Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 54: Những bông hoa ác (11)




Edit: cơm trắng chan cà phê

Hai mắt Tư Đồ Tình mở to, đồng tử co rút, phản chiếu lại gai băng trong suốt mang theo hận ý đang đâm thẳng về phía mình. Gai băng đã ở gần trong gang tấc, có thể giết chết cô ngay lập tức.

Gai băng lướt qua trong chớp mắt, chợt một tiếng "đùng" vang lên, sau đó "xoẹt" một tiếng, một dòng điện nóng hầm hập bắn tới, mở bung một lưới điện, bọc lấy hồ lô cùng với gai băng trong hồ lô, cuối cùng là thân thể của Ân Tửu Tửu, khiến cô ta ngã uỳnh xuống mặt đất.

Sao, sao có thể?

Vũ khí của năm phù thủy rất mạnh, theo logic bình thường, người chơi không có khả năng chạy thoát!

Phù thủy có cấp S, theo giả thuyết của phó bản, giúp cho thanh máu của họ nhiều, lý do lớn nhất họ đạt cấp S là nhờ có vũ khí trong tay.

Năng lực của phù thủy không thể nào là cấp S, nói đúng hơn chính là món vũ khí này.

Trong trường hợp này... Vì sao nhóm Chu Khiêm có thể thoát thân?

Khoan đã, dù nhóm Chu Khiêm chạy thoát được, làm sao có thể cướp được vũ khí từ phù thủy, thậm chí... thậm chí quay lại đây?

Chẳng lẽ Chu Khiêm đã sớm đoán ra được kế hoạch của cô?

Ân Tửu Tửu nằm trên mặt đất, nhíu chặt mày, miễn cưỡng chống tay bò dậy, vừa ngẩng đầu liền thấy nhóm Chu Khiêm đang đi tới.

Lúc trước Chu Khiêm và Tề Lưu Hành khiêng Ngô Nhân bỏ chạy.

Bây giờ thì khác, Ngô Nhân được Kha Vũ Tiêu dìu đi, Kha Vũ Tiêu cũng là người cầm vũ khí của phù thủy, đây chính là người đã bắn cô.

Còn Chu Khiêm, dường như cả người không còn xương cốt, mềm oặt ngã lên người Tề Lưu Hành mới đứng thẳng được... Hình như người này cũng bị trúng chiêu, cho nên tay chân mới tạm thời bị tê liệt.

Cùng lúc đó, trong tay Chu Khiêm còn có một vật phẩm hình tròn tinh xảo, không thể nhìn ra được thứ gì.

Ân Tửu Tửu kinh ngạc, lại đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Chu Khiêm.

Nhìn nụ cười đó, cô liền cảm thấy cực kỳ không ổn.

—— Rốt cuộc, rốt cuộc là sao?

...

Vừa nãy.

Nhóm bốn người đàn ông vừa trốn vào sau bụi cây, năm nữ phù thủy cũng nhanh chân đuổi theo sau.

Nếu nhóm phù thủy không tìm thấy người sẽ thô bạo bắn súng về phía bụi cây, có lẽ sẽ khiến bốn người họ trúng chiêu ngã xuống đất.

Vì vậy, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Chu Khiêm dẫn đầu nhảy ra, thu hút hết hỏa lực, trở thành mục tiêu tấn công duy nhất của nhóm phù thủy —— ít nhất có đến ba cây súng điện nhắm về phía anh.

May mắn anh đã dự đoán chính xác, cả người anh ngã xuống đất, không thể di chuyển, nhưng lại không mất mạng.

Mà lúc trước, Chu Khiêm bảo Tư Đồ Tình sau khi trúng chiêu thử nhặt viên đá lên là để kiểm tra thử người chơi sau khi bị thương có thể cử động được hay không.

Nếu Tư Đồ Tình đã trúng chiêu mà vẫn có thể nhặt viên đá lên ——

Bây giờ Chu Khiêm đương nhiên vẫn có sức lực để gọi điện thoại.

