Thổ Sen

Thổ Sen - Chương 31




Cả nhà hàng lặng ngắt như tờ, ngay cả những người bồi bàn đang bưng đĩa cũng ngạc nhiên dừng lại, những ánh mắt đổ dồn lên bàn hắn.



- "Mày nói đủ chưa?"



Huỳnh Nam Phong chau mày, khó chịu quát.



Một Chu Đường Lâm đã khó đối phó rồi, thêm một Huỳnh Nam Phong nữa là điều không thể.



Doãn Tú Kiệt híp mắt, hừ lạnh một tiếng. Hắn chống tay đứng dậy, xoay lưng bỏ đi.



Vũ Minh Hiền nhìn thấy một màn, nhỏ giọng lầm bầm: Tiên sư bố mày con chó cái chết bầm..."



- "Trật tự chút đi." Bùi Việt Anh nhỏ giọng nhắc nhở.



Hắn đi ngang qua bàn bọn Lý Hà Vi và Phùng Bích Thư, đáy mắt tối dần, hừ lạnh một tiếng, chẳng nói chẳng rằng xoay người bỏ đi.



Từ sau vụ hắn xô xát dẫn đến chuyển lớp, mối quan hệ giữa hắn với Lý Hà Vi ngày một tệ hại.



Chỉ là buổi liên hoan cuối kì thôi mà, có cần căng thẳng vậy không?



Nhìn bên trái thấy Đặng Mỹ Anh mặt đen như nhọ nồi, quay bên phải thấy Doãn Tú Kiệt người đầy thuốc súng vung tay làm loạn.



Không chỉ không khí lớp hắn trầm lắng đi thập phần mà ngay cả 11A6 cũng lặng thinh, cúi đầu ăn uống.



- "Thực ra, tôi đã thấy cậu ta kì lạ ngay từ đầu."



Nguyễn Bảo Uyên đột ngột mở miệng, xé tan bầu không khí im ắng. Cậu trực tiếp bỏ qua hành vi hống hách ban nãy, chuyển đề tài sang nhóm Đặng Mỹ Anh.



- "Lần đầu tiên tôi gặp Đào Trang Anh, cậu ấy đã nói mình là bạn thân của Đặng Mỹ Anh, cũng đánh giá Cao Phúc Minh 5 sao. Cậu ấy là người đã gắn kết hai người đó lại với nhau, cũng là người ủng hộ nhiều nhất."



Giọng cậu trầm trầm, không nhanh không chậm.



- "Sau đó mỗi lần Cao Phúc Minh hẹn hò với Đặng Mỹ Anh đều có mặt Đào Trang Anh, không chỉ ở trường mà là hẹn hò ban đêm cũng thấy sự xuất hiện của cô, đó là cái thứ 2."



Nguyễn Bảo Uyên giơ ngón tay.



- "Cái thứ 3 chính là thời gian sau khi Cao Phúc Minh chia tay Đặng Mỹ Anh. Cậu ta mất hai ngày để đổi từ bạn gái này sang bạn gái khác, điều đó chứng tỏ Cao Phúc Minh đã có tình cảm với Đào Trang Anh từ trước đó, hơn nữa, cái rõ ràng nhất chính là hành động mời của Đào Trang Anh với Đặng Mỹ Anh. Chính cậu ta là người nói mình là bạn thân của Đặng Mỹ Anh, trong cuộc tình này, cậu ta là một trong những người hiểu rõ nhất. Ấy vậy mà vẫn cố tình ngồi cùng bàn."



Cậu cụp mắt, thanh âm nhỏ giần.



- "Trong buổi diễn kịch hồi tháng 11, không một ai trong lớp đề cử Đào Trang Anh vào vai công chúa, là cậu ấy tự xin cô, điều này Lê Thu Trà cũng rất rõ đúng không?"



Lê Thu Trà gật gật đầu, chăm chú nghe cậu nói tiếp.



