Thiêu Tâm

Chương 26




Khoảnh khắc làn da chạm vào nhau, Trì Chiếu lập tức ngây ngốc.

Cơ thể hai người dắt chặt lên đối phương, Trì Chiếu ôm lấy eo của Phó Nam Ngạn, làn da ấm áp, xúc giác rất rõ ràng, trên người giáo sư Phó có mùi trầm hương nhè nhẹ cứ vương vấn trong hơi thở, trái tim Trì Chiếu đang nhảy loạn hết cả lên rồi.

Dường như máu dồn lên não khiến Trì Chiếu có hơi choáng váng, loại cảm giác này rất thần kỳ, phiêu phiêu cứ như đi trên mây vậy, so với rượu giáo sư Phó càng say lòng người hơn.

“Say rồi à?” Giọng nói Phó Nam Ngạn vang lên bên tai, Trì Chiếu có thể cảm nhận được lồng ngực anh đang rung nhẹ.

“Không có.” Trì Chiếu lắc đầu, cậu còn nhớ thương chuyện phải rời đi, cậu thật sự không muốn đi mà, cậu siết chặt cánh tay, cọ nhẹ lên cổ Phó Nam Ngạn, nói, “Giáo sư, tôi không say, tôi không muốn đi.”

Người say thường không nhận mình say, Trì Chiếu lại cứ khăng khăng rằng mình không say như vậy, cậu vẫn giữ nguyên tư thế này không nỡ buông ra, trong tay còn ôm hộp cơm, động tác không quá linh hoạt mà vụng về như một chú cún, suýt chút nữa đã đẩy ngã Phó Nam Ngạn, giọng điệu còn rất đáng thương: “Tôi thật sự không muốn đi, giáo sư.”

Dường như cậu cực kỳ ấm ức, Phó Nam Ngạn thật sự không còn cách nào khác, anh vỗ vỗ lưng cậu như trấn an rồi đỡ cậu trở lại trong nhà. Trì Chiếu vẫn không yên tâm, cậu túm chặt lấy áo Phó Nam Ngạn, thật cẩn thận mà kề sát tai anh: “Giáo sư Phó…”

Phó Nam Ngạn cũng bị cậu chọc cười, đỡ cậu ngồi xuống ghế sô pha: “Vậy mà còn nói mình không say.”

Cả người Trì Chiếu nóng bừng, nhão nhão dính dính như động vật nhỏ, còn túm lấy quần áo của Phó Nam Ngạn. Phó Nam Ngạn gỡ ngón tay cậu ra khiến cậu hoảng loạn mà khịt mũi, Phó Nam Ngạn bèn duỗi tay xoa đầu cậu, giọng điệu rất dịu dàng: “Được rồi, cậu ngồi ở đây trước, tôi đi đóng cửa đã, muốn ở lại thì cứ ở lại đi.”

Tóc Trì Chiếu còn mềm hơn trong tưởng tượng, sau khi được Phó Nam Ngạn cho phép thì cậu liền nghe lời, cực kỳ ngoan ngoãn mà ngồi xuống sô pha, cậu ôm hộp cơm trong lòng, tay gác trên đùi, mở to mắt nhìn chằm chằm Phó Nam Ngạn đi tới đóng cửa. Tiếng khoá cửa lạch cạch vang lên, Trì Chiếu lại nghĩ tới chuyện khi nãy: “Thật sự có thể ở lại sao ạ?”

“Cái này thì có gì đáng để lừa cậu đâu chứ.” Phó Nam Ngạn đi rót nước ấm cho cậu, vẫn cảm thấy khá buồn cười, “Sao lúc trước lại không biết khi cậu uống say là như thế này nhỉ, cứ như trẻ con vậy.”

