Chương 12: Phản ứng ngoại giao
Mặc dù nói là thương lượng với chính phủ Trung Quốc chỉ là một cái cớ, nhưng bộ phận ngoại giao của CORE cũng không ngại ngùng trong việc đàm phán. Tù nhân hoàn toàn có thể được trao trả nếu có đầy đủ lợi ích - đây không phải là coi thường pháp luật, mà đó chỉ là sự thật. Nếu Trung Quốc chịu nhường ra đủ tài nguyên hoặc lợi ích thì hoàn toàn có thể tiến hành trao đổi tù nhân.
Bởi vì CORE là một tổ chức lấy bảo vệ số đông làm tôn chỉ của mình, nên nếu mà lợi ích do thả ba tên tù nhân này về cao hơn, thì họ sẽ không ngần ngại chấp nhận. Dù sao, để một cỗ máy khổng lồ như CORE hoạt động, thì lượng tài nguyên cũng như tiền bạc tiêu thụ là một con số khổng lồ. Chi phí duy trì mạng lưới tình báo, chi phí duy trì đội ngũ nhân viên cùng nhà khoa học, chi phí nghiên cứu, tài liệu để chế tạo v·ũ k·hí tân tiến. Tổng cộng ra, thì một năm tiêu hao một con số thực sự khổng lồ - hàng trăm tỷ USD để duy trì hoạt động cùng phát triển.
Bởi vậy nhiều tài nguyên sẽ cứu được nhiều người hơn - mặc dù nó đúng thật là không công bằng cho những người hy sinh, nhưng đó là sự thật. Không thể phủ nhận tính chất không công bằng cũng như khả năng lợi dụng điều khoản này, nhưng mà đó là điều phải hy sinh.
Đương nhiên, đó là trong trường hợp chính phủ Trung Quốc chịu ngồi xuống đàm phán - theo tình huống hiện tại thì điều đó khó có thể xảy ra. Khi mà đã có một đống cuộc điện thoại từ bộ ngoại giao Trung Quốc, với thái độ hống hách
“Mấy người bắt giữ những cư dân vô tội của nước chúng tôi” trích lời người phụ trách ngoại giao cho chính phủ Trung Quốc. ‘Thả họ ngay lập tức nếu không chúng tôi sẽ áp dụng các chế tài kinh tế …”
Tất cả các báo đài Trung Quốc đều phối hợp chối bay chối biến tội danh của ba người này và yêu cầu thả tư do cho họ ngay lập tức. Thậm chí, trên mạng xã hội cũng có xuất hiện đám dân mạng không biết chuyện gì, nhưng vẫn yêu cầu thả tự do cho ba người. Nói thật, nhiều lúc Andrew cũng muốn nhìn xem nếu mà dân chúng biết được vị trí của mình trong lòng chính phủ thì họ sẽ có cảm tưởng thế nào.
Với thái độ như vậy, thì cũng không còn khả năng đàm phán thả người. Nếu họ đã muốn làm căng như vậy thì chúng ta cũng có thể dùng luôn tòa án h·ình s·ự quốc tế, chả có cái luật pháp trên thế giới nào mà lại dung túng cho ba tên khủng bố đã g·iết nhiều người như vậy. Có thể có thỏa thuận ngầm, nhưng nếu mà đã làm to như này rồi, thì cũng không có khả năng thỏa thuận ngầm rồi.
Muốn lấy công phu sư tử ngoạm để lấy về đám khung bố và cũng đòi tiền như ăn vạ. Đời làm gì có chuyện ngon ăn như vậy – ba người này khó có khả năng được thả, trừ khi có một chương trình trao đổi tù nhân nào đó thực sự có ý nghĩa nghiên cứu.
Hàng chục tội danh, từ g·iết người phóng hỏa tới p·há h·oại tài sản công cộng - đủ để cho ba người mọt gông, thậm chí khả năng cao là tử hình. Đương nhiên, đấy là nếu xử lý theo luật của Hoa Kỳ, chứ hiện tại, họ đang ở trong tay CORE
Chín phần mười, họ sẽ được đưa tới một trong ba nhà tù đặc thù của CORE để thẩm vấn, hoặc cũng có khả năng họ bị đưa vao phòng thí nghiệm nào đó để các nhà khoa học tìm hiểu thêm về hệ thống tu luyện của võ giả Trung Quốc. Bởi vì hầu hết võ giả đó cũng không ra nước ngoài, nên những hiểu biết về hệ thống đó của CORE cũng không thực sự hoàn thiện, những gián điệp cài vào thì không đủ tài năng để tu luyện lên tới cảnh giới mà cần thiết.
Đã có khá nhiều giả thuyết về tại sao cái "thiên phú" đó lại quan trọng tới vậy của võ thuật Trung Quốc, từ hạn chế trong tư tưởng tới hạn chế về thể chất, nhưng vẫn chưa có câu trả lời cụ thể.
