Thịnh Thế Trà Hương

Chương 171




Các gia phó nghe lệnh lui xuống, nhưng mấy người Nhị di thái thái, Trang Minh Hỉ lại đi đến.

Trang Minh Hỉ đi đến một bên, châm đèn lên, nàng ngại ngọn đèn không đủ sáng, lại tìm thêm một ngọn nến khác.

Ngọn đèn lóe ra, ánh lên gương mặt nặng nề tâm cơ kia.

Trong khoảng thời gian này cẩn thận lưu ý, nàng càng ngày càng phát giác Tần Thiên cùng Đại ca thật sự không thích hợp, hai người căn bản là không giống như phu thê. Tuy rằng ca ca cùng tẩu tử thường xuyên cãi nhau, thực không thoải mái, giữa hai người vẫn là có thể nhìn ra sự thân mật này. Còn Tần Thiên và Trang Tín Ngạn lại có vẻ hơi xa cách.

Cái gọi là giả giả thật thật, nàng cố ý bố trí hôm nay để vạch trần bọn họ. Thừa dịp bọn nha hoàn thời điểm uống say mà hạ mê dược, các gia phó mới có thể dễ dàng xâm nhập.

Nàng xoay người, đi đến bên cạnh mẫu thân, nhìn đệm và màn ở dưới đất, trong lòng đắc ý: quả nhiên như nàng sở liệu, hai người vẫn ngủ khác giường!

Trang Minh Hỉ huých chạm vào mẫu thân, ý bảo nàng ta nhìn cái màn kia.

Nhị di thái thái đã sớm chú ý tới, trong lòng cũng đang nghi hoặc.

“Đại thiếu phu nhân, các ngươi luôn luôn phân giường ngủ sao?”

Nàng ta lại nhìn về phía giường lớn làm bằng gỗ tử đàn điêu khắc tượng rủ xuống sa trướng ở bên cạnh, trong mắt nghi hoặc càng sâu. Nàng lập tức đi qua, muốn vén sa trướng lên.

Tần Thiên vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Nhị di thái thái, ngươi vẫn nên sớm trở về nghỉ ngơi đi. Chúng ta cũng muốn nghỉ ngơi rồi.” Tiếp theo nàng lại gọi Thanh Liễu vài tiếng, nhưng vẫn như cũ không thấy đáp lại.

“Có lẽ đêm nay bọn họ uống nhiều rượu quá rồi.” Trang Minh Hỉ cười nói.

Thừa dịp lúc Trang Minh Hỉ nói chuyện, Nhị di thái thái đã xốc sa trướng lên, thấy bên trong sàng đan hỗn độn, hiển nhiên có người vừa nằm đó, kiểm tra còn có chút nhiệt khí, cúi đầu lại thấy hài thêu dưới giường, Nhị di thái thái thu hồi tay, hai mắt không ngừng lóe ra.

Trong màn Tần Thiên không kịp ngăn cản, lòng vô cùng bồn chồn, tuy rằng nàng đúng lúc chui vào màn của Trang Tín Ngạn, nhưng trước đó nàng vẫn nằm ở trên giường, chỉ cần tinh tế đánh giá, có thể thấy rất nhiều sơ hở. Dù sao vẫn là nàng phản ứng nhanh, bằng không, nhất định bị bọn họ bắt gặp tại đương trường.

Nếu như bị dòng họ biết bản thân căn bản không phải là người của Trang phủ, Đại phu nhân luôn luôn lừa gạt bọn họ, chuyện này sẽ gây ra nháo loạn lớn. Tối thiểu, mình tuyệt đối không thể lấy thân phận một người ngoài mà chiếm cứ vị trí gia chủ.

Nàng quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái, đã thấy Trang Tín Ngạn đang dán vào sau lưng nàng nhìn ra ngoài màn, mày nhăn lại, sắc mặt đông lạnh, hơi thở ấm áp từng đợt phun vào cổ nàng, trong thời khắc khẩn trương này, lại gây cho nàng một cảm giác khác thường.

Trang Tín Ngạn lấy giấy bút từ gối đầu ra, viết xuống trên giấy: “Có thể ta sẽ phải mạo phạm. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không quá đáng.”

Tần Thiên gật gật đầu. Trong lúc nguy cấp, chỉ cầu thuận lợi qua cầu, nhất thời cũng quản không được nhiều như vậy.