Khi Chu Khiêm ngã xuống đất, năm nữ phù thủy tiến lên kiểm tra tình hình của anh, xác nhận anh không thể di chuyển nữa mới tiếp tục đi tìm ba người còn lại.

Chu Khiêm đã giúp ba đồng đội có thời gian để chạy một quãng xa, không đến mức bị phù thủy bắn trúng, mất sức lực rồi ngã xuống đất.

Khi năm phù thủy vừa xoay người đi, Chu Khiêm lấy một vật hình tròn ra, gọi một dãy số —— "26-111" —— anh gọi cho đường dây nóng của trưởng thị trấn đi đến trại doanh của phù thủy.

"Alo, trưởng thị trấn, tôi vừa bị phù thủy tấn công. Tôi đang ở phía nam trên núi Neville... Có lẽ mọi người có thể tra được vị trí của tôi? Vâng, tôi biết rồi, thật tốt quá."

"Nếu tôi chết, tôi có chứng cứ xác nhận họ đã hại người..."

Năm phù thủy hiển nhiên nghe được những lời này, lập tức dừng bước chân, xoay người nhìn anh.

Khi đối diện với nhau, họ do dự, giãy giụa, cuối cùng cả năm người đều đưa ra lựa chọn duy nhất —— chạy.

Trong lúc đó, Tề Lưu Hành đỡ Ngô Nhân trốn sâu trong bụi cây đi ra ngoài, Kha Vũ Tiêu nhanh chóng đuổi theo chân nhóm phù thủy, lấy vũ khí của mình ra thử sức, tiếng tiêu vừa vang lên, sóng âm di chuyển ra xa tấn công vào tay của một phù thủy.

Phù thủy kia chỉ lo chạy trốn, tay bị đau nên đã buông lỏng tay, vũ khí rơi xuống đất, cũng không có thời gian cúi người nhặt lên, chỉ biết chạy trốn theo đồng đội của mình.



Bốn người cũng không đuổi theo phù thủy, mà nhanh chóng quay lại, cứu mạng Tư Đồ Tình, cho nên mới có một màn như vậy.

Bây giờ.

Chu Khiêm liếc mắt nhìn Ân Tửu Tửu từ trên cao, lại liếc mắt nhìn Lý Bất Hối luôn vâng vâng dạ dạ theo đuôi cô, cuối cùng nhìn qua những người khác.

"Trên đường đến trại doanh phù thủy có thể bắt gặp đường dây nóng của trưởng thị trấn, đây là một nhắc nhở rõ ràng, khi gặp khó khăn với phù thủy, chúng ta có thể gọi điện xin giúp đỡ từ trưởng thị trấn. Đây là điều thứ nhất."

"Điều thứ hai, trưởng thị trấn cùng với dân chúng còn lại đều chán ghét phù thủy. Phù thủy và trưởng thị trấn ở thế đối nghịch với nhau. Nếu phù thủy muốn hại chúng ta, như vậy thì trưởng thị trấn sẽ giúp đỡ chúng ta."

"Điều thứ ba, trên đường dẫn chúng ta từ thị trấn Lệ Hoa đến trại doanh, xe buýt của phù thủy chỉ dám đi đường nhỏ, một đường đi che giấu tai mắt với người khác. Ngoài ra, vừa rồi xuống xe buýt, dẫn chúng ta leo lên núi Neville, mọi người cũng thấy, nhóm phù thủy luôn cẩn thận hành động, họ nói rằng trưởng thị trấn luôn cho người đến đây điều tra, họ sợ bị bắt cho nên bắt chúng ta cũng phải hành động cẩn thận..."

"Tóm lại, phù thủy rất sợ hãi trưởng thị trấn. Trưởng thị trấn là một người quản lý của thị trấn, có lẽ trong tay có nắm giữ thế lực quân sự. Quả nhiên, chỉ một cuộc điện thoại, nhóm phù thủy đã bị tôi dọa chạy."

Chu Khiêm vừa giải thích xong, nhóm người chơi liền nhận được thông báo từ hệ thống.

