Thịnh Thế Trà Hương

Chương 157




Nói xong chuyện của Trang Minh Lan, Tần Thiên lại nhìn về phía Phương Nghiên Hạnh, nghiêm mặt nói: “Tỷ tỷ, tỷ đã quyết định như vậy, có chút việc muội không thể không nói.”

Giờ này khắc này, trừ bỏ Tam di thái thái trong lòng còn có chút không thoải mái, những người khác đều đối với Tần Thiên kính phục không thôi. Đặc biệt Phương Nghiên Hạnh, nhìn Tần Thiên từ sau khi trở thành đương gia hành động quyết đoán mạnh mẽ, trong lòng không khỏi cảm thán: người ta xuất thân là nha hoàn, còn có thể có khí thế này, bản thân tuy rằng gia đạo sa sút, nhưng đã từng mười mấy năm làm chủ tử, thế mà lại vô dụng như vậy.

Càng nghĩ càng cảm thấy hổ thẹn.

“Muội muội có chuyện gì cứ việc nói thẳng, tỷ tỷ nhất định ghi tạc trong lòng.” Phương Nghiên Hạnh thành tâm nói.

Thấy nàng nói như thế, Tần Thiên cũng không khách khí. Nàng cảm thấy, một người nếu quyết định gánh vác trách nhiệm, nhất định phải có bộ dáng đó, có ai là nhân tài trời sinh đã biết quản lý đâu, không phải đều do học hành luyện tập mà thành hay sao?

“Tỷ tỷ hôm nay chủ yếu có hai lỗi lầm!” Tần Thiên vươn hai ngón tay, khuôn mặt lạnh lùng. Người bên cạnh đều lộ ra thần sắc chú ý, hiển nhiên đều đang cẩn thận lắng nghe.

“Thứ nhất, tỷ tỷ chủ quản hậu viện, thời điểm có việc phát sinh lại thầm nghĩ bảo ta trở về chủ trì đại cục, sẽ khiến hạ nhân có ấn tượng tỷ là người không thể xử lý công việc, làm cho những người đó càng coi khinh tỷ! Nếu hôm nay ta có việc không thể đúng lúc trở về, chẳng lẽ việc này sẽ không thể giải quyết được, hoặc là tùy ý để bọn họ vu hãm tỷ tỷ?”

Phương Nghiên Hạnh xấu hổ cúi đầu xuống, lúc ấy nàng tâm hoảng ý loạn, thầm nghĩ tìm người làm chủ cho nàng, lại không nghĩ rằng đây vốn là trách nhiệm của mình.

“Thứ hai: tỷ tỷ gặp chuyện rất không bình tĩnh, dưới tình huống như vậy, trừ bỏ nước mắt ra cũng không làm được gì khiến đối phương càng thêm coi khinh tỷ, vậy thì có ích lợi gì? Sao có thể cùng hạ nhân biện giải đàng hoàng? Tỷ là chủ quản hậu viện, tỷ nói bọn họ chỉ được phép nghe. Việc tỷ không làm không cần cùng bọn họ vô nghĩa nhiều lời như vậy, đã đánh mất thứ này thứ kia, trực tiếp xử lý quản sự khố phòng là được rồi! Bà ta nếu không phục, cứ để chính bà ta đi kêu oan!”

Tần Thiên nhìn Phương Nghiên Hạnh, nặng nề nói: “Tỷ tỷ chỉ cần nhớ kỹ, mọi chuyện ở hậu viện đều phụ thuộc vào lời nói của tỷ; các hạ nhân phải nghe theo mệnh lệnh của tỷ; nếu hạ nhân nào dám không tuân theo, dám chống đối, đừng khách khí, cứ việc giáo huấn hắn! Đây vốn là quyền lợi của tỷ!”

Mỗi một địa vị phải có sự khác biệt, nàng đã từng là hạ nhân, nàng sẽ cẩn thận chặt chẽ, an thủ bổn phận. Nay nàng là chủ tử, nàng là đương gia, nàng phải hăng hái, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Không thể hiện ra khí phách, sao có thể trấn áp được nhiều người như vậy?