- "Đào Trang Anh hiểu rõ mối quan hệ giữa Cao Phúc Minh và Đặng Mỹ Anh, đáng lý ra cậu ta không nên thân mật quá đáng với Cao Phúc Minh, người ta đường đường chính chính đã có bạn gái, cậu như một cái đuôi nhỏ đi theo. Hơn nữa..." Nguyễn Bảo Uyên trầm giọng: "Tôi cảm thấy cậu ấy không thật lòng."



- "Ý cậu là sao?"



- "Đào Trang Anh từng nói Trần Mạnh Hưng là người điên."



Chu Đường Lâm trợn mắt:



- "Mẹ nó, hoá ra không phải thằng Doãn Tú Kiệt mà là cậu ta nói!"



- "Tôi cảm thấy, cậu ấy... trước mặt vẫn luôn tỏ ra thân thiện hoà đồng nhưng có lẽ bên trong không giống với vẻ bề ngoài tôi vẫn luôn nhìn thấy."



Đặng Mỹ Anh cũng chỉ là bàn đạp của Đào Trang Anh mà thôi.



Nguyễn Bảo Uyên nghiêng đầu, xoa xoa tay.




- "Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ cá nhân. Thực tế, tôi thấy người sai lớn nhất phải là Cao Phúc Minh, nếu cậu ta thực sự thích Đặng Mỹ Anh sẽ không dễ dàng bị lay động, dễ dàng buông tay đến vậy. Tuy nhiên, chúng ta không phải người trong cuộc, những gì tôi nói có thể đúng cũng có thể sai, ta hoàn toàn không biết."



Nghe xong, họ có tiếp xúc với Đào Trang Anh như bình thường được nữa hay sao?



Chu Đường Lâm trầm ngâm nãy giờ bỗng nhỏ giọng lên tiếng, chống cằm.



- "Chơi hay không chơi cũng chẳng thay đổi được gì, có thể cậu ấy không sau, cái quan trọng nhất là không được để người khác lợi dụng mình." Chu Đường Lâm cụp mắt: "Tôi sẽ không bị lợi dụng."



Chuyện của Đào Trang Anh không liên quan đến họ, họ cũng không cần lún sâu quá mức.



Trần Mạnh Hưng nghe một hồi bỗng đột ngột đứng dậy, một tay che miệng, nhỏ giọng:



- "Tôi vào nhà vệ sinh một chút."



- "Đi đi."



Lê Thu Trà thấy bóng cậu đã khuất sau bức tường trắng, cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại mới khẽ thở phào, nhỏ giọng nói:



- "Chuyện của cậu ta là sao vậy? Nghe nói sau vụ này, Phùng Bích Thư ghét cay ghét đắng Chu Đường Lâm."



Chu Đường Lâm ngạc nhiên: "Phùng Bích Thư ghét tao?"



- "Trước đây em cũng nói thế một lần rồi."



- "Em có nói hả?"



- "Có." Huỳnh Nam Phong lạc giọng: "Hồi đó không phải em nói Phùng Bích Thư ngày nào cũng lườm em còn gì."




Chu Đường Lâm gãi gãi đầu: "Em không nhớ, cậu ta ghét như thế nào."



- "Không phải mỗi ghét không mà là ghen tị, ghen tị nhiều hơn. Ghen tị vì mày có Trần Mạnh Hưng, lúc nào cũng săm soi điểm mày, nếu cao hơn thì thấy thoả mãn, nếu thấp hơn thì hậm hà hậm hực cả buổi." Lê Thu Trà bĩu môi: "Nhưng điểm mày toàn cao hơn."



- "Có người ghen tị với mình điều đó chứng tỏ mình hơn người đó ở điểm nào đấy, không vui sao?" Chu Đường Lâm mỉm cười.



- "Mày không chán ghét nó?"



- "Chán ghét thì làm được gì? Phùng Bích Thư không đánh nổi tao, cũng không gây áp lực, ảnh hưởng tới bất cứ thứ gì cũng quanh, vậy thì mặc kệ thôi."



