Thịnh Thế Trà Hương

Chương 144




Nhị di thái thái nhất thời nghẹn lời. Quản gia chi quyền đối với nàng ta vô cùng trọng yếu, nàng sao có thể dễ dàng buông tha?

Nhưng ở trước mặt dòng họ, Tần Thiên một lần lại một lần nhắc đến thân phận thiếp thất, khiến nàng ta thật sự không thể phản bác.

Nàng ta đứng ở nơi đó, căm tức nhìn Tần Thiên, trong lòng dâng lên lửa giận ngập trời, nhưng không cách nào phát tiết, lại trở thành nội thương. Nàng hận nắm chặt tay thành quyền, móng tay cắm sâu vào da thịt, vậy mà nàng ta lại không hề cảm thấy đau đớn.

Nhưng đúng lúc này, Trang Minh Hỉ bên cạnh bỗng nhiên đứng lên, nhìn Tần Thiên âm thanh lạnh lùng nói: “Đại tẩu, lời này của người ta thật sự không thể đồng ý, ý tứ của người chẳng lẽ muốn nói, bởi vì người trở thành đương gia, cho nên có thể không coi ước định của Đại nương và người khác để vào mắt sao?” Trang Minh Hỉ cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng lạnh, “Đại nương làm đương gia nhiều năm như vậy, không biết đã cùng bao nhiêu người từng có tín ước, chẳng lẽ, đến lượt ngươi thì những ước định đó đều không còn chút giá trị? Nếu vậy, Trà Hành không phải sẽ đại loạn sao? Người khác biết được, còn nghĩ Đại thiếu phu nhân muốn điều tốt cho Trang phủ, không biết …”

Trang Minh Hỉ cười lạnh liên tục, ánh mắt lại liếc về phía Đại phu nhân, “Không biết, còn tưởng rằng Đại tẩu trở thành đương gia rồi sẽ không đem Đại nương để vào mắt”.

Trang Minh Hỉ vốn vẫn bảo trì trấn định bởi vì xảy ra liên tiếp biến cố, giọng điệu cũng không khỏi có chút kích động.

Lời này vừa nói ra, mọi người sắc mặt đều khác thường, ai cũng đều nghe ra ý tứ Trang Minh Hỉ châm ngòi, không nghĩ tới tân đương gia mới tiền nhiệm ngày đầu tiên đã giương cung bạt kiếm như vậy. Nhưng tinh tế nghĩ sâu xa, Đại thiếu phu nhân muốn thu hồi quản lý hậu viện cũng có đạo lý của nàng, nhưng theo lời của Tứ tiểu thư, Đại thiếu phu nhân cứ thế bỏ qua tín ước của Đại phu nhân quả thật cũng bất hiếu…

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không dám nói lung tung, một hồi lặng lẽ nhìn Đại phu nhân sắc mặt không hề thay đổi, một hồi lại nhìn trộm nhìn Tần Thiên ngồi ở chính vị, âm thầm phán đoán sự tình phát triển ra sao.

Mấy người trong dòng họ lúc này cũng không nói lời nào, chỉ cần không liên quan đến lợi ích của bọn họ, bọn họ phân nửa cũng không muốn xen vào, bọn họ cũng muốn nhìn thử xem tân đương gia sẽ ứng phó chuyện này như thế nào.

Đã thấy Tần Thiên ngồi ở chính vị không chút hoang mang, nhìn Trang Minh Hỉ dùng vẻ mặt “Ta không cãi nhau với ngươi, ta chỉ muốn nói đạo lý với ngươi” lên tiếng: “Tứ tiểu thư, lời ngươi nói không phải không có đạo lý, nhưng không có đạo lý tín ước lập ra lại chỉ có lợi cho một phía, cái gọi là tín ước, vốn là ước định đôi bên có lợi, năm đó mẫu thân sở dĩ lập tín ước, vì năm đó Nhị di thái thái chính mồm hứa hẹn sẽ toàn lực hỗ trợ mẫu thân…” Nói tới đây, Tần Thiên nhìn về phía Nhị di thái thái hỏi: “Nhị di thái thái ngươi làm được như vậy sao?” Ngữ khí mang theo một chút châm chọc.