Nếu đổi lại là người khác chắc chắn Phó Nam Ngạn sẽ cho rằng đây là cố ý, làm bộ uống say để ở lại, cái thủ đoạn thấp kém gì đây chứ. Nhưng nếu là Trì Chiếu thì lại khác, Phó Nam Ngạn biết Trì Chiếu sẽ không dùng thủ đoạn này để lừa anh, thậm chí còn cảm thấy cậu thật đáng yêu. Anh tới chỗ máy lọc nước rót nước ấm cho cậu, hỏi: “Có đau đầu không? Khó chịu à?”

Đúng thật là Trì Chiếu không giả vờ say, ngược lại cậu còn cực kỳ nghiêm túc cảm thấy mình không say, cậu chỉ thấy người hơi nóng, nhưng đầu óc rất tỉnh táo, chỉ uống một chút bia thôi làm sao mà say được. Trì Chiếu lắc đầu, cực kỳ kiên định nói: “Không đau đầu không khó chịu, giáo sư Phó, tôi không có say mà.”

Phó Nam Ngạn đã không còn tin cậu nữa, cho cậu uống nước xong thì giúp cậu dọn phòng ngủ cho khách, Trì Chiếu thấy thế vội vàng đi tới giúp, chăn bông mùa đông vừa mềm vừa dày, ôm vào trong lòng sẽ thành một đống lớn. Trì Chiếu duỗi tay nhận chăn, cánh tay đụng phải tay của Phó Nam Ngạn, như thể hai người đang ôm nhau qua chăn vậy. Mềm mại, ấm áp, an nhàn.

Phó Nam Ngạn buông tay ra rất nhanh, Trì Chiếu ôm chăn đặt ở trên giường, cảm giác thoải mái ấy dừng lại trên da rất lâu, dừng lại tại nơi sâu nhất trong tâm trí cậu, giống như một cánh lục bình lang thang tìm được gốc rễ, đó là cảm giác thỏa mãn sinh ra từ tận đáy lòng.

Sau khi dọn giường xong, Trì Chiếu vẫn chưa muốn Phó Nam Ngạn đi, dường như bạn nhỏ rất biết cách khiến người ta mềm lòng, bèn dùng đôi mắt trông mong mà nhìn Phó Nam Ngạn: “Giáo sư, tôi vẫn chưa buồn ngủ.”

Cậu thử thăm dò nói: “Có thể trò chuyện thêm một lát nữa không?”

Ước nguyện năm mới của bạn nhỏ nên được thỏa mãn, trò chuyện thêm một lúc nữa cũng không có vấn đề gì, đêm đã khuya, tiếng pháo cũng đã ngừng, Phó Nam Ngạn ngồi xuống bên cạnh Trì Chiếu: “Nói chuyện gì?”

“Chuyện gì cũng được.” Trì Chiếu trả lời.

Chuyện gì cũng được, nói chuyện với giáo sư Phó thì dù có là nói gì cũng vui. Hai người nói từ trời Nam đến biển Bắc, thật ra họ cũng không biết mình đang bàn luận cụ thể về vấn đề gì, nhưng có một loại cảm giác rất thoải mái và yên tâm. Giáo sư Phó dịu dàng ổn trọng, nhìn mọi thứ từ góc độ khách quan, Trì Chiếu luôn có thể thu hoạch được điều gì đó khi trò chuyện với anh.

Ngoài cửa sổ tuyết vẫn còn rơi, mặt đất phủ tuyết trắng xóa, bọn họ tựa vào lò sưởi trong phòng để trò chuyện, căn phòng quá ấm khiến Trì Chiếu không kiềm được mà ngáp một cái.

“Mệt rồi sao?” Phó Nam Ngạn hỏi.

Đêm đã khuya, quả thật Trì Chiếu đã buồn ngủ rồi, nhưng cậu vẫn cố gắng mở to mắt: “Vẫn ổn ạ…”

“Ngủ đi.” Phó Nam Ngạn lại xoa nhẹ tóc cậu lần nữa, sợi tóc mềm mại lướt qua đầu ngón tay, lưu lại cảm giác ngứa ngáy. “Ngày mai lại nói tiếp.”

