu sáp đâm vào trong cơ thể Trì Thanh. Nó đem huyết nhục cùng xương cốt đâm thủng, làm cho nàng thống khổ.
Nàng cảm thấy chính mình dơ bẩn vô cùng, thậm chí ngay cả bãi phân đều sạch sẽ hơn mình. Bạch Quân, kẻ phá tan gia đình mình, sát hại cha mẹ, lại tàn nhẫn hại chết Trì Hi. Nay, chính mình đã có cốt nhục của hắn.
Nghe tin này, Trì Thanh im lặng, sau đó liền điên cuồng cười lên. Từ đó bắt đầu nàng không ăn này nọ, cũng không uống nước, mỗi ngày chỉ nằm ở trên giường, không nhúc nhích. Điều này khiến nàng vốn là gầy gò lại càng thêm suy yếu, thậm chí xuất hiện bệnh tật.
Lúc này, Bạch Quân lại một lần nữa xuất hiện, hắn đem nàng đưa đến bệnh viện. Đó là lần đầu tiên từ khi Trì Hi chết, Trì Thanh rời phòng giam của nàng, nhìn trong gương là thân thể đã cao, lại gầy như củi khô đã từ lâu không còn giống với mình. Trì Thanh nở nụ cười, hốc mắt cũng không chảy ra nổi một giọt nước mắt. Nước mắt của nàng, đã sớm từ khi cha mẹ tử vong, Trì Hi tử vong, chính mình lại bị nhục nhã, dần dần chảy khô.
Nằm ở bệnh viện, Trì Thanh như trước không chịu ăn gì, rơi vào đường cùng, đành phải mỗi ngày truyền dịch dinh dưỡng duy trì sinh mệnh. Bạch Quân luôn đến xem nàng, nói ra mấy lời nhân từ, mỗi một lần như vậy, Trì Thanh đều cho rằng là chó sủa trước mặt. Nhưng mà, nàng cũng rõ ràng, Bạch Quân hẳn là muốn đứa nhỏ này.
Chính là Bạch Quân càng muốn, chính mình lại càng không thể cho hắn. Đứa nhỏ, mặc kệ là nam hay là nữ, có hay không huyết mạch của mình, cũng không nên đi vào thế giới này. Sự tồn tại của nó chứng minh nàng dơ bẩn ra sao, thời khắc nhìn thấy nó nhắc nhở nàng phải chịu bao nhiêu khuất nhục, trên lưng nàng còn đeo theo huyết hải thâm thù!
Đứa nhỏ này không thể giữ, mà chính mình cũng không thể giống lúc trước tiếp tục bị Bạch Quân nhốt trong phòng giam, tùy ý hắn làm nhục. Xuyên thấu qua cửa sổ, Trì Thanh si ngốc nhìn ra bên ngoài, bất tri bất giác liền tỉnh táo lại. Đến tột cùng có bao nhiêu lâu không lại nhìn thấy bầu trời, nàng đã nhớ không được. Tựa hồ, từ lúc nhà nàng phát sinh sự cố, nàng cũng không còn tâm tư nghỉ ngơi, nhìn trời.
Trì Thanh không biết chính mình bị giam bao lâu, càng không biết hiện tại thế giới là như thế nào. Nàng hiện tại chỉ có một ý tưởng, là phải tự do. Nàng muốn tự do, muốn chạy ra khỏi nhà giam trói buộc này. Chỉ cần cho nàng rời đi Bạch Quân, không phải chịu nam nhân kia nhục nhã. Nàng Trì Thanh, cái gì đều nguyện ý trả giá, thậm chí là cả sinh mệnh!
Vì thế, Trì Thanh cho rằng hiện tại chính là cơ hội chạy trốn tốt nhất. Vô luận như thế nào, nàng đều phải nhân cơ hội này thoát khỏi nơi đây. Đầu tiên, bệnh viện này nhất định là do Bạch Quân quản lý, thầy thuốc căn bản sẽ không giúp mình. Tiếp theo, nàng không biết nơi này địa hình ra sao, lại càng không rõ ràng làm sao để chạy. Cho nên, nàng muốn rời đi, trước hết phải tìm hiểu nơi này.