Phương Nghiên Hạnh hai mắt dần dần sáng lên, Tần Thiên gằn từng tiếng, giống như một đống lửa đang bùng cháy, thiêu đốt khiến máu trong người nàng cũng đang sôi trào lên.

Không sai, mặc dù nàng ăn nhờ ở đậu cũng được, keo kiệt hèn mọn cũng thế, đây đều đã là chuyện của quá khứ. Hiện tại nàng là Tam thiếu phu nhân của Trang phủ, là tổng quản hậu viện của Trang phủ! Nàng không thể để người khác coi thường, nàng muốn có khí thế giống như Tần Thiên vậy!

Thấy Phương Nghiên Hạnh trên mặt toả sáng, Tần Thiên biết lời mình nói đã tác dụng. Nàng trong lòng buông lỏng, lại nhìn về phía Trang Minh Lan, thấy nàng ta đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía mình, nói thực ra, nàng cũng rất hưởng thụ ánh mắt này a…

Thấy Tần Thiên nhìn qua, Trang Minh Lan trên mặt lại đỏ ửng.

Tần Thiên bỗng nhiên hiểu được vì sao rõ ràng nàng và Trang Minh Lan không quen thuộc lại đối với nàng ta có cảm giác thân thiết, có lẽ bởi vì bộ dáng Trang Minh Lan đỏ mặt khá giống Trang Tín Ngạn…

Như ánh nắng chiều đỏ ửng mỹ miều…

Trong đầu hiện ra gương mặt tuấn mỹ kia của Trang Tín Ngạn, Tần Thiên trong lòng bỗng nhiên có cảm giác bủn rủn.

Nàng vội vàng thu liễm tâm thần, nói với Trang Minh Lan: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi hiệp trợ tẩu tử ngươi quản gia!”

“A, ta không được …” Trang Minh Lan hé ra mặt từ đỏ chuyển sang trắng bệch.

Tần Thiên cố ý nghiêm mặt. Trang Minh Lan sợ hãi, chỉ mếu máo, ủy ủy khuất khuất, cũng không dám phản đối.

Chờ Tần Thiên rời đi rồi, Tam di thái thái liên tục líu lưỡi, kỳ quái nói: “Xem nàng bộ dáng thật kiêu ngạo, ai không biết, còn tưởng rằng nàng xuất thân tiểu thư phú gia, kỳ thật bất quá chỉ là một nha hoàn mà thôi…”

Nữ nhi, nội tức nhìn nàng ta một cái sau đó nhất tề xoay mặt đi, không có một người phụ họa, Tam di thái thái cảm thấy không có ý nghĩa, đành phải gọi nha hoàn của mình trở về.

Buổi tối Tần Thiên đến Thanh Âm viện cùng Đại phu nhân dùng cơm. Đại phu nhân đã từ trong miệng Nguyệt Nương mà biết được chuyện phát sinh ngày hôm nay, vội hướng Tần Thiên hỏi tình huống cụ thể. Tần Thiên không hề giấu diếm, nhất nhất nói ra, bao gồm cả những lời mắng giận Tam di thái thái.

Đại phu nhân cười nói: “Chửi giỏi lắm! Xảo Vân này, có đôi khi quá mức khiến ta thật sự hận không thể mắng to nàng một chút, chẳng qua thấy nàng quả thật có khó xử, mới không cùng nàng so đo. Hy vọng những lời này của con có thể giúp nàng tỉnh ngộ.”

Nói xong, bà thở dài một hơi: “Nhiều  năm qua, ta với chuyện trong phủ rất sơ sót, Tín Xuyên tâm thuật bất chính, Tín Trung yếu đuối, Minh Lan nhát gan, ta là Đại nương đáng ra phải có trách nhiệm. Khuyết điểm ngày hôm nay của ta lại gánh trên vai của con …” Bà sờ soạng cầm tay Tần Thiên, ôn nhu nói: “Tần Thiên, làm khó con rồi, con là người có tâm, ta biết con muốn giúp bọn họ.”

“Nương nói chuyện này để làm gì, nương nếu tin tưởng con, để con trở thành đương gia, thì đó là trách nhiệm của con.” Tần Thiên cười nói, nói xong, gắp đồ ăn vào trong bát của Đại phu nhân, “Nương, ăn cá đi, cá chép này rất tươi ngon.”