Ngoài cửa sổ tiếng pháo lại vang lên, điều này báo hiệu cho một năm mới đã đến. Phó Nam Ngạn đứng lên, lúc đi tới cửa phòng thì nghe thấy Trì Chiếu đang lẩm bẩm gì đó, trong bóng tối, thân hình Phó Nam Ngạn hơi khựng lại.

“… Ngủ ngon.”

Một lát sau, anh thấp giọng nói, sau đó giúp Trì Chiếu đóng cửa lại.





Có thể vì chút men, cũng có thể do biết đây là nhà của Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu nằm trong phòng ngủ còn mơ một giấc mơ thật dài.

Cảm giác mông lung, lúc lên lúc xuống.

Cậu không nhớ rõ giấc mơ này bắt đầu và kết thúc khi nào, cũng không nhớ rõ nội dung của nó, thực và mộng đan xen lẫn nhau, kéo dài rồi lại xuất hiện.

Chiếc giường mềm mại, đêm giao thừa cùng giáo sư Phó thật vui vẻ, có một thứ cảm giác mãnh liệt, sinh động cứ quanh quẩn trong lòng cậu. Trì Chiếu mấp máy môi… Bỗng dưng cậu mở bừng mắt.

Trời đã sáng rồi, ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ, căn phòng trước mắt quen thuộc mà xa lạ, Trì Chiếu đã tỉnh táo hơn hẳn.

Nằm ở trên giường thêm chốc lát, Trì Chiếu mò mẫm xuống giường, sàn nhà làm bằng gỗ nên khi dẫm lên phát ra tiếng động, nghe tiếng kẽo kẹt vang lên bên tai Trì Chiếu mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Đêm qua mơ nhiều đến mức lộn xộn, có rất nhiều thứ vụt qua trong chớp mắt, đến nỗi cậu còn cho rằng đón năm mới cùng giáo sư Phó là cảnh mà mình ảo tưởng ra trong mơ.

Dép bông đạp lên sàn nhà kêu mấy tiếng sột soạt, Trì Chiếu đẩy cửa ra, lúc tiếng mở cửa vang lên, giọng của Phó Nam Ngạn cũng vọng ra từ cách đó không xa: “Dậy rồi sao?”

Phó Nam Ngạn đã dậy từ sớm, anh đang ngồi ở cạnh bàn ăn, trước mặt là một quyển sách chữ nổi dày cộm, Trì Chiếu xấu hổ mà sờ chóp mũi: “Xin lỗi giáo sư, hôm qua tôi…”

“Hôm qua cậu uống say, cứ ăn vạ ở chỗ tôi không chịu đi.” Phó Nam Ngạn cười cười, thật sự anh cũng cảm thấy khá buồn cười, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một mặt khác của Trì Chiếu, “Không ngờ cậu còn có thể làm nũng như vậy đấy.”

Trì Chiếu vốn đang xấu hổ nghe anh nói như vậy thì càng ngại hơn, cậu cũng không biết tối qua tại sao mình lại như vậy, cậu ấp úng nói: “Thật xin lỗi giáo sư, có phải tôi đã gây rắc rối cho ngài không?”

Phó Nam Ngạn cười lắc đầu: “Không sao đâu.”

Buổi sáng vẫn ấm áp như vậy, lúc Trì Chiếu rời giường thì Phó Nam Ngạn đã làm xong bữa sáng rồi. Cháo gà màu vàng óng ánh ninh trong nồi cơm điện, còn có cả khoai lang tím và củ cải đã được thái nhỏ ra.

Hiển nhiên Phó Nam Ngạn thường xuyên nấu ăn ở nhà, đồ ăn ngon miệng lại cực kỳ bổ dưỡng, Trì Chiếu vừa thầm khen ngợi đồ ăn vừa nghĩ tại sao mình không thể đạt được trình độ thế này, cậu không muốn nhận thua, cuối cùng đành mạnh mẽ quy hết công lao vào trong đồ điện gia dụng nhà Phó Nam Ngạn.