【 Thị trấn Lệ Hoa ở phía bắc – Trại doanh phù thủy là nhiệm vụ thường 】

【 Người chơi Chu Khiêm gọi đường dây nóng của trưởng thị trấn, kích hoạt cốt truyện ẩn: Thị trấn Lệ Hoa ở phía nam 】

【 Cốt truyện đã kích hoạt, mong người chơi tiếp tục chờ đợi nội dung kế tiếp... 】

Cốt truyện ẩn cùng với nhiệm vụ thường đều là sự gia tăng mức độ khó của trò chơi.

Cho nên... Dù thị trấn trưởng đã giúp người chơi giải quyết nguy cơ trước mắt, nhưng người này vẫn là vai phản diện trong phó bản, cho nên cần đặt dấu chấm hỏi nghi vấn cho nhân vật này.

Trong khoảng thời gian ngắn, người chơi đã tạm thời quên mất một cuộc giết chóc vẫn chưa thành công vừa xảy ra khi nãy.

Vẫn là kẻ giết người không thành công, Ân Tửu Tửu lên tiếng trước.

Cô nhìn Chu Khiêm hỏi: "Hành động của tôi... Cậu đã đoán ra được từ khi nào?"

"Tôi vốn cho rằng cô muốn giết tôi. Nhưng khi lựa chọn giữa "đến quảng trường xem pháp sư bị hành hình" và "đi lên núi Neville kiểm tra", cô lại chọn vế sau. Tôi nhận ra mục tiêu của cô không phải là tôi, thậm chí cũng không phải là người chơi nam."

"Thật ra khi đó, giữa hai sự lựa chọn cũng không nhất định phải chọn cái này hoặc cái kia. Vì sau khi đến quảng trường xem pháp sư bị hành hình, có lẽ vẫn còn nhiều cơ hội để đến núi Neville, bởi nhóm phù thủy thường xuyên đến đây kiểm tra. Nhưng việc bị một nhóm phù thủy nữ bao vây, thiết kế bẫy rập giết chết một người chơi nam thì là một cơ hội tốt không thể bỏ lỡ."

"Cho nên, nếu cô muốn giết tôi, hoặc là bất kỳ người chơi nam nào, cô sẽ không bỏ qua cơ hội đó. Còn thời cơ gì tốt hơn khi ở quảng trường có nhiều người, có sẵn dụng cụ hành hình, cô chỉ cần lợi dụng vài chục phù thủy thay mình giết người là được."

"Nhưng cô không hề do dự mà chọn đến núi Neville, chứng tỏ cô chỉ muốn giết một người chơi nữ. Và trong nhóm người chơi, ngoại trừ cô ra chỉ có mỗi Tư Đồ Tình."

"Thế nên ——" Chu Khiêm cười nói: "Từ khi ở trại doanh tôi đã biết cô không muốn giết tôi rồi. Mà khi cô hô hào để nhóm phù thủy bắt giữ chúng tôi cũng chỉ để khiến chúng tôi không thể bảo vệ Tư Đồ Tình mà thôi."

Nghe đến đây, Tư Đồ Tình chỉ mới khôi phục được một chút khí lực nằm trên mặt đất cố gắng bò dậy, miễn cưỡng ngồi thẳng.

Nghĩ đến điều gì, cô nhìn Chu Khiêm: "Vậy ra lúc đó cậu..."

Chu Khiêm nhìn cô, thoải mái nói: "Đương nhiên là có thử cô. Nhưng cô hiển nhiên đã thông qua. Cô thấy đó, cô lựa chọn tin tưởng tôi, tôi mới có thể tin tưởng cô. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để cô chết."

Tư Đồ Tình ngẩn người, Chu Khiêm tạm thời không nhìn cô nữa, nhìn về phía Ân Tửu Tửu: "Đương nhiên, như tôi vừa nói, đó chỉ là mục đích thứ nhất. Mục đích thứ hai của tôi đương nhiên là thăm dò Ân Tửu Tửu. Vừa rồi tôi cũng có nghe thấy đoạn đối thoại của hai người. Hơn nữa tôi cảm thấy... Cô nói thật."

