Thiếu Soái , Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 229: Chiều bà xã




Vương Kì Hạo dưới nụ cười của Âu Hân, miễn cưỡng nở ra một nụ cười theo cô ăn thêm vài miếng nữa, sau đó là thật sự quay mặt sang hướng khác nhăn mặt như nhúm dẻ lau.

Âu Hân ăn no bụng, nhõng nhẽo đòi Vương Kì Hạo bế cô lên phòng. Vương Kì Hạo nhìn chảo mì xào vẫn còn , quay mặt đi bế Âu Hân lên phòng. Lúc đặt cô nằm xuống giường thì cô đã nhắm chặt mắt ngủ, hơi thở đều đều.

Sáng ngày hôm sau, lúc Âu Hân cùng Vương Kì Hạo còn chưa thức dậy, bên ngoài cổng Vương gia đã vang lên tiếng còi xe cấp cứu.

Chả là có một người giúp việc trong nhà vừa được bác sĩ chẩn đoán là bị ngộ độc thực phẩm, phải đưa đi cấp cứu ngay. Nguyên nhân đều đã bày ra trước mắt mọi người, là đĩa mì xào mà người giúp việc kia vừa ăn dở. Cũng may là mới chỉ có một người ăn, ai cũng cảm thấy thật may mắn vì bản thân không mang tính tiếc của.

Nhóm đầu bếp và lau dọn nhà bếp chính là những người dậy sớm nhất ở Vương gia. Người giúp việc phụ trách dậy chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa sáng là một người phụ nữ khá béo, tuổi ngoài bốn mươi. Sáng nay lúc vừa mang nguyên liệu đến nhà bếp lại thấy có chảo mì xào. Bụng cồn cào thấy đói, lại bản tính hay ăn, người phụ nữ này đã xào qua lại mì cho nóng, sau đó là ăn ngấu nghiến. Kết quả nuốt hết mì xuống dạ dày rồi mới thấy không đúng, mùi vị chua chua, lại có chút ngọt ngọt, không có vị mì cũng không có vị muối, phải gọi là vô cùng khó ăn. Nhưng đã nuốt xuống dạ dày rồi cũng không thể móc ra, người phụ nữ vội đi lấy một ly nước uống. Lúc này lại phát hiện can giấm mở nắp, bên cạnh còn vương vãi rất nhiều đường.

Người phụ nữ lúc này cũng hiểu, có ai đó đã xào mì, nhưng cho nhầm gia vị, sau đó vì quá khó ăn nên đã vất lại. Nhưng ai xào mì mới được chứ?

Người phụ nữ còn chưa kịp nghĩ thì đã thấy bụng mình co thắt, sau đó lại nôn không ngừng. Đến lúc những người giúp việc khác đi vào, người phụ nữ lúc này đã kiệt sức nằm vật ra đất. Mọi người hoảng sợ vội chạy lại xem sao, người phụ nữ miệng mấp máy muốn nói nhưng lại không nói ra chữ nào, tay chỉ về phía đĩa xào trên bàn, sau đó gục luôn.

Gần Uyển Cát có một vị bác sĩ già, vài phút sau đã có mặt, nhìn sắc mặt người bệnh liền nói ngay.

- Bị ngộ độc thực phẩm, mau gọi cấp cứu.

Giờ này vẫn còn sớm nên chưa có ai dậy ngoài vài người giúp việc, cho nên mọi người rối lên đi gọi xe cấp cứu. Có người chạy lên báo với cho Vương Đại soái cùng Vương phu nhân. Tỉnh thần hoảng loạn, kết quả chính là nói năng lộn xộn, nói lệch sự thật.

Vương phu nhân vừa mở cửa, người giúp việc kia đã vội nói ngay:

- Phu nhân nguy rồi, có người... chết, có người bị hạ độc chết. Phu nhân ngài mau đi xem.

