Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 113




Chưa tới giờ Mẹo Mai Như đã tỉnh, ánh nắng mặt trời bên ngoài vẫn chưa nắng hẳn, phiếm lên lá màu xanh.

Lúc mở mắt, nàng thoáng có chút hoảng hốt. Chỉ thấy trước mắt đều là màu đỏ. Màu đỏ của màn, ngay cả bên màn cũng là màu hồng.

Bên tai có hô hấp trầm thấp vọng lại đây, giống dòng suối yên tĩnh, ngơ ngẩn một lát, Mai Như nghiêng đầu.

Bên cạnh có người ở.

Phó Tranh nhắm mắt. Thu lại ánh mắt sắc bén, hắn an tĩnh ngủ bên cạnh. Cổ áo lộ ra yết hầu xinh đẹp của nam nhân, môi mỏng mím vào, vẫn là bộ dán thanh lãnh cấm dục gạt người.

Thu hồi ánh mắt, Mai Như lặng lẽ cử động một chút, có hơi gian nan.

Người này cho dù ngủ rồi, vẫn ôm nàng ở trong ngực. Từ đêm qua hắn ôm chặt Mai Như ở trong ngực. Hai người làm xong, Phó Tranh không muốn bọn nha hoàn tiến vào hầu hạ, mà là tự mình bế nàng đi tắm rửa lại lau khô. Mai Như lúc ấy rất mệt, giữa hai chân là bị xé rách đau đớn, đau đến nỗi sức lực để tránh đi cũng không có. Sắc mặt trắng bệch, đáy màu đỏ, bộ dáng nhu nhược đáng thương giống như đoá sen sau mưa. Phó Tranh rất đau lòng vén lên mái tóc thấm đẫm mồ hôi của nàng, lại ôm Mai Như về giường. Hắn phủ chăn lên, hỏi: “A Như, còn đau phải không?” Mai Như không muốn trả lời hắn, nhắm mắt lại, người nọ từ phía sau ôm chặt nàng, từ đó về sau không có buông ra.

Mai Như vào đông sợ lạnh, ngày mùa hè sợ nóng, thân thể người này lại rất nóng, cả đêm nàng ngủ không an ổn, vành mắt có chút đỏ, còn rất mệt mỏi.

Tay Phó Tranh có chút nặng, Mai Như thật cẩn dịch cánh tay của hắn ra, nhẹ nhàng ngồi dậy.

Trên người nàng rất đau, như là muốn tan thành từng mảnh, giữa hai chân vẫn đau.

Nghỉ ngơi một lát, Mai Như lặng lẽ mang giày xuống giường. Nàng vừa đứng lên, cẳng chân không tự chủ được run lên, miễn cưỡng đứng vững. Nhíu mày, Mai Như chỉnh lại vạt áo quay đầu lại nhìn Phó Tranh. Hắn không có động, cũng không có tỉnh, vẫn là nặng nề ngủ, giữa mày hiếm khi bình thản. Mai Như im lặng, đi đến trước gương, rút ra cái hộp phía dưới. Bên trong hộp trống không, nàng nhăn mày, nhịn đau đi ra ngoài.

Trời còn sớm, Ý Thiền cùng Tĩnh Cầm đang ở bên ngoài nhỏ giọng nói chuyện, thấy Mai Như đột nhiên một mình ra, vội gác xuống việc trong tay, quay đầu nhìn lại.

Cách một màn che, bên trong an tĩnh, hai người không khỏi nhỏ giọng kinh ngạc nói: “Cô nương sao lại ra?”

Mai Như trầm mặc, nhàn nhạt nói: “ Đồ ta phân phó đâu?”

Ý Thiền cùng Tĩnh Cầm nghe vậy nhất thời nhìn nhau, ai cũng không có động, “Cô nương……” Ý Thiền lại nhìn bên trong, giọng nói do dự cùng bất an.

Mai Như nhíu mày, không vui nói: “Đi lấy lại đây.”

Nàng vừa nói lời này, hai cái đại nha hoàn đỏ mắt, vẫn không đi, bỗng dưng an tĩnh lại.

Bỗng nhiên, có người hỏi: “Thứ gì?” Giọng nói lạnh lùng, đánh vỡ không khí quỷ dị này.

Mai Như quay đầu lại, thấy Phó Tranh không biết dậy khi nào, đứng ở bên màn che. Bên ngoài ánh mặt trời vẫn chưa gắt, Mai Như không thấy rõ khuôn mặt hắn, chỉ cảm thấy người này ẩn ở trong bóng tối, thân ảnh nặng nề.

“Điện hạ,” Mai Như hành lễ, bình tĩnh trả lời, “Ta ban đầu ở trong phủ uống qua thuốc, hôm nay cảm thấy không khoẻ nên muốn uống một viên.”

Phó Tranh như bóng ma đi ra. Nhàn nhạt nắng sớm, dáng vẻ cao gầy vẫn có chút trầm. Hắn im lặng tiến lên, đi đến trước mặt Mai Như rũ mắt.

Đón ánh mắt hắn, Mai Như thản nhiên nhìn lại. Nàng nhìn hắn, cặp mắt đào hoa kia hiếm khi hàm chứa ý cười ôn nhu, giống như nàng nói là sự thật.

Nàng đang lừa hắn.

Phó Tranh nhìn xuống, chỉ hỏi: “Chỗ nào không thoải mái? Muốn truyền thái y không?”

