Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 1 - Chương 10: Cái gì mà gọi là đệ tử tốt, y phục thẳng thớm chứ !




Một ngày này, ánh nắng tươi sáng, Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc ăn qua điểm tâm, liền mang theo vài người xuất môn. Tiểu Thúy vẫn thật cẩn thận hầu hạ ở bên cạnh Bạch Phong Hoa. Nguyên lai Tiết Nhu Nhi vẫn phản đối Bạch Phong Hoa ra ngoài chơi, nhưng vì Bạch Phong Hoa nhõng nhẽo quá, chỉ đành đáp ứng. Hơn nữa Bạch Phong Hoa đã chứng tỏ bản thân đã khôi phục tốt lắm, nên Tiết Nhu Nhi chỉ dặn Bạch Tử Mặc cùng Tiểu Thúy chiếu cố hảo Bạch Phong Hoa, thế mới miễn cưỡng cho đi.

Xe ngựa thừa tướng phủ thật là đủ khí phái, bốn con đại mã khỏe mạnh kéo xe, trong xe rộng rãi thoải mái, trên chỗ ngồi là một cái đệm mềm, dưới chân cũng là một tấm thảm thật dày. Xa phu để ba người Bạch Phong Hoa lên xe ngựa xong, nhanh nhẹn quất roi, xe ngựa chậm rãi di chuyển. Phía sau xe là bốn thị vệ cường tráng vận võ trang đi theo.

“Tỉ, muốn đi đâu?” Bạch Tử Mặc hỏi .

“Đi hiệu dược trước!” Bạch Phong Hoa bỏ lại một câu.

“Hiệu thuốc? Đi làm gì?” Bạch Tử Mặc nghi hoặc khó hiểu, “Nơi đó không có đan dược tốt, chỉ có dược liệu, dù có dược liệu tốt chúng ta lấy về cũng vô dụng. Nhà chúng ta không có luyện dược sư!”

“Đi xem rồi nói sau!” Bạch Phong Hoa chỉ là đơn thuần tò mò về thế giới này. Đan dược cũng thật thần kì, nên muốn đi xem hiệu thuốc một chút thôi. Còn có thuận tiện nhìn xem bộ dáng chân thật của kinh thành, mặc dù ở trong trí nhớ của Bạch Phong Hoa, nàng đã thấy rõ, nhưng là vẫn muốn tự mình chính mắt đi xem.

Bạch Tử Mặc khó hiểu, nhưng vẫn phân phó xa phu hướng dược điếm chạy tới. Bạch Phong Hoa xốc lên rèm cửa sổ, tò mò nhìn bên ngoài. Xe ngựa của bọn họ hiện tại chạy qua ngã tư đường. Ngã tư này rất rất là rộng, có thể đồng thời chứa bốn cỗ xe ngựa chạy song song. Hai bên đường là nhà ở thiết kế theo thời xưa, cửa hàng , hàng hóa rực rỡ muôn màu. Có tơ lụa điếm, trang sức điếm, ăn vặt điếm, hiệu cầm đồ, gia cụ điếm, vũ khí điếm,… âm thanh đinh đinh đang đang vang lên không dứt bên tai. Mà trước cửa vũ khí khách nhân ra vào không dứt, đây là một thế giới cường giả vi tôn, võ giả thiên hạ*, trước cửa vũ khí điếm có nhiều người như vậy tự nhiên cũng không kỳ quái. Bạch Phong Hoa cũng có một cây bội kiếm của mình, là lúc nàng mười hai tuổi Bạch lão gia tử đưa cho nàng. Xe ngựa tiếp tục đi phía trước, sau đó không xa quẹo vào dược điếm lớn nhất của kinh thành— Thảo An đường.

(*) Cường giả vi tôn, võ giả thiên hạ: cường giả là người mạnh, vi tôn là được tôn lên, tức là ai mạnh người đó có quyền. Võ giả thiên hạ là thiên hạ của người tập võ, còn lại chỉ là mây bay.

