Thiêu Tâm

Chương 27




Giác quan của giáo sư Phó rất nhạy bén, cho dù hôm ấy không có xảy ra chuyện gì, Trì Chiếu cũng biết không thể giấu giếm tâm tư của mình với anh. Thích là không thể giấu, cho dù không nói ra thì thứ tình cảm ấy cũng sẽ ẩn chứa trong đôi mắt, trong giọng nói, trong những vụn vặt hàng ngày.

Vô số cảnh tượng hiện lên trước mắt Trì Chiếu: cây kẹo bông mà giáo sư Phó đưa cho, đôi bàn tay dịu dàng mà mạnh mẽ, những cái ôm khiến người khác an tâm, và cả… nụ hôn bất ngờ đó. Cảm giác hỗn loạn mơ hồ nhưng cũng lại vô cùng rõ ràng.

Sự dịu dàng nhất cũng có thể trở thành ngọn lửa cháy hừng hực, thiêu đốt và làm tan chảy trái tim Trì Chiếu. Dù cho có thể sẽ bị bỏng cũng phải như con thiêu thân lao vào đống lửa, để rồi cùng anh trầm luân vào đó.

“Tôi thích ngài, rất thích ngài.” Trì Chiếu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trái tim vẫn cứ đập liên hồi, rất nhanh. Thật ra khi cậu nói những lời này quả thật có hơi xúc động, nhưng cảm xúc đã đến mức này rồi thì cần phải bày tỏ rõ. Thích mà phải giấu đi là chuyện vô cùng đau đớn. Nếu thứ tình cảm sâu đậm chỉ có thể chôn sâu trong lòng, cho dù có bị người ta đẩy ra cũng phải vờ như không quan tâm, thì Trì Chiếu chịu không nổi sự tủi hờn này.

Dù sao Phó Nam Ngạn cũng đã kiên quyết để cậu rời đi, nếu không nói bây giờ thì sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa, về sau cả hai trở thành những người xa lạ, muốn quay lại như bây giờ cũng rất khó. Trì Chiếu vẫn muốn thử lần nữa, cậu đứng dậy, nghiêm túc nhìn Phó Nam Ngạn: “Mặc dù yêu cầu này có thể sẽ hơi vô lý, có thể cũng là do tôi đang tự mình đa tình. Ngày hôm đó, lúc nói chuyện, ngài có nói rằng tình yêu không phân biệt giới tính, vậy liệu ngài có thể… suy nghĩ về tôi một chút không?”

Người ta thường bảo “Yêu trong lòng khó nói”, dù tình cảm sâu đậm đến đâu cũng sẽ bị phai nhạt trong những nghi ngờ và do dự không nguôi. Nhưng Trì Chiếu lại không như thế, cậu luôn là người dũng cảm và nhiệt tình, giống như mang theo ánh hào quang trên người vậy. Phó Nam Ngạn bỏ chiếc khăn đắp trên mắt xuống, trong mắt anh giờ chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đứa nhỏ trước mắt này qua thị lực còn sót lại. Trước mắt là một màu xám đen tối mịt và u ám, chỉ có chút ánh sáng vô cùng mờ ảo đang lay động.

Hầu kết Phó Nam Ngạn hơi di chuyển, nhưng anh không nói gì.

Bầu không khí trở nên yên lặng, Trì Chiếu bắt đầu thấy hơi sợ rồi, trái tim càng lúc càng loạn nhịp, cậu cẩn thận từng chữ: “Ngài có thể trả lời tôi sau cũng được, tôi…”

“Không cần đâu.” Phó Nam Ngạn quay sang, anh có thể cảm nhận được niềm mong đợi trong giọng nói của cậu, nhưng vẫn phải lắc đầu, “Cậu còn quá nhỏ.”

Cậu còn quá nhỏ… Câu nói này tựa như một lời phán quyết tử hình dành cho Trì Chiếu. Cậu có thể trau dồi kiến thức, có thể bồi dưỡng kỹ năng, nhưng duy chỉ tuổi tác là cậu không thể thay đổi, không thể vượt qua.