Lúc rời khỏi nhà giáo sư Phó đã là buổi chiều, Phó Nam Ngạn lại bảo Trì Chiếu ở lại ăn cơm trưa, năm nay quả thật là Trì Chiếu đã kiếm được hời, cơm trưa của bọn họ cũng là do Phó Nam Ngạn làm.

Trước đây Trì Chiếu không chú ý tới phương diện này lắm, đến khi tới nhà Phó Nam Ngạn mới phát hiện ra bây giờ có rất nhiều đồ gia dụng điện tử thông minh xuất hiện, thao tác cũng thuận tiện cho người khiếm thị. Phó Nam Ngạn dùng lò nướng làm cánh gà cho Trì Chiếu, ngoài giòn trong mềm, Trì Chiếu không nhịn được mà ăn thêm mấy cái, ăn đến phát nghiện luôn.

“Thích đến vậy à? Vậy thì mang về một ít đi.” Phó Nam Ngạn lại làm thêm một đĩa cánh gà nướng, đặt vào trong hộp giữ nhiệt do Trì Chiếu mang tới, chiếc hộp nặng trĩu bốc khói nghi ngút, Trì Chiếu cảm thán: “Ngài thật là tốt quá đi.”

“Một chút cánh gà thôi.” Phó Nam Ngạn cười lắc đầu, giúp cậu mở cửa phòng, “Cậu dễ bị mua chuộc quá đấy.”

“Nhưng ngài thật sự rất tốt mà.” Trì Chiếu nghiêm túc nói, lại nửa thật nửa đùa, “Làm tôi muốn yêu ngài luôn ấy.”

Bầu không khí tốt quá khiến Trì Chiếu buột miệng nói đùa một câu, không phải trước đây cậu chưa từng đùa như vậy, nhưng vừa nghe xong câu này vẻ mặt của Phó Nam Ngạn bỗng dưng thay đổi.

“Thôi về đi.” Phó Nam Ngạn lạnh nhạt nói, như là không nghe được câu nói kia của Trì Chiếu, anh đẩy nhẹ lưng Trì Chiếu ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Những ngày tiếp theo vẫn là kỳ nghỉ, Phó Nam Ngạn không phải đi làm, vậy nên Trì Chiếu cũng ngại chạy tới nhà anh.

Thời tiết vẫn còn rất lạnh, cậu đã nhiều lần nhắc Phó Nam Ngạn nên đắp mắt đúng giờ trên WeChat, anh không có trả lời, có lẽ là do bận việc.

Trì Chiếu luôn nghĩ về điều này nên đã gọi điện thoại cho anh, Phó Nam Ngạn mới nói: “Xin lỗi, gần đây tôi đang chuẩn bị một dự án mới, không để ý tới điện thoại.”

“Không sao, không sao đâu ạ!” Sao Trì Chiếu có thể để bụng chuyện này được chứ, vốn dĩ cậu chỉ sợ anh gặp phải chuyện gì mới không trả lời tin nhắn, nghe anh nói như vậy thì cũng yên tâm hơn rồi. “Mấy ngày nay ngài nhất định phải nhớ đắp mắt nhé, chờ khi đi làm tôi lại giúp ngài.”



Phó Nam Ngạn dừng lại, dường như có gì đó muốn nói, Trì Chiếu đã nói trước anh: “Vậy tôi không quấy rầy ngài nữa, ngài cứ tiếp tục đi! Đi làm gặp lại!”

Phó Nam Ngạn im lặng trong chốc lát, nói: “Ừm.”

Cúp điện thoại, Trì Chiếu nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, bầu không khí đêm giao thừa tốt quá nên cậu gần như quên bén chuyện xảy ra trước đây —— Phó Nam Ngạn vẫn đang trốn cậu, lần này còn rõ ràng hơn lần trước.

