Thịnh Thế Trà Hương

Chương 143




Tần Thiên mỉm cười, lại nhìn về phía Lưu Bích Quân bên cạnh hắn, đã thấy nàng ta vò khăn tay nhăm nhúm, sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu. Tần Thiên có thể lý giải nàng trong lòng buồn giận, đường đường là trưởng nữ gả cho Trang Tín Xuyên, vốn trông đợi sẽ trở thành đương gia phu nhân, thật không nghĩ tới chưa được vui mừng bao lâu, tiền mất tật mang, hiện tại chỉ là gả cho con của vợ kế, nàng ta làm sao có thể chịu được điều này? Nàng ta có bối cảnh có thân phận, tính tình kiêu căng, sau này Trang Tín Xuyên có thể sẽ phải nếm mùi đau khổ…

Tần Thiên cười lắc đầu, lại nhìn về phía Trang Minh Hỉ.

Khi nhìn nàng, Tần Thiên trên mặt tươi cười dần dần thu liễm.

Đã thấy sắc mặt nàng tuy rằng tái nhợt, nhưng thần sắc coi như bình tĩnh. Tần Thiên thật sự kinh ngạc nàng tuổi còn nhỏ vậy mà lại trầm tĩnh được như thế, hỉ giận không lộ ra, đổi lại là mình chỉ sợ còn không được trấn định như vậy.

Như cảm giác được ánh mắt của nàng, Trang Minh Hỉ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Tần Thiên, ánh mắt lãnh liệt như băng, không thể hiện rõ ràng phẫn nộ hay oán hận, nhưng vẫn khiến Tần Thiên tâm hơi hơi phát lạnh.

Tần Thiên rất nhanh ổn định tâm thần, hơi hơi nâng cằm, nhìn nàng cười nhẹ.

Nàng tất nhiên biết những người này sẽ không từ bỏ ý đồ, không có vấn đề gì, cứ việc phóng ngựa tới đây, nàng nếu một chút nhíu mày, nàng sẽ không gọi là Tần Thiên.

“Còn không quỳ xuống trước đương gia chủ mẫu” Nguyệt Nương ở một bên thúc giục.

Trong ba người, trước hết quỳ xuống là Trang Minh Hỉ, nàng nhìn phía trước, trên mặt không chút gợn sóng sợ hãi. Thấy Lưu Bích Quân bên cạnh còn nhăn nhó không chịu quỳ xuống, cũng không nói nhiều, một phen giữ chặt cánh tay của nàng, đem nàng dùng sức kéo xuống, biểu tình trên mặt Trang Tín Xuyên so với khóc còn khó coi hơn, nhưng thấy muội muội và thê tử đã quỳ xuống, mình đứng ở đây có vẻ quá bắt mắt, bất đắc dĩ, cũng chỉ đành không tình nguyện quỳ xuống.

Hai đầu gối quỳ xuống trên sàn đá “Bùm” một tiếng vang, giống như đại thạch nện xuống ngực hắn. Trang Tín Xuyên chỉ cảm thấy vô số ánh mắt đang nhìn mình, cảm thấy giống như đang có người cười nhạo mình, hắn cúi đầu xuống, cũng không còn dũng khí ngẩng đầu lên nữa.

“Dập đầu.”

Theo thanh âm của Nguyệt Nương, ba người hướng về Tần Thiên quỳ lạy.

Trang Minh Hỉ cúi hạ thắt lưng, hướng về Tần Thiên dập đầu một cái, lúc này dù nàng đã cố gắng trấn định, cũng nhịn không được run run. Nàng tuy là thứ nữ, nhưng cũng có thể so sánh với trưởng nữ, luôn luôn tâm cao khí ngạo, trừ bỏ phụ mẫu và trưởng bối, chưa bao giờ cúi thấp trước ai, nhưng hôm nay, nàng lại phải buộc chính mình quỳ lạy trước một tiện tỳ. Nàng cảm thấy từ trước đến nay chưa bao giờ khuất nhục như vậy, sự khuất nhục này giống như lưỡi dao sắc một chút lại một chút cứa vào lòng nàng.

