Thịnh Thế Trà Hương

Chương 232




Tạ gia

Tạ phu nhân ngồi trên chủ vị khí phái xa hoa của Tạ gia, nghi hoặc khó hiểu nhìn Trang Tín Ngạn sắc mặt trầm tĩnh đang ngồi ở ghế dành cho khách.

Hắn một mình một người đến tận cửa, không phải không kỳ quái. Đúng lúc trong khoảng thời gian này Tạ lão gia xuất môn, nghe thấy Trang Tín Ngạn đến thăm, Tạ phu nhân nghĩ cũng không xem như người ngoài, liền tự mình tiếp đón hắn.

Tạ phu nhân thanh thanh cổ họng, nhìn Trang Tín Ngạn hỏi: “Không biết Trang công tử hôm nay đến đây vì chuyện gì?” Ngữ khí vô cùng ôn hòa khách khí.

Bà vừa hỏi đồng thời tinh tế đánh giá Trang Tín Ngạn, thấy hắn dung nhan giống như ngọc, phong tư như họa, khí chất tuấn nhã tuyệt luân, bỗng nhiên hiểu được nữ nhi vì sao lại chung tình với hắn như vậy. Tuy rằng đối với việc hôn nhân này bà cũng không hài lòng, bất quá nếu nữ nhi thích, sự tình lại phát triển đến mức không còn đường lui, hơn nữa tuy rằng hắn câm điếc nhưng đúng là xuất thân gia thế đại phú. Nay thấy hắn phong thái xuất chúng, trong lòng vốn không vừa lòng cũng dần dần đỡ gay gắt hơn.

Bà nhìn Trang Tín Ngạn từ trong lòng lấy ra giấy bút, mày không khỏi hơi nhíu, thấy hắn trên giấy viết xuống một hàng chữ, đứng dậy đi tới trước mặt bà, đưa cho bà xem, chỉ thấy trên mặt giấy một hàng chữ tuyển tú: “Vãn bối hôm nay đến thăm phu nhân có một chuyện muốn nhờ, thỉnh phu nhân cho hạ nhân lui xuống.”

Bên kia, nha hoàn Điệp Nhi hưng phấn chạy vào phong ngủ của Tạ Uyển Quân: “Tiểu thư, tiểu thư, người đoán có ai vừa tới?”

Đang ngồi ở bên cửa sổ thêu thùa, Tạ Uyển Quân ngẩng đầu lên, cười nói: “Xem bộ dáng này của ngươi, rốt cuộc là ai đến khiến ngươi kích động như vậy?”

“Tiểu thư, nếu ta nói ra, khẳng định so với ta người càng kích động hơn a!” Điệp Nhi đi qua, đoạt lấy khung thêu trên tay Tạ Uyển Quân. Tạ Uyển Quân không khỏi hờn giận ngẩng đầu, đã thấy Điệp Nhi cười sáng lạn: “Tiểu thư, là Trang Đại công tử đến!”

Trang Tín Ngạn? Tạ Uyển Quân hai mắt sáng ngời, đứng lên, không lâu, trên mặt nổi lên một mảnh đỏ ửng, nàng cầm tay Điệp Nhi, trong thanh âm không nhịn được sự hưng phấn: “Điệp Nhi, mau giúp ta trang điểm!” Nàng muốn gặp hắn, sau khi trở về từ đại mạc, nàng đã lâu không được gặp hắn. Hắn hôm nay là tới gặp mình sao? Hay là vì hôn sự của bọn họ?

Nàng sờ mặt đang nóng lên, trong lòng ngọt ngào giống như mật.

Bên này, Tạ phu nhân nhìn hắn nói trịnh trọng, trong lòng tuy hồ nghi nhưng vẫn bảo hạ nhân trong sảnh lui xuống, lại cảm thấy việc này kỳ quái, sợ một mình không ứng phó được, lại bảo người thông tri Tạ Đình Quân đến đây.

“Trang công tử có chuyện gì thỉnh cứ việc nói thẳng.” Tạ phu nhân vươn tay ra hiệu.

