Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 1 - Chương 36: Chạy về ầm ầm




Bạch Phong Hoa đã hỏi xong con mèo nhỏ, thuận tiện giúp nàng đổi dược.

“Thiếu gia, đợi chút, tiểu thư nói, hiện tại không thể đi vào.” Bên ngoài truyền đến tiếng Tiểu Thúy ngăn cản.

“Vào đi, không có việc gì đâu.” Bạch Phong Hoa mở miệng.

Bạch Tử Mặc đẩy cửa mà vào, nhìn thấy Tiểu Hắc miêu ghé vào trên bàn, cao hứng liền ôm nó vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt đầu Tiểu Hắc miêu “Con mèo nhỏ a, đổi dược rồi có thoải mái không? Ngươi sẽ khỏe lên rất nhanh. Đừng lo lắng a.”

Bạch Phong Hoa mỉm cười nhìn một màn này, vẫy tay làm cho Tiểu Thúy đi pha trà.

“Tiểu Hắc, về sau kêu Tiểu Hắc được không? Cái tên này nghe rất oách.” Bạch Tử Mặc nói một câu thiếu chút nữa làm cho Bạch Phong Hoa sặc, quả nhiên, Bạch Phong Hoa ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Hắc miêu trong lòng Bạch Tử Mặc vẻ mặt ai oán.

“Cái kia, Tử Mặc, con mèo nhỏ này, không phải đực đâu. Còn nữa, cái tên đệ đặt không dễ nghe chút nào, nàng tên là Lâu Băng Nhi.” Bạch Phong Hoa nhìn ánh mắt Tiểu Hắc miêu nước mắt lưng tròng, không đành lòng mở miệng.

“Sao, Băng Nhi, tên rất hay, tỷ, tỷ mới đặt cho nàng sao? Còn thuận tiện đặt luôn cả họ? Lâu, Lâu nghe cũng không sai. Hì hì, ngươi là nữ à? Ta xem xem.” Bạch Tử Mặc cư nhiên một phen ôm lấy Băng Nhi, liền nhìn hướng bụng dưới nàng xem xét. Băng Nhi quơ loạn bốn chân, trong đôi mắt lộ vẻ xấu hổ cùng khủng hoảng.

Hành động của Bạch Tử Mặc, khiến Bạch Phong Hoa tà ác cười ha ha rộ lên, nàng cũng không ngăn cảm, để Bạch Tử Mặc ép buộc Băng Nhi. Tiểu Hắc miêu Băng Nhi bối rối giãy dụa, nhưng làm sao có thể địch nổi ma trảo của Bạch Tử Mặc đây? Nếu có thể nhìn đến sắc mặt nàng, thì sắc mặt nàng hiện tại cùng đít khỉ cũng không thua kém bao nhiêu.

Ngay tại lúc Bạch Phong Hoa vui sướng khi người gặp họa nhìn Bạch Tử Mặc ép buộc Băng Nhi, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một nha hoàn chạy tới cửa, thậm chí chưa kịp hành lễ liền lớn tiếng ồn ào la lên “Tiểu thư, thiếu gia, bên ngoài, bên ngoài, sứ giả đại nhân trong cung đến đây, nói là thánh giả, đến đây, đến thừa tướng phủ…”

Sắc mặt Bạch Phong Hoa hơi đổi, cùng Bạch Tử Mặc trao đổi ánh mắt. Bạch Tử Mặc an tĩnh lại, ôm Băng Nhi ra bên ngoài, Bạch Phong Hoa lại nhanh chóng đứng dậy một phen kéo lại Bạch Tử Mặc “Băng Nhi còn đang bị thương, để nàng ở trong này nghỉ ngơi.” Bạch Phong Hoa làm sao có thể không chú ý tới trong nháy mắt, Băng Nhi cứng người, nàng đang sợ hãi, sợ thánh giả kia là đến tìm nàng.