“Ngươi trước đừng nhúc nhích. Cũng đừng sốt ruột.” Trang Tín Ngạn viết xong hai câu này, sau đó vươn tay kéo màn lại, tiếp theo cởi trung y trên người nàng ra.

Tần Thiên cảm thấy trên người chợt lạnh, chỉ còn lại có một cái yếm. Tần Thiên trên mặt nóng lên, vội vàng cúi đầu.

Nàng nghĩ sẽ chỉ làm như vậy, nhưng không nghĩ tới, tay hắn sờ lên dây buộc yếm nơi cổ, có vẻ như muốn cởi cả cái yếm của nàng.

Tần Thiên nóng nảy, tay gắt gao che cái yếm, xoay mặt nhìn về phía hắn, vừa vặn chạm phải con ngươi như miếng băng mỏng kia của hắn, đôi mắt trong suốt như mặt hồ, không hề lẫn tạp chất, nó khiến người ta nghĩ tới những gì tốt đẹp tinh thuần, hết thảy dơ bẩn đều không liên quan đến hắn.

Hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, như đang nói với nàng: “Đừng sợ, tin tưởng ta.”

Bất tri bất giác, Tần Thiên buông lỏng tay ra, nàng quay đầu, đầu cơ hồ cúi thấp xuống ngực, trên mặt như bị lửa nóng thiêu đốt.

Trang Tín Ngạn cúi đầu cởi bỏ dây buộc ở cần cổ, lại cởi dây buộc bên hông của nàng, hắn ngừng thở, ngón tay tận lực không đụng chạm người nàng, nhưng trong lúc lơ đãng, vẫn sẽ chạm đến da thịt của nàng, cảm giác được một tia mềm mại, hai người đồng thời run rẩy.

Cái yếm thêu hoa màu đỏ theo da thịt mềm nhẵn của nàng trượt xuống dưới, nhìn uyên ương đạp nước thêu trên yếm trông rất sống động, Trang Tín Ngạn trong lòng rung động, toàn thân không tự chủ được nóng lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Hắn vội vàng khắc chế chính mình, buộc mình chuyển mắt. Lại vừa vặn nhìn đến tóc đen dài Tần Thiên hất ra phía trước để che ngực. Kỳ thật Tần Thiên xuất phát từ tâm lý e lệ, muốn dùng tóc dài che phong cảnh trước ngực, lại không ý thức được, cứ như vậy, toàn bộ phần lưng tuyết trắng tinh tế của nàng cứ thế lõa lồ ở trước mặt Trang Tín Ngạn… Bả vai xinh đẹp như vậy, eo nhỏ xinh chỉ cần một bàn tay nắm trụ, da thịt trắng như tuyết, Trang Tín Ngạn cơ hồ phải dùng hết toàn bộ khí lực, mới có thể  khắc chế xúc động muốn chạm vào nàng.

Nhưng trên người lại giống như bị châm lửa, thiêu đốt khiến hắn khó có thể chịu được. Hắn vội vàng cởi bỏ xiêm y của mình, sau đó kéo chăn qua phủ lên hai người.

Tần Thiên nhất thời hiểu được ý tứ của hắn, nay sơ hở quá nhiều, phương pháp duy nhất giải quyết đó là để cho bọn họ nhìn thấy sự thật!

Chăn che trước ngực hai người, lộ ra bả vai, tình cảnh như vậy, để người ta nhìn thấy nhất định có thể dẫn đến vô hạn tưởng tượng.

Đúng lúc này, lại một trận tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó thanh âm của Nguyệt Nương vang lên: “Thanh Liễu, ngươi sao lại ngủ ở trong này! Thanh Liễu, Thanh Liễu!” Liên tục kêu vài tiếng, mới nghe được Thanh Liễu mơ hồ đáp lại: “Nguyệt Nương, sao người lại tới đây?”

Nghe thấy thanh âm của Nguyệt Nương, Tần Thiên trong lòng vui vẻ, quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn cười, không tiếng động nói: “Cứu tinh đến!”

