Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 95: Triển lãm án mạng (23)




Editor: cơm trắng chan cà phê

. . . . . . .

Không mất đến một phút, Chu Khiêm đã thay quần áo xong.

Hai người rời khỏi phòng 1107, dù biết ở đây không còn ai nhưng họ vẫn kiểm tra từng phòng ở tầng 11, xác nhận tình huống ở bên trong kỹ lưỡng rồi mới đi đến chỗ khác.

Sau khi vào thang máy, bọn họ nhấn nút “12”.

Chờ đến khi ra ngoài, không ngoài dự kiến, các căn phòng vẫn giữ nguyên biển số đầu là 11.

Bọn họ đã đến một chiều không gian khác của tầng 11.

Theo thường lệ, họ sẽ nhìn thấy Hùng Phi và Lý Viên giết người.

Bây giờ vụ án xảy ra ở phòng 1111, nạn nhân vẫn là một cặp vợ chồng.

Thủ pháp giết người không khác gì so với trước.

Ngựa quen đường cũ giết xong hai nạn nhân, Hùng Phi và Lý Viên lại rời đi.

Sau đó, theo quy luật thì sẽ đến thước phim tự động của câu chuyện thứ hai  —— câu chuyện tình yêu giữa người đàn ông anh tuấn và người phụ nữ mặc váy đỏ.

Nhưng lần này Chu Khiêm và Bạch Trụ chờ một lúc lâu vẫn không nhìn thấy gì.

Dù là người phụ nữ hay người đàn ông đều không đi ra khỏi phòng 1103 hoặc phòng 1104.

Chu Khiêm cũng không vội, tiếp tục chờ trên hành lang với Bạch Trụ thêm năm phút, có một chuyện khác thường xảy ra  —— hành lang bỗng nhiên bốc mùi khét. Sau khi cẩn thận phân biệt, hai người nhận ra mùi khét xuất phát từ phòng 1103.

Chu Khiêm vô thức nâng chân lên rồi hạ xuống.

Lặp đi lặp lại vài lần, anh nhìn Bạch Trụ đối diện, hất cằm về phía phòng 1103, cuối cùng nói: “Anh Trụ, giao cho anh đó.”

Nghe xong, Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm vài lần, có vẻ đang muốn xác nhận cảm xúc hiện tại của đối phương.

Sau đó y gật gật đầu, không hỏi thêm gì, im lặng đi đến bên cạnh Chu Khiêm. Nghiêng người, Bạch Trụ dùng một chân đá thẳng vào cửa, ổ khóa liền vỡ nát.

“Bên trong không an toàn. Em muốn đi vào?” Liếc mắt nhìn tình hình trong phòng, Bạch Trụ nghiêng đầu hỏi.

“An toàn hay không an toàn thì phải vào trong mới biết được.” Chu Khiêm đi đến, hỏi: “Ồ? Lần này đá cửa xong không lôi em lên giường à?”

“Chu Khiêm…” Bạch Trụ hơi nhíu mày, vươn tay lên muốn chạm vào Chu Khiêm.

Chu Khiêm không để đối phương nắm lấy tay mình, kịp thời nghiêng người, bước thẳng vào phòng.

Nhíu mày sâu hơn, Bạch Trụ bước lên muốn vào theo thì bị Chu Khiêm ngăn lại.

“Anh đừng vào, để em kiểm tra đã. Hai người vào có thể kích hoạt điều kiện tử vong.” Chu Khiêm nói.

Bạch Trụ lắc đầu: “Anh biết em muốn thử điều gì. Em ra ngoài đi, để anh làm.”

“Không cần.” Chu Khiêm liếc mắt nhìn đối phương, đẩy Bạch Trụ ra ngoài hành lang, sau đó đóng cửa phòng lại.

Tình huống trong phòng đúng như dự đoán của Chu Khiêm.

Trong phòng vẽ đầy những ngôi sao năm cánh đảo ngược, cửa sổ đóng kín, hai người một nam một nữ nằm trên giường, bên cạnh giường có một chậu than đang đốt cháy.

—— Bọn họ muốn tự sát bằng khí than.

