Edit: nacapuu
Lục Sính cùng Tô Tịch Nhan ở chung một cái ổ chăn tính ra cũng hơn mười mấy năm trời, đối với khí vị trên người cô đã quá đổi quen thuộc.
Còn Tiểu Thúy chỉ là cái nha hoàn bình thường, sử dụng không dậy nổi những loại đồ xa xỉ.
Lục Sính đột nhiên ngồi dậy, duỗi tay ra mở đèn.
Lục Sính tuy trong mắt đều là phẫn nộ nhưng vẫn cười tủm tỉm nhìn lại
Tiểu Thúy nghẹn ngào mở miệng: "Thiếu soái, là thiếu nãi nãi an bài."
Lục Sính nga một tiếng: "Thiếu phu nhân nói những gì?"
Tiểu Thúy một năm một mười nói lại một lần, kỳ thật cũng không có gì, Tô Tịch Nhan cũng không phải là ngốc, không có khả năng làm trò trước mặt hạ nhân của phủ thiếu soái để nói hắn không tốt.
Lục Sính quay người muốn xuống đất, Tiểu Thúy lấy hết dũng khí kéo lại hắn lại.
Lục sính không có một tia thương tiếc ném cô ra muốn đi tìm Tô Tịch Nhan tính sổ.
"Thiếu soái, chẳng lẽ ngài không thích Tiểu Thúy sao?"
Lục Sính nhanh chóng mặc vào quần xà lỏn, đến nhìn cũng lười nhìn lại cô ta.
"Ngươi cũng không nhìn xem chính mình là cái thứ gì? Thật cho rằng ta có thể bụng đói mà ăn quàng sao? Ngươi nếu là thiếu nam nhân, ta có thể ban thưởng ngươi mười cái tám cái."
Tiểu Thúy cứng người lại rồi, không thể tưởng tượng tương lai tiếp theo sẽ bị nhục nhã đến không chỗ dung thân như thế nào!
Lục Sính một chân đá văng cửa phòng Tô Tịch Nhan.
"Tô Tịch Nhan, tôi mới vừa thu thập em không đến mấy ngày đi? Em như thế nào liền nhớ ăn mà không nhớ đánh? Em có phải hay không da ngứa?"
Tô Tịch Nhan nuốt nuốt nước miếng, run run rẩy rẩy mở miệng: "Không phải như vậy, em là sợ anh nghẹn hư thân thể nên, nên....."
Nhìn cô như một cái người thật là nhân nghĩa.
Lục Sính quá hiểu rõ trong lòng Tô Tịch Nhan là tâm địa gian giảo cỡ nào, tức giận đi vài bước đến trước mặt cô.
Tô Tịch Nhan bị dọa sợ muốn chết, rúc trong ổ chăn một cử động nhỏ cũng không dám, ánh mắt nhu nhược đáng thương nhìn hắn.
Lục Sính là thật sinh khí, xốc chăn lên đem cô kéo đến trước mặt chính mình.
Tô Tịch Nhan tức khắc khóc thật lớn tiếng, Lục Sính đem cô ấn ở trên đùi chính mình, sau đó hung hăng quất đánh "thí thí" của cô.
Lần trước bị đánh thí thí là chuyện nửa năm trước, Tô Tịch Nhan là chịu không nổi loại làm nhục này.
Liên tiếp đánh hơn hai mươi cái hắn mới dừng tay, thí trắng nõn bị bẻ ra đánh đến sung huyết.
Lục Sính nhìn qua còn đau lòng, nhưng không hung hăng thu thập cô một trận thì cô không chịu thành thật được.
Tô Tịch Nhan khóc thực hung, một phen nước mũi một phen nước mắt, không quan tâm gì mà đem bôi lên trên quần áo Lục Sính.
Lục Sính đã nhận ra, một cái xoay người đem cô nằm ép trên giường.