Không thể phủ nhận, trên cơ thể người này tỏa ra loại hương thơm khiến người ta bình tĩnh, khoan khoái, vô tâm mà sống.



Nguyễn Bảo Uyên nghe vậy thoáng sửng sốt, một lát sau mới thấp giọng nói:



- "Trần Mạnh Hưng không đơn giản như vậy, không chỉ cậu trai ban nãy đến nắm cằm mà cả ba người Đặng Mỹ Anh cũng ảnh hưởng không nhỏ."



Lê Thu Trà há miệng:



- "Ảnh hưởng chỗ nào?"



- "Trần Mạnh Hưng có tình cảm với Cao Phúc Minh, có thể xem nhau như bạn cũng có thể không phải."



Không khí bỗng lặng ngắt như tờ.



Vãi chưởng! Lớp này có nhiều bóng ngầm hơn bà đây tưởng tượng rất nhiều!



Nguyễn Bảo Uyên khó hiểu hỏi: "Tôi nói sai ở đâu à?"



Huỳnh Nam Phong: "Không, cậu tinh lắm."




Ủa, mọi người đều biết rồi hả?



Đỗ Thuỳ Linh cũng ngạc nhiên không kém, lẳng lặng xem họ.



Chu Đường Lâm nở nụ cười: "Làm thế nào cậu nhìn ra được, nếu không phải đã biết từ đâu, tôi thật sự nhìn không ra."



- "Chú ý một chút sẽ thấy ngay." Nguyễn Bảo Uyên cụp mắt: "rốt cuộc vì sao cậu quen được cậu bạn ban nãy?"



- "Cả lớp ta đều quen nó, trước đây cậu ta học lớp 11A11. Vì một kia do nào đó, lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy, cậu ta và Doãn Tú Kiệt đã đi cạnh nhau rồi, thân từ đầu năm lớp 10."



- "Tôi không hiểu hai người đó quen nhau ra sao, chỉ biết rằng thời điểm Trần Mạnh Hưng cầu xin tôi và Vũ Minh Hiền cứu cậu ấy ra khỏi đây, Doãn Tú Kiệt đã ngang ngược hống hách."



Đỗ Thuỳ Linh há miệng:



- "Vũ Minh Hiền có tham gia?"



- "Cũng có một chút. Doãn Tú Kiệt lấy danh nghĩa là bạn thân cậu ấy, mỗi lần ra ngoài ăn đều là Trần Mạnh Hưng chi tiền. Ngày một ngày hai thì không sao, càng về sau, cậu ta kéo theo một đám con gái trong đó có Lý Hà Vi và Phùng Bích Thư, vẫn như cũ mới móc tiền Trần Mạnh Hưng chi trả cho mấy đứa con gái nọ."



- "Trần Mạnh Hưng càng đi cùng càng thấy sai, nhưng vì một lí do nào đó cậu ấy vẫn cắn răng đi theo, cái này Trần Mạnh Hưng không muốn kể, cậu ấy đã không thích thì tôi sẽ không hỏi. Nhưng...về sau mỗi lần Trần Mạnh Hưng không đưa hắn tiền, hắn bắt đầu sử dụng bạo lực. Đó là giữa học kì I."



- "Sau đó cả lớp chuyển chỗ, Trần Mạnh Hưng và Vũ Minh Hiền ngồi bàn trên, tôi ngồi bàn dưới. Trần Mạnh Hưng nhờ Vũ Minh Hiền mỗi lần Doãn Tú Kiệt kéo cậu ta theo sẽ lại gần nói với hắn hôm nay cậu ấy có hẹn với tôi. Nhưng Vũ Minh Hiền là người thế nào chứ, cậu ta tốt, mạnh miệng bên ngoài thực tế bên trong nhát cáy."



- "Sao cậu biết."



