Thiếu Soái , Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 238: Tình cha con (2)






Âu Hân giật mình mở mắt, trước mắt hiện ra một màu trắng, xung quanh là mùi thuốc khử trùng đặc trưng. Cô hoảng hốt ngồi dậy nhìn xung quanh, xác định được nơi bản thân đang nằm là bệnh viện, tâm trạng mới được thả lỏng.

Vừa lúc cửa phòng mở ra, Vương Kì Hạo thấy Âu Hân đã tỉnh, nhanh chóng tiến lại gần.

- Hân Hân! Em sao rồi, còn thấy chỗ nào không khỏe không?

Âu Hân nhìn Vương Kì Hạo, đưa hai tay ra muốn ôm anh. Vương Kì Hạo nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, tay vỗ nhẹ lên lưng cô.

- Không sao, không sao nữa rồi!

Âu Hân nhớ ra một chuyện, vội vàng đẩy Vương Kì Hạo ra hỏi anh.

- Anh hai em sao rồi? Còn Tề Phi nữa? Phillips...

- Không sao, Tề Phi đang ở phòng hồi sức, Dịch Cẩn và cha đang ở bên đó. Phillips chết rồi. Không sao nữa rồi.

Chết rồi! Ông ta thật sự chết rồi!

Kẻ thù của Đồng gia cuối cùng cũng chết rồi.

Âu Hân nhớ lại những hình ảnh ở trên thuyền, vẫn còn kinh ngạc chưa thể nào tin được.

.....

Phillips bị câu nói của Dịch Cẩn chọc giận, hai mắt long sòng sọc quát lên.

- Đồng Thiên Cẩn!

Âu Hân giật mình hai mắt trợn to nhìn Phillips, sau đó nhìn đến chỗ Dịch Cẩn. Âu Hân nghi hoặc bước lại gần, Vương Kì Hạo muốn kéo cô lại nhưng không được.

- Ông vừa nói cái gì?

Phillips nhìn Âu Hân, sau đó bật cười.

Âu Hân chạy đến chỗ Đồng Thái Dĩ, cầm lấy tay ông rối rít hỏi.

- Cha, ông ta.... ông ta.... vừa rồi...

Trạng thái của Âu Hân đã hoàn toàn bị kích động. Người anh trai mà hồi nhỏ bản thân cô rất yêu quý, sau đó gặp tai nạn mà qua đời, cô vẫn luôn rất đau lòng. Nhưng thời gian ngày một trôi qua, Đồng Âu Hân ngày một trưởng thành, cô cũng nhiều lúc nhìn thấy cha ngồi thẫn thờ nhìn ra vườn hoa mẫu đơn, biết rằng cha đang rất nhớ mẹ và anh, cô những lúc như vậy sẽ chạy đến nhõng nhẽo với ông, cô chưa từng bộc lộ ra cảm xúc về việc này.

Ngay hiện tại lúc này, cô đang nghe thấy cái gì. Phillips gọi tên anh trai cô....

Đồng Thái Dĩ thở dài một tiếng.

- Dịch Cẩn chính là anh trai con, là Đồng Thiên Cẩn.

Âu Hân sững người không dám tin. Cô cố moi móc trí nhớ của mình của cả chục năm về trước, nhưng xuất hiện trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh mơ hồ không rõ. Âu Hân chuyển ánh mắt kinh ngạc của mình, lúc này nhìn Dịch Cẩn không chớp mắt.

Biểu hiện của Dịch Cẩn rất bình tĩnh, cho thấy anh hoàn toàn đối với chuyện này không hề bất ngờ, không a i bất ngờ người cô hết. Âu Hân lúc này mới nhận ra, toàn bộ những người ở đây chỉ có mình cô là không biết gì, chỉ có mình cô mù mờ không hiểu.

Âu Hân lần đầu tiên bật khóc lớn, giống như một đứa trẻ đang bị bắt nạt muốn được người ta dỗ. Dịch Cẩn từ từ tiến lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Âu Hân khóc nức nở đưa tay đánh vào ngực anh.

- Tại sao không nói? Tại sao không nói?

Tại sao anh không nói anh là anh trai em? Tại sao trước giờ lại luôn giấu? Một mình Đồng Âu Hân cô trước giờ bị người khác bắt nạt luôn phải chiến đấu một mình, nhiều lúc nhìn thấy người khác có người thân, cô cũng có cảm xúc, cũng muốn có người thân bảo vệ.

Âu Hân cứ như vậy bật khóc nức nở, trách móc Dịch Cẩn tại sao lại không nói, trách mọi người tại sao lại luôn giấu cô. Chuyện này vốn không có gì nghiêm trọng cả, tại sao không ai chịu nói cho cô biết.

Dịch Cẩn ôm Âu Hân vào lòng, vỗ nhẹ lên vai an ủi cô, nhẹ giọng.

- Xin lỗi! Là anh hai không tốt, để em gái chịu khổ rồi.

Tiếng điện thoại vang lên cắt đứt những cảm xúc của mọi người, ai nấy đều hướng mắt tập trung vào Phillips. Phillips nhíu mày nghe điện thoại, sắc mặt ngày một kém, sau đó cứng đơ người hai mắt dại ra.

