Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 70: Cấm chú




“Tỷ tỷ, đám người đó lại muốn tới gây sự với chúng ta! Lần này để đệ đi ra, đem toàn bộ bọn họ giết sạch đi!” Người thanh niên hai quyền nắm chặt, nói.

Cô gái kia không khỏi lắc đầu, nói: “Vẫn cứ đợi đi! Cơ hội chưa tới, chúng ta cần phải tích lũy lực lượng! Không thể vì chút nóng giận tức thời mà hủy đi cơ nghiệp ta với đệ vất vả báy lâu nay mới gây dựng được! Còn nữa, mối thù giết cha, một ngày chưa báo, chúng ta nhất định không được ngã xuống!”

“Đúng, đệ nhất định sẽ để cho bọn người tiểu nhân đó, tắm trong biển máu!” Người thanh niên gầm lên một tiếng, tỏa ra một luồng sát khí cực kỳ kinh khủng, làm cho con Phong Lang Vương ở dưới thân cũng sợ hãi đến phát run lên.

Hai chị em người này vốn dĩ chính là con cháu của Triệu gia, là hoàng thất của Triệu Quốc, một tay nắm giữ quyền khuynh triều dã, nhưng không nghĩ tới hai người bọn họ lại trôi dạt về nơi này, làm phản quân.

Không lâu lắm, qua chừng hơn một khắc, từ phía sau lưng hai chị em này chạy đến một đám binh sĩ, toàn bộ đều lấy Phong Lang làm vật cưỡi, trên người lại mặc chiến giáp màu đỏ, tản mát ra từng tầng sát khí nhàn nhạt. Những binh sĩ này chính là đám phản quân mà bọn người Trần Vũ vừa nhắc đến. Dẫn đầu đám phản quân này là một người đàn ông trung niên tầm ba mươi ba, ba mươi bốn tuổi, người này chính là Lý Tịnh. Khi Lý Tịnh chạy đi đến trước mặt Triệu Trinh Ngọc, liền nhảy khỏi lưng Phong Lang, cung kính quỳ xuống một gối, nói: “Thuộc hạ tham kiến công chúa!”

Đám binh sĩ đi theo phía sau cũng lập tức quỳ xuống, hô theo.

Triệu Trinh Ngọc chỉ phất tay một cái, rồi thản nhiên nói: “Tình hình thế nào rồi?”

Lý Tịnh liền chắp tay, nói: “Thưa công chúa, thuộc hạ đã cho người điều tra qua, đám người phía trước chỉ có khoảng chừng ba mươi người, thực lực cao thấp không đồng đều. Người mạnh nhất của bọn họ đã đạt đến Thiên Cấp, người yếu nhất chỉ mới tới Sơ Cấp tầng chín. Mà đi theo đám người này còn có một đại nhân vật cực kỳ quan trọng!”

“Đại nhân vật sao?” Lời này của Lý Tịnh đã gợi lên cho nàng một chút tò mò.

“Vâng, người này chính là đại tiểu thư của phủ thành chủ, tên là Mạc Hiên! Công chúa, chúng ta có nên ra tay bắt ả ta lại hay là không?” Lý Tịnh cực kỳ hưng phấn, nói.

Nhưng sắc mặt của Triệu Trinh Ngọc thì hoàn toàn tương phản, hai hàng chân mày của nàng hơi nhíu lại: “Trưởng nữ của Mạc gia sao? Xem ra, chuyện này có thêm chút rắc rối rồi!”

Nàng nói xong, hai mắt liền nhắm nghiền lại, còn hai tay thì đặt chéo lên trước ngực, trong miệng bắt đầu đọc lên những đoạn chú ngữ vô cùng tối nghĩa. Chỉ qua một lát, một luồng ánh sáng trắng lấy nàng làm trung tâm, bắt đầu phát tán ra bên ngoài, sau đó lan rộng ra phạm vi mấy chục dặm xung quanh. Nếu như có người ở bên ngoài mà nhìn thấy cảnh tượng này, e rằng sẽ phải kinh hãi kêu lên một tiếng. Nữ nhân này, lại có thể phát ra cấm chú. Mặc dù, loại cấm chú này không có bất kỳ có lực công kích gì. Nhưng phải biết rằng, cấm chú thì chỉ có cường giả Thánh Cấp tầng bảy, tầng tám trở lên mới có thể phát động được. Mà nhìn nàng như thế nào, cũng chưa bước vào cảnh giới Thánh Cấp được a!

