Chương 14: Vận chuyển
“Cho nên hiện tại tung hỏa mù cho công chúng và đám đặc công rồi tôi sẽ mang ba người kia đi luôn trong đêm luôn đúng không?” Andrew nhấp một ngụm rượu, anh vẫn không quên kết nối với hệ thống liên lạc. Hiện tại anh đang đứng tại một cảng cá bỏ hoang bên bờ Tây thành phố, cách xa tai mắt đô thị phồn hoa và cả những thuộc cấp “cũ” của mình.
Dưới ánh trăng non, bến cảng bỏ hoang từ những năm sáu mươi của thế kỷ trướcnày đã từng là nơi sản sinh ra vài truyền thuyết đô thị. Nhưng hôm nay, nó đón chào một vị khách không mời.
Trong bộ giáp tràn ngập tính chất khoa học viễn tưởng cao hơn hai mét, Andrew hiện tại vừa uống rượu vừa đứng trò chuyện với mộ trong những thượng cấp trực tiếp của anh ta. Bởi vì tính chất của nhiệm vụ này, nên màn hình giả lập của anh liên tục cập nhật thông tin giá·m s·át truyền trực tiếp từ vệ tinh. Thêm vào bộ giáp chiến đấu hiện đại này, thì anh cũng có thể nói là vũ trang tận răng.
Áo giáp có thể chống đạn xuyên thép, cộng với hệ thống motor hỗ trợ chuyển động, thêm vào hệ thống gây nhiễu loạn thiết bị điện tử và gây rối với năng lực siêu nhiên - đây là một trong những trang thiết bị cá nhân tân tiến nhất của CORE. Kết hợp với khẩu súng tiểu liên điện tử nạp đạn không vỏ 0.5 cal, và bộ phận phóng lựu đạn mini, thì hiện tại Andrew cũng là một cỗ máy chiến đấu cực kỳ nguy hiểm.
Bên cạnh anh là một túi xách đồ đạc cá nhân và lý do mà hiện tại anh đang trang bị tận răng thế này: ba chiếc túi kín chứa tên võ giả bị trói gô lại bằng còng tay chân cùng vòng cổ đặc thù nhằm kiềm chế ba người. Mỗi người đều đã được tiêm vào một liều thuốc gây mê có thể giữ cho một con voi ngủ một ngày cũng như loại thuốc giúp giảm căng thẳng tế bào. Chừng đó cũng đủ để giữ những tên này b·ất t·ỉnh và trong tình trạng không thể phản kháng tới khi chuyển tới căn cứ hoàn tất – giảm thiểu tối đa khả năng ba người này chạy trốn.
Hiện tại, người thanh niên gốc Á đang trong một cuộc trò chuyện quốc tế với cấp trên của mình về kế hoạch vận chuyển tù nhân
“Ừ, dù sao cũng là tù nhân khá quan trọng. đưa đi sớm luôn để tránh vấn đề quốc tế, quan hệ giữa chúng ta và Trung Quốc chưa bao giờ bình ổn. Đáng tiếc là chỉ bắt được nhưng tên này, không có võ giả đỉnh cao để nghiên cứu, nhưng chắc thế này cũng được rồi.” giọng nữ phát ra từ đầu bên kia cuộc trò chuyện. “Đưa mấy người này về sớm đi nhé.”
“Đừng đòi hỏi nhiều quá, cao thủ cũng không phải cải trắng, để bắt một người như thế quá mức tốn tài nguyên. Mà lại còn phạm pháp nữa. Cứ làm phiền mấy người trên căn cứ đi, dù sao thì bà cũng có thừa thời gian để nghiên cứu đúng không.”
Andrew uống hết rượu trong cốc rồi cũng ném nó sang một bên trước khi trả lời, không để ý tới giọng phản đối của đầu bên kia cuộc nói chuyện. Mỗi lần nói chuyện như này là một lần đau đầu và anh cũng muốn mượn rượu giải sầu.
“Nhưng mấy người đó có bao giờ cho ta nghiên cứu kỹ đâu? Có nghiên cứu thù cũng chẳng ra gì mấy – cùng lắm thì ra quá trình học tập võ học hoặc mô hình tâm lý của họ là cùng. Thêm nữa, đâu phải hệ thống võ thuật nào cũng giống nhau, nhất là cái hệ thống của võ giả Trung Quốc.”
“Thôi đi, ai cũng biết rằng nghiên cứu kỹ đối với bà là gây mê rồi tiến hành phẫu thuật trên cơ thể. Họ có đồng ý mới là lạ - họ cũng có việc nữa chứ". Andrew thở dài, người ở đầu kia cuộc trò chuyện vẫn cứ làm theo ý mình vậy. Đều sắp bị gọi thành “nhà khoa học điên” rồi mà vẫn không biết tem tém lại những cái thí nghiệm đó đi được."Thôi, cũng sắp đến giờ đi rồi, gặp lại sau ở căn cứ nhé.”