Vương phu nhân nghe xong cũng kinh sợ vội chạy vào gọi Vương Đại soái dậy xuống dưới nhà xem. Người giúp việc kia chuẩn bị đi gọi Vương Kì Hạo, Vương phu nhân vội cản lại.

- Không cần làm phiền đến chúng nó, dì cứ xuống nhà trước đi.

Vài phút sau Vương Đại soái cùng vợ đã có mặt ngồi ở phòng khách. Gương mặt ông lúc này nghiêm nghị khiến người khác co rúm người lại. Vương phu nhân vội hỏi:

- Rốt cuộc là có chuyện gì?

Quản gia của Uyển Cát lúc này cũng đã có mặt, cúi đầu kính cẩn trả lời.

- Não gia, phu nhân, người giúp việc phòng bếp bị ngộ độc thức ăn.

Sau đó quay sang người bên cạnh, người kia hiểu ý chạy nhanh vào phòng bếp mang ra đĩa mì xào được ăn dở.

- Là ăn mì xào bị ngộ độc.

Người quản gia già nhận đĩa mì xào rồi cẩn thận đặt xuống trước mặt hai vị chủ nhân.

Vương Đại soái nhìn nhìn, đôi mắt sắc bén hỏi.

- Bên trong có độc?

- Không có, là mì xào xào không đúng cách, khó ăn nên người kia mới bị ngộ độc thực phẩm.

- Sao vừa rồi nói là bị hạ độc.

Vương phu nhân nhìn đến người vừa lên báo, người kia vội vàng xin lỗi, nói mình hoảng quá nên nói sai.

- Lần sau phải ăn nói cẩn thận.

Vương phu nhân khí chất không sai nhẹ nhàng nhắc nhở một câu. Rồi nhìn đến đĩa mì xào.

- Mì này là ai xào?

Mọi người ai nấy nhìn nhau lắc đầu không biết, người quản gia già lên tiếng.

- Không biết là ai xào, sáng nay đã thấy ở trên bàn bếp. Mùi vị... rất khó ăn, hình như là cho nhầm gia vị.

Vừa rồi có người dũng cảm đã nếm thử, kết quả móc họng nhè ra, sau đó mặt mũi tái xanh kinh sợ, quay sang nhìn mọi người hỏi.

- Đây là thức ăn dành cho người ăn sao?

Đây căn bản không phải thức ăn mà người bình thường có thể ăn được.

- Hôm qua lúc tôi tắt đèn đi ngủ, rõ ràng là chưa có.

Người giúp việc nên tiếng thành khẩn khai báo. Mọi người đang xôn xao bàn tán không biết là ai xào, Âu Hân cùng Vương Kì Hạo cùng nhau đi xuống, theo sau là Vương Sa Nhi ngáp ngắn ngáp dài.

- Có chuyện gì sao?

Âu Hân nhìn hết một lượt mọi người, không hiểu sao mới sáng sớm mà lại có nhiều người ở đây thế này. Vương Sa Nhi đi đến, ngồi xuống ghế mắt lim dim nói.

- Hôm qua tôi phải thức rất khuya, sao hôm nay mọi người lại ồn ào như vậy chứ.

Người quản gia già lại lần nữa lên tiếng giải thích.

Âu Hân nghe xong nhìn sang Vương Kì Hạo, thấy anh rất bình tĩnh như thường nhìn lại cô. Vương Sa Nhi nghe xong liền nói.

- Nếu không biết làm thì đừng có làm.

- Nhưng chị ăn thật sự rất ngon mà.

Âu Hân nghe em chồng nói vậy thì lên tiếng, lời cô vừa dứt ngay lập tức đã thu hút được sự chú ý của mọi người. Âu Hân cũng không giấu diếm gì giải thích.

- Hôm qua con thấy đói nhưng lại không muốn làm phiền mọi người phải dậy, Vương Kì Hạo đề nghị anh ấy có thể làm mì xào. Con ban đầu cứ nghĩ anh ấy sẽ không làm được, nhưng lại không thể ngờ là anh ấy xào thật sự rất ngon, sau đó con còn ăn thêm. Đúng không?