… Một đêm trôi qua rất nhanh, khi Trần Vũ rời khỏi lều trại của mình thì nhóm người Mạc Hiên đã lên ngựa, đội ngũ ngay ngắn chỉnh tề, giống như là đã dậy từ rất sớm rồi. Vừa nhìn thấy bộ dáng còn đang ngái ngủ của Trần Vũ, Mạc Hiên khẽ hừ lên một tiếng, rồi phất tay nói: “Xuất phát!”

Vào lúc sáng sớm, sương mù bên trong Mê Vụ Cốc tuy vẫn còn khá dày, nhưng so với lúc ban đêm thì đã mỏng hơn rất nhiều. Mạc Hiên dẫn đầu đoàn người tiến dần về phía Mê Vụ Cốc, cho đến khi chỉ còn cách lối vào cốc còn năm sáu chục thước, nàng mới lệnh cho một nữ binh sĩ trong Hồng Nữ quân, đem cho mỗi người một viên đan dược.

“Đây là Phá Huyễn Đan cao cấp, mỗi một viên đều có thể trợ giúp cho chúng ta đi lại trong Mê Vụ Cốc này hai canh giờ, mà không bị ảnh hưởng của Mê Vụ. Nhưng sau thời gian hai canh giờ, dược lực của Phá Huyễn Đan sẽ tiêu tan hết, cho nên ta muốn nhắc lại một lần nữa, mọi người phải bám sát theo sau ta, tuyệt đối không thể để cho lạc đường, nếu không thì đến lúc đó ta cũng không cứu được các ngươi đâu!” Mạc Hiên vừa nói, vừa hữu ý vô ý hướng về phía đám người của Trần Vũ, nói.

Mặt Trần Vũ không khỏi đen lại, nếu không phải thực lực của hắn tạm thời không thể đánh lại nàng, hắn đã xông lên đem nàng đánh cho một trận rồi.

“Được rồi, đi thôi!” Mạc Hiên cũng không muốn nói nhảm nhiều, nàng đem đan dược nuốt xuống, sau đó liền thúc chiến kỵ đi vào bên trong Mê Vụ Cốc.

Đoàn người ở phía sau cũng bắt đầu nói đuôi theo sau.

“Tiểu tử, nữ nhân này thật sự rất có cá tính nha! Ngươi có muốn ta đem nàng thu thập lên giường giúp ngươi hay không?” Không biết từ lúc nào, Hắc Long lại chui ra khỏi Hắc Long Giới nhìn theo cái mông căng tròn của Mạc Hiên, lộ ra nụ cười cực kỳ vô sĩ.

Nếu như đầu sắc long này không phải chỉ là linh hồn thể, Trần Vũ rất có thể đã đem nó bóp cho chết rồi.

Mà rất nhanh, nụ cười trên mặt Hắc Long liền ngưng lại: “Tiểu tử, ta phát hiện bên trong đội ngũ của nha đầu kia ẩn giấu một cao thủ, thực lực của ả ta hoàn toàn không thua kém ta một chút nào!”

Trần Vũ chỉ khẽ giật mình một chút, sau đó liền cười nói: “Cũng không có gì, ngươi nghĩ bên cạnh một vị cường giả Thánh Cấp, lại không có một cao thủ Thiên Cấp nào đi theo bảo vệ con giá của mình hay sao! Chỉ cần không động chạm đến lợi ích của ta, thì cứ mặc kệ bọn họ!”

“Hè hè, tiểu tử, ta thấy bên cạnh ngươi có rất nhiều mỹ nữ, nhưng hình như ngươi vẫn còn là xử nam đúng không? Có phải, năng lực kia của ngươi có vấn đề gì không? Nếu đúng vậy, thì ngươi chỉ cần giúp ta lấy ra một bộ thân thể Thánh Cấp, ta sẽ cho ngươi một cây Long Dương quả, ta bảo đảm có thể triệt để giải quyết được vấn đề khó xử của ngươi!” Tròng mắt của Hắc Long đảo lên liên hồi, còn trong miệng nó thì hiện lên một nụ cười vô cùng bỉ ổi.