“Không cần.” Mai Như lắc đầu nói, “Chỉ là có chút tức ngực. Uống thuốc là tốt rồi, không cần điện hạ nhọc lòng.” Nói, nàng lại nói với hai nha hoàn: “Còn không mau đi?”

Ở trước mặt Phó Tranh, Tĩnh Cầm cùng Ý Thiền không dám nói cái khác, vội cúi đầu đi ra ngoài.

Sáng sớm tháng 5 có chút lạnh, Mai Như ăn mặc đơn bạc vào bên trong, Phó Tranh vẫn nắm tay nàng, cố chấp hỏi: “Rốt cuộc là thuốc gì? Có cần trong phủ chuẩn bị không?” Con ngươi hắn vừa đen vừa trầm, có thể nhìn rõ lòng người.

Mai Như cười khanh khách nói: “Ta từ trong phủ có mang theo, chờ dùng xong rồi lại để thái y thêm.”

Nàng hiếm khi cười với hắn, nhưng cười chính là một cây đao lập tức chui vào ngực hắn, nghiền nát ngực hắn. Phó Tranh ngơ ngác buông ra tay.

Mai Như vào phòng trong, gian ngoài chỉ còn Phó Tranh đứng lẻ loi. Nắng sớm rất nhẹ, bóng hắn cũng phai nhạt. An tĩnh sau một lúc lâu, Phó Tranh trầm mặc đi vào. Hắn không nói lời nào, càng không có đến gần Mai Như, chỉ ngồi ở cửa sổ nhìn nàng, một đôi mắt đen láy lại hắc ám.

Mai Như ngồi ở trước gương, sắc mặt bình tĩnh chải tóc.

Tĩnh Cầm nâng mang sơn bàn màu đỏ tiến vào. Trên sơn bàn là chung nhỏ làm bằng sứ Thanh Hoa, bên trong đựng đầy nước ấm, bên cạnh chén nhỏ là một viên thuốc nhỏ. Mai Như vô cảm cầm chén nước lên, sau đó cầm viên thuốc, đột nhiên, Phó Tranh trầm giọng gọi nàng: “A Như.” Mai Như dừng một chút, nhàn nhạt hỏi: “Điện hạ chuyện gì?”

“Bắt buộc phải uống sao?” Phó Tranh thẳng tắp hỏi nàng.

Mai Như nghe vậy cười, lại “Ừm” một tiếng.

Đồng tử nheo lại, Phó Tranh không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm viên thuốc trong tay Mai Như. Viên thuốc kia màu đen, ở dưới ánh nắng lại phiếm hồng, như màu đỏ tươi quanh quẩn nhè nhẹ. Uống nước ấm, viên thuốc kia vào trong họng. Phó Tranh bình tĩnh nhìn, đôi mắt đen nhánh bỗng dưng đỏ lên, hắn dời mắt.

Hoa ở cửa sổ đã nở, có chuối tây nhẹ lay động, giống như bị kéo đi.

Tim Phó Tranh cũng bị lôi kéo đau đớn.

Lúc dùng bữa, Phó Tranh vẫn không nói chuyện, nhíu mày nhấp môi, khuôn mặt trầm tuấn. Mai Như ăn nhiều hơn hôm qua, nàng ăn vài bánh đậu, cũng không để ý người bên cạnh như thế nào.

Trầm mặc đến cuối cùng, Phó Tranh nhìn nàng lại gắp một miếng điểm tâm, nhíu mày nhắc nhở một câu: “Cẩn thận đồ ăn.”

Giọng nói hắn nặng nề, không được xía vào.

Mai Như gác đũa, xấu hổ vừa quẫn bách nhìn phía bên cạnh, lỗ tai chậm rãi liền đỏ. Ngôn Tình Tổng Tài

Phó Tranh cũng không nói nữa, hai người giống như như là giận dỗi.

Hôm nay hai người phải vào cung bái kiến Đế hậu, trong cung còn có gia yến, Mai Như vốn định đi riêng kiệu, Phó Tranh lại cho người chuẩn bị xe ngựa. Trong vương phủ đều phải nghe hắn, Mai Như im lặng. Nghĩ đến lại cùng người này một chỗ, Mai Như liền nghĩ đến miếng bánh đậu ăn không ngon kia! Trong lòng nàng không khỏi bực bội.

Xe ngựa rộng lại tinh xảo, bên trong lót đệm mềm, Mai Như vừa mới ngồi quay đầu nhìn bên ngoài, không định để ý Phó Tranh, lại bị người nọ ôm.

Mai Như căn bản không tránh được người này, hơn nữa nàng đã trang điểm, Mai Như chỉ có thể trừng hắn.

Phó Tranh vẫn không nói lời nào, tâm sự nặng nề ôm lấy nàng, cằm để ở cổ nàng.

Hô hấp ấm áp của nam nhân ở cổ, hơi ngứa, Mai Như né tránh. Phó Tranh càng ôm chặt nàng. Hắn vẫn không nói lời nào, chỉ từ tay áo lấy ra cái cái nhỏ, để vào trong tau Mai Như.

Không thể hiểu được, Mai Như khó hiểu.

Phó Tranh rũ mắt, cũng không nhìn nàng, sau một lúc lâu, rốt cuộc nói: “Buổi sáng nàng ăn nhiều bánh đậu, đây là mấy trái sơn tra, nếu nàng cảm thấy không thoải mái, có thể ăn một quả.”

Túi kia nho nhỏ, nắm ở lòng bàn tay, Mai Như ngẩn người, lỗ tai chậm rãi đỏ.