Editor: cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Trong phòng 1111.
Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, hai thi thể hãy còn mới lẳng lặng nằm ở một bên, túi nilon đã che khuất gương mặt bị đánh đến biến dạng của họ.
Bên cạnh đó là một người đàn ông đẹp trai và cá tính trong bức ảnh có chữ ký.
Có lẽ trong đôi vợ chồng hung thủ có một người rất ngưỡng mộ người tên “La Vũ”, xem người này là thần tượng, thậm chí mục đích khi đến thành phố Lam Cảng, vào ở khách sạn Saiyan là để muốn gặp người này, xin chữ ký.
Người tên La Vũ này có phong độ tri thức, không phải là một người nổi tiếng trong giới giải trí.
Người này đeo mắt kính, đôi mắt cười như không cười, khiến người nhìn có cảm giác không thoải mái.
Cầm ảnh chụp lên, Chu Khiêm cảm thấy người này có chút quen mắt.
Ảnh chụp rất nhỏ, là lại ảnh polaroid, hẳn là có người đã chụp bức ảnh này ngay tại chỗ, sau khi ảnh chụp in xong liền xin La Vũ ký tên, giữ làm kỷ niệm.
Điều khiến Chu Khiêm đặc biệt chú ý là dòng biểu ngữ ở phía sau La Vũ.
—— “Gặp” ngày 23 tháng 7 năm 1997”.
Nội dung trước chữ “gặp” không chụp được, có lẽ là “Gặp mặt”.
Vì nội dung còn lại đã bị che khuất, tạm thời vẫn chưa thể xác định được thân phận của La Vũ.
Nhưng nội dung sau chữ “gặp” lại khá thú vị.
Sau khi Chu Khiêm vào khách sạn, anh đã chú ý tìm hiểu về niên đại này, hiện tại cũng là “Lam Cảng năm 1997”, nhưng nhóm người chơi đến đây vào tháng 10, không phải là tháng 7.
Nói cách khác, hai nạn nhân nằm trong phòng có lẽ đã bị sát hại từ ba tháng trước, sau đó lại xuất hiện ở Lam Cảng hiện tại.
Nhưng chuyện này có chút không hợp lý.
—— Vì án liên hoàn của hai người một nam một nữ đã là chuyện rất nhiều năm về trước.
Nạn nhân mà họ giết hại đáng lẽ ra nên ở chiều không gian của nhiều năm trước, ví dụ như ba người chết ở phòng 1108.
Nhưng vì sao hai nạn nhân này lại xuất hiện ở khách sạn Saiyan trong thời gian gần đây?
Lúc trước, Chu Khiêm cho rằng những nạn nhân mà anh và Bạch Trụ đã gặp đều là do hai người một nam một nữ giết hại.
Bọn họ bị sao chép lại ở trong chiều không gian này, sống lại một lần nữa, cũng bị giết thêm một lần nữa.
Chỉ có hung thủ giết hại họ đã thay đổi thành Hùng Phi và Lý Viên.
Manh mối mới này hiển nhiên đã đánh đổ toàn bộ suy nghĩ trước đó của Chu Khiêm.
Nhưng nếu là vậy… Vì sao cặp vợ chồng chết ở phòng 1111 vào ba tháng trước ở khách sạn Saiyan cũng bị kéo vào chiều không gian này, sau đó bị giết chết?
Chu Khiêm nhịn không được mà oán giận với Bạch Trụ: “Câu chuyện diễn biến tới đây đúng là không có logic. Không đúng chút nào. Có lẽ chúng ta đã bỏ sót chỗ nào rồi.”
Nơi bị bỏ sót là ở đâu?
Suy nghĩ trong chốc lát, Chu Khiêm nghĩ đến điều gì, đưa mắt ra hiệu với Bạch Trụ, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa: “Có. Khu nghỉ ngơi!”
Trong chốt lát, Chu Khiêm và Bạch Trụ đã đi đến khu nghỉ ngơi đối diện thang máy.
Trên bàn trà có một vài quyển sách và tạp chí, lúc trước nhóm Chu Khiêm ngồi ở đây để thảo luận với nhau, chỉ vội vàng lật qua vài trang nhưng chưa kịp xem kỹ nội dung bên trong.
Cho đến lúc nãy, Chu Khiêm chợt nhớ ra anh từng nhìn thấy thứ gì trong một quyển tạp chí, ngay lúc đó anh cũng hiểu được vì sao anh lại cảm thấy người trên tấm ảnh có chữ ký lại quen mắt như vậy.