Chu Khiêm không muốn Bạch Trụ theo mình vào trong vì sợ cả hai sẽ ngộ độc khí ga ở đây. Anh vẫn chưa chắc chắn hai người này thật sự tồn tại hay chỉ là nhân vật trong thước phim tự động.

Cho nên anh muốn tự mình kiểm tra.

Nhốt Bạch Trụ ở ngoài cửa, Chu Khiêm từ từ đi đến trước mặt hai người nọ.

Bọn họ mở mắt, nhìn Chu Khiêm chằm chằm.

Chu Khiêm hỏi: “Những người đó là do hai người giết?”

Người đàn ông đáp: “Đúng vậy.”

Chu Khiêm: “Tôi nghĩ rằng hai người sẽ không thấy áy náy. Nhưng hai người thật sự không sợ chết sao?”

Người phụ nữ trả lời, giọng điệu suy yếu nhưng vẫn tươi cười đáp: “Đương khiên là không! Những người khác sợ chết vì khi họ xuống địa ngục chỉ có hai bàn tay trắng. Còn chúng tôi không giống như vậy!”

“Những người đã chết trong tay chúng tôi sẽ trở thành nô lệ của chúng tôi! Bọn họ phải hầu hạ chúng tôi ở địa ngục! Cái chết sẽ mang đến sự giàu có cho chúng tôi!”

Người đàn ông nói thêm: “Bây giờ tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi đã có thể được gặp ngài Satan. Thế gian này đầy rẫy tội nghiệt, phản bội, và những dục vọng dơ bẩn. Chỉ có Satan mới có thể cho tôi… sự sung sướng và bình an mà tôi muốn!”

“Nếu cái chết có thể mang đến sự sung sướng cho hai người vậy thì không cần chết nữa.” Chu Khiêm cười nhạo, bưng bình nước trên bàn đi về phía lò than.

“Cậu muốn làm gì?”

“Dừng lại! Dừng hành động ngu ngốc của cậu lại ngay!”

“Thật ra tôi cảm thấy việc tôi làm chẳng có tác dụng gì cả. Nhưng khi nhìn thấy sự bất an, tức giận trước khi chết của hai người cũng có chút giá trị.”

Chu Khiêm híp mắt:  “Đáng tiếc rằng đối với những điều mà hai người đã gây ra cho những người vô tội thì thật sự điều này chẳng đáng.”

“Nhưng tôi đoán rằng hai người sẽ không bao giờ có được thứ mà mình muốn.”

“Hai người chỉ bị tẩy não thôi. Địa ngục không hề có Satan.”



Hai người đã không thể nói chuyện được nữa.

Vì họ đã dần mất đi ý thức.

Chu Khiêm đổ hết bình nước, nhưng lửa vẫn không hề bị ảnh hưởng, sương khói lượn lờ, mùi cháy khét nồng nặc bao trùm khắp căn phòng kín.

Khoảng ba phút sau, hai người nọ đã chết.

Chu Khiêm lại không bị tổn hao, thậm chí còn không cảm thấy có cảm giác khó chịu.

Anh nói chuyện với hai người nọ, ngửi thấy mùi khí than, giống như thật sự ở trong chiều không gian giống như họ vậy.

Nhưng sự thật thì không phải như thế.

Bỗng chốc, cửa phòng bị đẩy ra, Bạch Trụ tiến vào.

Bước chân của y hơi hỗn loạn, sau khi vào phòng thì nhanh chóng nắm lấy cổ tay Chu Khiêm, kéo anh ra ngoài: “Em có khó chịu ở đâu không?”

“Không khó chịu. Em không sao.”

Chu Khiêm nhìn thẳng về phía trước, nhìn hai người một nam một nữ nắm tay nhau nằm trên giường ——

Thân thể của cả hai từ từ trở nên trong suốt, sau đó biến mất trong căn phòng.

Cùng lúc đó, lò than, thậm chí cả những ngôi sao năm cánh ngược cũng biến mất theo.

Căn phòng trở nên mới tinh, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Chu Khiêm nghĩ đến điều gì, thò tay vào trong túi hành lý tìm tòi.