Hiện tại, bắt được một tên võ giả khá mạnh mẽ, nên gần như chắc chắn là sẽ có thí nghiệm - đương nhiên, vẫn sẽ tôn trọng một số quyền con người. Nếu không thì khác nào mấy tên ma pháp sư của tổ chức Moros.
Đương nhiên, vấn đề bây giờ là tìm được cách để đưa bọn họ lên tới trung tâm thí nghiệm – công việc khả năng cao sẽ bị ngăn cản bởi đặc công Trung Quốc. Nghe nói bọn họ cũng tổ chức một nhánh bộ đội đặc thù nhỏ để đối phó với những tình huống như này. Khá là phiền phức nếu mà chạm mặt đám đó, nên khá chắc chắn là việc vận chuyển tù nhân sẽ diễn ra một cách bí mật
Nhưng trước đó, anh cũng có việc khác phải nói với tiểu đội này.
“Haiz, thôi thì chắc đây cũng sẽ là lần cuối tôi gặp mấy người với cương vị cố vấn hành động rồi cho mấy người" Andrew thở dài, cũng đến lúc nói chuyện này rồi -tranh thủ luôn đi "Theo lịch thì tổng bộ cũng đã gọi tôi về báo cáo nhiệm vụ, và người thay thế cho tôi cũng sắp tới.”
“Kỳ hạn của anh cũng đến lúc kết thúc rồi thì phải, boss” Marcus nhanh chóng đáp lời "Nếu có cần gì thì cứ hỏi tôi nhé."
Làm một nhân viên có thâm niên, Marcus cũng biết rằng những người "cố vấn" đều chỉ có nhiệm kỳ một năm trước khi được đưa đi cương vị khác. Nghe nói là để hạn chế những trường hợp thân phận bị phát hiện và gây phiền toái - chức trách của họ cao, nên tính bảo mật của những nhiệm vụ họ tham gia cũng phải rất cao. Trước khi Andrew đến, cũng đã có hai người nữa làm cấp trên của anh rồi.
“Vậy ngài không định để lại cho Laura này chút kỷ niệm nào sao?” giọng nói của cô nhân viên liên lạc vang lên
“Không cần nghĩ, cô không phải loại người tôi thích” anh nhanh chóng trả lời, dù sao, tầm mắt của anh cũng vẫn là rất cao - hệ quả của việc lớn lên cũng với nhiều người tài năng. Tiêu chuẩn chọn bạn gái của Andrew cũng được cất cao tới mức khá không thực tế “Và, yeah, bây giờ có nhiệm vụ mới yêu cầu tôi trở về luôn nữa, nên tranh thủ lần này áp giải t·ội p·hạm tôi cũng sẽ đi luôn.”
“Chúc mọi người sức khỏe trong công việc, hy vọng lần sau tôi cần tới đây thì mọi người vẫn còn hứng thú với công việc. Nhớ giữ liên lạc qua đường dây thông tin của tổ chức nhé, số điện thoại bình thường của tôi không tiếp sóng đâu”
Andrew nói rồi cũng nhanh chóng ngắt kết nối, trước khi những người kia có thể trả lời. Dù sao anh cũng chỉ ở đây có mỗi một năm, nên từ đầu cũng đã lên quyết tâm không vướng bận với những cảm xúc ngổn ngang này. Tránh tiếp xúc với mọi người thì cũng sẽ có nghĩa là khi rời đi, không có những chuyện chia tay dở hơi - đó dễ để lộ hành tung lắm.
Chia tay không bao giờ là dễ dàng, nhưng tất cả đều là người trưởng thành - bày tỏ tình cảm thái quá là chuyện của trẻ em, người trưởng thành sẽ chấp nhận và tiếp tục sống. Với lại, cũng không phải sẽ không thể gặp lại nhau - dù gì đi chăng nữa thì hiện tại là thế kỷ 21 với phương tiện giao thông liên lạc phát triển, và CORE cũng có chế độ ngày nghỉ hợp lý.
Cái cần lo lắng là tính nguy hiểm của công việc thôi - chỉ có khoảng ba mươi phần trăm nhân viên chiến đấu của CORE có thể về hưu mà không có thương tích. Công việc của họ yêu cầu tiếp xúc với nguy hiểm hàng ngày, nên khả năng rằng khi anh trở lại du lịch, không phải ai cũng còn ở đây.
"Thôi, không suy nghĩ như vậy nữa, phiền lắm" Andrew Lee thở dài. Hôm nay là dịp đặc biệt, nên anh cũng tranh thủ khui chai rượu 1900, vừa uống vừa ngắm cảnh hoàng hôn đi xuống.