Đã là mùa xuân nhưng trời vẫn rất lạnh, một cơn gió lạnh thổi qua khiến Trì Chiếu không khỏi rùng mình.

Lúc gọi điện thoại cậu cố ý chọn nơi có tín hiệu tốt nhất, đứng bên cửa sổ cuối hành lang, lúc này cúp điện thoại rồi mới cảm thấy lạnh, cậu còn không có mặc áo khoác.

Trì Chiếu trở về phòng, mặc chiếc áo dày nhất, cậu đến đóng cửa sổ nhưng gió Bắc vẫn xuyên qua khe cửa thổi vào.

Lạnh quá đi mất, không chỉ cơ thể lạnh, mà cả trái tim Trì Chiếu cũng phát run.

Kỳ nghỉ Tết Âm lịch không dài cũng không ngắn, chớp mắt đã trôi qua bảy tám ngày, lại đến ngày phải đi làm rồi. Ngày đầu tiên đi làm rất mệt mỏi, vừa nghỉ xong bây giờ lại phải làm việc dưới cường độ cao nên ai cũng không thích ứng được. Trì Chiếu muốn tan làm thì đi tìm Phó Nam Ngạn một chuyến, thế nên tất cả công việc cậu đều làm cực kỳ nghiêm túc.

Ca trực hôm nay cũng không quá bận rộn, còn chưa tới một tuần nữa là Trì Chiếu sẽ xuất khóa, có lẽ là bởi vì cuộc điện thoại kia của Phó Nam Ngạn mà Lưu Dương không đi tìm Trì Chiếu để sai vặt nữa.

Lúc vừa gặp mặt, Lưu Dương còn cực kỳ nhiệt tình hỏi xem dự án mà cậu và giáo sư Phó đang làm là thế nào. Trì Chiếu nào có quan tâm tới chuyện làm dự án gì, cậu trả lời qua loa cho có lệ, trong đầu chỉ toàn là cánh gà nướng và mùi trầm hương ấm áp trên người anh, cùng với… Bàn tay dịu dàng nhưng lại không cho phép cự tuyệt đã đẩy cậu đi.

Mong chờ thật lâu rốt cuộc cũng tới giờ tan làm, vừa giao ban xong Trì Chiếu bèn tới văn phòng của Phó Nam Ngạn. Phó Nam Ngạn đang ở phòng bệnh kiểm tra, Trì Chiếu đợi một hồi lâu mới nhìn thấy anh, nghe thấy giọng nói của Trì Chiếu thì động tác anh dừng lại một chút, sau đó hơi cười nói: “Mới ngày đầu tiên đi làm đã đến đây, chuyên nghiệp như vậy à?”

“Là điều cần thiết mà.” Trì Chiếu đáp, Phó Nam Ngạn cười cậu cũng cười, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, cậu rất quen thuộc mà chuẩn bị dụng cụ. “Tôi thích chỗ này của ngài, không phải là ngài cũng biết sao?”

Khăn lông nhẹ nhàng che lên đôi mắt, nước hôm nay ấm hơn ngày thường một chút. Phó Nam Ngạn ngồi ở trên ghế, dùng hai tay xoa bóp thái dương: “Đúng rồi, tôi có chuyện này vẫn luôn muốn nói với cậu.”

Trì Chiếu còn đang đứng bên cạnh, nghe vậy thì mí mắt phải đột nhiên giật giật, cậu như đoán trước được Phó Nam Ngạn muốn nói điều gì, nhưng cũng chỉ có thể giả vờ bình tĩnh gật gật đầu: “Ngài nói đi.”

