Thiêu Tâm

Chương 41




Đừng trông bộ dáng Trì Chiếu bình tĩnh như vậy khi để Phó Nam Ngạn theo đuổi cậu hơn nửa tháng, thực tế trong lòng cậu sốt ruột hơn ai hết, sau khi Phó Nam Ngạn tặng hoa tỏ tình thì mới yên tâm hơn. Lúc ăn cơm chiều xong, anh ngồi trên sô pha đeo tai nghe xử lý công việc, còn Trì Chiếu thì ngồi nghịch bó hoa mà Phó Nam Ngạn tặng mình một lúc lâu, cuối cùng còn lén lút đăng lên trang cá nhân.

[@Trì Chiếu: (chia sẻ hình ảnh) Viên mãn.]

Hoa Phó Nam Ngạn tặng không phải là hoa hồng, mà là một bó hoa Baby màu đỏ như sao trời, những đóa hoa nhỏ trên cành giống như đốm lửa đốt cháy bầu trời đêm. Phó Nam Ngạn nói, nó giống như cảm giác Trì Chiếu mang lại cho người khác vậy.

Trì Chiếu suy nghĩ hồi lâu không biết nên chụp ảnh thế nào, cuối cùng lại chọn cách đơn giản nhất. Để bó hoa chiếm ba phần tư không gian, cùng những cánh hoa nở rộ là hai bàn tay đang đặt lên nhau.

Nội dung trang cá nhân của Trì Chiếu rất đơn giản, cậu không nói rõ ra là mình đang yêu đương với ai, chỉ đơn giản hai chữ “viên mãn”, thẳng thắn mà lại có chút ý tứ giấu giếm.

Dù sao hai người cũng là người đồng tính, còn cả thân phận của Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu không có tag anh, nhưng những ai hiểu thì tự nhiên sẽ hiểu, vẫn có rất nhiều người gửi lời chúc phúc cho họ.

[@Trần Khai Tế: Hu hu hu, anh Trì của tui thoát kiếp rồi!]

[@Chung Dương Thu: (đẩy mắt kính.jpg) Nhà tiên tri đã đoán trước được hết.]

[Chu Nhược Dao trả lời @Trần Khai Tế:? Không phải nói đi ngủ à, sao còn nghịch điện thoại?]

[Chu Nhược Dao: Ngại quá lạc đề rồi, chúc mừng Tiểu Trì nha~]

Bình luận đều là bạn bè biết rõ chuyện, cũng có vài người không quen cũng nhấn thích bài viết này, có bạn học đại học mà cũng có cả những đàn anh đàn chị gặp được trong lúc đi thực tập. Thoáng cái đã tốt nghiệp được hai tháng, trông thấy những cái tên này khiến Trì Chiếu cảm thấy thân thiết lạ thường, cậu vui vẻ trả lời từng người, rồi chợt nhìn thấy bình luận của Trâu An Hoà ở bên dưới.

[@Trâu An Hoà: (mỉm cười)]

Nhìn cái biểu cảm “mỉm cười” này, nụ cười trên mặt Trì Chiếu lập tức cứng đờ.

Thật ra đây là một biểu tượng cảm xúc của WeChat, đôi mắt mở to và nụ cười với độ cong chuẩn xác, cái biểu cảm này rất dễ khiến người khác hiểu lầm, ấy thế mà có một vài giáo sư rất thích dùng nó, mỗi lần nhìn thấy nó là trái tim Trì Chiếu lại giật thót.

Lẽ ra kỳ thực tập đã kết thúc từ lâu, Trì Chiếu đã sớm không nên sợ Trâu An Hoà nữa, nhưng bởi vì quan hệ với Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu luôn cảm thấy chột dạ mỗi khi trông thấy hắn. Lúc trước ở khoa Mắt, Trâu An Hoà đã từng ẩn ý nhắc nhở Trì Chiếu vài lần rằng tốt nhất nên giữ khoảng cách với Phó Nam Ngạn.

