Thịnh Thế Trà Hương

Chương 170




Việc đi Mạc Bắc rất nhanh đã được quyết định. Bởi vì Trang Tín Ngạn kiên trì đi theo, trong khoảng thời gian này, Trà Hành liền giao cho Trang Tín Trung cùng Nhị chưởng quầy trông nom. Người làm trong Thịnh Thế đi theo trừ bỏ Từ đại chưởng quỹ, còn có trợ thủ Phạm Thiên của Tần Thiên, quản sự vận chuyển Mã quản sự, cùng với Hải Phú và hai nha hoàn Thu Lan, Thanh Liễu.

Tạ gia bên kia trừ bỏ Tạ Văn Tuyển, còn có Tạ Đình Quân mà Trang Tín Ngạn đã dự kiến.

Song phương sau khi thương nghị xong, rất nhanh đã định ra thời gian, qua tiết Trung thu sẽ lập tức xuất phát.

Ban ngày hoàn thành công việc ở Trà Hành, về phủ, Tần Thiên còn phải vội vàng cùng nha hoàn giúp Trang Tín Ngạn thu thập hành trang. Trang Tín Ngạn ngồi ở một bên, nhìn nàng chỉ huy nha hoàn kiểm tra quần áo mùa đông của hắn, tương tương quỹ quỹ trải đầy toàn bộ gian nhà chính, các nha hoàn thu thập bận rộn, mà nàng thì đứng ở giữa chỉ huy ra lệnh.

“Trung y nhất định phải mang nhiều, Mạc Bắc bên kia thời tiết rất lạnh, nước lại thiếu thốn, thiếu gia thích sạch sẽ cũng chỉ có thể thay quần áo.”

“Đại thiếu phu nhân, mang bốn bộ có đủ không?”

Tần Thiên lập tức nhướn mày: “Đương nhiên không đủ, mười bộ, ít nhất mười bộ! Còn có áo bông, áo lông cừu, áo da cừu đều mang theo, mũ, da giày, đúng rồi còn có găng tay, cũng phải mang nhiều một chút, xuất môn ra ngoài không chắc có thể mua được.”

Tuy rằng không nghe thấy thanh âm, nhưng Trang Tín Ngạn hoàn toàn có thể cảm nhận được bầu không khí ấm áp này, nàng là một nữ tử toàn tâm toàn ý vì hắn suy nghĩ, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên.

Cứ như vậy nhìn nàng, đã khiến cho hắn cảm thấy rất vui vẻ.

“Đại thiếu phu nhân, mang nhiều như vậy sao? Cơ hồ tất cả quần áo đều mang theo!”

“Đại thiếu phu nhân đây là đau lòng Đại thiếu gia a!”

“Xem ra ta phải phạt miệng các ngươi một chút!” Trước mặt Trang Tín Ngạn bị nha hoàn trêu đùa như vậy, làm cho Tần Thiên có chút ngượng ngùng, nàng trộm liếc mắt nhìn Trang Tín Ngạn một cái, thấy hắn đang đứng cách đó không xa nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt tuấn lãng tràn ra ôn nhu như mưa phùn trong gió xuân, làm cho lòng của nàng mềm nhũn, bất tri bất giác đỏ mặt.

Nàng quay đầu, ra vẻ đứng đắn nói: “Lúc này ở Mạc Bắc đã bắt đầu lạnh, nếu không chuẩn bị, dọc theo đường đi sẽ phải chịu khổ. Các ngươi cũng giống vậy, quần áo phải mang nhiều một chút.”

Thu Lan cười nói: “Đại thiếu phu nhân là sợ Đại thiếu gia sẽ chịu khổ a!”

“Được Thu Lan nhà ngươi, có tin ta khấu trừ nguyệt ngân của ngươi không!” Bộ dáng nhăn nhó của mình làm cho Tần Thiên thầm giật mình, đây là có chuyện gì? Càng nói càng bị trêu chọc a?

Nhưng xấu hổ này sao có thể là giả được.

Quay đầu lại thấy Trang Tín Ngạn tươi cười như trêu tức, Tần Thiên trên mặt nóng lên, dậm chân nói: “Ta đi đến chỗ phu nhân nhìn xem.” Vội vã ra cửa, phía sau truyền đến tiếng cười của nha hoàn như chuông bạc.

Rất nhanh đã đến tiết Trung thu.

Buổi tối, cả nhà tụ tập cùng một chỗ dùng bữa tối. Bởi vì là tiết Trung Thu, bọn hạ nhân cũng được thưởng yến hội, phân chia thứ tự ở trong viện chúc mừng.

Không khí vẫn thực náo nhiệt. Gần đây việc vui rất nhiều, chẳng những Trà Hành chiếm được danh hào cống thương, sinh ý càng làm càng tốt, trong nhà cũng là việc vui liên tiếp. Đầu tiên, Phương Nghiên Hạnh phát hiện có thai, đã được hai tháng, lại có, Phương Kiến Thụ thành công trúng cử nhân, được đề cử trở thành cống sinh, sang năm đầu xuân sẽ đến kinh thành học tập.