“Ngươi đi chết đi! Có ngươi mới có vấn đề đó!” Mặt Trần Vũ vốn dĩ đã có chút ngâm đen, nghe mấy lời này của nó thì càng đen hơn, hắc tức giận mắng to một tiếng. Cũng may lúc này bên cạnh hắn không có ai, nếu không thì hắn đã tự tìm một cái lỗ để chui xuống rồi.

“Khặc khặc, tiểu tử, ta nói, mấy chuyện như vậy không cần gì phải xấu hổ a, Hắc Long ta là người tốt, chỉ thu của ngươi có một bộ thân thể Thánh Cấp, lại giải quyết triệt để vấn đề khó khăn của ngươi. Ngươi nghĩ xem, nam nhân mà không thể gần nữ sắc, chẳng khác nào một tên thái giám không thể đứng thẳng được a!” Hắc Long cũng không chịu từ bỏ ý định của mình, trên tay của nó lúc này đã nhiều thêm một quả trái cây màu đỏ như máu, tản mát ra ánh áng cực kỳ chói mắt.

Nhìn quả trái cây trước mặt, Trần Vũ không tự chủ được nuốt ực một tiếng. Hắn vừa nhìn, liền có thể khẳng định đây chính là đồ tốt. Nhưng hắn cũng không muốn đem một quả trái cây này đi đổi lấy một bộ khôi lỗi Thánh Cấp cho Hắc Long được, thứ nhất là nó không đáng, thứ hai là hắn quả thật không có đủ điểm thương thành để đổi được a! Một bộ khôi lỗi Thánh Cấp ít nhất cũng trị giá một trăm ngàn điểm thương thành, mà đó chỉ là khôi lỗi Thánh Cấp tầng một thôi.

“Được rồi, ta không đùa với ngươi nữa! Vừa rồi ta cảm thấy bên trong Mê Vụ Cốc này có thứ gì đó đang kêu gọi ta, cho nên ta mới tỉnh lại! Nhưng hiện tại, tầng không gian của nơi này hình như có chút gì đó không ổn! Ta nghĩ, tên tiểu tử nhà ngươi sắp gặp rắc rối to rồi!” Trong giọng nói của Hắc Long kèm theo một tia bất an.

“A!”

Cũng không đợi cho Trần Vũ kịp nghĩ ngời nhiều, đoàn người đang đi ở phía trước, đột nhiên có người kêu thét lên.

Rồi sau đó, Trần Vũ nhìn thấy một sợi dây gai dài chừng năm sáu thước, đem một nữ binh sĩ quấn chặt lấy, kéo nàng lên trên cao. Phải biết, trong đội ngũ của Mạc Hiên, người có thực lực yếu nhất cũng đã là Trung Cấp đỉnh phong rồi. Nhưng ở trước mặt sợi dây gai này, nàng tay không hề có một chút sức phản kháng nào.

Răng rắc!

Chỉ chưa tới một hơi thở, toàn bộ xương cốt trên người nàng đều bị bẻ gãy, sau đó cả người nàng đều là một mảnh máu thịt be bét, không còn nhận ra đâu là hình dạng nữa.

Khi mọi người kịp phản ứng, thì nữ binh sĩ kia chỉ còn là một bộ thi thể không trọn vẹn. Trong lòng mọi người đều kinh hãi không thôi. Mà Mạc Hiên thì cực kỳ tức giận, nàng quát to một tiếng: “Tất cả mọi người bám sát theo ta, giết!”

Nàng là người đầu tiên lao tới, đem thanh kiếm trên tay chém xuống, trên kiếm lại bóc lên một luồng hỏa diễm, trực tiếp đem sọi dây leo này đốt cháy. Mặt dù sợi dây leo này có lực lượng rất lớn, nhưng dù lực phòng ngự của nó không cao, với lại còn bị hỏa diễm trên thanh kiếm của Mạc Hiên khắc chế, nên rất nhanh liền bị đốt thành than đen.

“Rào… rào…”

Chỉ có điều, sau khi sợi dây gai này bị đốt xong, từ dưới lòng đất lại liên tục phát ra âm thanh chấn động, mà sắc mặt mọi người lúc này cũng trở nên tái nhớt. Bởi vì, xung quanh bọn họ lúc này có ít nhất ba bốn chục sợi dây gai to bằng bắp tay người lớn, đang lao nhanh tới.