Trì Chiếu biết thật ra Trâu An Hoà cũng không có ý xấu, chỉ là với cương vị một người thầy, một người bạn của Phó Nam Ngạn nên mới khuyên bảo. Hiện tại cậu thật sự ở bên Phó Nam Ngạn rồi, lúc nhìn thấy biểu cảm mỉm cười kia thì cậu cảm thấy có hơi đáng sợ.

[@Trì Chiếu trả lời @Trâu An Hoà: Cảm ơn thầy Trâu đã chúc phúc, thầy Trâu cũng vất vả rồi.]

Trì Chiếu nghĩ mãi mới trả lời được một câu, vừa gửi đi thì Trâu An Hoà đã trực tiếp nhắn tin riêng với cậu.

Trì Chiếu: “!”

Thật đúng là sợ cái gì thì cái đó tới mà.

Nhưng cho dù sợ hãi thì cũng không thể làm gì được, chuyện gì đến vẫn phải đến, Trâu An Hòa thẳng thắn vào phần nhắn tin riêng, hỏi: [Cậu đang ở bên Nam Ngạn à?]

Đầu ngón tay Trì Chiếu dừng ở trên màn hình một chút, trả lời: [Đúng vậy ạ.]

Trâu An Hoà nói: [Tôi có vài lời muốn nói với cậu, chúng ta tâm sự được không?]

Trì Chiếu hít sâu, tiếp tục nhắn: [Được.]

Tên Trâu An Hoà biến thành “Đối phương đang nhập”, một lúc sau, hắn gửi tới một đoạn tin nhắn rất dài: [Thật ra bây giờ có lẽ không thích hợp để nói chuyện này cho lắm, nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu. Cậu đừng trách tôi nhiều chuyện, trong mắt tôi cậu vẫn còn nhỏ, khoảng cách từ học trò đến người yêu quả thực rất lớn, là bạn của Nam Ngạn tôi cần phải cẩn thận một chút, hi vọng cậu có thể hiểu cho.]



Không có lời nào chia cắt đôi uyên ương xuất hiện. Đúng là ngay từ đầu Trâu An Hoà không tán thành chuyện của Trì Chiếu và Phó Nam Ngạn, một là do tuổi tác, hai là do đôi mắt của anh.

Không giống như Khương Minh Viễn, Trâu An Hoà là thật lòng nghĩ cho Phó Nam Ngạn. Đối với chuyện đôi mắt của anh, Trâu An Hoà vẫn luôn hy vọng đối tượng của anh có thể trưởng thành một chút, hy vọng người đó có thể hiểu và làm bạn cùng Phó Nam Ngạn. Lúc mới biết Phó Nam Ngạn thích Trì Chiếu, Trâu An Hoà hoàn toàn không thể tin nổi, nhưng sau khi thấy rõ sự thay đổi của Phó Nam Ngạn, hắn mới dần nghĩ thông suốt.

Thật ra làm bạn cũng chỉ hy vọng bạn mình hạnh phúc, lúc trước Trâu An Hoà khuyên Phó Nam Ngạn tìm bạn đời chính là mong sao người đó có thể bầu bạn cùng anh, hiện tại nếu Phó Nam Ngạn lựa chọn Trì Chiếu, Trâu An Hoà cũng hy vọng bọn họ có thể lâu dài, không phải để lại tiếc nuối.

Trâu An Hoà tâm sự rất nhiều với Trì Chiếu, hỏi Trì Chiếu về những kế hoạch trong tương lai của cậu, cũng đưa ra cho Trì Chiếu không ít đề xuất với cương vị là một người bạn, tất cả đều xuất phát tự tận đáy lòng, Trì Chiếu biết ý tốt của Trâu An Hoà, biết hắn thật sự coi Phó Nam Ngạn là bạn, vì thế cũng vô cùng biết ơn sự giúp đỡ của hắn với anh.