Trang Tín Ngạn đứng lên, hướng về Tạ phu nhân xoay người thở dài, sau đó viết xuống giấy một hàng chữ, đưa cho Tạ phu nhân. Tạ phu nhân tiếp nhận, nương theo ánh mặt trời ngoài cửa sổ, một chữ lại một chữ đọc lên: “Ta muốn cùng Tạ gia kết nghĩa, lệnh thiên kim Tạ tiểu thư là ân nhân cứu mạng của tại hạ, tại hạ không biết lấy gì báo đáp, nguyện cùng Tạ tiểu thư kết làm huynh muội, lấy thân phận huynh trưởng chiếu cố nàng! Từ trước tới nay ta đối với Tạ tiểu thư đều là sự cảm kích!” Đây chính là kết quả thức trắng đêm suy nghĩ của Trang Tín Ngạn.

Hiện tại đôi bên cũng ngầm hiểu, còn chưa định mọi sự, cho nên cũng không có chuyện từ hôn. Hắn chỉ có thể thông qua phương thức này biểu đạt tâm ý của mình. Như vậy cũng có thể giữ lại thể diện cho đối phương

Hơn nữa kết làm huynh muội đối với việc ngăn chặn lời đồn đại cũng có lợi. Hai bên kết nghĩa, không phải vừa vặn biểu lộ Tạ Uyển Quân đối với mình cũng không hề có tình ý?

Đọc xong mấu chữ này, Tạ phu nhân tay cầm trang giấy không nhịn được run run, bà ngẩng đầu, sắc mặt cực kỳ khó coi, “Kết nghĩa, làm muội muội? Đây chính là chuyện hôm nay ngươi cố ý đến đây?”

Đối mặt với sự tức giận của Tạ phu nhân, Trang Tín Ngạn sắc mặt bình tĩnh, hắn nhìn Tạ phu nhân, vẻ mặt chắc chắn gật gật đầu.

Tạ phu nhân trong chốc lát mặt đỏ bừng, bà dùng sức vỗ xuống bàn đặt bên cạnh, trên bàn chén trà bị chấn động vang lách cách, cùng với tiếng vang này là tiếng bà gầm lên: “Trang phủ các ngươi khinh người quá đáng! Các ngươi coi Tạ gia chúng ta là cái gì? Có thể tùy ý để các ngươi nhục nhã như vậy!” Đây không phải nhục nhã thì là cái gì? Lúc trước Đại phu nhân mới cho bà một viên thuốc an thần, lúc này hắn lại tới cửa nói ra những lời này. Không phải rõ ràng khinh thường nữ nhi nhà mình, không muốn cưới nữ nhi nhà mình vào cửa hay sao?

Hắn nghĩ hắn là gì chứ, bất quá chỉ là một phế nhân, nhưng lại dám càn rỡ như vậy!

Trước khi đến, Trang Tín Ngạn đã biết việc này sẽ không thuận buồm xuôi gió, lúc này đối mặt với sự tức giận của Tạ phu nhân vẫn lơ đễnh. Hắn đang muốn viết cái gì, bỗng nhiên cảm giác được có người lao về phía mình. Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy hoa mắt, tiếp theo, cảm thấy trên mặt đau nhức, hắn bị một cỗ đại lực đẩy ngã trên mặt đất. Hắn bị đánh cho đầu váng mắt hoa, hắn bụm mặt lắc lắc đầu, ngẩng lên vừa thấy gương mặt tức giận của Tạ Đình Quân.

Tạ Đình Quân chỉ vào hắn: “Muội muội của ta không có ca ca hay sao? Cần gì phải cùng ngươi kết nghĩa? Trang Tín Ngạn, ngươi là kẻ hỗn đản không có trách nhiệm, ngươi không xứng là nam nhân.”

Dưới cơn thịnh nộ, Tạ Đình Quân lại hướng tới mặt hắn đánh một quyền. Tạ phu nhân ở bên cạnh tức giận đấm ngực, bà nắm lấy bàn, mắt lạnh nhìn con đánh người, cũng không định tiến lên ngăn cản.

“Ca ca, đừng đánh, đừng đánh!” Một tiếng kêu khóc vang lên, Tạ Uyển Quân sau khi được trang điểm kỹ lưỡng vọt vào, tay bám chặt lấy quyền Tạ Đình Quân định đánh ra: “Hắn đang chảy máu mà, ca ca đừng đánh nữa!” Tạ Uyển Quân chảy lệ nhìn Trang Tín Ngạn.

