Chương 3: Vào vị trí
“Bình thường không thiếu chuyện hợp pháp để làm” Andrew thầm nghĩ khi đang lái xe “Đám dở hơi kia có vấn đề hay sao mà lại g·iết người ở đây? Không biết rằng hiện tại không phải thế ky 16 hay sao mà lộng hành thế.”
Đây cũng không phải Trung Quốc, nơi mà súng ống không hề phát triển và người bình thường khó mà đánh trả, khiến cho họ có thể dễ dàng hoành hành. Đây là Hoa Kỳ, quốc gia nhiều súng hơn người. Láo nháo thì thậm chí một người nghèo cũng có thể lôi ra một khẩu súng trường. Lại không cần nói lực lượng cảnh sát được vũ trang khá đầy đủ - từ súng trường, súng tiểu liên tới v·ũ k·hí chống b·ạo đ·ộng.
Lý do mà nhiều trường hợp t·ấn c·ông người thường bị hạn chế là đây, bởi nhiều lúc, một viên đạn có thể kết liễu hàng chục năm tập luyện. Đám kia phần lớn rất tiếc mạng, nên khả năng t·ấn c·ông người thường giảm sút nhiều. Đương nhiên, bán súng ống như vậy cũng có những điểm xấu - tỷ lệ t·ội p·hạm thông thường có vũ trang cao hơn. Nhưng đối với mặt bằng chung, và đối với những tổ chức cố gắng che dấu năng lực siêu nhiên, thì nó có lợi nhiều hơn có hại. Cứ xem tỷ lệ t·ội p·hạm siêu nhiên tại những quốc gia không có súng đi là sẽ biết.
Và nếu thông tin từ video và phán đoán của anh là chính xác thì họ cũng đã ăn thiệt thòi từ cảnh sát. Đáng đời
Theo camera tầm nhiệt và mô hình dự đoán chuyển động, thì trong đám đó có 2 người nghi ngờ là đã trúng đạn. Diệp Thiên trúng một viên đạn ở tay trái, giải thích tại sao anh ta đang di chuyển một cách ngượng như vậy, còn Lý Tiểu Điệp khả năng đã trúng đạn ở chân - lý do cô ta đang ngồi xuống. Còn mỗi Lý Đại Lang mới lông tóc không thương, chín phần mười là do khả năng phong thủ của ông ta cao hơn cả hai người còn lại. Khá là phiền phức, nhưng mà Andrew cũng biết rõ uy lực của v·ũ k·hí mình mang theo, đảm bảo sẽ xử lý những sự kiện này một cách đơn giản
Mặc dù vậy, có vẻ là bọn họ không chịu mấy ảnh hưởng, ngoài Lý Tiểu Điệp đang ngồi xuống tránh đạn. Diệp Thiên cùng Lý Đại Lang vẫn đang ngoan cường chống trả, và đang thành công chống lại cảnh sát.
Ít nhất trước khi SWAT tới cùng xe bọc thép và súng tiểu liên, thì khả năng cao họ có thể tránh được cảnh sát và t·ẩu t·hoát. Nhất là với năng lực di chuyển của họ trong khu vực đô thị - parkour rất đơn giản với những kẻ có như vậy. Dù sao, võ thuật giúp cải thiện cân bằng và tốc độ để di chuyển - khinh công rất tiện lợi ở khu vực mà các tòa nhà tọa thành một mê cung.
Trên chiếc xe bọc thép chở sáu người hướng về phía hiện trường, tất cả đang kiểm tra lại thông tin và trang thiết bị. Kế hoạch hành động cơ bản cũng đã hoàn thành rồi, nên họ thực sự cũng không có quá nhiều vấn đề với nhiệm vụ này. Nhưng tần suất họ được điều động để xử lý b·ạo l·ựcthì đúng thật là một vấn đề.
“Đây là vụ thứ bảy có trên năm người t·hiệt m·ạng trong tháng này rồi” cô gái trẻ tuổi tóc vàng đang loay hoay kiểm tra băng đạn của những robot chiến đấu lên tiếng. Celine Everstine là sinh viên kỹ thuật tốt nghiệp MIT, từng là nhân viên điều khiển drone cho q·uân đ·ội Mỹ tại Trung Đông ba năm, và hiện tại là thành viên mới của tổ chức tại thành phố này. Nếu không tính thời gian làm thực tập sinh thì đây là tháng thứ hai kể từ khi cô được nhận nhiệm vụ chính thức tại tiểu đội phản ứng nhanh này “Thực sự có nhiều biến cố siêu tự nhiên như vậy sao? Đều sắp nguy hiểm ngang với bên Trung Đông rồi.”
“Không hẳn đâu, gần đây mới có nhiều vấn đề như vậy” Marcus Pearson lên tiếng trong khi kiểm tra khẩu súng máy hạng trung và ống ngám điện tử của nó “Hồi trước, một tháng có ba, bốn vụ có vài n·gười c·hết là cùng”
“Dù sao thì hầu hết các chủng tộc đặc thù cùng siêu năng lực giả cũng không thực sự quá mạnh mẽ, súng đạn vẫn có thể địch được. Nên họ cũng biết mà không vi phạm hiệp ước Pax Arcana ký năm 1823 tại Greenwich, tổn thương người bình thường dẫn tới chính phủ mang theo v·ũ k·hí hạng nặng tới xử lý” Andrew lên tiếng ngắt lời qua hệ thống liên lạc nội bộ. Kể cả khi ở một xe khác, anh vẫn không hề ngắt liên lạc và vẫn theo dõi tử tế “Mà, khoảng một năm gần đây, có vẻ là tất cả đang dần manh động hơn, làm công việc của chúng ta ngày càng nguy hiểm hơn."