Đang nóng vội, Nhị di thái thái thốt ra: “Ta chẳng lẽ không làm được? Năm đó nếu không phải ta thỉnh tỷ phu ra mặt, người trong dòng họ…” Nàng ta giật mình che miệng lại, quay nhanh đầu nhìn dòng họ phía sau liếc mắt một cái, vẻ mặt chột dạ.

Người trong dòng họ nhất tề biến sắc, năm đó Trang Lão gia sau khi qua đời, bọn họ có chủ ý với Trà Hành, Trang phủ chỉ lưu lại cô nhi quả phụ, rất dễ dàng đối phó. Bọn họ cũng từng mượn sức Nhị di thái thái là mẫu thân của Trang Tín Xuyên người có tư cách trở thành người thừa kế nhất, Nhị di thái thái cũng đã đáp ứng bọn họ, lại không nghĩ rằng lúc ấy Tri huyện Hồ đại nhân bỗng nhiên ra mặt lấy di chúc Trang Lão gia áp chế bọn họ, bọn họ bất đắc dĩ mới phải lui bước. Lúc ấy bọn họ đợi tin Nhị di thái thái còn tưởng rằng do Đại phu nhân bỏ tiền mời Tri huyện đại nhân đến, nhiều năm trôi qua nay mới biết được hóa ra là chủ ý của Nhị di thái thái, nếu không phải Đại phu nhân luôn luôn thể hiện bản lãnh trước Tông gia, khiến bọn họ ngượng ngùng nhiều hơn gây khó dễ, nếu không Trang phủ tài phú lớn như vậy, dù bọn họ không chiếm được, cũng phải khiến Trang phủ sinh sống bất an.

Tuy rằng vật đổi sao dời, nhưng nhớ tới năm đó Nhị di thái thái một mặt đáp ứng bọn họ, một mặt ngầm giở trò quỷ, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Tộc trưởng Trang Thành Chí nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng.

Một tiếng này rơi vào tai Nhị di thái thái, lại khiến nàng ta hết hồn, nhiều năm qua như vậy, nàng ta phải dựa vào quan hệ năm đó từ trước đến nay cùng người trong dòng họ bảo trì liên hệ, nếu không lần trước cũng không thể thỉnh được sự ủng hộ của bọn họ, hiện tại đúng là đã đắc tội toàn bộ dòng họ rồi…

Nhị di thái thái kêu khổ không ngừng, trong lòng hối hận không thôi. Trang Minh Hỉ bên cạnh cũng có chút thầm oán nhìn Nhị di thái thái, dường như trách cứ nàng ta quá thiếu kiên nhẫn.

Tần Thiên nhìn sắc mặc các nàng, trong lòng cười thầm liên tục, quả thế lúc trước xem thái độ của nhóm Tông gia đối với Nhị di thái thái, đoán bọn họ nhất định không biết giao dịch của Nhị di thái thái cùng Đại phu nhân, được lắm, cứ như vậy, kế hoạch của nàng muốn tiến hành lại càng thuận lợi.

“Nhưng Nhị di thái thái, mẫu thân cùng ngươi ước định không chỉ có như vậy, mẫu thân cần ngươi toàn lực ủng hộ, cần lợi ích từ ngươi nhiều hơn, nhiều năm trôi qua, mẫu thân luôn tuân thủ lời hứa, nhưng còn ngươi, ngươi có thật sự toàn lực giúp đỡ mẫu thân hay không?”

“Ta như thế nào không có…”

“Ngươi không có” Tần Thiên rất rõ ràng đánh gãy lời nàng ta, đứng lên, hướng về Nhị di thái thái đi tới, vừa đi vừa nói: “Cái gọi là toàn lực ủng hộ, trước tiên phải luôn tôn trọng địa vị đương gia của mẫu thân, nhưng ngươi có tôn trọng mẫu thân hay không?”

“Ta như thế nào không có…” Nhị di thái thái chỉ cảm thấy ánh mắt mấy người dòng họ phía sau như đao kiếm sắc bén bắn về phía nàng ta, nàng dần dần khí nhược, Trang Minh Hỉ ở một bên nâng đỡ, sắc mặt cũng tái nhợt.