Sau khi đến khu nghỉ ngơi, Chu Khiêm nhanh chóng cầm vài quyển tạp chí lên, lật ra ở trên bàn, sau đó cố gắng nhớ lại đã nhìn thấy cái tên “La Vũ” ở trong quyển tạp chí nào.
Quét mắt nhìn qua từng quyển tạp chí, một lát sau, Chu Khiêm đã tìm ra kết quả, liền duỗi tay cầm lấy một quyển lên.
Không ngờ Bạch Trụ cũng giơ tay lên, tay của hai người bỗng chạm vào nhau.
Bạch Trụ không chuyển động, ngón trỏ thon dài hơi nâng lên một chút rồi lại buông xuống, phát ra âm thanh sột soạt khe khẽ.
Nghiêng đầu, Chu Khiêm nhìn chằm chằm đối phương, cũng không bỏ tay xuống, lấy quyển tạp chí lên.
Lật vài trang, Chu Khiêm tìm được thứ mình muốn —— một trang giới thiệu và phỏng vấn La Vũ.
“La Vũ: tiểu thuyết gia có lượng sách khoa học viễn tưởng bán chạy bậc nhất. tác phẩm tiêu biểu 《 Thế giới song song 》."
“Bạn đã nghe qua truyền thuyết đô thị này chưa —— một ngày nào đó, khi bạn bước vào thang máy, bạn có khả năng đi đến một chiều không gian khác, gặp được chính bản thân mình. Chiều không gian đó có những thứ vượt ngoài trí tưởng tượng của bạn. Bạn ở đó có thể trở thành ma quỷ, ai mà biết được?”
“Đó là nội dung của 《 Thế giới song song 》.”
“Tác giả La Vũ cho rằng thế giới này vốn dĩ có thế giới song song. Chúng ta chỉ có thể nhìn thấy được thế giới thứ nhất, không nhìn thấy được thế giới thứ hai.”
“Thế giới thứ hai là sự phục chế của thế giới thứ nhất, ở đó có chúng ta khác, bọn họ lại giống chúng ta như đúc, biết rõ từng chi tiết trong cuộc sống của chúng ta. Nhưng họ có thể thấy chúng ta, còn chúng ta thì không.”
“Vì vậy, nếu có một ngày bạn có thể gặp được chính mình, bạn cần phải thật cẩn thận, bạn ở thế giới thứ hai có thể đến thay thế thân phận của bạn.”
“Trong 《 Thế giới song song 》, nam chính ở thế giới thứ hai đi đến thế giới thứ nhất, muốn thay thế chính mình ở thế giới này. Nam chính thế giới thứ nhất phát hiện ra chuyện này, lên kế hoạch đối đầu với bản thân.”
“Cốt truyện hấp dẫn, hồi hộp, âm mưu, thủ đoạn vô số. Muốn biết nam chính có thể giành được thắng lợi hay không, hay đã bị một bản thân khác thay thế? Hay đến nhà sách mua ngay quyển sách này để biết được kết cục!”
Nhíu mày mở trang tiếp theo, Chu Khiêm đọc đoạn phỏng vấn của La Vũ.
Phóng viên: “Tôi có nghe nói anh chuẩn bị đến thành phố Lam Cảng để tham gia buổi gặp mặt ký tên?”
La Vũ: “Đúng vậy. Tin tức của cô nhanh thật đó!”
Phóng viên: “Ha ha, vì tôi thích sách của anh lắm. Tôi rất thích quyển 《 Thế giới song song 》, xin hỏi lần này anh đến Lam Cảng là để…”
La Vũ: “Tôi đi tìm hiểu về các truyền thuyết, phong tục.”
Phóng viên: “Để tôi đoán thử, chẳng lẽ anh đang chuẩn bị cho tác phẩm tiếp theo?! Trời ơi, tôi may mắn là người đầu tiên biết được thông tin này sao? Xin hỏi, tác phẩm tiếp theo của anh sẽ khai thác về đề tài gì?”
La Vũ: “Đương nhiên vẫn là khoa học viễn tưởng, độc giả của tôi rất thích thể loại này. Gần đây tôi tìm thấy một vụ án rất thú vị. Đó là vụ án giết người liên hoàn khá nổi tiếng ở Lam Cảng. Tôi muốn đến xem thử.”