“Vấn đề khá lớn đấy, b·ạo l·ực gia tăng cũng có nghĩa là chúng ta sẽ bận bụi hơn nhiều.” Marcus cũng đồng ý. Đã là năm thứ sáu kể từ khi anh gia nhập lực lượng bảo vệ thế giới khỏi năng lực siêu nhiên, Coalation for Occultic Research and Examination, viết tắt là CORE. Mặc dù không có thâm niên như Andrew, nhưng chính anh cũng có thể thấy được lượng công việc của mình tăng đột biến trong năm gần đây. Đã có hai lần anh suýt c·hết, bốn lần suýt nữa b·ị t·hương nặng, mặc dù đã có chuẩn bị kỹ càng trước khi tham dự nhiệm vụ.
"Mà, năm nay mọi thứ nó cũng khá là phiền phức đấy" Marcus nhớ đến những sự kiện xảy ra với mình năm nay. Mộng du tới những sự kiện sắp xảy ra, những lúc bùng phát sức mạnh tức thời, hay những lúc tránh được nguy hiểm trong gang tấc. Mặc dù làm việc tại nơi suốt ngày tiếp xúc những thứ kỳ lạ, Marcus cũng không phải là một người quá mức tin tưởng vào năng lượng siêu tự nhiên, dù sao thì đối với anh thì khoa học vẫn đáng tin hơn.
Nhưng kể cả anh cũng đã nhận ra rằng mình đang chịu ảnh hưởng từ ma thuật hoặc một năng lực tương tự, bởi cái hình xăm anh nhận được từ thầy cúng của bộ lạc người Navajo cũng đã trở nên ngưng thực hơn rất nhiều.Thậm chí anh có thể cảm nhận được cơ thể của mình cũng bắt đầu thích ứng với hiện tượng siêu tự nhiên hơn. Khỏe mạnh hơn, chịu đánh hơn và có tính trơ nhất định với những năng lực đặc thù.
Có vẻ là anh sắp phải báo điều này lên tổng bộ để tiến hành kiểm tra rồi, Marcus thầm nghĩ.
“Chín phần mười là vấn đề tới từ đống siêu năng lực giả hoặc ma pháp sư” giọng nói của Andrew vang lên khi mà chiếc xe bọc thép của họ đi qua một tòa cao ốc cổ. “Năng lực của đám đó khó lường nhất, cũng dễ dàng gây ra những sự kiện kiểu này nhất. Nhưng mà đã hơn ba tháng từ khi tôi báo cáo lên tổng bộ rồi mà không thấy có manh mối nào. Phiền thật đấy"
"Khoan" Khi Marcus nhìn thấy khu đỗ xe cao bảy tầng, anh biết là mình đã đến nơi "John, cho tôi xuống ở đây được rồi, súng máy lắp đặt ở đây là ổn thỏa rồi - không cần đến gần hơn nữa đâu”
"Cậu đến nơi rồi à? Vậy thì tốt rồi, lên nóc nhà lắp đặt súng máy để lùa đám đó về hướng tôi là được. Còn mấy cô cậu còn lại, chuẩn bị tác chiến đi" giọng nói của Andrew vang lên, mấy người cũng có thể nghe được tiếng còi lùi của xe. "Đám drone thì có thể thả luôn từ bây giờ để cải thiện tầm nhìn đi, tôi thấy mấy video từ vệ tinh chán đời lắm rồi"
“Vâng”
Sau tiếng hô của Celine, sáu chiếc drone nhỏ xinh bắt đầu cất cánh từ một khoang nằm trên đỉnh của chiếc xe - chúng nhanh chóng lên cao và hướng thẳng tới h·iện t·rường v·ụ á·n, mang theo những trang thiết bị theo dõi hiện đại.
Trong khi Marcus chuẩn bị đồ đạc để ra khỏi xe, thì những người còn lại cũng không hề rảnh rỗi, họ hoặc đang điều chỉnh lại v·ũ k·hí, hoặc cố gắng nhớ lại những huấn luyện của mình
“Nhớ mở hệ thống liên lạc điện tử đấy, và tôi cũng nói cô luôn đấy, Laura. Làm ăn ở trạm chỉ huy tử tế vào, nếu thông tin cô cập nhật không ổn định là ..” giọng nói của Andrew vẫn vang lên đều đều
“Rồi rồi, không cần nhắc nữa, tôi biết rồi, khổ lắm nói mãi.” Một giọng nói nữa vang lên, và một bản đồ thông minh xuất hiện ở trên những chiếc màn hình lập thể mà cả đội đang sử dụng.
Bản đồ này sẽ tình hình thực tế, có 4 chế độ theo dõi, và một chục chương trình tự động để cải thiện năng lực tác chiến của người sử dụng, bao gồm cả hỗ trợ ngắm bắn cùng căn thời gian.
“Được rồi, tôi xuống xe đây”
Nói xong, Marcus nhanh chóng nhảy xuống đất, hai tay anh vẫn mang theo hai chiếc túi nặng hơn năm chục kg như không. Với tố chất thân thể của anh ta thì việc này không quá khó khăn