“Ta chỉ biết ta không có nhìn lầm.” Đại phu nhân cười cười, sau đó tiếp nhận đũa Nguyệt Nương đưa qua, lại nói: “Nói đến cá chép, cũng là món mà Tín Ngạn yêu thích …”

Nghe Đại phu nhân nhắc tới Trang Tín Ngạn, Tần Thiên theo bản năng nhìn vào chỗ trống bên cạnh, nàng nhớ tới ngày thường, Trang Tín Ngạn luôn ngồi ở vị trí này, vô thanh vô tức giúp nàng gắp rau, trong bát của nàng bao giờ cũng đầy ụ thức ăn, tất cả đều là thứ mà nàng thích, nàng chưa bao giờ nói với hắn rằng nàng thích ăn cái gì, cũng không biết vì sao hắn lại biết được

Nay nhìn bát cơm trống trơn, trong lòng bỗng nhiên cũng có cảm giác trống rỗng.

“Ngày thường cũng chỉ có hai người chúng ta nói chuyện, Tín Ngạn đều là im ắng, có vẻ như có người cũng như không. Nhưng khi nó thật sự không ở trong này, ta lại cảm thấy sao yên tĩnh quá mức.” Đại phu nhân cảm khái.

Tần Thiên lay bát cơm trong tay, cũng cảm thấy không có khẩu vị.

Đúng vậy, yên tĩnh quá mức, sao lại yên tĩnh đến vậy chứ? Nàng nhìn vào vị trí ở bên cạnh, cảm thấy vị trí kia trống không khiến người ta khó chịu.

“Phu nhân đây là đang nhớ Đại thiếu gia rồi!” Nguyệt Nương ở một bên cười nói.

Đại phu nhân cũng cười cười, lúc này mới bưng bát lên, “Ta nhớ con của mình thì có làm sao! Đúng rồi, Tần Thiên, Tín Ngạn đã đi được mấy ngày rồi?”

“Đã bảy ngày rồi” Tần Thiên thốt ra, tiếp theo lại thấy kinh ngạc, bản thân sao có thể nhớ rõ ràng như thế.

“Bảy ngày … Nó sao còn chưa thấy trở về nhỉ?” Đại phu nhân lại thở dài.

Dùng xong cơm chiều, Tần Thiên cùng Đại phu nhân hàn huyên một lúc, sau đó liền trở về Thanh Tùng viện.

Lúc này, thời tiết trở nên vô cùng nóng bức. Sauk hi Tần Thiên tắm rửa, ngồi ở bên cửa sổ, vừa chờ tóc khô, vừa ngắm cảnh.

Xuyên qua cửa sổ mở rộng, nàng chống má, nhìn trăng sáng trên trời cao, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thong thả một cách dị thường. Ngày thường, có Trang Tín Ngạn ở chung, không bao giờ có cảm giác này. Bọn họ cũng không có làm gì mà?

Tần Thiên cẩn thận hồi tưởng, sau khi bọn trở về từ Thanh Âm viện sẽ tắm rửa, trải sẵn đệm màn, xem sách viết chữ, hoặc là nói chuyện phiếm vài câu, sau đó nằm xuống ngủ. Bất quá chỉ toàn những chuyện đơn giản, lại làm cho thời gian trở nên phong phú.

Hắn hiện tại đang ở đâu, đang làm gì? Khi nào thì trở về? Cổ đại chính là phiền toái a, nếu ở hiện đại, có thể gọi điện thoại rồi.

Lại cảm thấy kỳ quái, nàng làm sao luôn nghĩ về hắn? Nghĩ nghĩ liền có đáp án, có lẽ là vì một năm nay cơ hồ mỗi ngày đều ở cùng hắn, đã thành thói quen rồi. Bỗng nhiên tách ra mới cảm thấy chưa kịp thích ứng. Tựa như lúc trước lúc nàng rời khỏi nhà của dì, sau lại rời khỏi nhà của Đại bá, không phải cũng có một thời gian khá lâu không thích ứng được sao? Cũng cùng chung đạo lý a.