Suy nghĩ hồi lâu, Trì Thanh ở trong lòng định ra một kế hoạch. Nàng không có đường lui, càng không thể nhát gan. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ cả đời nàng cũng chỉ có thể đứng ở phòng giam này, vượt qua kiếp nhân sinh. Nàng không thể như vậy, lại càng không thể tiếp nhận kết cục như vậy.
Nghĩ như vậy, Trì Thanh bắt đầu thăm dò địa hình bệnh viện. Nàng đầu tiên là cùng thầy thuốc tiến hành thông báo, báo cho biết đối phương biết mình muốn ra bên ngoài giải sầu. Thầy thuốc đầu tiên là xin chỉ thị của Bạch Quân, được đáp ứng mới đồng ý yêu cầu của Trì Thanh. Nàng làm bộ như chính mình vô lực, cố ý làm cho bệnh viện vì nàng mà chuẩn bị một chiếc xe lăn. Đây là vì muốn đối phương mất cảnh giác, đồng thời cũng dễ dàng điều tra.
Mỗi buổi sáng, Trì Thanh ngồi trên xe lăn xem xét địa hình bệnh viện, buổi tối bắt đầu lập kế hoạch chạy trốn. Mắt thấy Bạch Quân tới bệnh viện số lần càng ngày càng thường xuyên, lời nói cũng có ẩn ý muốn mình trở về, Trì Thanh biết, nếu không chạy sẽ không còn cơ hội.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn nhớ rõ, thời khắc trọng sinh đó, nàng cười vui vẻ ra sao, khóc thê thảm thế nào.
Trì Thanh biết, Bạch Quân phái rất nhiều vệ sĩ thay phiên trông giữ mình. Nhưng vệ sĩ cũng là người, cũng muốn nghỉ ngơi, không có khả năng một ngày 24 giờ đều canh giữ ở đó. Bọn họ cách tám giờ sẽ đổi ban một lần, buổi sáng 8 giờ, buổi chiều 4 giờ, cùng với buổi tối 12 giờ.
Trì Thanh không chọn buổi sáng, cũng không chọn buổi tối, mà lựa chọn buổi chiều 4 giờ lúc nhiều người qua lại nhất để trốn đi. Nàng ở phòng thay quần áo lý trộm trang phục hộ lý, lặng lẽ đi ra phòng mình. Nàng biết, chính mình nhất định phải nhân lúc vệ sĩ thay ca để rời đi, nếu không bọn họ sẽ giám thị nàng gắt gao.
Trì Thanh đi ra khỏi bệnh viện bằng đường vận chuyển thuốc, một đường hướng tới dưới lầu. Khoảng cách với cửa bệnh viện càng gần, nàng chạy lại càng mau. Nhưng mà, ngay tại lúc nàng sắp rời khỏi bệnh viện, chiếc xe của Bạch Quân lại chậm rãi đi đến.
Trì Thanh không kịp sợ hãi, thậm chí không kịp nghĩ nhiều. Nàng cũng không biết tại sao lá gan mình lớn như vậy, nàng thẳng tắp hướng tới xe của hắn. Một khắc đó, nàng đánh bạc tánh mạng của mình. Chẳng sợ chấm dứt sinh mệnh, nàng cũng không nguyện ý như hiện tại.
Ngay tại lúc xe sắp vượt qua người nàng, nó lại ngừng lại. Trì Thanh dùng sức chạy lướt qua ô tô hướng tới đường cái. Thẳng khi ra khỏi bệnh viện, nàng mới phát hiện, cái gọi là bệnh viện này căn bản không phải ở trong thành thị, mà là ở vùng ngoại thành. Bốn bề vắng lặng, lại không có chiếc xe nào đi qua, nàng cũng chỉ có thể dựa vào hai chân mình trốn chạy.
Phía sau âm thanh động cơ xe càng ngày càng gần, cùng với đó còn có mưa đạn không ngừng ở dưới chân bay qua. Một lần lại một lần cùng tử thần gặp thoáng qua, cũng bởi vì vận động kịch liệt làm cho nàng hô hấp khó khăn. Nhưng mà, cho dù thời khắc này khắc nghiệt ra sao, Trì Thanh như cũ không dừng lại, nàng vẫn cắm đầu chạy.