Trang Tín Ngạn đôi mắt cũng lóe lóe, giống như ám dạ tinh thần. Tần Thiên ánh mắt không nhịn được nhìn xuống, thấy vòm ngực rắn chắc, so với lúc ở Động Đình sơn đã tráng kiện hơn… Bỗng nhiên trong lòng bàn tay ngứa ngáy, Tần Thiên nắm chặt thành quyền, vội quay đầu đi.

Ngoài trướng, Nguyệt Nương và Tam di thái thái, Trang Minh Lan, Phương Nghiên Hạnh cùng nhau đi đến, Thanh Liễu đi theo phía sau đang không hiểu ra sao. Thanh Liễu nhìn thấy một phòng đầy người, đột nhiên tỉnh táo lại, nàng giật mình nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Nguyệt Nương cả giận nói, “Lời này hẳn là ta hỏi ngươi, ngươi sao không biết gì cả?”

Thanh Liễu cũng ý thức được đã phạm lỗi, vội vàng quỳ trên mặt đất.

Nguyệt Nương lại nhìn về phía mấy người Nhị di thái thái, cười nói: “Hóa ra Nhị di thái thái cũng đến đây.”

“Ta cũng đang ngạc nhiên!” Tần Thiên ở trong màn thảo luận: “Gia phó vừa mới tiến đến, Nhị di thái thái các nàng đã tới rồi, người không biết, còn tưởng rằng các ngươi sớm biết rằng gia phó sẽ xông tới, đang chờ ở đây vậy!”

“Nói gì vậy!” Nhị di thái thái hừ lạnh: “Hôm nay Trung thu, ba mẹ con chúng ta không ngủ được, rửa mặt chải đầu qua phòng ta nói chuyện, nghe được tiếng vang mới chạy đến xem, Đại thiếu phu nhân sao lại nói khó nghe như vậy?” Nói xong, lại cười lạnh một tiếng: “Đại thiếu phu nhân có phải muốn che giấu điều gì hay không?” Nói xong, nàng ta kéo rầm một tiếng vạch sa trướng trên giường ra, ý bảo Nguyệt Nương xem.

“Nguyệt Nương, các ngươi đến vừa vặn, mọi người đều đến xem, Đại thiếu gia cùng Đại thiếu phu nhân, đôi tân phu thê này hóa ra vẫn phân giường ngủ!”

Trang Minh Hỉ đứng ở một bên không ra tiếng, tùy ý mẫu thân xuất đầu. Đêm nay cũng là nàng cố ý lôi kéo mẫu thân nói chuyện, không cho nàng ta ngủ sớm, mới có thể làm cho nàng ta tới đúng lúc như vậy. Chuyện đêm nay mặc kệ thành công hay thất bại, nàng cũng không muốn cho người khác biết việc này cùng nàng có liên quan.

Biết rõ nội tình Nguyệt Nương biến sắc. Tam thiếu phu nhân cùng Phương Nghiên Hạnh nhìn thấy trong phòng có hai sa trướng cũng không hiểu chút nào. Bất quá Phương Nghiên Hạnh một lòng hướng về Tần Thiên, đối với Nhị di thái thái không khỏi hờn giận nói: “Nhị di thái thái, chuyện khuê phòng của người khác người cũng muốn quản sao?”

“Đây cũng không phải là việc nhỏ!” Nhị di thái thái mạnh mẽ nói: “Phải biết rằng đại thiếu phu nhân hiện nay là đương gia, nếu nàng từ trước đến nay cùng Đại thiếu gia phân giường ngủ, rõ ràng tâm không ở Trang phủ, người như vậy sao có thể trở thành đương gia của Trang phủ! Chuyện này cũng không thể trôi qua như vậy, hôm nay phải nói cho rõ ràng!”

Lúc này, Trang Minh Hỉ bỗng nhiên ghé vào bên tai nàng ta nhẹ giọng nói: “Sao Đại thiếu phu nhân vẫn trốn ở bên trong không ra?” Nàng cảm thấy rất kỳ quái, hai người rõ ràng là phân giường ngủ, lại tránh ở trong một cái màn, đến bây giờ cũng không chịu lộ diện, hay là ở trong đó đang làm trò quỷ gì?

Nhị di thái thái nhìn về phía màn, bởi vì trên màn thêu hoa, cho nên thấy không rõ tình hình bên trong, chỉ ẩn ẩn nhìn thấy bóng dáng mông lung. Nghe nữ nhi nói như vậy, nàng ta cũng thấy kỳ quái, theo bản năng muốn tiếp cận hơn.