Hai người cứ trò chuyện như vậy gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng Trì Chiếu gõ một chuỗi ký tự trên màn hình: [Thầy Trâu cứ yên tâm, tôi không phải là người nửa vời, nếu tôi đã nói thích giáo sư Phó thì tôi sẽ không dễ dàng thay đổi, tôi biết chỉ nói bằng lời không thì chẳng chứng minh được gì, nhưng thời gian sẽ trả lời tất cả.]

Chỉ nói bằng lời thì không thể hiện được gì, hành động mới có thể chứng minh tất cả. Gửi tin nhắn cho Trâu An Hoà xong, cậu vươn tay ôm lấy eo Phó Nam Ngạn, nhỏ giọng gọi: “Giáo sư…”

“Làm sao vậy?” Phó Nam Ngạn tháo tai nghe xuống, hỏi cậu. “Làm sao vậy?”

“Không có gì ạ.” Cả người Trì Chiếu đều đang vùi trong lòng Phó Nam Ngạn, giọng nói vẫn mềm mại, “Chỉ muốn gọi anh thôi.”

Cậu kêu: “Giáo sư.”

Phó Nam Ngạn đáp: “Ừm.”

Trì Chiếu lại gọi: “Giáo sư Phó.”

Phó Nam Ngạn cúi đầu hôn hôn trán cậu.

Thật ra khi ở cạnh nhau Trì Chiếu rất hiếm khi dính Phó Nam Ngạn như vậy. Quả thật là cậu có chủ động, nhưng từ trước đến nay đều có chừng mực, lúc Phó Nam Ngạn làm việc cậu tuyệt đối sẽ không quấy rầy, làm nũng mà dính người như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy.

Việc của Phó Nam Ngạn cũng hoàn thành tương đối rồi, anh bèn đặt máy tính sang một bên, trở tay ôm lấy cậu: “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”

“Thật sự không có, giáo sư.”

Trì Chiếu lắc đầu, học dáng vẻ của anh mà hôn anh, cậu nói, “Em rất thích anh.”

Lời thừa nhận này quá trêu người, bạn nhỏ làm nũng khiến người ta không chống đỡ nổi. Trì Chiếu không nói thì Phó Nam Ngạn cũng không hỏi, anh chậm rãi hôn lên môi và mặt Trì Chiếu, rồi chạm vào má lúm đồng tiền của cậu. Quả thật Phó Nam Ngạn rất thích cái má lúm đồng tiền này của Trì Chiếu, nhớ thương đã lâu rốt cuộc cũng có thể chạm vào. Chẳng biết nụ hôn an ủi này đã thay đổi hương vị từ khi nào, hai người thở hổn hển hôn từ ghế sô pha đến phòng ngủ, sau đó loạng choạng ngã lên giường.

“Giáo sư…” Trì Chiếu mềm giọng gọi, cậu hỏi Phó Nam Ngạn, “Anh muốn không?”

Phó Nam Ngạn không nói gì, chỉ bao phủ thân mình lên người cậu. Cơ thể anh nóng bừng, đến cả hơi thở trong phòng cũng nóng lên.

Đồ đã chuẩn bị từ trước, sau lần đó thì Trì Chiếu đã mua đủ. Hiện tại bọn họ cũng xem như là danh chính ngôn thuận rồi, hai người lăn lộn đến rạng sáng, làm những chuyện mà cặp đôi yêu nhau đều làm.

Sau khi tắm xong, hai người nằm đối diện nhau trên giường, Phó Nam Ngạn vòng tay ôm eo Trì Chiếu: “Thích đến vậy sao?”

Trì Chiếu mệt đến nỗi mí mắt sắp không nhấc nổi nữa rồi, nhưng vẫn khàn giọng nói: “Thích.”

Thích.

Thích muốn chết.



Lần đầu tiên làm chuyện này rốt cuộc vẫn không quen lắm, hai người lăn lộn rất lâu mới buông nhau ra. Phó Nam Ngạn không nhìn thấy nên hầu hết quá trình là Trì Chiếu chủ động, Trì Chiếu dẫn đường cho Phó Nam Ngạn chạm vào mình, cậu căng thẳng đến mức tim đập như sắp nhảy ra ngoài, lúc súng đã lên nòng trong đầu chỉ còn lại một cảm giác: Thích.