“Hắn coi thường muội như thế, muội còn giúp hắn nói chuyện?” Tạ Đình Quân hướng về phía muội muội cả giận nói.

Tạ Uyển Quân nhìn Trang Tín Ngạn, nước mắt không ngừng trào ra. Nàng cùng Điệp Nhi vụng trộm tránh ở gian ngoài đại sảnh, vừa vặn nghe thấy mẫu thân đọc lên mấy chữ đó. Nàng trong lòng u oán vô cùng, nàng có gì không tốt, hắn vì sao không chịu cưới nàng? Bên này, Trang Tín Ngạn nhân cơ hội đứng lên, hắn dùng tay áo xoa xoa khóe miệng chảy máu, đi tới bàn, cầm lấy bút, lại nhanh chóng viết xuống giấy: “Ta biết bởi vì cứu ta, làm cho Tạ tiểu thư chịu rất nhiều ủy khuất, ta nghĩ tới nghĩ lui, vì không muốn để Tạ tiểu thư nhận phải ủy khuất lớn hơn nữa, cũng chỉ có phương pháp này có thể ngăn chặn mà thôi”.”Trang Tín Ngạn, hôm nay ngươi đã đến tận đây, chúng ta liền nói trắng ra!” Tạ Đình Quân chỉ vào hắn trảm đinh tiệt thiết: “Nay sự tình nháo đến nước này, danh dự của muội muội ta đã bị hủy hoại, chỉ một câu của ngươi là có thể chấm dứt hay sao? Là nam nhân, thì đến tháng năm ngươi hãy tới cửa cầu thân, nếu không, nếu muội muội ta bởi vì việc này gặp phải điều gì bất hạnh, Tạ gia chúng ta sẽ cùng Trang phủ các ngươi thế bất lưỡng lập (ý như kiểu trở mặt thành thù)!” Trang Tín Ngạn không để ý đến hắn, hắn tiếp tục viết xuống: “Tạ tiểu thư, tại hạ thực cảm kích ân cứu mạng của tiểu thư, Tạ tiểu thư không chê bai tại hạ, nguyện ý gả cho ta, đây vốn là phúc khí của tại hạ. Nhưng tại hạ đã có ước hẹn với một nữ tử khác, cả đời này sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi nàng, mặc dù là cưới Tạ tiểu thư, tại hạ cũng vô pháp đối với Tạ tiểu thư thật tình trả giá, đối với Tạ tiểu thư mà nói, làm sao không ủy khuất? Chúng ta kết làm huynh muội, rất nhiều lời đồn đãi sẽ dần dần qua đi, Tạ tiểu thư sẽ tìm được một người chân chính để ý ngươi, trân trọng ngươi, cũng đừng vì ánh mắt thế nhân mà gả cho một người không biết thương tiếc ngươi”.

Tạ Uyển Quân tiến lên hai bước, đi đến trước mặt hắn, nàng si ngốc nhìn hắn, hắn vẫn tuấn mỹ như vậy, cũng vẫn vẻ lạnh lùng như thế, hắn ở trước mặt nàng vĩnh viễn đều là vẻ mặt đạm mạc, ánh mắt đông lạnh này, giống như mặt hồ bình tĩnh, không hề gợn một tia sóng.

Nàng vì hắn chịu nhiều ủy khuất như vậy, nàng không tiếc tự hủy danh tiết, không tiếc bị thế nhân cười nhạo, chỉ để có thể có tư cách được ở bên cạnh hắn, vì sao, hắn đối với nàng vẫn không hề có một chút thương tiếc?

Giờ khắc này, lòng nàng đau như bị ai cào cấu, nàng có rất nhiều rất nhiều chuyện không rõ, nàng rốt cuộc bất chấp sự rụt rè của nữ tử, nàng nhất định phải hướng hắn để hỏi rõ ràng!

“Trang công tử, ta rốt cuộc có chỗ nào không tốt? Là vì ta không xinh đẹp bằng thê tử ngươi? Không ôn nhu bằng thê tử ngươi? Hay là không có năng lực bằng thê tử ngươi?” Nàng nhìn hắn hai mắt đẫm lệ mông lung, thân mình có chút run rẩy, trên nét mặt có vẻ kiên quyết đánh liều một ván bạc.