Trong trướng Tần Thiên ước gì nàng ta đến xem, nàng vẫn không đi ra ngoài chính là chờ giờ khắc này, nàng ra vẻ kinh hoàng nói: “Hiện tại chậm chạp gì vậy, các ngươi trước đi ra ngoài, có chuyện gì ngày mai nói sau.”

Cảm giác được Tần Thiên thanh âm kích động, Nguyệt Nương lại sốt ruột, nghĩ hẳn trong màn có cái gì không thể để người khác thấy. Nàng tiến lên từng bước, che trước màn, căm tức nhìn Nhị di thái thái: “Nhị di thái thái, người muốn làm cái gì, người muốn vô lễ với đương gia sao?” Tiếp theo lại nói với Thanh Liễu đang quỳ trên mặt đất: “Không nghe thấy Đại thiếu phu nhân  phân phó sao? Còn không đứng dậy tiễn khách!”

Thanh Liễu vội vàng lau khô nước mắt bò đứng lên.

Mắt thấy Thanh Liễu muốn đánh thức các nha hoàn dậy, Nhị di thái thái cùng Trang Minh Hỉ đều vội vàng, sợ đêm nay qua đi, thất bại trong gang tấc. Nhị di thái thái hướng tới một bên Lưu Bích Quân ra hiệu, Lưu Bích Quân vốn ôm tâm lý đến xem náo nhiệt, thấy vậy cũng e sợ thiên hạ bất loạn sẽ mất vui, nàng tiến lên làm bộ như không cẩn thận té ngã trên người Nguyệt Nương, đem Nguyệt Nương đẩy ra, Nhị di thái thái nhân cơ hội này tiến lên một bước dài, vội xốc màn lên.”Đừng!” Nguyệt Nương mặt trắng bệch, sợ hãi kêu lên.

Tam di thái thái cùng Phương Nghiên Hạnh cũng nhịn không được đi đến bên cạnh màn.

Trang Minh Hỉ và Lưu Bích Quân, Nhị di thái thái đều bổ nhào về phía trước.

“A ——” đó là tiếng thét chói tai của Tần Thiên.

Nhìn tình cảnh trong màn, tất cả mọi người đều hoa mắt choáng váng.

Chỉ thấy trong màn có hai người, rõ ràng là Tần Thiên và Trang Tín Ngạn, từ bả vai lõa lồ của hai người, thực dễ dàng nghĩ đến lúc trước hai người đang làm cái gì… Lúc này, Tần Thiên bụm mặt, bộ dáng xấu hổ ảo não: “Ta đã bảo các ngươi ngày mai lại đến, các ngươi… Các ngươi thật quá đáng!”

Bên người Trang Tín Ngạn cũng là một bộ dạng vừa tức vừa xấu hổ.

“Các ngươi còn nhìn! Còn không mau đi!” Tần Thiên tức giận quát lớn tiếng.

Một bên Nguyệt Nương thấy tình hình như vậy đầu tiên là kinh ngạc, rất nhanh lại chuyển thành vui sướng. Nàng trừng mắt nhìn Nhị di thái thái đang ngẩn người, vội la lên: “Hiện tại người vừa lòng rồi chứ, còn không mau đi!”

Nhị di thái thái cắn nhanh môi dưới, sắc mặt không ngừng biến ảo, bộ dáng thực không cam lòng. Lưu Bích Quân nhìn hai người dựa vào cùng một chỗ ân ân ái yêu đương trong lòng vừa xấu hổ lại đố kỵ. Mà Trang Minh Hỉ căn bản là không thể tin một cảnh này, nàng đã quan sát rõ ràng, bọn họ nếu có da thịt chi thân, căn bản sẽ không có biểu hiện kia.

Nhất định là bọn họ cố ý chế tạo ra để giả dối.

Nghĩ đến đây, nàng không dấu vết dùng hài gợi lên góc chăn, thừa dịp lúc lui ra ngoài kéo chăn bọn họ ra.

Bởi vì sự tình phát sinh đột nhiên, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đều không có phòng bị, chăn bị Trang Minh Hỉ lập tức kéo xuống dưới thắt lưng, thân trên lõa lồ của Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn hoàn toàn hiện ra ở trước mặt mọi người.