“Tỉ, đang nhìn cái gì?” Bạch Tử Mặc thấy Bạch Phong Hoa xem chuyên chú như vậy, không khỏi lên tiếng hỏi.

Bạch Phong Hoa quay đầu lại, chuẩn bị trả lời, thì tiếng ngựa hí phát ra, rồi xe ngựa đột nhiên dừng lại, mọi người bên trong bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa thì ngã xuống.

“Ngươi làm cái gì?” Tử Mặc xốc rèm cửa hỏi. Cư nhiên ở lúc quẹo vào điếm bỗng nhiên dừng xe, Bạch Tử Mặc trong lòng bất mãn chất vấn.

“Tứ thiếu gia, phía trước có xe chặn!”Xa phu cẩn thận hồi bẩm.

“Xe ai?” Bạch Tử Mặc đi lên phía trước xem, liền thấy người trong xe ngựa phía đối diện cũng chui ra. Người kia không phải ai khác, rõ ràng là đồng học học viện của Tử Mặc, Lương Vĩ Lâm. Hắn là con trai của hình bộ thượng thư, là một đệ tử ngang ngược, cũng là một người không dễ chọc.

“A, Bạch Thiếu gia. Sáng sớm đi đâu vậy?” Lương Vĩ Lâm cười lạnh, trong giọng nói của hắn tràn ngập oán hận. Chuyện này cũng không nên trách người ta, bởi vì hắn Xà Lâm hắn yêu mấy ngày hôm trước bị Bạch Tử Mặc đoạt mất. Bạch Tử Mặc biết trước kia kia luôn trêu hoa ghẹo nguyệt, đối với nữ nhân rất tốt nên đặc biệt được các nữ nhân hoan nghênh.

“Đi đâu thì liên quan gì ngươi? Tránh ra!” Bạch Tử Mặc đương nhiên cũng không phải người dễ khi dễ, mặc kệ Lương Vĩ Lâm, trực tiếp nói một câu.

“Ngươi nói không đúng nha! Trong ngõ nhỏ chỉ cho một xe ngựa qua, ngươi nhường đường đi!” Thanh âm chua ngoa của một nữ nhân truyền đến. Đó đúng là muội muội của Lương Vĩ Lâm, Lương Vi Ni. Trong thanh âm tràn ngập oán hận. Bạch Tử Mặc đối với tất cả nữ nhân đều tốt, chỉ riêng Lương Vi Ni chanh chua thì không. Vì vậy mà Lương Vi Ni dạ hẹp hòi ghét hắn là chuyện bình thường.

Ở trong xe ngựa, Phong Hoa nghe cuộc đối thoại, hơi hơi nhíu mày. Đúng là oan gia ngõ hẹp nha. Huynh muội này trước kia ở học viện cũng khi dễ Phong Hoa không ít. “Câm điếc” chính là hai kẻ này gọi nàng đầu tiên.

“Này! Bạch Tử Mặc, nhanh cho chúng ta đi đi!” Lương Vĩ Lâm cao giọng quát.

Tử Mặc trong lòng chán ghét huynh muội này rất nhiều, hiện tại cư nhiên còn muốn hắn nhường đường cho bọn họ...Thật sự uất nghẹn muốn chết mà. Bạch Tử Mặc tính nói phu xe nhường đường thì Bạch Phong Hoa nên tiếng “Vì sao nhường đường? Không nhường! Bảo hắn nhường!”

“Hả!” Tử Mặc sửng sốt, nghi ngờ tai mình nghe lầm.

“Bảo họ nhường đường! Nếu không thì đánh!” Phong Hoa Hoa mí mắt cũng không nâng một chút, sắc mặt không thay đổi nhẹ nhàng nói.

“Nhưng là, nó không quan trọng đâu tỷ!” Tử Mặc do dự nói.

“Ta để ý! Nói hắn lui! Nếu không, đánh!” Phong Hoa lười nói lời vô nghĩa, khinh bỉ đảo cặp mắt trắng dã. Tử Mặc có thật là ăn chơi trác táng sao? Có thế mà cũng nhường là sao?