Dịch Cẩn từ từ buông Âu Hân ra, Vương Kì Hạo đi đến đỡ lấy cô, ôm cô vào trong lòng.

Dịch Cẩn nhìn Phillips, lãnh đạm nên tiếng.

- Tất cả tài sản của bà công tước xứ Cornwall sẽ được nhường lại cho con trai bà ấy là Tề Phi, Phillips ông vốn dĩ là chiếm đoạt tài sản, tội này đối với Hoàng gia Anh là vô cùng nghiêm trọng. Phillips, cuối cùng cũng có một ngày một người như ông thân bại danh liệt không còn cái gì.

- Không thể nào, không thể nào.....Sao có thể. Chuyện này.... làm sao còn có người biết...

Sau đó Phillips tức giận bất ngờ rút súng ra, Tề Phi lao ra đỡ đạn cho Dịch Cẩn sau đó rơi xuống biển, Dịch Cẩn liền nhảy xuống theo. Tiếp sau đó là một tiếng súng nữa vang lên, nhưng không phải do Phillips bắn ra, mà là Khương Ngọc Dao.

Khương Ngọc Dao nằm trên đất, tay cầm khẩu súng Smith & Wesson, Âu Hân nhận ra, đây là súng của Vương Kì Hạo. Phillips nhìn xuống ngực trái của mình, máu rỉ ra ướt đẫm áo ông. Đồng Thái Dĩ vội vàng đi đến, đúng lúc đỡ được Phillips đang ngã xuống.

- Ông đang cười tôi ....đấy sao?

Phillips thở dồn dập nói từng chữ, Đồng Thái Dĩ ngược lại không tức giận, đặt tay lên giữ lấy vết thương.

- Đừng nói nữa. Kỳ Kỳ là cô gái lương thiện, cô ấy chắc chắn sẽ không mongchúng ta có ngày hôm nay.

- Ha, Đồng Thái Dĩ, ông nói xem....tôi có gì thua ông. Gia đình tôi là gia đình danh gia vọng tộc, chúng tôi hoàn toàn rất ....xứng đôi, tại sao cô ấy lại chọn ông, một tên du côn... hàng ngày đi chém giết đòi nợ.

- Cô ấy có quyền yêu, có quyền ghét, có quyền chọn lựa, chúng ta cho dù là ai cũng đều không ngăn cản được cô ấy. Cô ấy cười, tôi với ông đều vui, cô ấy buồn, chúng ta đều không thấy dễ chịu.

Phillips bật cười sau đó bắt đầu co giật tung cơn, nói trong giọng run rẩy.

- Nhớ hôm đó cô ấy chạy ra đỡ viên đạn đó cho ông, tôi còn thấy cô ấy cười..... hộc hộc... Tề Phi, tôi nợ thằng bé rất nhiều...Đồng Thái Dĩ, nếu ông thấy mình nợ tôi cái gì.... nhất định phải bảo vệ thằng bé.... nhất.... nhất định.... hộc hộc.... hộc...

Con người đều là như vậy sao? Đến lúc chết rồi mới thấy hối hận, thật nực cười....

Âu Hân nhìn Khương Ngọc Dao, thấy cô ấy đang cười rất mãn nguyện. Khương Ngọc Dao bỗng nhiên quay sang nhìn Âu Hân, gọi tên cô.

- Đồng Âu Hân.

Âu Hân quay sang nhìn, không nói gì.

- Cô có thể giúp tôi một chuyện không?.... Tôi muốn được ở bên cạnh Lạc Phàm, anh ấy sống một mình cả năm qua, nhất định rất cô đơn.

Âu Hân hiểu Khương Ngọc Dao đang nói gì, nhưng tinh thần cô lúc này không thể tập trung nhiều như thế được, cô đang lo cho Dịch Cẩn và Tề Phi, còn qua lời nói của Phillips vừa rồi nhớ đến cái chết của mẹ cô.

Vậy nên Âu Hân đã không nói là mình có đáp ứng hay không. Bàn tay gầy của Khương Ngọc Dao đưa ra nắm nhẹ lấy cổ chân Âu Hân khiến cô giật mình, nhìn xuống.

- Nếu cô còn ghét tôi chuyện lúc trước mà chần chừ không đồng ý, tôi tại đây có thể quỳ xuống xin lỗi cô.

Khương Ngọc Dao ôm vết thương ở bụng mình lồm cồm bò dậy tính quỳ thật, Âu Hân vội nói:

- Không cần. Cô chẳng làm gì có lỗi với tôi mà phải quỳ xuống xin lỗi, nếu cô thật sự thấy bản thân mình có lỗi và muốn xin lỗi thì gắng mà sống cho tốt, sau đó thì đi xin lỗi Lạc Phàm. Anh ấy đến lúc chết vẫn muốn cô bình an sống tốt.

Khương Ngọc Dao thả tay đang nắm cổ chân Âu ra, ngã người ra sàn thuyền, mắt nhìn lên trời, từ đuôi mắt chảy ra từng giọt nước mắt mặn chát.

- Tôi chỉ muốn được sống cùng anh ấy thôi. Nơi nào không có anh ấy, nơi đó vốn không có không khí để tôi thở.