Sau đó anh tìm thấy một thứ ——

【 Đạo cụ: Giấy vô dụng 】

【 Hướng dẫn sử dụng: Không có tác dụng gì; giống như được tạo ra từ hư vô, thời gian tồn tại hữu hạn, nếu không phải nằm trong túi hành lý, nó đã sớm biến mất 】

【 Ghi chú: Giữ trong túi chỉ mất thêm diện tích, không có tác dụng thực tế, kiến nghị người chơi nhanh chóng lấy ra, sau khi lấy ra khỏi túi hành lý, đạo cụ sẽ biến mất ngay lập tức 】

Đọc xong ghi chú, Chu Khiêm lấy đạo cụ ra.

Đây là tiền chạy vặt do người đàn ông ở phòng 1103 đưa cho anh khi cả hai gặp nhau lần đầu tiên.

Đúng như lời của hệ thống, khi tờ tiền rời khỏi túi hành lý liền biến mất không còn tăm hơi, giống như một nam một nữ tan biến vào hư vô và những ký hiệu mà hai người để lại trong căn phòng.

“Vậy thì tình huống thật sự là không phải chúng ta xuống lầu mua đồ, quay về tầng 11 mới có sự thay đổi mà chiều không gian khác đã xảy ra từ lâu. Khi chúng ta gặp người hai người này lần đầu tiên, bọn họ đã là “ảo ảnh”, không phải người thật.”

“Bọn họ có thể nhìn thấy chúng ta, cũng có thể giao tiếp với chúng ta nhưng thật ra hai người họ không hề tiếp xúc trực tiếp với chúng ta.”

“Bọn họ đã sớm chết đi trong “lịch sử”, không tồn tại ở trong thời không này.”

Nói đến đây, Chu Khiêm chợt cười.

Anh xoay người nhìn Bạch Trụ, lấy ra một món đồ.

—— Đó là bao cao su hai người họ đã mua ở dưới lầu.

“Vậy thì sau khi mua thứ này, chúng ta hoàn toàn không thể đưa cho họ được.”

Chu Khiêm vừa nói vừa đi đến thùng rác, ném nó vào trong: “Tiếc quá, không dùng được.”

Ném rác xong, Chu Khiêm nhìn chằm chằm thùng rác một lát. Quả nhiên không nhìn thấy phản ứng gì khác của đối phương.

Trong đầu anh liền xuất hiện vài suy nghĩ lung tung —— hệ thống đào tạo người chơi cấp Thần là hệ thống như thế nào? Không biết mấy năm qua nó có bắt Bạch Trụ tu đạo vô tình gì không.

Vậy thì anh ấy có ý với mình không?

Rõ ràng đã trói mình lại kề tai nói nhỏ… Anh ấy đang làm gì vậy?

Âm thầm thở ra một hơi, lại ngáp một cái, Chu Khiêm quay đầu, nhìn thấy Bạch Trụ đang dựa người bên cạnh cửa phòng, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.

Bắt gặp ánh mắt của Chu Khiêm, Bạch Trụ nhìn lại, nói: “Thật ra những thứ chúng ta nhìn thấy giống như đèn kéo quân*.”

*Đèn kéo quân, hay còn gọi là đèn cù, là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc. Đèn có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại.

Có người nói rằng trước khi con người chết đi sẽ nhớ lại những gì mình đã trải qua trong đời một lần, giống như một ký ức lóa lên trước khi lâm chung.

Liệu có khả năng những ảo ảnh mà người chơi nhìn thấy, hay nói là những thước phim tự động này, thật ra là ký ức trước khi tự sát của hai tên sát nhân không?

Chu Khiêm nghiêm túc đi ra khỏi phòng, đi trên hành lang.

“Cảm ơn đã nhắc em. Chúng ta đến phòng 1111 đi.”

Phòng 1111 là phòng họ đã nhìn thấy thêm một vụ án khác ở trên tầng lầu này.

Dấu vết “tự sát” đã biến mất trong phòng 1103, vậy thì hiện trường vụ án giết người thì sao?

Ngoài ra, ở đó có để lại manh mối nào khác không?