Phó Nam Ngạn nói Trì Chiếu còn quá nhỏ, nói cậu tầm tuổi này nhầm lẫn ngưỡng mộ thành yêu thích là chuyện bình thường, nói cậu hãy nhìn xa trông rộng một chút, còn nói rằng cậu sẽ gặp được nhiều người xuất sắc hơn trong tương lai. Trì Chiếu mấp máy môi, rất muốn phản bác lại anh.

Trì Chiếu cho rằng bản thân cậu đã 22 tuổi, cũng biết mình đang làm gì, nói rằng thích là thích và sẽ không dễ dàng thay đổi, nhưng chỉ tiếc là thái độ của Phó Nam Ngạn đã rất rõ ràng. Anh không nói chuyện bằng giọng nói dịu dàng như thường lệ, không lấp lửng nước đôi với Trì Chiếu mà thẳng thừng từ chối cậu: “…. Giữa hai ta thì không thể.”

Trì Chiếu vẫn không cam tâm: “Vì sao? Là vì tôi vẫn còn nhỏ sao?”

Phó Nam Ngạn không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Hồ sơ nhập học thế nào rồi?”

“Là vì tôi muốn đi du học?” Trì Chiếu lập tức hiểu ra, hoảng loạn giải thích, “Tôi không muốn ở lại nước ngoài, tôi bảo đảm với ngài, ba năm… không, nhiều nhất là hai năm, hoặc là ngài có thể giữ tôi lại cũng…”

“Không được.” Ngay khi Trì Chiếu càng nói càng cuống, giọng nói nghẹn lại như sắp khóc đến nơi, Phó Nam Ngạn lên tiếng ngắt lời cậu.

Hầu kết Phó Nam Ngạn di chuyển, anh nhẹ nhàng rời mắt: “Đừng như vậy Trì Chiếu, không cần phải như vậy.”

Đúng là câu trước đá câu sau mà, đây vốn dĩ là một điều rất khó lựa chọn, mà Phó Nam Ngạn trước nay cũng chưa từng có ý định làm ảnh hưởng đến tương lai của Trì Chiếu. Anh không nhìn Trì Chiếu, giọng dịu dàng nhưng xa cách: “Tôi không thể khống chế cảm xúc của cậu, tủi hờn hay khó chịu, tôi đều biết hết, nhưng cậu vẫn còn một chặng đường dài phía trước, tôi không thể giữ cậu lại bây giờ.”

Tôi không thể giữ cậu lại, đây chính là đáp án Phó Nam Ngạn dành cho Trì Chiếu. Nói xong rồi anh vẫn chưa dừng lại mà đứng dậy đi tới mở cửa văn phòng giúp cậu: “Cậu trở về bình tĩnh lại đi.”

Hành lang dài hiện lên trước mắt cậu, đó là con đường dẫn đến một nơi xa xôi. Nếu còn tiếp tục ở lại thì cũng chẳng còn gì để nói cả, Phó Nam Ngạn đã hoàn toàn từ chối rồi. Trì Chiếu cụp mắt đi đến cánh cửa, lúc đi lướt qua, Phó Nam Ngạn còn vỗ vai cậu: “Bạn nhỏ à, hãy nhìn về phía trước, tương lai của cậu rất xán lạn.”



Vẻ mặt giáo sư Phó vẫn bình tĩnh và dịu dàng như vậy. Trì Chiếu quay sang nhìn anh, còn tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt anh, cậu không nhịn được hỏi: “Vậy sau này… tôi còn có thể liên lạc với ngài không?”

Phó Nam Ngạn dừng một lúc, nói: “Tạm thời đừng liên lạc.”



Hai tuần bình đạm trôi qua, sau khi Trì Chiếu thuận lợi xuất khoá bên khoa cấp cứu, cậu được luân chuyển sang khoa Nội tiết. Khoa Nội tiết được công nhận là khoa tương đối nhẹ nhàng trong viện, thoải mái, nhàn nhã. Ngoài ra, năm ngoái Trì Chiếu còn giúp các sinh viên thi nghiên cứu sinh khác tham gia một vài lớp học và năm nay bọn họ phải trở về để thi lại. Mỗi ngày Trì Chiếu rảnh rỗi đến mức chỉ biết đọc sách.