Phóng viên: “A, có phải anh nói vụ án giết người ở khách sạn Saiyan không?”
La Vũ: “Đúng vậy. Là ở khách sạn Saiyan. Tôi muốn thử đến thăm quan khu vực giết người, có lẽ có thể gặp được họ từ địa ngục quay về… giúp tôi có linh cảm, đúng không?”
Phóng viên: “Vừa rồi anh nói là đề tài khoa học viễn tưởng, vậy thì đây không phải là tiểu thuyết trinh thám?”
La Vũ: “Không phải tiểu thuyết trinh thám. Sẽ có yếu tố kỳ ảo. Có lẽ sẽ liên kết với thế giới quan trong 《 Thế giới song song 》. Cụ thể như thế nào, tôi vẫn còn muốn suy nghĩ thêm, bây giờ tôi chỉ mới có suy nghĩ đến bước đầu thôi.”
Phóng viên: “Wow, tôi thật sự vô cùng mong đợi!”
…
Một lát sau, Chu Khiêm đóng quyển tạp chí lại.
Anh suy nghĩ một lúc lâu, nhìn Bạch Trụ rồi nói: “Những vấn đề không hợp logic cuối cùng đã có thể giải thích rõ ràng.”
“Thế giới song song, chiều không gian khác —— tất cả đều do nhà văn tên La Vũ này tạo nên.”
“Nói theo một cách nào đó, chúng ta đã xuyên vào trong thế giới tiểu thuyết!”
“La Vũ viết tiểu thuyết, kho tư liệu sống của anh ta là các sự kiện đã diễn ra ở thế giới hiện thực của thành phố Lam Cảng.”
“Bây giờ anh ta mượn vụ án giết người liên hoàn của hai người một nam một nữ, bắt đầu sáng tác tác phẩm của mình. Khi nào vụ án này xảy ra ở thế giới hiên thực, từng sự kiện một, đều có trình tự trước sáu rõ ràng.”
“Một ngày nọ, La Vũ chợt nhớ đến một người thú vị mình từng gặp 10 năm về trước, vì vậy muốn mượn hình ảnh của người này, viết vào trong câu chuyện của mình. Cũng một ngày nào đó, anh ta đi ngang qua quầy tiếp tân, cảm thấy người tiếp tân cũng có đặc điểm khá hay, viết người này vào. Thậm chí ——“
“Thậm chí những chi tiết đó có lẽ chỉ là hư cấu. Vì khi tác giả đang sáng tác sẽ tưởng tượng thêm nhiều điều khác. Cho nên…”
“Cho nên những sự kiện trong thế giới này mới hỗn loạn như vậy!”
Trong thế giới hiện thực không thể dựa theo quy luật của chiều không gian song song để lý giải. Giữa hai người của hai thế giới không có mối liên hệ logic.
Trừ khi xem thế giới song song hoàn toàn là sự hư cấu từ tác giả.
La Vũ là một nhà văn sáng tác văn học hư cấu kỳ ảo, thu thập các manh mối của nhà văn sắp xếp, Chu Khiêm sắp xếp lại, cuối cùng đã có một lời giải thích hoàn mỹ ——
Trên đời này có rất nhiều vụ án giết người liên hoàn, hung thủ có thể gây án một mình, trường hợp hợp tác gây án khá ít, một tổ hợp một nam một nữ càng hiếm hơn.
Dựa trên cơ sở này, người phụ nữ ngoại tình cùng người đàn ông, khai thác đề tài này, câu chuyện sẽ có sắc thái bi kịch, vô cùng phù hợp để nhà văn viết thành một tác phẩm.
Nạn nhân đều ở tại tầng 11, hiện trường vụ án có ký hiệu ngôi sao năm cánh đảo ngược, hai yếu tố này kết hợp với nhau tạo thêm một lớp huyền bí, bí ẩn khiến người đọc mơ hồ.”
Cho nên có thể khẳng định vụ án giết người liên hoàn của một nam một nữ ở khách sạn Saiyan đã gây chấn động một thời gian dài.
Nhà văn viết tiểu thuyết khoa học kỳ ảo đã bị hấp dẫn rồi đến đây.
Để tìm cảm hứng, anh ta đã ở khách sạn khá lâu, khoảng 3 tháng.