“Đúng, đúng a, ta quên. Băng Nhi ngoan nga, ngươi hảo hảo ở trong này nghỉ ngơi. Không cần chạy loạn, một hồi nữa ta sẽ chuẩn bị tốt đồ ăn cho ngươi .” Bạch Tử Mặc phục hồi tinh thần lại, vuốt đầu Băng Nhi ôn nhu an ủi.

“Tiểu Thúy, ngươi ở trong này chiếu cố Băng Nhi. Ta cùng Tử Mặc đi ra xem.” Bạch Phong Hoa nói một tiếng liền vội vàng cùng Bạch Tử Mặc đi ra ngoài.

Trong đại sảnh Thừa tướng phủ, Thanh Long thánh giả khoanh tay mà đứng, lẳng lặng đứng ở trong đại sảnh, mà bốn vị người hầu còn lại của hắn mặt không chút thay đổi đứng ở phía sau vẫn không nhúc nhích. Bốn người phát ra lớp khí băng lãnh cũng đã làm cho người ta không rét mà run. Thị nữ cùng người hầu thừa tướng phủ đều đứng xa xa, thật cẩn thận nhìn vài người này. Mà bên cạnh là sứ giả đại nhân đến từ hoàng cung , hắn cũng là một bộ dáng hoảng sợ.

Khi Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc xuất hiện ở đại sảnh, bọn hạ nhân thế này mới thở hổn hển thả lỏng, bao gồm tên sứ giả kia.

“Bạch tiểu thư, Bạch công tử, Thừa tướng tạm thời còn chưa trở về, các ngươi tạm thời khoản đãi thánh giả đại nhân.” Tên sứ giả từ trong cung đến kia thái độ không phải bình thường, nơm nớp lo sợ đứng ở một bên.

“Thánh giả đại nhân.” Giọng Bạch Phong Hoa không kiêu ngạo không siểm nịnh, mỉm cười chào hỏi. Quả nhiên, “Nam nhân qua đường” chính là Thanh Long thánh giả!

Ánh mắt của Bạch Phong Hoa và Thanh Long thánh giả chạm nhau, ánh mắt hai người đều hiện lên một tia sáng rọi. Bạch Phong Hoa tự nhiên nhớ hắn rất rõ ràng, mà hắn, tựa hồ cũng nhận ra Bạch Phong Hoa. Nhưng, mặt ngoài hai người vẫn như thường, không có biểu hiện ra ngoài.

“Bạch tiểu thư.” Thanh Long thánh giả mỉm cười, “Mạo muội quấy rầy, bởi vì Chu Tước thánh giả đã muốn mời ta làm giám khảo ngũ quốc tranh đấu một tháng sau, một tháng này , ta muốn ở nhờ Thừa tướng phủ, không biết ý Bạch tiểu thư như thế nào?” Thanh Long thánh giả trực tiếp sảng khoái nói ra nguyên nhân bọn họ xuất hiện lúc này. Mà vẻ mặt tươi cười của hắn tựa hồ có một tia thản nhiên chế nhạo.

Bạch Phong Hoa còn không nói chuyện, Bạch Tử Mặc đã kích động đáp ứng: “A a? Cái gì? Thánh giả đại nhân, ngài là nói, nói ngũ quốc tranh đấu một tháng sau sẽ cử hành? Ở nơi nào? Chẳng lẽ ở đây?”

“Không sai, hôm nay ở hoàng cung đã quyết định rồi. Một tháng sau, ngay tại Đông Mộc quốc sẽ cử hành ngũ quốc tranh đấu, ta thực vinh hạnh đảm nhiệm chức vị giám khảo. Một tháng này, có thể cho chúng ta ở nhờ Thừa tướng phủ không?” Thanh Long thánh giả mỉm cười nhìn Bạch Tử Mặc, chậm rãi nói. Tuy rằng Hoàng Thượng đã an bài như vậy, nhưng Thanh Long thánh giả vẫn khách khí hỏi như trước .

