Dĩ vãng khi nói đến chuyện này, Tô Tịch Nhan luôn là không nói nhiều lời.
Hắn đầy hứng thú mà nhìn cô:
"Kia vì sao đột nhiên em lại thay đổi ý nghĩ?"
Tô Tịch Nhan chớp chớp mắt:
"Có thể em là người tương đối thức thời đi!"
Này cũng tính là câu trả lời sao?
Hắn ha một tiếng:
"Em nói nói cụ thể cái ý nghĩ của em xem."
Tô Tịch Nhan nhìn hắn mở miệng:
"Chúng ta lập ra ba quy định được không?"
"Quy định gì? Em nói thử đi!"
Tô Tịch Nhan cười ngâm ngâm mở miệng:
"Thứ nhất, em sẽ ngoan và nghe lời anh, nhưng anh không thể hạn chế tự do của em.
Thứ hai, em có thể không trực tiếp chưởng quản sản nghiệp Tô gia, nhưng em muốn tìm một người mà mình tin tưởng để chấp chưởng và quản lý tài sản Tô gia.
Thứ ba, em muốn được đối xử bình đẳng, em không muốn anh khi không liền mắng em, còn đánh em nữa....."
Nghe xong ba quy định này hắn nhướng nhướng mày.
Ba điều này đều là đứng trên lập trường của cô mà xuất phát, hắn thế nhưng không nghe ra đối với mình có ích lợi gì!!!.
"Cẩu đồ vật, em tính kế ai đó? Em nói một đống lớn như thế, toàn chỗ tốt cho em, thế anh có chỗ tốt gì? Sao anh phải đồng ý với em?"
Cô là đoán trước hắn không dễ bị lừa gạt nên nghĩ nghĩ rồi nói:
"Thứ nhất, em bảo đảm sẽ không đội nón xanh cho anh.
Thứ hai, em bảo đảm sẽ hảo hảo cùng anh sinh hoạt thật tốt.
Thứ ba, tiền lời mỗi năm của Tô gia em lấy ra ba phần cho anh làm quân lương duy trì quân đội của anh."
Nghe hai cái phía trước xong hắn thật muốn đánh cô vài cái, nhưng nghe cái cuối hắn có chút động tâm.
"Ba phần? Bốn phần thì anh có thể suy xét lại đó!"
Cô lắc lắc đầu:
"Không được, liền ba phần đi, bốn phần quá nhiều, hơn nữa chúng ta cũng phải lưu lại một ít tiền phòng hờ không phải sao? Còn có tiền để mở rộng quan hệ nữa, anh muốn dồn hết vào quân đội của anh thế sinh hoạt của chúng ta sẽ chết đói mất thôi!"
Hắn còn muốn cân nhắc từ cô moi ra nhiều thêm một tí quân lương, nhưng nghe cô nói hai người họ bắt đầu từ giờ có thể hảo hảo mà sinh hoạt,hắn liền không muốn nghĩ nhiều nữa.
"Được, tốt thôi, anh theo ý của em. Nhưng em nhớ kỹ đó cho anh, em nếu lại lật lọng, anh nhất định sẽ làm cho em sống không bằng chết a!!!"
Cô bĩu môi:
"Anh có thể hay không đừng động một chút liền hâm dọa em? Lá gan em nhỏ như vậy, đều là do bị anh dọa sợ đó."
Hắn đã hù dọa cô như thế mà lớn lên còn như vậy, này nếu là hắn không hù dọa, chắc cô còn dám lên trời thọc ra vài cái lỗ mất.
"Còn ở đó mà ba hoa."
Tô Tịch Nhan thè lưỡi:
"Chúng ta đây là ước định rồi, ai lật lọng liền sinh hài tử không có lỗ đ*ít"
Hắn nghe lời này tay liền ngứa ngáy, nghĩ thầm mình có cần phải bội ước để đánh cô vài cái hay không??