Thứ trong cơ thể mình là người mình mong ước bấy lâu, thích lâu mà nhớ thương cũng lâu, bây giờ rốt cuộc cũng thuộc về mình. Trong mắt và trong tim Trì Chiếu chỉ có Phó Nam Ngạn, buổi tối trước khi đi ngủ cứ nắm tay anh không buông, lúc làn da chạm vào nhau cũng là lúc trái tim kết nối, Trì Chiếu cảm thấy không còn gì viên mãn hơn khoảnh khắc này.



Thời gian hạnh phúc viên mãn luôn ngắn ngủi, những buổi đêm màu hồng cũng không kéo dài được bao lâu. Nửa tháng trôi qua, cuối tháng bảy là đến lúc Trì Chiếu phải đi rồi.

Vốn kế hoạch đã được định sẵn từ trước, nhưng hiện tại Trì Chiếu lại có hơi do dự, tương lai mơ hồ và hiện thực quyến luyến đan xen lẫn nhau. Bọn họ mới ở bên nhau được nửa tháng, phải xa cách thế này khiến người ta không thể chấp nhận được.

Trước khi đi, Trì Chiếu ủ rũ hết mấy ngày, cuối cùng lại là Phó Nam Ngạn chuyển qua khuyên cậu: “Không sao mà, đâu phải là sau này không thể liên lạc được nữa đâu.”

Những lời như vậy Trì Chiếu cũng hiểu, nhưng tình cảm không thể hoàn toàn bị lý trí chi phối, dù nghe rất nhiều lời an ủi từ Phó Nam Ngạn nhưng Trì Chiếu vẫn rầu rĩ. Đêm trước khi đi, Trì Chiếu còn có hơi ngẩn ngơ.

Những thứ cần mang đi đã được thu dọn xong, Trì Chiếu lại mở hành lý ra kiểm tra lại một lần: Hộ chiếu, quần áo, dây sạc… Lúc muốn đóng hành lý lại, không hiểu sao Trì Chiếu lại vấp phải khóa vali. Vali bị lật úp khiến đồ đạc rơi ra đầy đất, Phó Nam Ngạn vội vàng tìm theo âm thanh đi đến bên cạnh cậu: “Làm sao vậy? Là tiếng gì đó?”

“Không sao ạ, em không cẩn thận đá phải hành lý thôi.” Trì Chiếu nhặt đồ vật bị rơi ra xếp vào trong hành lý thật nhanh. Sắp phải xa nhau rồi, Trì Chiếu không muốn để Phó Nam Ngạn lo lắng, nhưng Phó Nam Ngạn vẫn phát hiện ra cậu có gì đó khác thường.

Phó Nam Ngạn lại gần hỏi: “Làm sao vậy? Em không vui?”

Trì Chiếu lắc đầu muốn nói không có, Phó Nam Ngạn lại nở nụ cười bất đắc dĩ, anh ngồi xổm xuống ôm lấy Trì Chiếu: “Chưa chuẩn bị tinh thần xong nhỉ?”

“Em chuẩn bị tốt rồi mà…” Trì Chiếu vùi đầu vào cổ anh, nhỏ giọng nói, “Em biết em phải đi, chỉ là em hơi tiếc thôi.”

Giáo sư Phó rất nhạy bén, chẳng mấy chốc đã đoán ra được Trì Chiếu đang rối rắm điều gì, anh không quan tâm hành lý chưa đóng dưới đất, anh xoa cổ Trì Chiếu, cúi đầu hôn lên má lúm đồng tiền của cậu, “Không có gì phải tiếc nuối cả. Bây giờ internet, giao thông đều phát triển, nếu muốn trở về thì cũng chỉ mất một ngày thôi, có gì phải sợ chứ?”

Giọng giáo sư Phó quá đỗi dịu dàng, dịu dàng đến nỗi khiến Trì Chiếu muốn rơi lệ, anh càng như vậy Trì Chiếu càng cảm thấy lo lắng, bởi vì Trì Chiếu biết, không ai có thể không bận lòng khi người yêu mình rời đi.