Trong vòng 3 tháng, anh ta ở khách sạn cả ngày lẫn đêm, cảm nhận bầu không khí chung với hai hung thủ, oán khí của những nạn nhân ở trong phòng…
Bầu không khí của khách sạn có thể kích thích anh ta sáng tác.
Cảm hứng cuồn cuộn sôi trào, anh ta đã viết ra rất nhiều thứ.
Đối với vụ án giết người liên hoàn của cặp đôi, anh ta sẽ tìm kiếm những hồ sơ, tư liệu liên quan, kết hợp với trí tưởng tượng của mình, viết ra từng hiện trường vụ án ở khách sạn Saiyan.
Cho nên, không có không thời gian hỗn loạn.
Giết người ở những thời điểm khác nhau, họ vẫn xuất hiện ở trong một không gian riêng, là vì đây là không gian do tiểu thuyết tạo ra.
Nhưng trong quá trình sáng tác, tác giả La Vũ hiển nhiên gặp nhiều vấn đề.
Ví dụ như những thông tin vụ án do cảnh sát công khai không nhiều, mà khi lựa chọn những thông tin để đưa vô tiểu thuyết thì càng có giới hạn hơn.
Hơn nữa, trong quá khứ thật, nạn nhân đều là người bình thường, không có diện mạo gì đặc thù.
Nhưng những nạn nhân mà nhóm Chu Khiêm nhìn thấy ở chiều không gian này đều là tuấn nam mỹ nữ, có lẽ đều sản phẩm của La Vũ.
Tóm lại, xuất phát từ việc gia tăng sự hấp dẫn, La Vũ đã kết hợp giữa hiện thực và trí tưởng tượng để sáng tạo nên hình tượng của nạn nhân.
Ví dụ như ba tháng trước, anh ta tham gia cuộc gặp mặt ký tên, một độc giả nữ xinh đẹp đã gây ấn tượng với anh ta, anh ta liền sáng tạo ra hình tượng nạn nhân dựa theo người này.
Nhưng vì sao, người đến ở khách sạn vào ba tháng trước cũng tiến vào không gian này.
Hoặc ví dụ như…
Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ, nói những gì mình nghĩ, nói: “Hoặc ví dụ như, khi nhìn thấy có 11 du khách nghèo vào trong khách sạn, nhà văn cũng đã có cảm hứng mới.”
“Với 9 người còn sống, anh ta lại có cảm hứng, cảm tháy có thể sử dụng vấn đề thế giới song song áp dụng lên chúng ta. Cho nên 9 người chúng ta đều có bản sao.”
“Có lẽ anh ta cảm thấy 9 bản sao cộng thêm 9 con người gốc, 18 người cùng nhau chơi đánh cờ, giết hại lẫn nhau, là một thiên tiểu thuyết xuất sắc. Ngoài ra ——”
“Hùng Phi và Lý Viên bị giết hại, La Vũ đã nhìn thấy thi thể của họ, cho nên tối hôm đó, khi viết dàn ý cho tiểu thuyết, liền sử dụng hình tượng của họ để sáng tạo ra một cặp sát nhân.”
“Nhà văn nhìn thấy bộ dạng hai người này bị cắt cổ, cho nên họ được nhà văn nhào nặn thành một cặp sát nhân quái vật, đầu bị rớt ra.”
“Đương nhiên, thủ pháp giết người của hai tên sát nhân đầu rơi này phải căn cứ theo hành vi của cặp đôi một nam một nữ. Đúng rồi, còn hai người một nam một nữ ——”
Bạch Trụ nói tiếp: “Anh muốn sắp xếp lại suy đoán lúc trước của chúng ta. Những hình ảnh về tình yêu của hai người một nam một nữ không phải là đèn kéo quân trước khi chết, mà là trí tưởng tượng của nhà văn về họ.”
“Ừm. Khoan đã…”
Chu Khiêm nói tiếp: “Em nghĩ lại… Sát nhân quái vật, câu chuyện tình yêu, quái vật nam câu dẫn đàn ông… Không đúng ——“
“Vừa rồi em nói không đúng. Không gian này có lẽ không phải là tác phẩm tiểu thuyết của La Vũ, mà đúng hơn chỉ là bản thảo, hoặc là hồ sơ ghi chép tư liệu của anh ta!”