“Chỉ thế thôi à?” giọng nói bên đầu dây bên kia lập tức tràn ngập sự khó chịu, ẩn ẩn có thêm một chút đe dọa – khó mà có thể tưởng tượng rằng đó là một người trưởng thành. “Không có gì nữa bổ sung à?”
“Vâng vâng, chào mẹ, thế được chưa. Bà cũng phiền quá đấy” Andrew trả lời, mệt mỏi.
“Thế có phải ngoan khô-”
Andrew nhanh chóng tắt đường truyền liên lạc đi trước khi mẹ nuôi của anh có cơ hội cười nhạo hay tỏ ra đắc chí trước "chiến thắng" này. Nhiều lúc anh cũng ngạc nhiên rằng người nhận nuôi mình có tính trẻ con như vậy - bình thường giỏi bao nhiêu thì cũng lập dị không kém.
“Cũng đến giờ rồi đấy” anh thầm nhủ, nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử trên màn hình
Như phản ứng với nói của anh, một chiếc tàu thủy im lặng vượt qua bờ biển - đến cả mắt thường cũng sẽ khó mà nhận ra có một chiếc tàu dài gần 40 mét đang tới gần. Nhưng nhờ vào hệ thống camera giá·m s·át cũng như hệ thống định vị đồng minh của CORE, con tàu đen kịt một màu này hiện lên rõ mồn một trước mắt Andrew. Phat tín hiệu cùng với mã số cá nhân của mình cho hệ thống nhận dạng, Andrew yên lặng chờ đợi con tàu được trang bị tận răng đi vào cầu tàu bỏ hoang.
"Nhận dạng hoàn tất, mời anh lên tàu" giọng nói băng lãnh không có tình cảm vang lên trên hệ thống liên lạc, kèm theo một giọng nam trầm ổn "Được rồi đấy, chuẩn bị lên tàu luôn đi chúng ta còn xuất phát"
Nhìn thấy những khẩu súng trên tàu cuối cùng cũng quay sang vị trí khác, Andrew cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ba khẩu pháo tự động 30mm trên con thuyền này hoàn toàn có thể phá hủy bộ giáp hiện tại anh đang mặc. Đó cũng là phương án phòng ngự, trong trượng hợp có người muốn đột nhập trái phép. Nếu không nhận diện được nhân viên CORE, thì khả năng cao là sẽ nổ súng, và pháo 30mm thường được dùng để đối đầu với APC, cũng như trực thăng,
“Rồi, rồi tôi biết rồi, lên tàu luôn đây.” Andrew trả lời. Trước khi nhảy xuống con tàu cao tốc, Andrew cũng không quên ném ba người tù nhân của mình xuống boong thuyền cùng với những kiện hành lý.
“Được rồi, hải trình sẽ là khoảng hai ngày liên tiếp. Điểm đến tiếp theo, căn cứ chính” giọng nói đó lại vang lên trên hệ thống liên lạc điện tử “Anh có thể sắp xếp đồ đạc của mình vào phòng số 7, và đưa đám tù nhân vào khoang chứa tạm thời. Nhớ đảm bảo rằng thuôc gây mê có hiệu quả tử tế đấy nhé, tôi không muốn tốn thời gian đi xử lý một đám võ giả trong con tàu chật hẹp này đâu.
“Rồi, không cần anh nhắc, công việc của tôi thì tôi cũng sẽ tự mình hoàn tất. Mà, có chắc là không có ai theo sau anh không, đám võ giả cùng chính phủ Trung Quốc làm khá gắt cái vụ này, nên có khả năng là sẽ có đặc công được gửi sang bên này” Andrew hỏi, nhưng anh cũng đã khá chắc chắn câu trả lời - dù sao, hệ thống camera vệ tinh vẫn rất chuẩn xác.
“Chắc chắn, radar không có bóng người, kể cả camera giá·m s·át chuyển động và đám drone cũng không tìm được thứ gì, nên hiện tại không có ai rình chúng ta đâu. Với lại, những v·ũ k·hí tân tiến của con tàu này thì cũng đủ khiến cho đám võ giả cũng không có cơ hội cứu được đồng bọn của bọn hắn đâu.”
Sau lời bảo đảm đó, thì anh cũng bước vào trong con tàu - mang theo ba tên tù nhân. Như phản ứng lấy sự im lặng của Andrew, con tàu lặng im không tiếng động rời đi khỏi bến cảng này và hướng thẳng tới đại dương bao la, phóng đi với vận tốc khủng bố - gần hai trăm km trên giờ.
Rời xa thành phố thị phi, cũng như chốn hỗn loạn, điểm tới tiếp theo chính là căn cứ chính của CORE.