“Đương nhiên có thể.” Bạch Tử Mặc hưng phấn gật đầu, có thể cùng một đại nhân vật như thế tiếp cận một tháng là đại hảo sự cỡ nào, nói không chừng còn có thể được đến chút hướng dẫn.

Bạch Phong Hoa không mở miệng, nàng đang suy nghĩ. Thanh Long thánh giả, không phải vì Băng Nhi mới tới Thừa tướng phủ đi? Hay là chỉ đơn thuần muốn mượn nơi này để ở? Thoạt nhìn hẳn là không có gì khác thường, bởi vì có người trong cung dẫn đường đến đây. Muốn tìm Băng Nhi, sẽ không phải bộ dạng này.

“Bạch công tử, chú ý thái độ của ngươi !” Sứ giả một bên nhíu mày lên tiếng nhắc nhở.

“Đừng lo, vị đại nhân này, nơi này không cần làm phiền ngươi nữa, mời trở về đi.” Thanh Long thánh giả lại tuyệt không để ý, mà chỉ là mỉm cười quay đầu nói với sứ giả như vậy.

“Dạ dạ, thánh giả đại nhân, tiểu nhân cáo lui.” Sứ giả vừa nghe câu này thì như trút được gánh nặng, nhanh chóng hành lễ liền lui xuống, việc tiếp đãi đại nhân vật là một chuyện phi thường mệt nhọc, này lại còn là đại nhân vật của quốc gia khác. Trên đường tới đây khiến hắn lo lắng đến kiệt sức.

“Ha ha, thánh giả đại nhân, một tháng kế tiếp ngài đều sẽ ở tại nhà chúng ta sao?” Bạch Tử Mặc không kềm chế được hưng phấn mà hỏi.

“Đúng vậy.” Thanh Long thánh giả mỉm cười, lại nhìn Bạch Phong Hoa, nói, “Một tháng kế tiếp, thỉnh Bạch tiểu thư chiếu cố nhiều hơn.”

“Hẳn là vậy rồi.” Bạch Phong Hoa cũng mỉm cười, trong lòng lại cười nửa khóe miệng, nàng như thế nào lại cảm thấy nụ cười của người kia có điểm quỷ dị? Tựa hồ còn muốn biểu đạt cái gì nữa. Là mình nhìn lầm sao?

Phía sau, Bạch lão gia tử chạy vội trên ngã tư đường kinh thành ~ ai u, chạy thật sự là vui vô cùng.

Từ Thừa tướng phủ đi tới hoàng cung, vừa nhìn thấy Hoàng Thượng, Hoàng Thượng liền kêu hắn chạy nhanh về nhà đi, tiếp đãi Thanh Long thánh giả. Sau đó nói cho hắn ngũ quốc tranh đấu một tháng sau cử hành ngay tại Đông Mộc quốc. Mà sự tình kế tiếp , khiến cho Bạch lão gia tử kinh ngạc. Các gia tộc quyền quý của tứ quốc đều đã tại trong một tháng này đi vào kinh thành Đông Mộc để xem trận đấu, tất cả những người dự thi thì tới sớm một chút, rất nhiều chuyện tình phát sinh. Một cái xử lý không tốt, sẽ liên quan đến danh dự Đông Mộc quốc! Rất dữ dội nghiêm trọng!

Bạch lão gia tử chạy ầm ầm về Thừa tướng phủ, vừa lúc thấy sứ giả ra về, không lo lắng để ý tới sứ giả, Bạch lão gia tử liền tiếp tục chạy ầm ầm vào trong đại sảnh.

“Thánh giả đại nhân nếu có nhu cầu gì cứ việc mở miệng, thỉnh ngồi xuống đi, ta lập tức phân phó người đem Thiên viện quét tước một chút.” Bạch Phong Hoa đang mỉm cười hào phóng tiếp đón Thanh Long thánh giả. Mà Thanh Long thánh giả cũng mỉm cười đáp lại.