Đại phu nhân lôi kéo tay Phương Nghiên Hạnh nói nhiều lời quan tâm, lại dặn Trang Tín Trung đừng chỉ lo chuyện Trà Hành, càng phải chiếu cố thê tử nhiều hơn.

Tam di thái thái nói mấy lời gì đó đại loại chờ mong Đại thiếu phu nhân cũng có thể hoài thai.

Nghe xong lời này, Tần Thiên tươi cười cứng đờ, Đại phu nhân sắc mặt ảm ảm, Trang Tín Ngạn cúi đầu xuống.

“Loại chuyện này muốn cũng không được” Tần Thiên cười gượng hai tiếng.

“Đại thiếu phu nhân vào cửa cũng đã một thời gian, ta thấy Đại thiếu phu nhân làm lụng quá vất vả rồi, không bằng tìm đại phu điều trị một chút.” Tam di thái thái ra vẻ quan tâm, nhưng đầu mày khóe mắt đều lộ ra một chút đắc ý.

“Nương…” Trang Tín Trung nhăn mày lại.

Đại phu nhân lại cười giải vây: “Xảo Vân, ta là bà bà còn không có sốt ruột, ngươi gấp cái gì! Ngươi có lòng như vậy, còn không bằng quan tâm thân thể của Nghiên Hạnh nhiều hơn đi!”

Như bị dẫm phải đinh, Tam di thái thái cũng chỉ có thể cười trừ.

Người ở Nhị phòng vẫn vô thanh vô tức, Trang Minh Hỉ lẳng lặng nhìn sắc mặt Tần Thiên, cúi đầu lạnh lùng cười. Bên người nàng Lưu Bích Quân lại nhìn chằm chằm Phương Nghiên Hạnh mặt mày hồng hào ngồi ở đối diện, ánh mắt không biết là đố kỵ hay là hâm mộ. Nàng nghe thấy Nhị di thái thái ngồi ở bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Đều vào cửa lâu như vậy, ngay cả tin tức gì cũng không có…”

Lưu Bích Quân biết nàng ta nói mình, nàng nhìn Trang Tín Xuyên bên cạnh vẫn uống rượu giải sầu liếc mắt một cái, cười lạnh nói: “Lại không chỉ một mình con không có tin tức, bốn thiếp thất kia không phải cũng không có sao? Nguyên nhân vì ai còn chưa biết đâu!”

Nghe xong lời này, Trang Tín Xuyên sắc mặt biến đổi đột ngột, khẽ quát một tiếng: “Câm miệng!”

Lưu Bích Quân nhướn mày cười lạnh liên tục, vẻ mặt khinh thường, nhưng không lên tiếng nữa.

Bất quá bởi vì bọn họ nháo ra động tĩnh không lớn, nên cũng không khiến cho người khác chú ý.

Sau khi ăn xong, lại ở hoa viên bái nguyệt thần, tiếp theo đều trở về phòng viện.

Trang Minh Hỉ trở lại sân viện của mình, nha hoàn Hỉ Thước đi lên đón. Trang Minh Hỉ chờ sau khi nàng đóng cửa lại, mới hỏi: “Chuyện ta muốn ngươi làm đã thỏa đáng chưa?”

Hỉ Thước gật đầu, Trang Minh Hỉ nhìn Hỉ Thước, rất bình tĩnh nói: “Hết thảy chiếu theo kế hoạch mà làm việc. Ngươi dụng tâm giúp ta, ta tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi!”

“Vâng, tiểu thư!”

Bên này, Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn trở lại Thanh Tùng viện, đều tự rửa mặt chải đầu trở về phòng. Sau đó hai người luyện tập phát ra tiếng, đây đều là việc mà mỗi ngày bọn họ đều làm.

Bởi vì sự tình lần trước, hai người đều chú ý ngôn hành cử chỉ, không để xuất hiện chuyện xấu hổ giống như lần trước nữa.

Nhưng người điếc học phát ra tiếng thật sự không phải chuyện dễ dàng. Ví dụ như, Tần Thiên dạy hắn nói “Trà”, Trang Tín Ngạn thường thường sẽ nói thành “A” “Nha” “Tra”, Tần Thiên rất muốn đem tay hắn đặt ở trên môi nàng làm cho hắn cảm thụ một chút cách phát âm, nhưng không biết vì sao nàng lại không dám.

Thân mật như vậy, vạn nhất lại phát triển thành giống như lần trước, nàng cũng không nắm chắc lại có thể đẩy hắn ra.

Nhưng nếu thật sự có chuyện gì, cũng đều bị động, đối mặt với người như Trang Tín Ngạn, cái gì chỉ nói lý trí không nói chuyện yêu, thật sự chê cười.

Mặc dù thân thể không khống chế được, những vẫn còn trái tim không phải sao?

Nhưng vạn nhất… Vạn nhất…

Tần Thiên luôn nhớ tới đôi mắt thu thủy của Tạ Uyển Quân, vạn nhất hắn thật sự đối với nữ tử khác động tâm, nàng nhất định sẽ bị thương tâm, vì không muốn thương tâm, chỉ có thể giữ lại trái tim của mình.