Cậu không đi tìm Phó Nam Ngạn nữa.

Giáo sư Phó bảo cậu bình tĩnh thì cậu bình tĩnh, Trì Chiếu đã học được rất nhiều điều thú vị từ giáo viên hướng dẫn mới của mình, còn đi chơi với Trần Khai Tế vài lần. Cậu cố gắng học tập, sống một cách trọn vẹn và ý nghĩa mỗi ngày. Nhưng sâu tận đáy lòng, cậu vẫn nhớ về người ấy.

Cậu biết tình cảm của cậu dành cho Phó Nam Ngạn không phải là cảm xúc nhất thời, cũng sẽ không dễ dàng phai nhạt trong cuộc sống đời thường, mà ngược lại nó còn càng sâu đậm, càng tích tụ, khiến cậu càng hiểu rõ tâm ý của mình. Tình cảm đâu thể thay đổi dễ dàng như vậy được, cậu thực sự thích giáo sư Phó.

Hai tuần ngắn ngủi nhưng đủ để xảy ra rất nhiều chuyện, thoáng cái đã đến tháng ba. Đông đi xuân đến, muôn hoa đua nở, đàn nhạn trở về, Trì Chiếu thi thoảng vẫn sẽ tìm Phó Nam Ngạn trên Wechat, còn anh vẫn sẽ từ tốn trả lời cậu, không thêm gì khác. So với cậu, Trần Khai Tế rõ ràng may mắn hơn rất nhiều. Hắn đã tỏ tình với đàn chị Chu Nhược Dao mà hắn thích vào hai ngày trước, và cô ấy đã đồng ý.

“Được đó người anh em, cũng có bản lĩnh đấy.” Tỏ tình xong, Trần Khai Tế vui đến mức không ngủ được, thế là nửa đêm lôi kéo Trì Chiếu lên sân thượng ký túc xá hóng gió. Lúc gió xuân thổi qua mặt còn mang theo hơi ấm, Trì Chiếu vỗ vỗ vai hắn. “Đối xử tốt với con gái nhà người ta, đừng có mà để chị ấy thất vọng.”

“Sao có thể chứ, tôi thích chị ấy còn không kịp nữa đây này!” Trần Khai Tế vỗ ngực bảo đảm, hắn không nhịn được mà kéo Trì Chiếu nghe kể về chuyện của mình và cô gái ấy một hồi lâu, trên gương mặt không giấu nổi nụ cười. Trì Chiếu cũng vui theo hắn, hai người tươi cười hớn hở đã rồi, Trần Khai Tế mới đụng vai Trì Chiếu. “Đúng rồi, chuyện của anh thế nào rồi?”

Trì Chiếu sững người một lúc: “Hả?”

“Giả vờ cái gì nữa.” Trần Khai Tế nhướn mày, “Thì là anh với giáo sư Phó ấy.”

Trì Chiếu không nói với Trần Khai Tế về chuyện bản thân đã bị Phó Nam Ngạn từ chối, chỉ nghĩ lúc bắt đầu không tìm thấy cơ hội, sau này cũng không muốn nhắc đến nữa. Nhưng vấn đề này càng nói lại càng không hợp lý, còn làm hỏng tâm trạng của người ta, dù sao thì bất kể thế nào tình cảm của cậu dành cho Phó Nam Ngạn cũng sẽ không thay đổi. Trì Chiếu chỉ cười, nói: “Cứ như vậy thôi.”

Trần Khai Tế không nghĩ nhiều, bởi hắn vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui thoát kiếp FA mà, nghe vậy thì vỗ vai Trì Chiếu, “Đừng sợ, người anh em, anh thế nào em cũng sẽ ủng hộ.”

“Biết rồi biết rồi.” Trì Chiếu bất đắc dĩ cười, thật sự không muốn nói về vấn đề này lắm, hai ba câu liền chuyển chủ đề.