Sự tình vẫn còn chưa kết thúc, Trang Minh Hỉ ta sẽ không khinh địch nhận thua trước Tần Thiên, đây mới chỉ là bắt đầu, ngươi đừng đắc ý quá sớm, mặc kệ về sau ta ở đâu, cả đời này, ta cũng sẽ không bao giờ buông tha.

Lệ đảo quanh trong hốc mắt, thời điểm ngẩng đầu lên, Trang Minh Hỉ cắn chặt môi dưới, cường ngạnh ép nước mắt không cho rơi xuống.

Chờ bọn hắn đứng dậy rồi, Tần Thiên mới chậm rì rì mở miệng: “Các ngươi tuy là thứ xuất, nhưng cũng là một phần tử của Trang phủ, các ngươi làm việc cần phải đặt lợi ích của Trang phủ lên trước, ta khẳng định, ai làm điều tốt cho Trang phủ, ta sẽ đối xử tốt với người đó, nếu ai làm ra việc tổn hại đến Trang gia…”

Tần Thiên kéo dài âm cuối, khiến tâm mỗi người đều thấp thỏm, bỗng nhiên, Tần Thiên trầm mặt xuống, thanh âm trảm đinh tiệt thiết, như băng ngọc va nhau: “Ta tất sẽ không tha thứ”.

Những lời này vang vọng trong tai mỗi người, làm cho bọn hạ nhân tâm mang ý xấu không tự chủ mà run lên, nhưng khi nhìn trộm lên gương mặt trẻ tuổi ngồi ở phía trên, lại cảm thấy nàng có lẽ đang phô trương thanh thế.

Bọn họ ngay cả Đại phu nhân đều giấu diếm lén lút, một nha đầu chưa dứt sữa thì là cái gì?

Bên này, Đại phu nhân nghe thấy những lời này của Tần Thiên, mỉm cười, lặng lẽ tiến đến bên tai Trang Tín Ngạn nói: “Thê tử của con rất có tư thái đương gia.”

Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên ngồi ở chính vị cố gắng biểu lộ gương mặt nghiêm túc đại khí, nhớ tới cả đêm bởi vì khẩn trường mà có người nào đó lăn qua lộn lại ngủ không yên, nhịn không được vểnh vểnh khóe miệng.

Nhị phòng hoàn lễ, lại đến lượt người ở Tam phòng.

So với Nhị phòng chịu nhục, người ở Tam phòng quỳ cũng tự nhiên hơn, một chút gánh nặng tâm lý đều không có, giống như quỳ xuống trước Tần Thiên là chuyện đương nhiên vậy, nhưng lại khiến Tần Thiên có chút mất tự nhiên.

Đặc biệt khi Phương Nghiên Hạnh quỳ xuống trước Tần Thiên, Tần Thiên xúc động cơ hồ muốn tiến lên đỡ nàng dậy, bất quá nghĩ rằng dù sao cũng là gia quy của Trang phủ, biến Phương Nghiên Hạnh trở thành ngoại lệ ngược lại không tốt, chỉ đành để nàng quỳ nhanh một chút vậy.

Tần Thiên cũng theo thường lệ nói vài câu làm việc cho tốt, an phận thủ thường linh tinh.

Kế tiếp đó là tổng quản và quản sự các nơi, cùng với các ma ma, nha hoàn có địa vị.

“Thỉnh an đương gia chủ mẫu.” Mấy chục người đồng thời hô lên những lời này quả thật rất thanh thế, đập vào mắt có thể thấy được đỉnh đầu đông nghìn nghịt người, Tần Thiên hoa mắt một lúc.

Tần Thiên phân phó bọn họ đứng dậy, đặc biệt lưu ý quản gia và các quản sự đứng ở hàng đầu tiên.

Nhị di thái thái quản lý hậu viện Trang phủ đã nhiều năm, những người này rốt cuộc là người của Đại phu nhân, hay là người của Nhị di thái thái đây? Không cần nói cũng biết.

Toàn bộ Trang phủ, trừ bỏ Thanh Âm viện của Đại phu nhân, Thanh Tùng viện của Đại thiếu gia, còn lại hạ nhân ở khắp các viện khế ước bán mình đều nằm trong tay của Nhị di thái thái. Nay, mình và nàng ta đã đứng ở hai mặt đối lập, bị nàng ta coi là tử địch, nếu còn tùy ý để nàng ta nắm giữ hậu viện Trang phủ cũng không phải là một chuyện tốt.