“Ngươi không có” Tần Thiên lại không chút lưu tình đánh gãy lời nàng ta, “Ngay lúc vừa rồi, ngươi còn lôi cả họ cả khuê danh của mẫu thân ra quát lớn, đây là thái độ của một thiếp thất đối với chính thất hay sao?”

Nhị di thái thái lui ra phía sau từng bước, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, “Ta… Ta… Vừa rồi…” Nàng ta cảm giác được một sự sợ hãi, sự sợ hãi này xuất hiện vì không biết Tần Thiên rốt cuộc muốn điều gì.

“Vừa rồi nương ta chỉ nhất thời xúc động, nương ta bình tĩnh lại sẽ hướng Đại nương dập đầu xin lỗi” Trang Minh Hỉ tiếp lời nói. Từ miệng nàng nói ra sai lầm có vẻ nhỏ nhặt chỉ cần dập đầu xin lỗi cũng có thể bỏ qua.

Tần Thiên nở nụ cười, “Lần này là nhất thời xúc động, vậy còn lần trước? Lần trước có vô số người tận mắt thấy Nhị di thái thái hướng tới Đại phu nhân đánh, nếu cũng nói là nhất thời xúc động, vậy Nhị di thái thái nhất thời xúc động không coi gia quy để vào mắt cũng quá nhiều rồi” Tần Thiên nói là chuyện lần trước Nhị di thái thái vạch trần Đại phu nhân mắt bị mù, cũng chính là lần khiến cho Tần Thiên hạ quyết tâm lưu lại giúp Đại phu nhân.

Trang Minh Hỉ sắc mặt càng trắng bệch, còn muốn nói cái gì, Tần Thiên lại trầm mặt xuống, chỉ vào nàng lạnh lùng nói: “Ngươi thì có thân phận gì, bất quá chỉ là một thứ nữ, thế nhưng ba lần bốn lượt cùng đương gia ta tranh luận, chỉ nhìn vào điểm này cũng đã có thể thấy cho tới bây giờ các ngươi kiêu ngạo ương ngạnh vô quy củ không giới hạn, gia quy trong mắt các ngươi chỉ là thùng rỗng kêu to, nếu cứ như vậy, Trang phủ chẳng phải sẽ càng đại loạn?”

Lời nói có lý, đánh thẳng vào tim đen, Trang Minh Hỉ không thể phản bác, nhịn không được toàn thân run rẩy, nàng che mặt lại trước Tần Thiên, một thân hoa phục sắc đỏ làm đau mắt nàng, làm cho nàng choáng váng mơ hồ, nàng cắn chặt môi dưới, trong miệng thoáng mùi máu tươi.

Tần Thiên lạnh lùng nhìn nàng một cái, quay đầu, ánh mắt đảo qua trên mặt bọn hạ nhân, bọn hạ nhân chỉ cảm thấy ánh mắt kia sắc bén lạnh lùng, rất có khí thế, trong lòng dâng lên gấp gáp, đều cúi đầu xuống, câm như hến.

“Hôm nay, ta nếu đã được mẫu thân tín nhiệm, trở thành đương gia chủ mẫu, chuyện thứ nhất cần làm, đó là muốn chỉnh đốn gia phong”. Tần Thiên bỗng nhiên cao giọng nói: “Người đâu, bỏ đi chỗ ngồi của Nhị di thái thái ” nàng nhìn về phía Nhị di thái thái, gằn từng tiếng: “Chính thất ngồi ở phía trước, nào có chỗ cho một thiếp thất như ngươi ngồi”.

Lam Sơn cùng Nguyệt Nương đi lên, đem Nhị di thái thái mạnh mẽ kéo ra, đem chỗ ngồi của nàng ta bỏ xuống. Nhị di thái thái lảo đảo đứng vững, nhìn nhìn hạ nhân bốn phía ánh mắt khác thường, tức giận đến cơ hồ muốn ngất xỉu. Trang Tín Xuyên cùng Trang Minh Hỉ nhìn mẫu thân, sắc mặt lụn bại, khó chịu đến cực điểm.