"Bây giờ hai người đều cho rằng mình đúng, Ân Tửu Tửu nói Tư Đồ Tình đã giết hại bạn mình, Tư Đồ Tình lại thề thốt phủ nhận. Nhưng theo như sự hiểu biết của tôi về Tư Đồ Tình, đầu óc cô ấy hơi kém, nhưng giá trị vũ lực cao, khó lòng nhìn ra được ai tốt ai xấu. Nhưng cô ấy không giỏi nói dối. Trong tình huống khi nãy, cô ấy cũng không cần nói dối, cho nên ——"

"Câm mồm đi Chu Khiêm." Ân Tửu Tửu ngắt lời: "Tôi biết cậu loại người như thế nào, cậu cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, cậu không hề muốn cứu Tư Đồ Tình. Cậu chỉ tạm thời muốn thuyết phục tôi hợp tác với cậu mà thôi."

"Ồ, thế cô không cần hợp tác với tôi sao?"

Chu Khiêm cười hỏi: "Cô cũng thấy rồi đó, tôi đã mở cốt truyện ẩn. Tỉ lệ thành công hoàn thành nhiệm vụ ẩn là bao nhiêu phần trăm nhỉ...? Có cần tôi nhắc lại cho cô nghe không?"

Lần này, Ân Tửu Tửu lựa chọn im lặng.

Cô không quan tâm đến thành tựu ẩn, cô đến đây chỉ để báo thù.

Tỉ lệ hoàn thành phó bản này là 50%, cho nên cô mới nắm chắc bản thân có thể vượt qua một mình.

Huống hồ xem xét những tình huống trước, phó bản này cũng khá có lợi dành cho người chơi nữ...

Nhưng bây giờ Chu Khiêm lại cưỡng ép mọi người mở ra cốt truyện ẩn.

Đối mặt với tỉ lệ thành công chỉ có 5%, cô không dám đánh cược.



"Khoan đã ——" Người lên tiếng là Ngô Nhân.

Hắn xoay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Chu Khiêm: "Trong tay cậu... cậu gọi điện bằng cách nào, điện thoại? Cậu lấy điện thoại từ đâu? Trong hệ thống giao dịch có đạo cụ trò chuyện nhưng không phải tạo hình này. Cậu ——"

Chu Khiêm ngẩng đầu, chỉ nhìn thoáng qua chân núi, có vẻ muốn kiểm tra nhóm phù thủy đã rời đi hay chưa.

Một lát sau, anh đáp: "Trên xe buýt, Eva lén đưa cho tôi."

"Sao, sao cô ta có thứ này? Sao cô ta lại đưa cho cậu? Cậu, cậu nói gì với cô ta?" Ngô Nhân lắp bắp hỏi.

Không chỉ một mình hắn tò mò, tất cả mọi người đều nhìn Chu Khiêm bằng ánh mắt tò mò.

Chu Khiêm giải thích: "Thật ra cũng không có gì. Thứ nhất, tôi đưa nhật ký của Lily cho Eva. Đương nhiên, tôi chỉ đưa tờ giấy Lily kể vể đêm nhạc hội. Tôi nhắc nhở cô ta —— con gái cô ta có lẽ không bị ác ma bám vào người. Cô ta hoài nghi ngay, nhưng sau đó lại bị tín ngưỡng của mình đánh bại, cảm thấy tôi nói hươu nói vượn. Trong tình huống này..."

Tạm dừng một chút, Chu Khiêm nói tiếp: "Tôi đương nhiên không ép cô ta tin mình, hoặc nói đúng hơn nói cho cô ta biết phép thuật không hề tồn tại."

"Tôi chỉ thử hỏi, TV, búp bê Barbie có công năng AI ở nhà cô ta có phải nhằm để ngụy trang thành người bình thường hay không, trong cuộc sống sinh hoạt bình thường của cô ta hẳn vẫn còn một số thiết bị điện tử. Vì thiết bị điện tử có thể giảm bớt rất nhiều gánh nặng không cần thiết, nó giúp cho cuộc sống của chúng ta tiện lợi và nhanh chóng hơn."