“Đối với câu chuyện của hai người Hùng, Lý, La Vũ viết lung tung rối loạn, không hề có tính logic; câu chuyện tình yêu của hai người nam nữ cũng không viết rõ ràng ——“
“Những thứ này chưa thể trở thành một tiểu thuyết thực thụ. Có lẽ bây giờ nhà văn vẫn đang sưu tập tư liệu sống, đang trong giai đoạn sửa sang lại đại cương. Cho nên em mới nói, không gian này chỉ là thế giới bản thảo mà thôi.”
“Còn bản thân tác giả bây giờ, bây giờ anh ta…”
“Nếu anh ta có thể nhìn thấy chúng ta, có thể nhìn thấy Hùng Phi và Lý Viên, trong thế giới hiện thực, La Vũ chắc chắn đang ở khách sạn Saiyan, hơn nữa là tầng 11. Anh ta có thể ở phòng ——”
Nghe Chu Khiêm nói đến đây, Bạch Trụ nhìn anh, cả hai cùng nói: “1103.”
Phòng 1103 là phòng mà hai sát nhân một nam một nữ thường ở, cũng là phòng mà họ tự sát.
Theo phỏng vấn, La Vũ từng nói có lẽ hai người họ sẽ quay về từ địa ngục, nói chuyện với anh ta.
Như vậy, xuất phát từ mục đích muốn cảm nhận không khí tử vong, tìm kiếm cảm hứng sáng tác nên mới ở phòng 1103.
Khi người chơi vào ở, có lẽ La Vũ đang ẩn nấp ở đâu đó, trên góc khuất hành lang hoặc khúc cua rồi quan sát.
Anh ta im lặng nghe tiếp tân nói, chỉ còn phòng trên tầng 11, những người mới đến vào thang máy lên lầu.
Cuối cùng, anh ta đi lên tầng 11, vào phòng 1103, sử dụng cảm hứng mới từ những người mới xuất hiện viết vào bản thảo của tiểu thuyết.
Bây giờ nhóm Chu Khiêm đã vào những bản thảo kết hợp giữ tư liệu và trí tưởng tượng này bằng một phương thức đặc biệt nào đó.
Cũng vì vậy, trong bản thảo vẫn còn ý tưởng “thế giới song song”, nhóm người chơi sẽ nhìn thấy một bản thân khác đuổi giết mình, muốn thay thế chính mình.
Sắp xếp lại suy nghĩ, Chu Khiêm bèn nói: “Chúng ta là những du khách nghèo vào thế giới bản thảo, vậy thì bản thân tác giả có vào đây không?”
“Có lẽ có.” Bạch Trụ nói: “Cho nên, có lẽ khi chúng ta tìm được người đó thì chúng ta có thể thoát khỏi đây.”
“Có vô số phòng 1103, anh ta chỉ ở một trong số đó. Có lẽ anh ta cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, vẫn đang sáng tác như cũ.”
“Chúng ta cần rời khỏi đây.” Chu Khiêm nói: “Cứ theo diễn biến như thế này, nguy hiểm sẽ ngày một tăng cao hơn.”
“Thứ nhất, hung thủ giết chết Hùng Phi và Lý Viên có phải là sát nhân liên hoàn khác do tác giả tưởng tượng ra hay không? Nếu tác giả tưởng tượng ra, cũng áp dụng giả thuyết đó vào bản thảo, thì trong không gian này sẽ có thể một tên sát nhân khác đang đuổi giết chúng ta.”
“Thứ hai, tác giả nảy sinh cảm hứng, có thể tùy tiện giết chết một nhân vật nào đó. Chúng ta có thể đột tử bất kỳ lúc nào. Đây là thế giới bản thảo của anh ta, giả thuyết của anh ta đặt ra sẽ luôn hợp lý.”
Nói đến đây, Chu Khiêm lắc đầu: “Cái gì mà chỉ là trò chơi nhỏ của nhà triển lãm? Chơi như thế này cũng quá lớn rồi. Ngay từ đầu em còn cho rằng chúng ta chỉ xuyên qua một thời không khác. Em đã nghĩ quá đơn giản rồi.”
“Đương nhiên, chúng ta đã giải thích rõ ràng từng câu chuyện, nhưng còn một vấn đề bản chất vẫn chưa giải quyết được.”
Theo lời Chu Khiêm, vấn đề nằm ở thang máy và tầng lầu.
—— Dù người chơi nhấn con số nào trong thang máy, họ đều sẽ đến tầng 11, mỗi lần sẽ chứng kiến một vụ án khác nhau.
Một lát sau, Chu Khiêm bỏ quyển tạp chí xuống, nhìn Bạch Trụ trong khu nghỉ ngơi.