“Ta lúc trước là loại người nào nói vậy các ngươi đều biết.” Tần Thiên nhìn các quản sự đang quỳ dưới đất.

Nàng lại chủ động nhắc tới quá khứ hèn mọn của mình? Các quản sự rất kinh ngạc, đôi mắt chuyển động, đều không lên tiếng.

Mấy người trong dòng họ cùng với Nhị phòng, Tam phòng mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng, Nhị di thái thái trong lòng khinh bỉ, quả nhiên là bùn loãng không thể trát tường, tiện tỳ chỉ là tiện tỳ, mặc long bào cũng không thể trở thành Thái tử.

Tần Thiên chỉ nhìn các quản sự ở phía dưới, không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Không sai, ta lúc trước xuất thân nô tỳ, điểm này, dù thế nào ta cũng dám khẳng định như vậy, đây là sự thật, ta không cần phải giấu diếm phủ nhận. Ta hôm nay sở dĩ nói như vậy, chính là muốn nói cho các ngươi biết, xuất thân của một người cũng không phải điều quan trọng nhất, không phải mỗi người vừa sinh ra đều có thể trở thành quý nhân, mà trong những quý nhân, có rất nhiều người cũng không phải từ nhỏ đã là tôn quý. Ví dụ như tướng quân Địch Viễn Hầu xưng danh vô địch, hắn có xuất thân là đồ tể.”

Theo lời của Tần Thiên Định Viễn Hầu là khai quốc tướng quân, võ nghệ cao cường, trời sanh tính tình rộng rãi, đối với xuất thân của mình không thấy có gì là vô liêm sỉ, có gì là không vinh quang.

Các quản sự dần dần ngẩng đầu.

Tần Thiên tiếp tục nói: “Xuất thân không được lựa chọn, nhưng con đường đi của cuộc đời vẫn có thể lựa chọn. Người quang minh lỗi lạc, chính trực trung nghĩa, mặc kệ hắn có thân phận gì chắc chắn sẽ được người khác coi trọng, bọn đạo chích yêu quái quỷ quyệt cho dù đắc ý nhất thời, nhưng chắc chắn chung thân sẽ hối hận.”

Nói tới đây, Tần Thiên bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước mặt bọn họ, cúi đầu nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói: “Các ngươi đều ăn cơm Trang phủ, là người của Trang phủ, nhất định phải hiểu được, Trang phủ cần là những hạ nhân trung thành và tận tâm với Trang phủ, mà không phải hạ nhân trung tâm với mỗi một người. Ta vẫn giữ câu nói kia, đối tốt với Trang phủ, ta có thể đối tốt với hắn, tổn hại Trang phủ, ta nhất định sẽ bắt kẻ đó phải trả giá lớn”.

Tần Thiên từng từ leng keng, khiến các quản sự trong lòng kinh nghi bất định.

Nay, những lời nên nói cũng đã nói xong, là thời điểm nên làm chút việc.

Chờ các quản sự sau khi lui xuống, Tần Thiên xoay người đối mặt với Đại phu nhân, cung kính nói: “Mẫu thân, hiện tại trưởng tức đã có toàn quyền của một gia chủ hay chưa?”

Đại phu nhân cười cười, đáp: “Không sai. Trang phủ, Trà Hành mọi việc đều do con quyết định.”

Đương nhiên, những lời này, là muốn nói cho mọi người nghe, giúp Tần Thiên lập uy. Nói lý ra, Tần Thiên mỗi khi có quyết định tất nhiên sẽ cùng Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn thương lượng, tuyệt sẽ không chuyên quyền độc đoán. Đại phu nhân cũng bởi vì khẳng định nhân phẩm của Tần Thiên, mới có gan lớn quyết định như vậy. Nếu không, bà coi trọng Trà Hành như vậy, sẽ không bao giờ tùy tiện giao vào tay một người nào.

Bên cạnh Nhị di thái thái nghe thấy hai người một hỏi một đáp, hận cắn chặt răng.