Rời khỏi phòng 1103, Chu Khiêm và Bạch Trụ nhanh chân đi đến phòng 1111.

Khi gần đến nơi, họ ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.

Có vẻ hiện trường vụ án không “biến mất”.

Tình huống quả nhiên là như vậy ——



Mọi thứ đều vẫn còn nguyên vẹn ở trong phòng, hai thi thể bị trói gô, trên đầu tròng túi nilon, khắp phòng đánh dấu ngôi sáo năm cánh đảo ngược.

Câu chuyện của hai người một nam một nữ là hư ảnh, được xem như một thước phim tự động.

Câu chuyện đó có lẽ là ký ức như đèn kéo quân, là hư ảnh trong lịch sử vượt qua thời không phóng chiếu đến hiện tại.

Dù thế nào đi nữa, chúng không thật sự tồn tại trong thời không này, cũng sẽ không gây ảnh hưởng gì đến người chơi.

Nhưng từ đây có thể xác nhận thêm một điều, vụ án của Hùng Vi và Lý Viên thì không hẳn như vậy.

Kiềm chế sự chán ghét để nhìn căn phòng đầy máu, Chu Khiêm nói: “Hành vi của hai người Hùng, Lý giống hệt như hai người một nam một nữ. Hành vi của họ như bản sao hoàn hảo của một cặp sát nhân yêu đương vụng trộm.”

“Nếu đúng theo lời của Hà Tiểu Vĩ giả thì sự tồn tại của hai người Hùng, Lý là quỷ hồn của hai người một nam một nữ sau khi chết đã bám vào người họ.”

“Nhưng cách lý giải này lại không quá đúng. Người đó nói như vậy chỉ để giúp bản thân thoát khỏi diện tình nghi, khiến em nghĩ rằng người đó là Hà Tiểu Vĩ thật.”

“Cho nên vấn đề lúc trước em nghi vấn vẫn chưa thể giải quyết ——“

“Vì sao hai người Hùng, Lý lại giống như “chết đi sống lại”?”

“Bây giờ chúng ta có thể xác nhận rằng tình huống này khác hoàn toàn so với câu chuyện của hai người một nam một nữ, nạn nhân không biến mất, thi thể không phải hư ảnh, không phải thước phim tự động sẽ kết thúc sau khi hết nhiệm vụ. Như vậy thì những nạn nhân này từ đâu mà ra? Hà Tiểu Vĩ giả, anh giả, từ đâu xuất hiện?”

Nói đến đây, Chu Khiêm nghe thấy tiếng lưỡi kiếm sắc nhọn tra khỏi vỏ, anh nghiêng đầu, nhìn thấy Bạch Trụ vững vàng cầm thanh kiếm đời Đường trong tay.

Thân kiếm thẳng tắp, so với một thanh kiếm bình thường thì trông nó nhỏ hơn, nhưng lưỡi kiếm lại sắc nhọn hơn, kiên cố hơn rất nhiều.

Đồng thời, chuôi kiếm rất dài, có thể cầm một lúc cả hai tay để linh hoạt trong các đòn tấn công.

Nhưng muốn sử dụng nó thành thục thì không thể chỉ với ngày một ngày hai.

Ánh đèn tù mù khiến hành lang trở nên âm trầm, tối tăm, lập lòe soi chiếu bóng người Bạch Trụ và thanh kiếm kỳ lạ trên mặt đất.

Dời mắt khỏi mặt đất, Chu Khiêm ngẩng đầu nhìn Bạch Trụ, có thể nhìn thấy bộ dạng cầm kiếm của đối phương. Thân kiếm tuyết trắng mảnh nhỏ, phản chiếu lại đôi mắt đen láy của Bạch Trụ.

Một lúc lâu sau, Chu Khiêm nghe thấy Bạch Trụ nói: “Từng có một thời gian dài anh không làm gì, chỉ tập trung luyện kiếm. Trong thời gian đó, những phó bản mà anh tham gia đều liên quan đến kiếm pháp. Có được năng lực như hiện tại, anh cần phải luyện tập rất nhiều năm.”