Đại phu nhân nhiều năm qua chịu nhịn Nhị phòng, đơn giản bà là một người trọng lời hứa, cho nên vẫn luôn nhường nhịn, nhưng cũng không có nghĩa, bà thật sự không cảm thấy Nhị phòng kiêu ngoại ương ngạnh, nay thấy Tần Thiên chỉnh Nhị phòng không thể động đậy, cảm thấy một trận thống khoái. Mà một bên Trang Tín Ngạn thấy Tần Thiên chỉ vài ba lời, chẳng những áp chế Nhị phòng, còn thuận tiện kinh sợ hạ nhân, trong lòng âm thầm bội phục, cũng càng thêm cảm kích ý tốt nàng lưu lại.

“Các vị trưởng bối, Tần Thiên vái chào các vị.” Bên kia, Tần Thiên lại đi đến trước mặt dòng họ, hướng về bọn họ cúi hạ. Người trong dòng họ thấy nàng trẻ tuổi mà làm việc mạnh mẽ vang dội, rõ ràng lưu loát, trong lòng không còn dám khinh thường nữa. Trang Thành Chí cười nói: “Đương gia chủ mẫu không cần đa lễ.”

“Các vị trưởng bối đã thấy rõ, thiếp thất Lí thị đối với mẫu thân ta không tôn trọng là sự thật, xin hỏi các vị trưởng bối, mẫu thân ta có nên tiếp tục thực hiện tín ước lúc trước cùng Lí thị hay không?”

Nhị di thái thái suy sụp gục đầu xuống, lúc này người trong dòng họ làm sao còn có thể ủng hộ nàng ta nữa?

Quả nhiên, nàng nghe thấy Trang Thành Chí hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu đã như thế, đương nhiên không cần phải tuân thủ”.

Nhị di thái thái hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất. Trang Minh Hỉ bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng ta. Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhi, thấy nữ nhi hai mắt đỏ lên, hiển nhiên trong lòng phẫn hận cùng cực.

“Nương, chịu đựng, dù thế nào cũng phải chịu đựng, hiện tại nhận thua, về sau tính tiếp” nàng ta nghe nữ nhi nhẹ giọng nói.

Nhị di thái thái nắm chặt tay nữ nhi, nhịn không được nước mắt chảy xuống.

“Nhị di thái thái, nay ta thu hồi quyền quản lý hậu viện của ngươi, ngươi còn gì để nói hay không?” Tần Thiên nhìn về phía Nhị di thái thái.

Nàng không thể để Nhị phòng tùy ý tiếp tục kiêu ngạo ương ngạnh, nàng ta là lương thiếp (thiếp thất được cưới hỏi sính lễ), vì Trang phủ sinh một nam một nữ, lại có Tri phủ đại nhân làm chỗ dựa, bản thân cũng chưa làm ra việc đại gian đại ác, muốn đuổi nàng ta đi có vẻ khó khăn, hơn nữa tin rằng đây cũng không phải tâm nguyện của Đại phu nhân. Đại phu nhân tâm địa lương thiện, nàng là đương gia sao có thể không nghĩ ra biện pháp?

Cho nên nếu muốn khiến Nhị di thái thái về sau yên tĩnh một chút, chỉ có gạt bỏ thế lực của nàng ta, nếu không chỉ riêng việc ứng phó nàng, đã đủ để Tần Thiên đau đầu. Chuyện này dù sao cũng là ước định giữa Đại phu nhân và Nhị di thái thái, nếu hành sử không tốt, sẽ biến Đại phu nhân trở thành kẻ bất nghĩa, cho nên Tần Thiên trước mặt dòng họ và hạ nhân trong phủ, quang minh chính đại thu hồi quyền lực, khiến nàng ta không có lời nào để nói.

Đại phu nhân nghe đến đó, liên tục gật đầu, Nguyệt Nương cùng Lam Sơn mặt tươi cười, kích động không thôi. Tam phòng vẫn im ắng, nhưng Trang Minh Lan cùng với phu thê Trang Tín Trung đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Tần Thiên.

Đang lúc mọi người nghĩ đến sự tình sẽ kết thúc tại đây, Tần Thiên lại lên tiếng. Nàng nhìn về phía gia đinh đứng một góc, thanh âm bình tĩnh, lại lộ ra uy nghiêm: “Lần trước, Đại phu nhân trong lúc tranh chấp với Nhị di thái thái, từng phân phó mấy người chấp hành gia pháp, những người nào hôm đó lĩnh mệnh, đứng ra đây.”

Mấy gia đinh đứng trong đám người không tự chủ được run lên.