Bỗng nhiên, một trận đau đớn từ bả vai truyền đến, nàng biết, chính mình đã trúng đạn. Máu tươi chảy ra làm cơ thể nàng dần dần suy yếu, mắt thấy chiếc xe đã đuổi tới gần, Trì Thanh nhìn vách núi, không chút suy nghĩ thả lỏng người, trực tiếp nhảy xuống.
Thân thể bị cây cối chung quanh va chạm, mặt cũng bị tảng đá cùng thủy tinh làm bị thương, miệng vết thương bị xé rách đến đau đớn. Nhìn Bạch Quân ở bên đường cái vẻ mặt kinh hoảng cùng kinh ngạc, Trì Thanh lộ ra nụ cười mà hồi lâu chưa từng lộ ra.
Một ngày nào đó, ta sẽ cười như vậy, đem thống khổ ngươi cho ta, toàn bộ hoàn trả trên người ngươi!
PS: Tạm thời ngưng truyện trong thời gian Tết ^^ Bộ duy nhất mình theo và Hoàn trong Tết là bộ Cấp Trên là tỷ tỷ của tôi, bạn nào rảnh có thể đọc thử, sắc tình đầy trời =))
Nhân dịp năm mới, thương tặng 1 số phụ chương của Hiểu Bạo, thực ra Bạo tỷ viết rất nhiều phụ chương cho bộ này mà mình lười không Edit thoi =))
Tiểu sử nhân vật (8 nhân vật chính nha, hôm nay mình post 4 người trước, sau Tết post tiếp ^^)
1.Trì Thanh.
Tuổi: 37.
Cao: 175 cm.
Thể trọng: 52 kg.
Ngực: Cup B.
Kiểu tóc: Đen dài thẳng, búi tóc như kiểu nữ vương.
Màu mắt: Đen thuần.
Ưu điểm: Còn cần nói sao? Roi da, sáp nến, tàn thuốc, cường thủ đoạt hào Tiểu Lâm!
Khuyết điểm: Bị bệnh mù màu, hay ngại ngùng, khó ăn, S, cực lạnh lùng, có khuynh hướng bạo lực (ngay cả trên giường).
2.Bạch Lâm.
Tuổi: 22.
Thân cao: 174 cm.
Thể trọng: 48kg.
Ngực: Cup C. (Thanh mama thua:”>)
Kiểu tóc: Đen dài thẳng, để tóc như kiểu ngự tỷ.
Màu mắt: Đen thuần túy← đây là di truyền.
Ưu điểm: Dễ bị đẩy ngã (Chỉ có Trì Thanh mới có quyền đẩy nàng).
Khuyết điểm: Mắt trái có vết thương cũ, có thể làm nàng bị mù trong thời gian ngắn. Chân trái hai lần gãy xương, có di chứng. Trên người vết sẹo nhiều, ở sau lưng. Bị chứng thất ngữ hồi nhỏ.
3.Tằng Khả Hận.
Tuổi: 25.
Thân cao: 172 cm.
Thể trọng: 50 kg.
Ngực: Cup C.
Kiểu tóc: Quăn nhuộm màu đỏ nâu.
Màu mắt: Nâu đen.
Ưu điểm: Không rõ… (Không có thì đúng hơn)
Khuyết điểm: Ngực đại ngốc nghếch? Hắc ám tà ác? Lời nói ác độc? Phần eo vô năng? Còn có rất nhiều … =)) (Đả đảo Bạo tỷ miệt thị Hận nhi ~)
4.Lục Úy Lai.
Tuổi: 28.
Cao: 165 cm.
Thể trọng: 48 kg.
Ngực: Cup C. (RIP Thanh mama, ngực tiểu nhất truyện =)))
Kiểu tóc: Màu trà.
Màu mắt: Hổ phách.
Ưu điểm: Ôn nhu đại tỷ tỷ, y thuật cao siêu, thiện lương, không dễ biến chất.
Khuyết điểm: Không có võ công, yếu đuối, đối với yêu cầu của Tằng Khả Hận hoàn toàn không có sức chống cự.
Have fun ^^