"Tôi suy đoán rằng có lẽ cô ta vẫn giữ lại một số thiết bị tương tự. Tôi cũng mở miệng hỏi, có phải cô còn giữ thiết bị liên lạc hay không?"

"Vì không để cho cô ta nghi ngờ, khi đó tôi chỉ nói... Lily còn một phần nhật ký nữa ở chỗ khác, sau khi tồi tìm được thì sẽ dùng thiết bị liên lạc liên hệ cô ta."

"Quả nhiên, cô ta đưa điện thoại cho tôi, giúp tôi có thể gọi điện cho đường dây nóng của trưởng thị trấn. Tuy cô ta nói với tôi rằng... Đây là vi phạm quy định, họ phải trộm dùng. Chậc..."

Chu Khiêm lắc đầu nói: "Cô ta còn thấp giọng nhấn mạnh với tôi rằng cô ấy chỉ giữ lại thiết bị liên lạc, cô ta thề mình không hề phản bội Hiệp hội Phù thủy."

Nghe xong lời Chu Khiêm, hơn nửa ngày sau Ngô Nhân vẫn không nói thêm gì.

Một lúc lâu sau, hắn mới tâm phục khẩu phục bật ngón tay cái với Chu Khiêm.

—— Cậu trai Chu Khiêm này có tâm tư quá kín đáo, hành động cũng không có sơ hở nào.

Vừa rồi phát hiện ra tình trạng thân thể của mình, nhìn thấy điểm sinh tồn tăng tốc giảm bớt, sau đó còn có cốt truyện ẩn... Ngô Nhân chịu đả kích lớn liên tiếp. Hắn cảm thấy mình quả thực sẽ bỏ mạng trong phó bản này rồi.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Chu Khiêm như thế này, hắn lại có cảm giác mình vẫn có thể tự tin lạc quan vượt qua phó bản.

Một lát sau, mọi người nghe thấy tiếng bước chân.

Chu Khiêm nghiêng đầu, nhìn thấy trên đường chính có một đội quân cưỡi ngựa đi đến.

Bọn họ đều trang bị vũ trang khắp người.

—— Trước mắt họ là một đồ vật như kính bảo vệ, trên mặt đeo một chiếc khẩu trang đặc thù, tóc túm cao giấu sau mũ, còn trên người, tay chân đều được bảo vệ kỹ lưỡng, không có chỗ nào bị lộ ra ngoài.

Đó là một tiểu đội khoảng mười mấy người, di chuyển chỉnh tề theo quy luật, giống như đã được huấn luyện chuyên nghiệp.

Mỗi người còn thủ thêm một tấm chắn, còn có một món vũ khí rất lớn, có vẻ giống như súng.

Đi đầu là một người có dáng người cao lớn.

Sau khi người nọ đến gần, Chu Khiêm có thể nhìn thấy một đôi mắt xanh biếc tựa phỉ thúy, cũng tựa như một mặt hồ phẳng lặng soi bóng bầu trời.

"Xin chào, tôi là trưởng thị trấn Lệ Hoa."

Người nọ lên tiếng.

Giọng nói trầm thấp từ tính dễ nghe, cũng vô cùng nho nhã lễ độ.

Sau đó y nói hai câu.

Câu đầu tiên, y nhẹ nhàng nâng tay, chỉ huy đội ngũ sau lưng: "Kiểm tra, xem xét ở đây có phù thủy nào ẩn nấp hay không. Nếu có, hãy bắt lại."

Câu thứ hai, y nhìn về phía Chu Khiêm.

Nhìn thấy thiết bị liên lạc trong tay Chu Khiêm, y nói: "Là cậu gọi điện thoại xin giúp đỡ? Mọi người an toàn thì tốt rồi, có vẻ tôi đã đến kịp lúc. Đi thôi, tôi dẫn mọi người đến thị trấn Lệ Hoa mới nào."

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi cũng muốn chơi.

Khiêm ơi, đoán xem ai mới là Trụ Trụ của em nào~