Chu Đường Lâm hừ lạnh:



- "Vũ Minh Hiền là bạn học cùng tiểu học, ngồi cùng bàn. Lúc tôi chuyển đến vừa vặn lúc hai người họ đang nói chuyện. Tại thời điểm đó, tôi chỉ nghe qua cậu ấy học Tiếng Anh rất giỏi, thỉnh thoảng mới nói chuyện vài câu. Trần Mạnh Hưng sau đó kể cho cả tôi nghe. Tôi và Vũ Minh Hiền đều đáp ứng Trần Mạnh Hưng sẽ kè kè cạnh cậu ta vào giờ ra về như vệ sĩ để tránh thằng Doãn Tú Kiệt.



- "Ban đầu Doãn Tú Kiệt không để ý, Vũ Minh Hiền đi theo được vài ngày cuối cùng cũng mất tăm. Sau này, cứ mỗi lần hắn rủ nhóm Lý Hà Vi đi ăn đều không có cây ATM di động đi bên cạnh cũng dần nhận ra mình sắp mất cái người gọi là "bạn thân" rồi."



- "Sau đó chúng tôi nhận ra mình có cùng sở thích chính là Naruto!" Chu Đường Lâm hào hứng: "Hai đứa mua đồng phục Akatsuki, nặn tượng Hashirama, rồi còn có..."



Huỳnh Nam Phong: "Tập trung trọng điểm."



- "Nhóm Lý Hà Vi thừa biết Trần Mạnh Hưng không khác gì con chó của Doãn Tú Kiệt song vẫn thờ ơ, Phùng Bích Thư là người nhận ra tôi sớm nhất nên đã sớm ghét tôi từ đầu. Nhưng đó không phải là tất cả."



- "Có một hôm, Trần Mạnh Hưng và Doãn Tú Kiệt đều bị gọi lên phòng hội đồng, chắc hẳn nhà trường phát hiện ra gì đó, ngồi đó từ sáng đến chiều. Sau ca chiều, tôi lên phòng hội đồng nộp sổ, không còn thấy Trần Mạnh Hưng ngồi đó nữa, cả một ngày không hề chạm mặt."



- "Tôi đi dọc theo hành lang nhà C, tới tầng 2, góc nhà vệ sinh nam cuối dãy hành lang có tiếng động. Lúc ngó vào..." Chu Đường Lâm cứng họng, có gắng tìm từ ngữ thích hợp: "Trong bệ rửa tay loang lổ máu tanh."



Nghe đến đây, bọn họ đồng loạt rùng mình.



- "Trán Trần Mạnh Hưng rách một mảng, chắc hẳn Doãn Tú Kiệt sau khi mở vòi nước đầy bệ đã nhúng đầu cậu ấy xuống, sau đó mới nắm tóc đập cả khuôn mặt xuống bệ, va đập gây ra chấn thương ngoài da. Ờm, sau đó thì cậu biết rồi đấy..." Chu Đường Lâm gãi gãi đầu:



- "Tôi đấm nhau với cậu ta một trận, bị đánh một cú lên mặt. May thay lúc đó đại ca đi ngang qua, tẩn nhau với thằng đó một hồi, cuối cùng cả bọn bị gông cổ lên phòng hội đồng. Doãn Tú Kiệt học đã kém lại dính phải bạo lực học đường, vừa đình chỉ học lại bị chuyển sang lớp kém hơn."



Trên thực tế, Doãn Tú Kiệt đã đấm gãy mất một cái răng của Chu Đường Lâm và khiến Trần Mạnh Hưng nhập viện, Huỳnh Nam Phong không tức điên lên mới là lạ.



Hắn cũng biết sự việc nghiêm trọng hơn cách kể dửng dưng của con bạn hàng xóm này nhiều song cũng không buồn bắt lỗi.



Ngày đó, hắn tận mắt chứng kiến Chu Đường Lâm mồm đầy máu vẫn mạnh miệng, nhổ ra một ngụm:



- "Mất răng thì trồng lại, sợ đếch gì."



Huỳnh Nam Phong mấp máy môi, muốn nói gì đó đến cuối vẫn chọn im lặng.