Chu Khiêm biết vì sao Bạch Trụ lại nói như vậy: “Ừm. Lúc trước em đã rất tò mò. Cái đồ dỏm đó sao lại có thể đấu với anh lâu như vậy?”

Bạch Trụ lại nói: “Thanh kiếm này tên là 【 Phá Hiểu 】*, khi anh phong thần được hệ thống tặng. Khi đó anh đã giết chết Boss mạnh nhất trong phó bản. Hệ thống còn nhấn mạnh rằng đây là thanh kiếm độc nhất vô nhị trong trò chơi.”

*破晓: bình minh, sáng sớm

Chu Khiêm chợt nhớ ra điều gì, hỏi Bạch Trụ: “Em nhớ khi em tấn công anh, anh lại không dùng vũ khí đánh lại em. Sao vậy? Anh lo lắng vũ khí sẽ khiến em bị thương à? “Phá Hiểu” của anh sắc bén đến mức có thể chém đức cả xương của Thần?”

“Đúng vậy, không thứ gì có thể cản được nó.”

Bạch Trụ nói: “Cho nên, dựa theo lẽ thường, ở đây không thể xuất hiện một thanh kiếm giống hệt như vậy.”

“Có thể thấy được rằng, phó bản này đã dùng cách thức nào đó để phục chế lại cả anh và thanh kiếm.”

Bạch Trụ nói hai từ “phục chế” xong, Chu Khiêm dựa theo từ này, hồi tưởng lại những việc đã xảy ra trong đầu một lần.

Tầng 11 của khách sạn Saiyan là một tầng lầu có điềm gở, rất nhiều người đến đây bị giết hại.

Hung thủ là một tổ hợp gồm hai người một nam một nữ. Bọn họ bắt đầu yêu đương vụng trộm, cuối cùng tự sát bằng khí than.

Nhiều năm sau, 11 du khách nghèo đến ở tầng 11 của khách sạn.

Trong khách sạn còn một tên sát nhân khác, có khả năng là nhân viên làm việc ở đây.

Tên sát nhân đó đã giết Hùng Phi và Lý Viên,

Sau đó, những thời-không khác nhau xuất hiện.

Hư ảnh của một nam một nữ xuất hiện, biểu hiện thời-không khác nhau đã chồng chéo lên nhau.

Toàn bộ khách sạn đã trở nên bất thường.

Nhiều thời-không của tầng 11 đan xen với nhau.

Bây giờ lại xuất hiện hai sát nhân.

Bộ dáng của họ được phục chế từ Hùng Phi và Lý Viên, hành vi lại phục chế từ tổ hợp của hai sát nhân một nam một nữ.

Đồng thời, 9 du khách còn lại cũng bị phục chế, cho nên mới xuất hiện thêm một Bạch Trụ và một Hà Tiểu Vĩ khác.

Cuối cùng, hai sát nhân yêu đương vụng trộm tự sát chết, nạn nhân chết ở dòng thời gian khác cũng bị phục chế lại, tất cả đều hiện diện trong khách sạn, lặp lại thảm kịch năm đó.

“Vậy thì… vô số không gian tầng 11 cũng tương đương với việc chúng được “phục chế”, hay có thể nói là “sao chép” lại?”

Chu Khiêm nói xong, ánh mắt chợt chú ý đến thứ gì đó, đi vào trong phòng, đứng trước tủ đầu giường.

Lúc trước họ không tìm thấy trên người nạn nhân có manh mối gì khác, chỉ có thể phỏng đoán rằng —— nạn nhân đều là những người “ngoại tình”, cho nên lần đầu tiên Chu Khiêm bước vào đây, anh không nhìn kỹ.

Cho đến lần thứ hai, anh mới phát hiện mình đã bỏ sót một thứ.

—— Đó là một tấm ảnh có chữ ký, bên trên ký hai chữ: “La Vũ”.

Đằng sau tấm ảnh có chữ ký là một dòng chữ được viết bằng nét chữ khác ——

“Cuối cùng tôi cũng có thể gặp người ấy ở Lam Cảng! Người ấy là thần tượng mà tôi  ngưỡng mộ nhất!”