Bạch lão gia tử vừa tiến vào liền thấy một màn như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hoàn hảo, Phong Hoa xử lý cũng không tệ lắm, không có làm loạn mà bôi nhọ mặt mũi Bạch gia. Bạch lão gia tử sau khi trở về, Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc liền thối lui đến một bên, chờ Bạch lão gia tử chiêu đãi thánh giả. Thanh Long thánh giả vẫn mỉm cười như lúc ban đầu, thái độ khách khí. Nhưng Bạch Phong Hoa lại nhạy cảm phát hiện, tuyệt đại nam nhân này, tuy rằng là đang cười, đáy mắt nhưng không có một tia mỉm cười. Người này, quả nhiên không đơn giản.

Thẳng đến khi một hàng năm người Thanh Long thánh giả đi vào Thiên viện yên tĩnh phía sau Thừa tướng phủ, Bạch lão gia tử rốt cục mới thả lỏng.

“Oa, gia gia, ngũ quốc tranh đấu lần này thật sự sẽ cử hành ở Đông Mộc chúng ta sao?” Bạch Tử Mặc còn đang hưng phấn.

“Đúng vậy, sự tình lúc này rất phiền toái .” Bạch lão gia tử ảo não nói, “Người của tứ quốc kia ai mới là người tốt? Người nào là kẻ dễ bắt nạt? Lần này thi tuyển ở Đông Mộc, không biết là tốt hay là xấu đây…” Bạch lão gia tử thở dài.

“Thật sự là kỳ quái mà, ngũ quốc tranh đấu chưa từng cử hành ở Đông Mộc…” Bạch Tử Mặc vò đầu nghi hoặc, “Lại còn cử hành trước thường lệ lâu như vậy.”

“Tiểu hài tử không nên nhiều chuyện vô nghĩa như vậy, trong khoảng thời gian này ngươi an phận cho ta là được. Không có việc gì thì đừng tùy tiện chạy ra ngoài.” Bạch lão gia tử trợn mắt, răn dạy Bạch Tử Mặc. Đơn giản là mấy ngày kế tiếp, mọi người từ các quốc gia sẽ tới kinh thành Đông Mộc, đến lúc đó càng nhiều người thì chuyện thị phi tự nhiên sẽ càng nhiều, hắn không hy vọng Bạch Tử Mặc đi ra ngoài gây chuyện rồi trở về.

“Biết rồi, gia gia, ta sẽ thực ngoan .” Bạch Tử Mặc làm mặt quỷ, chạy hướng sau viện.

“Thằng nhóc này, không cần tùy tiện đi trêu chọc thánh giả đó.” Bạch lão gia tử đứng ở phía sau lớn tiếng dặn dò, lại quay đầu nói với Phong Hoa, “Phong Hoa, giúp ta trông chừng tiểu tử này.”

“Dạ, yên tâm đi, gia gia. Không có việc gì đâu .” Bạch Phong Hoa gật gật đầu, đuổi theo đi qua. Bạch Phong Hoa tự nhiên cũng có chút lo lắng, nhưng không phải lo lắng Bạch Tử Mặc sẽ đi trêu chọc Thanh Long thánh giả bọn họ, mà là lo lắng cho Tiểu Hắc miêu.

Bạch Phong Hoa đi đến trong sân viện mình, lại thấy Thanh Long thánh giả đứng lặng ở trong sân.

Trong lòng Bạch Phong Hoa căng thẳng, nhẹ nhàng đi qua, hô nhỏ một tiếng “Thánh giả đại nhân… ?”

“Bạch Phong Hoa…” Bỗng nhiên, Thanh Long thánh giả chậm rãi quay đầu, nhìn Bạch Phong Hoa khẽ mỉm cười.

Lúc này đây, Bạch Phong Hoa vừa nhìn liền thấy được.

Đáy mắt của Thanh Long thánh giả , có một ý cười nhàn nhạt nhưng chân thật!