Đây vốn là quyền lợi của nàng ta, thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi…

Nhị di thái thái trong lòng như nhỏ máu.

Tần Thiên xoay người trở lại chỗ ngồi, ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Hiện tại ta muốn tuyên bố một sự việc, cũng muốn xử trí một nhóm người.”

Nghe thấy thế, mọi người đều ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn về phía nàng, một số người trong lòng bắt đầu thấp thỏm bất an.

“Đầu tiên, ta muốn tuyên bố…” Tần Thiên không chút hoang mang, nàng nhìn về phía Nhị di thái thái: “Bắt đầu từ hôm nay, hậu viện Trang phủ sẽ không do Nhị di thái thái phụ trách nữa, ta muốn thu hồi quyền quản lý hậu viện”.

“Cái gì?” Nhị di thái thái lúc này kêu lên, nàng ta đứng dậy, chỉ vào Tần Thiên ngồi ở chính vị lạnh lùng nói: “Ngươi dựa vào cái gì thu hồi quyền quản lý hậu viện trong tay ta? Đây là ước định của ta và Đại tỷ, ngươi không có quyền làm như vậy”.

Nói xong, Nhị di thái thái chuyển hướng Đại phu nhân: “Đại tỷ, ngươi đã nói như vậy mà, giờ ngươi muốn đổi ý, nói chuyện không giữ lời sao?”

Nàng ta sở dĩ có thể quản lý hậu viện, là vì thời điểm lão gia vừa qua đời, Đại phu nhân cần nàng hỗ trợ, cùng nàng định ra minh ước. Lúc ấy trong hai người, chỉ cần Nhị di thái thái kiên định đòi hỏi Đại phu nhân, Đại phu nhân nhất định phải đem quyền quản lý hậu viện giao cho nàng ta. Nhiều năm qua, nàng ta có thể ở Trang phủ tác uy tác quái, cũng bởi vì nàng cơ hồ hoàn toàn nắm giữ hậu viện. Không chỉ như thế, trong mười ba năm qua, nàng ta có thể hoàn toàn ôm chặt chỗ dựa cao như núi là tỷ phu, cũng bởi vì hàng năm đều có chút tiến cống. Nếu không có hậu viện là khối thịt béo này, sau này sẽ thiếu đi mất một nguồn thu lớn. Cho nên mặc kệ như thế nào, quyền quản lý hậu viện nàng ta cũng sẽ không giao ra.

Trang Tín Xuyên cùng Trang Minh Hỉ biến sắc, không nghĩ tới Tần Thiên làm việc sắc bén như vậy, vừa nhậm chức liền tước đoạt quyền của bọn họ. Tam di thái thái thì vẻ mặt kinh dị, trong lòng nửa buồn nửa vui, mấy người trong dòng họ đều kinh ngạc nhìn Tần Thiên, không nghĩ tới tiểu cô nương mới chỉ mười mấy tuổi đã làm việc sâu sắc như vậy, hay là, đây vốn là mưu kế của Đại phu nhân đã bày ra?

Đại phu nhân chỉ uống trà, không hề lên tiếng. Bên tai vang lên lời Tần Thiên lúc trước đã nói qua: “Nương, nếu Nhị di thái thái gây khó dễ, người đừng để ý đến nàng ta, để con ứng phó, thỉnh nương tin tưởng con, con tất nhiên sẽ không biến nương trở thành kẻ bất nghĩa “

Tần Thiên như không nhận ra, nàng nhìn về phía Nhị di thái thái âm thanh lạnh lùng nói: “Nhị di thái thái, việc ngươi cùng mẫu thân ước định ta cũng có biết một hai, mẫu thân cho tới nay đều tuân thủ cùng ước định với ngươi, nhưng ngươi phải hiểu được, hiện tại ta là đương gia chủ mẫu, ta và ngươi không có ước định gì, ta hoàn toàn có quyền quyết định người quản lý hậu viện, mà ngươi, Nhị di thái thái, thân chỉ là một thiếp thất, ngươi chỉ có con đường tuân theo mà thôi, ngươi muốn dùng thân phận thiếp thất khiêu chiến với quyền uy đương gia của ta sao?”

Tần Thiên lạnh lùng nhìn nàng ta.