Cả hai đều đồng loạt nói: “Số trang.”
…
Đại sảnh trò chơi.
Nhóm con bạc không nói gì một lúc lâu, vì họ đều đang ngây ngốc nhìn.
[ Ơ quan hệ giữa anh Khiêm với tên 137 này —— ]
[ Hỏi cái này làm gì? Có phải trọng điểm không? Trọng điểm là bọn họ nói “số trang” có nghĩa là sao?! ]
[ Tiếc quá, con bạc của anh Khiêm gửi lời nhắc nhở lúc trước đâu rồi? ]
[ Đúng vậy, tuy người đó nói không đúng về tình huống của 137 nhưng Hà Tiểu Vĩ đúng là giả! Người đó nhạy bén thật. Nếu người đó ở đây, chúng ta có thể hỏi một chút và cách nhìn rồi ]
[ Đợi chút, không phải chúng ta có Mục Sư sao? Mục Sư, anh cảm thấy thế nào?! ]
Nhìn những con bạc xung quanh, Mục Sư giải thích: “Vừa rồi Chu Khiêm đã phân tích, thế giới này vẫn chưa là thế giới thành hình trong tiểu thuyết. Đây chỉ là thế giới được tạo nê từ cảm hứng của tác giả khi ở trong khách sạn, viết trong bản thảo.”
“Tác giả muốn viết về một vụ án giết người liên hoàn. Như vậy thì với một vụ án phức tạp như thế, mọi người cho rằng làm sao tác giả sẽ sửa sang lại bản thảo một cách dễ dàng nhất?”
Không chờ câu trả lời của người khác, Mục Sư nhìn thẳng vào màn hình, nói tiếp: “Tôi lấy ví dụ, ngày 7 tháng 9 năm 1987 xảy ra vụ án giết hại gia đình 3 người, tôi đánh số là A1, viết ở trang thứ nhất. Báo chí đưa tin, công bố của cảnh sát, ảnh chụp hiện trường đều dán hết ở đây.”
“Sau đó tôi viết thêm một trang, nội dung là ——“
“Một nam, một nữ, một đứa trẻ, hung thủ trông như thế nào đó, lấy cách thức nào đó để sát hại. Bọn họ ở phòng 1108.”
“Tiếp theo, ngày 29 tháng 1 năm 1988, xảy ra vụ án một bà lão và một cô cháu gái bị giết hại. Bọn họ ở phòng 1112. Tôi viết vụ án này ở trang thứ hai của bản thảo.”
“Ngày 5 tháng 4 năm 1988, vụ án giết hại hai vợ chồng. Bọn họ ở phòng 1108. Tôi viết ở trang thứ ba, ghi chép lại vụ án…”
“Cứ như thế, tôi nghĩ mọi người hẳn đã lý giải được dễ dàng hơn.”
Mục Sư nói: “Hai sát nhân một nam một nữ đều giết người ở tầng 11. Dựa theo vụ án gốc, La Vũ đã sáng tác nên một câu chuyện tiểu thuyết. Cho nên, bản thảo về các vụ án sẽ được đánh số trang, và đều xảy ra ở tầng 11.”
“Đây là lý do vì sao dù có nhấn số nào trong thang máy, người chơi đều sẽ quay về tầng 11.”
“Rời khỏi thang máy, nhóm người chơi sẽ thấy những vụ án khác nhau, cũng không phải vì họ đến chiều không gian khác. Mà vì họ đã đi đến những trang bản thảo khác nhau.”
“Cho nên, con số trong thang máy không đại diện cho số tầng, mà là số trang bản thảo.”
[ Đm, như vậy cũng được ư? ]
[ Khoan đã, thang máy chỉ có 12 số, nhưng bản thảo có nhiều trang lắm mà?! Sao mà giải thích được??? ]
[ Người anh em, ngược lại mới đúng chứ. Hai lần Chu Khiêm nhấn số “11” cũng đều nhìn thấy hai vụ án khác nhau, vì sao? Có thể giải thích cho câu hỏi của cậu ——“
[ Thang máy chỉ có 12 con số, nhưng bản thảo có nhiều trang, cho nên, “con số trong thang máy” và “số trang” có quan hệ “gấp hai” chứ không phải là “tương ứng từng cái”. ]
Mục Sư: “Đúng vậy, thang máy chỉ có 12 con số. Cho nên, lần đầu tiên nhóm Chu Khiêm nhấn số 11 có thể đi đến trang 11.”