Hai người đứng trên sân thượng hóng gió đêm, Trần Khai Tế vừa mới thoát kiếp độc thân, hiển nhiên chủ đề sẽ liên quan đến bạn gái hắn. Trì Chiếu cười trêu chọc hắn: “Tiểu Trần của chúng ta giỏi quá, ôm được mỹ nhân về rồi.”

Trần Khai Tế vuốt tóc, giọng điệu vẫn rất đắc ý: “Đương nhiên rồi, bạn gái tôi chắc chắn là người đẹp nhất.”

Mới vừa ở bên nhau mà đã khoe khoang rồi. Trì Chiếu lắc đầu cười.

Trần Khai Tế vẫn luôn treo nụ cười tươi rói trên mặt, Trì Chiếu cũng cảm thấy vui lây. Cậu thực sự coi Trần Khai Tế là bạn, mà bạn mình có người yêu thì đương nhiên phải vui rồi, thật lòng thật dạ, không cần quan tâm chuyện tình của mình có thuận lợi hay không.



Cuộc sống sau khi thoát kiếp độc thân của Trần Khai Tế vô cùng phong phú, hai người tính cách khác nhau nhưng lại hợp nhau đến không ngờ. Mặc dù Trần Khai Tế có tính tình đại thiếu gia nhưng hắn vẫn luôn đối xử rất tốt với người mình yêu. Cả hai cùng tham gia vào một dự án với giáo viên hướng dẫn, cùng nói về công việc hàng ngày, cuộc sống cũng rất thuận lợi, hai người yêu nhau luôn dính chặt với nhau. Thật ra bọn họ chẳng quan tâm ai vì ai cho đi bao nhiêu, quan trọng là trở thành chỗ dựa cho nhau, suy cho cùng “tình yêu” chính là một quá trình làm phong phú bản thân mà.

Chớp mắt hai tuần lại trôi qua, hai người cứ vậy mà ổn định trải qua 14 ngày. Kỷ niệm tròn một tháng vừa hay lại trùng vào ngày sinh nhật của Chu Nhược Dao, Trần Khai Tế muốn tặng cô một món quà.

Tặng hoa thì tầm thường quá, hay những món quà mà mua về thì cũng khá sáo rỗng. Thật ra món quà không nằm ở chỗ nó đắt bao nhiêu hay hàng hiệu nổi tiếng cỡ nào, mà giá trị nằm ở tấm lòng. Điều kiện gia đình Trần Khai Tế rất tốt, nhiều nhất là có tiền, nhưng hắn muốn tặng một thứ gì đó đặc biệt một chút.

“Anh Trì anh cho em xin chút ý kiến, chỉ cho em vài chiêu đi.” Trần Khai Tế đã đắn đo mất mấy ngày rồi, cuối cùng lại gọi điện cầu cứu Trì Chiếu, “Nghĩ bao nhiêu ngày như vậy đầu em sắp hói rồi đây này.”

“Cậu cũng nói đây là tấm lòng.” Trì Chiếu hỏi hắn, “Chị Chu thích gì? Hoặc là cậu tặng chị ấy thứ gì đó đặc biệt với hai người đi?”

“Nói ra thì tôi có ý này.” Trì Chiếu nói ra ý của mình, vừa hay trùng khớp với ý tưởng của Trần Khai Tế. Trần Khai Tế xoa mũi cười, có chút ngại ngùng, “Thì là… nhân duyên của chị ấy rất tốt, bạn bè cũng rất nhiều, em muốn thu thập lời chúc phúc của mọi người dành cho chị, sau đó làm một video tặng chị.”

Trần Khai Tế sau khi yêu khác hẳn so với trước đây, tính tình bớt phóng túng lại, lúc nhắc đến người yêu thì luôn tỏ ra ngại ngùng, ngọt ngào như mật. Tâm tư này của hắn cũng rất hiếm thấy, Trì Chiếu nghe xong thì hai mắt sáng ngời, món quà mà tự mình làm quả thật có thành ý hơn rất nhiều, một món quà phải mang nặng tình cảm thì mới có ý nghĩa.

“Đây chẳng phải là một ý tưởng hay sao.” Trì Chiếu khẳng định với hắn, còn rất tự giác tiếp nhận nhiệm vụ, “Nào, Tiểu Trần chúng ta có lòng như vậy, anh Trì cũng cần phải giúp cậu một tay chứ.”