Nàng biết hành vi này thực yếu đuối, nhưng ở thời đại này, nàng không bảo vệ chính mình, vốn không có ai có thể bảo vệ nàng. Mặc dù là Tống bá bá cất nhắc mình như vậy, sẽ vì nàng ngăn cản Trang Tín Ngạn nạp thiếp sao?

Ở hiện đại phát sinh loại chuyện này, nàng còn có thể cường thế lên án mạnh mẽ bên thứ ba, hướng pháp viện đòi quyền lợi, nhưng ở thời đại này, làm sao có bên thứ ba, hết thảy đều là hợp lý hợp pháp.

Bất quá cũng may Trang Tín Ngạn rất thông minh, cho dù không làm như thế, dần dần hắn cũng học được.

Có điều một âm tiết thường thường phải mất vài ngày, nhưng học xong rồi sẽ không quên.

Ngắn ngủn mấy tháng, hắn đã có thể nói một ít từ đơn giản, có đôi khi thậm chí còn có thể nói một câu, tuy rằng không hẳn thành câu hoàn chỉnh, nhưng âm điệu cũng có chút chuẩn xác hơn.

Rất khó để người khác hiểu ý tứ của hắn, nhưng đã là tiến bộ không nhỏ. Tần Thiên thường thường không chút nào keo kiệt tán dương hắn, cổ vũ hắn.

Luyện tập nói chuyện xong, hai người trở về chỗ ngủ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, bên ngoài bỗng nhiên vang lên thanh âm chiêng trống vội vàng, có người hỗn loạn hô to: “Có tặc tử xâm nhập, có tặc tử xâm nhập.”

Tần Thiên lập tức bừng tỉnh, nàng bật dậy, nhìn qua cửa sổ, đã thấy phía ngoài ánh lửa lập lèo, huyên náo xôn xao ầm ỹ.

“Thanh Liễu, Thanh Liễu!” Tần Thiên vội kêu hai tiếng, muốn hỏi một chút bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng còn chưa thấy Thanh Liễu đáp lại, đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vọt vào sân.

La thanh, kêu to, xâm nhập, cơ hồ đồng thời xuất hiện.

Trong viện quang mang đại thịnh.

Ngay tại giờ phút này, Trang Tín Ngạn cũng cảm giác được chấn động, kinh hãi tỉnh lại.

Điện quang hỏa thạch, Tần Thiên ôm chăn nhảy xuống giường, bước nhanh chui vào trong màn của Trang Tín Ngạn, còn chưa kịp nằm xuống, những người đó liền giơ cây đuốc vọt tiến vào.

Ngay một khắc khi cây đuốc kia chiếu sáng trong phòng, Tần Thiên vội thoát trung y, lộ ra yếm hồng bên trong, lại đem tay của Trang Tín Ngạn đặt lên lưng nàng, nàng chỉ kịp nói với hắn ba chữ: “Ôm ta.”

Trang Tín Ngạn cứng đờ lại.

Tần Thiên một phen xốc màn lên, vươn đầu, nhìn ra cửa, thấy có mấy gia phó giơ cây đuốc đứng ở nơi đó, ngạc nhiên nhìn sa màn, cùng với nàng đang vươn đầu ra nhìn.

Trước tiên Tần Thiên nhận ra được, đó là Trương Dũng đã từng theo dõi bọn họ, hình như là người ở Nhị phòng.

Tần Thiên trong lòng phẫn nộ, biết bọn họ tới bây giờ còn chưa chịu hết hy vọng.

“Các ngươi thật to gan, dám xông vào phòng của ta, các ngươi muốn chết sao?” Tần Thiên quát chói tai, “Còn không mau cút ra ngoài!”

Trương Dũng nhìn nàng cúi xuống tóc đen xõa dài, lại nhìn nàng qua màn ẩn ẩn có thể thấy được y quan không chỉnh tề, không khỏi lén lút nuốt nước miếng.

“Hồi Đại thiếu phu nhân, vừa rồi có tặc tử xông vào, chúng ta tận mắt thấy hắn chạy vào đây, chúng ta sợ các chủ tử bị thương, nhất thời tình thế cấp bách mới làm như thế, thỉnh Đại thiếu phu nhân thứ tội!” Trương Dũng nói.

“Ngươi nhìn thấy ở đây có tặc tử sao? Còn không mau cút ra ngoài cho ta!”

Vừa dứt lời, lại nghe thấy thanh âm sắc nhọn vang lên ngoài cửa, “Đã xảy ra chuyện gì? Sao đều tụ tập ở trong này?”

Giây tiếp theo, Nhị di thái thái xông vào, phía sau là Trang Minh Hỉ và Lưu Bích Quân, ba người đều tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề, như vội vã chạy ra khỏi phòng vậy.

“Phòng của Đại thiếu phu nhân các ngươi cũng dám xông vào? Còn không mau cút ra ngoài?” Nhị di thái thái chống nạnh quát chói tai.

Mấy gia phó lúc này mới lui ra, nhưng ba người đó lại tiếp tục bước vào.