“Nhưng lần thứ hai nhấn số 11, họ có thể đi đến trang 22, gấp hai lần 11.”
“Hai trang ghi chép trong bản thảo viết về hai vụ án khác nhau, bọn họ cũng sẽ nhìn thấy hai cảnh tượng khác nhau.”
“Đương nhiên, đây chỉ là quy luật giả thuyết của tôi. Còn làm sao tìm được quy luật đối ứng giữa 12 con số và số trang thì bọn họ vẫn phải tìm hiểu thêm. Ngoài ra ——”
Híp mắt, Mục Sư nói: “Khi Chu Khiêm và 137 nhìn thấy hai người một nam một nữ thì họ đã vào thế giới bản thảo. Sau đó họ vẫn thành công đi xuống đại sảnh.”
“Như vậy thì khi ấn số “1”, vẫn có cơ hội đi xuống tầng một, người chơi sẽ không chỉ đi quanh tầng 11. Đây là vấn đề xác suất.”
“Nhưng mà… bây giờ ở tầng 1 có lẽ đang rất nguy hiểm.”
Nhóm con bạc đều hỏi: “Vì sao?”
Mục Sư nói: “Vì khi vừa phát hiện ra nhấn nhiều nút đều quay về tầng 11, đa phần mọi người sẽ nhấn số “1” nhiều lần theo bản năng, theo kinh nghiệm từ trước, họ có thể rời khỏi khách sạn nếu xuống được tầng 1, đó là nơi an toàn nhất.”
“Nhóm Chu Khiêm không nhìn thấy người chơi khác vì cậu ta và 137 chưa từng nhấn số 1.”
“Nhưng những người chơi khác thì không. Phần lớn người chơi chắc chắn sẽ gặp nhau ở tầng 1, và đừng quên, dựa theo giả thuyết “thế giới song song” của nhà văn, sẽ có một “người chơi” khác xuất hiện.”
“Cho nên… Tình huống hiện tại có lẽ đã vượt tầm kiểm soát.”
Bây giờ, trong trò chơi.
Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ, biểu tình nghiêm túc: “Nếu số trang bản thảo không nhiều, chúng ta có thể thử vài lần, sẽ tìm ra được quy luật. Sau đó điều chúng ta cần làm là tìm tác giả trong thế giới bản thảo này, tìm cách quay về thế giới hiện thực.”
Chu Khiêm ngưng trọng nói: “Em chỉ hy vọng trực giác của Ẩn Đao đáng tin cậy. Như vậy thì anh ta có thể bảo vệ được Hà Tiểu vĩ. Haiz —— rốt cuộc anh ta có làm được không đây? Anh ta dù gì cũng là thầy của Hà Tiểu Vĩ mà.”
“Yên tâm. Trong tình huống này, thiên phú “trực giác” sẽ dùng được.”
Bạch Trụ nói: “Anh và Ẩn Đao khi tham gia phó bản, trực giác của cậu ta rất chuẩn. Cậu ta có thể xác định được phương hướng của Boss hoặc bảo rương rất nhanh ——”
Bạch Trụ còn chưa nói xong, Chu Khiêm vừa nhấn thang máy, vừa “ồ” lên ngắt lời.
Bạch Trụ cảm giác được điều gì đó, nhưng cũng không chắc chắn: “Chu Khiêm?”
Chu Khiêm bước vào thang máy, sau đó suy tư nhìn y.
Bạch Trụ vào trong thang máy, không chắc chắn nhìn vào ánh mắt của đối phương: “Chu Khiêm? Em có gì muốn hỏi anh à?”
Chu Khiêm: “Sau khi ra khỏi phó bản 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》, sao anh lại biến mất bảy ngày, không liên lạc với em?”
Bạch Trụ: “Anh vào phó bản. Sao vậy?”
“Ừm, vào phó bản.” Chu Khiêm hỏi: “Với Ẩn Đao?”
Bạch Trụ: ?
Chu Khiêm không nhìn y, chỉ nhìn vào hàng số.
Sau khi cửa thang máy khép lại, trên số “12” phản chiếu gương mặt của Bạch Trụ, Chu Khiêm dùng ngón cái đè nặng lên nó.
“Thôi, quên đi. Tìm quy luật của con số trong thang máy, còn phải tìm tác giả nữa.”