Quay và cắt video cũng tốn rất nhiều thời gian, nói làm là làm, thời gian còn lại không nhiều nên hai người phân công đi tìm người để thực hiện. Tính cách Chu Nhược Dao rất tốt, quả thật có nhiều bạn bè và đa số họ đều ở khoa tâm lý, thế là Trì Chiếu lại có dịp trở lại cánh cửa khoa tâm lý sau gần một tháng, cũng như có cơ hội gặp lại Phó Nam Ngạn.

Những phòng bệnh quen thuộc cũng chẳng khác gì những khoa khác, nhưng vì nơi đây có người mình muốn gặp nên rõ ràng sẽ trở nên khác biệt hơn.

—— Chỉ tiếc rằng Trì Chiếu lại không may mắn như vậy. Hai ngày liên tiếp cậu đến đều đúng lúc Phó Nam Ngạn đang họp, nên ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu.

Vậy cũng chẳng còn cách nào khác, video cần quay thì vẫn phải quay thôi.

Mọi người thường ngày đều rất bận rộn nên Trì Chiếu chỉ đành tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để quay video chúc phúc. Cũng may sau khi mọi người nghe rằng Trần Khai Tế muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho Chu Nhược Dao thì đều rất tích cực. Ngay ngày đầu tiên, Trì Chiếu đã bàn bạc ổn thoả với bọn họ, bọn họ cũng chuẩn bị rất nghiêm túc, có người thì hát, có người thì tự viết rồi ngâm thơ, còn có một thực tập sinh có mối quan hệ rất tốt với Chu Nhược Dao bày tỏ muốn đàn một bản guitar ngẫu hứng dành cho Chu Nhược Dao. Trì Chiếu đương nhiên đồng ý, cậu hẹn cô rồi mang theo máy quay đến khu bệnh thứ nhất khoa tâm lý.

Cô gái đã tự học chơi guitar nhưng hiệu quả âm thanh lúc đàn lên rất có chừng mực. Vì sợ làm phiền những bệnh nhân khác nghỉ ngơi nên bọn họ tìm một phòng bệnh trống để quay. Tiếng đàn guitar trầm bổng vang lên như có như không chạm vào tai của người nghe.

“Mấy ngày gần đây có chuyện gì vậy?” Lúc trở về phòng bệnh, Phó Nam Ngạn hỏi một câu. “Vừa hát vừa đàn guitar, là muốn mở tiệc liên hoan gì à?”

Bệnh nhân bên cạnh anh cũng tò mò đã lâu, anh ta nhập viện mấy tháng trời, mà mỗi ngày đều trôi qua bình thường nhàm chán, sớm đã muốn tìm chút niềm vui gì đó nên lập tức thúc giục Phó Nam Ngạn nói: “Hay chúng ta đi xem đi, nghe nói mọi người đang quay video chúc mừng sinh nhật cho bạn gái của một bác sĩ.”

“Quay video cho bạn gái?” Phó Nam Ngạn bật cười, bình thường anh cũng không quan tâm đến mấy chuyện này lắm, còn thật sự không biết học sinh bây giờ thích làm gì nữa. “Thanh niên bây giờ cũng có lòng thật đấy.”

Nói như vậy nhưng Phó Nam Ngạn lại không phải là người thích tham gia cuộc vui, anh chỉ cùng bệnh nhân đến trước cửa phòng điều trị, mặc dù chẳng muốn đi xem. Bệnh nhân đẩy cửa phòng điều trị ra, Phó Nam Ngạn bèn xoay người trở về văn phòng, nhưng vừa đi được hai bước, đột nhiên anh nghe thấy âm thanh kinh ngạc và nhiệt tình của bệnh nhân: “Thì ra là cậu, bác sĩ Tiểu Trì! Lâu rồi không gặp!”

Tiếng đàn guitar êm dịu vang lên bên tai, bước chân Phó Nam Ngạn chợt dừng lại.

Trì Chiếu? Có bạn gái rồi?Tác giả có lời muốn nói: Phó Nam Ngạn:???