Trừ bỏ như vậy, còn có thể có nguyên nhân gì chứ? Hẳn không phải vì nhớ hắn đi! Nàng trong lòng biết rõ hắn không phải là trượng phu lý tưởng của mình, nàng sao có thể rơi vào lưới tình? Cho tới nay, nàng là một người rất lý trí, tuyệt đối sẽ không đã biết rõ mà còn cố phạm phải.

Nàng nhìn ánh trăng trong chốc lát nhíu mày, trong chốc lát lại thở dài, vừa nhàm chán vừa có chút phiền não. Thật vất vả đợi cho tóc khô, lúc này mới lên giường ngủ.

Nằm ở trên giường lại lăn qua lộn lại ngủ không được, trong đầu lộn xộn, trong lòng chốc lát cảm thấy nhảy nhót, trong chốc lát lại cảm thấy trống trơn, vô cùng khó chịu. Nàng lại đứng lên, từ ngăn tủ lấy ra màn và chăn đệm. Đem đệm trải xuống chỗ Trang Tín Ngạn vẫn thường nằm, lại trèo lên bàn, buộc màn lên.

Sa màn trắng như tuyết rủ xuống, mông mông lung lung. Tần Thiên đứng ở trước màn một hồi lâu, lúc này mới thổi tắt ngọn nến ở đầu giường.

Cách qua lớp màn, Tần Thiên nhìn sa trướng ở bên ngoài, gió đêm thổi vào, sa trướng bay bay, ẩn ẩn lay động, dường như có bóng dáng ai đó. Tần Thiên nhìn chỉ cảm thấy an tâm vô hạn, nàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon, mộng đẹp.”

Nàng nhắm hai mắt lại, dần dần tiến vào mộng.

Chớp mắt một cái, lại là bảy ngày nữa trôi qua. Chạng vạng ngày hôm nay, Tần Thiên từ Trà Hành trở về, vừa xuống xe ngựa, đã thấy Bích Liên đứng chờ cửa, nhìn thấy Tần Thiên, Bích Liên tiến lên chào đón, cười nói: “Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu gia đã trở lại!”

Tín Ngạn đã trở lại? Tần Thiên hai mắt sáng ngời, lòng bỗng nhảy nhót. Nàng xúc động, hận không thể lập tức chạy vội vào, nhưng sau đó lại cứng rắn áp chế xúc động này.

Nàng tận lực khiến mình có vẻ trấn định thong dong, vừa đi vừa hỏi Bích Liên: “Đại thiếu gia khi nào thì trở về?”

“Hôm nay buổi trưa đã trở lại.”

Buổi trưa đã trở lại? Sớm như vậy?

“Sao không sai người báo cho ta biết?” Tần Thiên hỏi.

Bích Liên cười cười, trên nét mặt cũng có loại vui sướng: “Nô tỳ vốn định gọi người thông báo cho Đại thiếu phu nhân, nhưng Đại thiếu gia không cho. Hắn ở phòng cả một buổi chiều, cũng không để chúng ta đi vào, mãi cho đến lúc thái dương xuống núi mới đi ra. Sau khi đi ra thì bảo nô tỳ ở chỗ này chờ Đại thiếu phu nhân, thỉnh đại thiếu phu nhân đi thẳng về Thanh Tùng viện trước.”

Kỳ quái như vậy? Lòng hiếu kỳ của Tần Thiên bị Bích Liên kích thích, có lẽ do sự hiếu kỳ, cước bộ của nàng càng lúc càng nhanh.

Đến Thanh Tùng viện, liền thấy Hải Phú đang đứng ở trong sân nói chuyện với Thu Lan, Thanh Liễu, nhìn thấy Tần Thiên, Hải Phú cười gọi một tiếng Đại thiếu phu nhân.

“Thiếu gia đâu?” Tần Thiên hỏi hắn.

Hải Phú chỉ chỉ về phía phòng của bọn họ.

Tần Thiên quay đầu nhìn bên kia, tâm không chịu khống chế nhảy loạn. Nàng rốt cuộc nhịn không được, ba bước thành hai bước nhằm về phía phòng, đẩy cửa phòng ra, liền bị tình hình bên trong làm cho kinh sợ.