“Uyển Quân, muội chẳng lẽ còn yêu cầu hắn sao?” Tạ Đình Quân hét to.

Nhưng Tạ Uyển Quân luôn luôn thuận theo hắn lại đột nhiên cất cao thanh âm, nàng nắm chặt hai tay, mở to hai mắt, có chút điên dại như người bị bệnh tâm thần: “Ta nhất định phải hiểu được! Ta Tạ Uyển Quân rốt cuộc có chỗ nào thua kém nàng!” “Uyển Quân…” Tạ phu nhân cùng Tạ Đình Quân đều bị bộ dạng Tạ Uyển Quân dọa.

Tạ Uyển Quân lại nhìn về phía Trang Tín Ngạn, cắn chặt răng, trong mắt rưng rưng: “Ngươi nói a, rốt cuộc ta có gì thua kém nàng?” Trang Tín Ngạn bình tĩnh nhìn nàng một lúc, sau đó viết xuống trên giấy: “Không sai, trong mắt ta nàng là đẹp nhất, ôn nhu nhất, có năng lực nhất, không ai có thể so sánh với nàng.” Đây là lời chân thật từ tận đáy lòng hắn, mặc dù ở trường hợp này, hắn cũng sẽ không vì lấy lòng ai mà hạ thấp người mình yêu thương.

Nói trắng ra như vậy, làm cho Tạ Uyển Quân vừa tức vừa đau, nàng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể chao nghiêng đi, Tạ phu nhân trong lòng lo lắng, vội bước lên phía trước đỡ nàng!

“Uyển Quân, Uyển Quân.” Nhìn thấy bộ dáng nữ nhi cực kỳ bi thương, Tạ phu nhân nhìn Trang Tín Ngạn nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi sao có thể nói với nó như vậy, ngươi oán hận nó hay sao? Không có nó, ngươi còn có thể đứng ở đây hay không? Ngươi là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa! Ta sẽ làm cho mọi người biết rõ ràng sự ghê tởm của ngươi!”

“Đúng vậy, Tạ tiểu thư, ta biết ta có lỗi với ngươi, ” Trang Tín Ngạn tiếp tục viết xuống: “Tạ tiểu thư đối với ta có ân tình, ta sẽ hết sức báo đáp, nếu không thể báo đáp lại Tạ tiểu thư, cho dù muốn ta vì thế bị người trong thiên hạ chỉ trích, cho dù vì thế khiến ta tổn thọ, khiến ta tổn phúc, hoặc là giáng xuống mười tám tầng địa ngục, ta đều nguyện ý! Nhưng bảo ta thương tổn thê tử của mình dù chỉ một chút, cũng là vạn vạn lần không thể.”

Hắn ngẩng đầu, nhìn người của Tạ gia, vẻ mặt kiên quyết. Hắn không muốn làm thê tử thương tâm, cũng chỉ có thể để Tạ Uyển Quân thương tâm, nếu thương tổn Tạ Uyển Quân là một tội nghiệt, như vậy hắn nguyện ý gánh vác tội nghiệt này.

“Ngươi tình nguyện bị giáng xuống mười tám tầng địa ngục, cũng không muốn cưới ta? Chỉ vì không muốn để nàng ta thương tâm?” Tạ Uyển Quân nhìn hắn, nước mắt không chịu khống chế trào ra, ngực như bị lưỡi đao bổ xuống, đau thấu tim. Nàng gắt gao cầm tay mẫu thân, hoàn toàn dựa vào chỗ dựa này mới không ngã ngồi xuống.

Cái gì gọi là tự rước lấy nhục, nàng hôm nay cuối cùng đã hiểu được …

“Trang Tín Ngạn, ngươi khinh người quá đáng!” Tạ Đình Quân nổi giận, nhịn không được lại vung quyền.

Nhưng đúng lúc này, phía ngoài vang lên một gầm thanh thúy: “Tạ Đình Quân, ngươi dừng tay cho ta, ngươi dám đánh phu quân ta, ta sẽ không để ngươi yên!”

_________________