“Bạch Tử Mặc, các ngươi dám. Người vừa nói là Bạch Phong Hoa ‘câm điếc’ , thật là thần kì, câm điếc cũng biết nói chuyện!” Lương Vĩ Lâm nghe được thanh âm Bạch Phong Hoa có chút giật mình, kinh thành đồn Bạch Phong Hoa sau kiếp nạn không chết mà còn có thay đổi là sự thật sao.

“Tưởng là ai! Thì ra là con ‘ba ba’ Bạch Phong Hoa chắn kiếm giúp nam nhân!” Lương Vi Ly thanh âm mỉa mai chuyền đến.

Tử Mặc Biến sắc, nắm tay xiết chặt . Chuyện này vẫn làm cho Bạch Tử Mặc oán hận trong lòng, hiện tại bị người ta nhắc đến như vậy, giận dữ trong hắn đã tăng tới đỉnh điểm.

Phong Hoa lên tiếng “Còn chờ cái gì? Đánh! Đánh bọn chúng để ngay cả hình bộ thượng thư cũng không nhận ra cho ta!” Bạch Phong Hoa cười lạnh một tiếng.

Tử Mặc nghe xong hoàn toàn sảng khoái, đoạt lấy roi ngựa trong tay xa phu, trực tiếp hướng mặt Lương Vĩ Lâm đánh tới. Lương Vĩ Lâm vừa thấy hành động của Tử Mặc, sắc mặt đột nhiên đại biến, kinh hãi một cái, chật vật trốn tránh, ngồi phịch xuống xe ngựa, miệng mắng to “Bạch Tử Mặc, tên đại cẩu này, cư nhiên dám động thủ!”

“Ca!” Lương Vi Ly nghe tiếng vội sốc rèm đứng dậy, Nhìn thấy roi trong tay Bạch Tử Mặc còn trên mặt đất, Lương Vĩ Lâm giọng run run, sắc mặt cũng là đại biến, vươn tay chỉ Bạch Tử Mặc phẫn nộ “Bạch Tử Mặc, ngươi giám ra tay, ngươi không sợ thừa tướng phạt sao?”

Bạch Phong Hoa cướp roi trong tay Bạch Tử Mặc đánh về phía Lương Vi Ni. Lương Vi Ni kêu sợ hãi cũng chật vật xuống xe. Lương Vi Ni kêu thảm một tiếng, cũng chật vật ngồi phịch xuống xe ngựa. Nhưng là roi kia lại dài hơn so với phán đoán của nàng, đánh thẳng vào lưng Lương Vi Ni. Nàng lúc ấy bị đánh đến mơ hồ, cũng không có tự hỏi nàng bản thân là chiến khí cấp 3, sao có thể bị Bạch Phong Hoa chiến khí cấp 2 đánh trúng?

“Ngươi, đồ đồi bại câm diếc, dám đánh ta!” !” Lương Vi Ni vuốt xuống vết thương đau như hỏa thiêu trên lưng, biểu tình trên mặt dữ tợn, đứng lên hướng Bạch Phong Hoa rống giận .

“Đánh chúng cho ta! Bạch gia nuôi các ngươi để đến khi cần có thể dùng. Sợ Phiền phức thì biến. Đánh thì có thưởng!” Bạch Tử Mặc vừa nghe kẻ đối diện mắng tỷ mình, trong lòng tức giận không thôi. Khí phách của một tên tiểu tử lộ hết ra ngoài, bốn thị vệ sau xe ngựa hét lớn xông lên hướng Lương Vĩ Lâm đánh tới. Bạch Phong Hoa vừa lòng nhíu mày, không nghĩ tới tiểu tử Bạch Tử Mặc này tại thời khắc mấu chốt nói chuyện lại kích động như vậy. Không sai, đệ đệ nàng đúng là một nhân tài!

Hỗn chiến liền bắt đầu như vậy !