Câu cuối cùng Âu Hân quay mặt sang Vương Kì Hạo hỏi. Vương Kì Hạo ngay từ câu đầu tiên đã thu hút được ánh mắt kinh sợ của mọi người dành cho mình, anh một chút thấy tội lỗi cũng không có, ngược lại bình thản giống như bản thân không có làm gì. Được Âu Hân điểm danh đến, Vương Kì Hạo không chút xấu hổ ngật đầu, còn bổ sung thêm.

- Ăn rất ngon, sợ em ăn nhiều quá đi ngủ không tốt, vẫn còn thừa.

Vương Kì Hạo đem ánh mắt nhìn đến đĩa mì xào ở trên bàn, ánh mắt hồn nhiên giống như đang nhìn một món ăn ngon đến mức nhìn cũng nhỏ nước miếng.

Mọi người thì ai nấy đều dùng vẻ mặt giống như ngày hôm nay ở trái đất chính là ngày tận thế, đều ngước mặt lên nhìn trời thầm cầu nguyện. May mà bản thân hôm nay không có ăn, nếu không....aiz, chỉ sợ ngày hôm này năm sau chính là ngày giỗ đầu.

Vương phu nhân ngược lại cảm thấy hứng thú, con trai bà xuống bếp nấu ăn, đáng tuyên dương.

- Còn không?

Vương phu nhân hướng lão quản gia hỏi. Lão quản gia không hiểu.

- Dạ?!

- Kì Hạo, mau, xuống bếp làm mì xào đi. Có phải vẫn còn mì đúng không?

- Vẫn còn mì.

Lão quản gia hiểu, nhanh chóng trả lời Vương phu nhân. Âu Hân nghe vậy rất vui vẻ, hôm qua cô còn chưa có ăn đủ.

- Ông xã, em còn muốn ăn mì.

Vương Kì Hạo trước lời đề nghị của bà xã đại nhân đương nhiên là không từ chối, xắn tay áo đi vào bếp. Người đầu bếp thấy vậy vội đi vào chỉ gia vị. Đại thiếu gia hôm qua cho nhầm gia vị nên mới gây ra hậu quả ngộ độc thức ăn đó.

Vương Kì Hạo cũng nghiêm túc cho đúng gia vị, xào một món mì đúng cách.

Mọi người từ từ thưởng thức, Vương phu nhân gật đầu vui vẻ.

- Hơi nhạt một chút, như vậy cũng rất thanh đạm.

- Oa, không biết anh hai nấu ăn lại ngon như vậy.

Vương Sa Nhi vừa ăn vừa khen, Vương Đại soái cũng gật đầu làm ra vẻ mặt miễn cưỡng khen một câu. Chỉ riêng có Âu Hân là gương mặt ỉu xìu, không có ăn.

- Em không khỏe sao?

Âu Hân lắc đầu.

- Anh nấu không giống hôm qua, ăn không ngon.

Mười phút sau một đĩa mì xào khác được đưa đến trước mặt Âu Hân, ngược lại gương mặt vừa rồi, hiện tại cô ăn rất ngon, còn cười rất tươi.

Mọi người đều hận không thể kéo dài đầu mình ra để nhìn. Vương Sa Nhi thấy tò mò.

- Chị, ngon vậy sao? Em có thể ăn thử.

Âu Hân rất vui vẻ sẻ mì sang cho em chồng.

- Ăn rất ngon. Mẹ, mẹ muốn ăn thử không?

Vương Kì Hạo vào bếp mang số mì còn lại ra. Vương phu nhân và Vương Đại soái nhìn nhau, sau đó mới ăn.

Chỉ một giây sau sắc mặt mọi người đều nhạt hẳn đi, chạy vào bếp nhổ vội miếng mì vừa được đưa vào trong miệng ra.

Mì kiểu này mà có thể khen ngon? Khẩu vị của bà bầu cũng thật nặng.