“Thực tập ở Khoa cấp cứu rất bận đúng không, tôi thấy ngày nào cậu cũng chạy đi chạy lại.” Giọng điệu Phó Nam Ngạn rất chậm, trái tim Trì Chiếu cũng từ từ trầm xuống, lời nói của anh rơi vào tai, “Chuyện nhỏ như đắp mắt này về sau không làm phiền cậu nữa, tôi tự làm là được.”

Quả nhiên là như thế, Trì Chiếu luống cuống, cậu sợ nhất chính là điều này: “Một tuần nữa là tôi xuất khóa rồi, sau đó sẽ được luân chyển tới khoa Nội tiết, công việc rất nhẹ nhàng, hơn nữa những người thi lên thạc sĩ đó cũng sẽ trở về nghiên cứu, không bận lắm ——”

“Cũng thế cả thôi, không thể làm phiền cậu mãi được.” Phó Nam Ngạn biết kế hoạch của cậu, có thể dễ dàng ngắt lời cậu, “Mà không phải cậu định thi vào một trường đại học ở nước ngoài sao? Cũng phải chuẩn bị bắt đầu đi.”

“Điều này không ảnh hưởng gì đâu!” Trì Chiếu còn muốn giải thích, nói mình có thể cân bằng được thời gian, nhưng vẻ mặt của Phó Nam Ngạn lại rất bình tĩnh, Trì Chiếu khựng lại, cuối cùng đờ đẫn hỏi: “Là do… ngài không muốn tôi đến sao?”

Lần này giọng của Phó Nam Ngạn rất kiên quyết. “Ừm.”

Trái tim Trì Chiếu như ngừng đập, lại nghe Phó Nam Ngạn nói: “Cơ hội thực tập rất hiếm có, là cơ hội duy nhất để cậu có thể luân chuyển sang khoa khác. Y học là một ngành học độc lập nhưng cũng có liên hệ chặt chẽ với nhau, sau này cậu vào một khoa nào đó rồi sẽ rất khó để tìm hiểu hết về các khoa khác. Thời gian của cậu là rất quý giá, vì vậy hãy tiết kiệm cho mình nhiều hơn.”

Lời này quá mức nghiêm túc, nói là dạy bảo nhưng thật ra lại có dụng ý khác, trước đây Phó Nam Ngạn chưa từng nói với Trì Chiếu những điều này.

Việc học quả thật là rất quan trọng, nhưng không có nghĩa là cậu không thể dành hai mươi phút cho việc đắp mắt này, trong lòng Trì Chiếu hiểu rõ, Phó Nam Ngạn cũng thế. Trì Chiếu đi theo Phó Nam Ngạn lâu như vậy, giáo sư Phó sẽ không thể nào nghi ngờ năng lực học tập của cậu, anh chỉ đang lấy cớ để uyển chuyển đẩy cậu ra thôi, Trì Chiếu biết.

Trì Chiếu cũng biết vì sao, cậu dần nhận ra rằng Phó Nam Ngạn đã phát hiện cậu thích anh, ngày đó cậu từ nhà Phó Nam Ngạn trở về, Phó Nam Ngạn đã hai lần hỏi cậu: “Có nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?”

Ngay lúc đó cậu không trả lời, nhưng thật ra cậu vẫn nhớ rất rõ.

“Là bởi vì đêm đó.” Tim Trì Chiếu đập có hơi nhanh, cậu hít thật sâu một hơi, “Tôi vốn cho rằng đó là mơ, nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm giác rõ ràng như vậy chắc chắn không phải.”

Phó Nam Ngạn đột nhiên cau mày, muốn nói gì đó, nhưng tiếp theo Trì Chiếu đã cướp lời.

“Ngài nghe được rồi đúng không, hôm ấy trước khi ngủ, tôi đã tỏ tình với ngài.” Trì Chiếu mỉm cười, rất nghiêm túc mà nhìn Phó Nam Ngạn, kiên định mà không thiếu đi sự bướng bỉnh, cậu nói. “Tôi thích ngài, là kiểu thích mà muốn ở bên ngài.”