Từ trước tới nay giáo sư Phó luôn ôn hoà và mạnh mẽ, những người khác đều thấy yên tâm khi ở cạnh anh, giống như một cây cổ thụ có thể che mưa chắn gió, nhưng anh thật sự không sợ hãi điều gì sao? Khi những cơn mưa trút xuống người, anh thật sự không có một chút cảm xúc tiêu cực? Ngày đó khi trò chuyện, Trâu An Hòa cũng nói Phó Nam Ngạn là người có thể tự mình giải quyết mọi vấn đề, Trì Chiếu cũng hiểu, cậu sợ Phó Nam Ngạn đang tự kìm nén.

“Giáo sư anh thật sự không có suy nghĩ nào ạ?” Rốt cuộc Trì Chiếu vẫn hỏi, cậu trở tay ôm lấy eo Phó Nam Ngạn, giọng nghẹn ngào hỏi anh, “Một chút cũng không có sao?”

Đầu tóc xù xù cọ ở bên cổ gây ngứa, Phó Nam Ngạn cười: “Vấn đề này, em muốn anh nên trả lời thế nào đây?”

Rõ ràng Phó Nam Ngạn không muốn nhắc tới chuyện này, anh cười muốn kéo đề tài sang hướng khác. Trì Chiếu túm quần áo anh, vẫn tiếp tục: “Giáo sư, em muốn nghe anh nói thật.”

Tính cách Trì Chiếu là như vậy, kiên trì đến độ bướng bỉnh, khi cậu muốn biết chuyện gì thì đều phải hỏi cho đến cùng. Trì Chiếu tiếp tục đuổi theo hỏi Phó Nam Ngạn, như thể anh không nói thì sẽ không bỏ qua, Phó Nam Ngạn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lắc đầu cười, cuối cùng nói thật: “Nếu nói hoàn toàn không bận tâm là không thể, dù sao em cũng phải đi xa như vậy, anh không nhìn thấy nên phải chạm vào em mới yên tâm được.”

Những lời này quả thật đã chạm tới trái tim. Giáo sư Phó không thể nhìn thấy nên anh đã quen với việc cảm nhận bằng ngón tay của mình. Trì Chiếu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nghe anh nói vậy thì đôi mắt đột nhiên cay xè, cậu nhận thấy rõ ràng sự bất lực trong câu nói của Phó Nam Ngạn, vì thế cậu có hơi nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi giáo sư…”

“Đừng nói xin lỗi.” Phó Nam Ngạn cắt lời cậu, giọng điệu ôn hòa.

Một tay Phó Nam Ngạn vuốt ve mái tóc xù xù của cậu, một tay khác vỗ nhẹ lưng cậu, giống như đang dỗ dành trẻ con, nhưng lời nói lại rất chân thành: “Không có gì phải xin lỗi cả, đừng đau lòng, cũng đừng tiếc nuối, nếu như em đã lựa chọn con đường này vậy thì phải vững vàng bước tiếp, đừng bị anh làm vướng bận, anh cũng sẽ không cản đường em.”

Thật ra ngay từ đầu Phó Nam Ngạn không muốn nói với Trì Chiếu những lời này, nếu nói không bận tâm là nói dối, ai lại nỡ lòng chia rẽ đôi uyên ương người ta như vậy chứ? Huống chi bọn họ mới ở bên nhau chưa tới một tháng, Trì Chiếu lại phải đi xa như vậy, con đường tương lai dài đằng đẵng, có quá nhiều thứ không xác định được, anh thật sự không nỡ buông tay.

Nhưng không muốn thì vẫn phải làm thôi, Phó Nam Ngạn hy vọng Trì Chiếu có thể tiếp tục bước tiếp, anh không muốn cản đường cậu.

“Cứ mạnh dạn tiến lên phía trước.” Phó Nam Ngạn nói, “Đừng sợ, cũng đừng quay đầu lại, anh luôn ở phía sau em.”