Chương 35: Giải đáp nghi ngờ
"Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng" câu nói trong binh pháp Tôn Tử này không hề sai mặc dù đã hơn hai ngàn năm kể từ thời nhà Tần. Nhất là vào thời đại này, khi mà c·hiến t·ranh thông tin và c·hiến t·ranh điện tử phát triển mạnh mẽ và nhanh chóng.
Mặc dù Andrew thực sự có ác cảm với việc sử dụng ma pháp, nhưng để đối đầu được những tên ma pháp sư, thì anh cũng cần hiểu được năng lực của bọn họ để mà lên kế hoạch ứng đối. Nên không có gì ngạc nhiên khi Andrew có được kiến thức cơ bản về ma pháp, nhất là khi mẹ nuôi của anh cũng có hiểu biết sâu rộng về mảng khoa học thần bí này
Cái tầm nhìn vừa rồi của anh là ma pháp cơ bản được đẩy lên một tầm cao mới, giúp cải thiện toàn bộ những nhận thức về thế giới của anh. Phải nói rằng hầu hết ma pháp sư đều khá lập dị, khi mà họ có thể thấy được một thế giới khác biệt với người thường - may mắn mà năng lực này có thể đóng mở bất cứ lúc nào khi đã đủ kinh nghiệm.
Tựa như vừa rồi, Andrew tưởng chừng như minh đang từ góc nhìn camera thứ ba - cái cảm giác đặc thù đó rất khó để hình dung, nếu muốn nói, thì nó giống các hóa chất gây phản ứng vui sướng thần kinh. Cũng có nghĩa là: nghiện; đây là một mặt cơ bản của tâm lý con người, chúng ta ham thắng, ham cảm thấy siêu việt so với mọi người - thế nên pháp sư bình thường mới ngạo mạn như vậy.
Bởi cái thế giới họ nhìn thấy thực sự rất khác biệt đối với người khác, và không ma pháo sư nào có thể nhìn thấy những cảnh vật giống hệt nhau. Cái cảm giác ưu việt đó không phải tự nhiên mà sinh ra, nhất là khi ma pháp có thể ảnh hưởng đến thực tại.
Trở lại với thực tại, thì không thể quên rằng cái hệ thống Eidolon đó đã tăng cường năng lực mà anh không để tâm tới mấy, cũng rất đáng nghi đấy. Anh không nhớ rằng bên lập trình đã phát triển như vậy - chỉ hy vọng rằng họ không làm trò "tự hủy" nào đi. Skynet không hẳn là vấn đề nếu bên lập trình kiểm soát tử tế quá trình phát triển của AI.
Mặc dù không thể nói là anh nghi ngờ phẩm giá của William Bennett, nhưng mà trong hai người, thì Andrew vẫn sẽ tin tưởng mẹ nuôi của anh hơn. Chỉ hy vọng rằng nghiên cứu cùng thiết kế mà hai người cộng tác không có vấn đề đi, chứ nếu có, thì anh cũng không biết đối mặt mẹ nuôi mình thế nào.
Nếu bà ta thực sự đã phá vỡ ranh giới đạo đức của mình, thì Andrew sẽ phải tự mình giải quyết vấn đề đó.
Tìm người trong một cái hội trường bận rộn không phải là dễ, nhất là khi đặc điểm nhận dạng dễ "đụng hàng" trong cái khu vực này. Áo blouse trắng là trang phục cực kỳ phổ biến trong giới nghiên cứu khoa học mà.
Cuối cùng, Andrew cũng tìm được mẹ nuôi của mình sau hơn mười phút lang thang khắp cái hội trường rộng lớn này. Bà ta đang loay hoay táy máy với một chiếc máy bảo quản dung dịch hóa chất tại sau một lớp rèm xanh đậm - biểu thị cho những sản phẩm quan trọng của buổi triển lãm đợt này. Không có gì ngạc nhiên khi mà mẹ nuôi anh chiếm một chỗ như vậy, với tài năng của bà ta, thì không chiếm một chỗ như vậy mới là vấn đề.
"Ehem, ehem," Andrew ho nhẹ, cố gắng lôi sự chú ý của mẹ nuôi mình ra khỏi chiếc máy kim loại đó.
"Ai đấy? Không biết rằng đây là sản phẩm quan trọng ư?" Lập tức, giọng nói tức giận truyền tới, rồi đổi giọng giữa chừng khi người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi này quay mặt lại. "À, Andrew đó à, đến đúng lúc lắm, hiện tại mẹ đã hoàn thành một thứ mới rồi, con chuẩn bị thử luôn đi"
"Khoan đã, trước khi đó" Andrew gãi đầu, anh cũng không biết phải nói thế nào. Chẳng lẽ lại hỏi trực tiếp "Bà đã hiến tế bao nhiều đứa trẻ để hoàn thành đống giáp đặc thù đó?" hay nhảy sang đổ lỗi luôn cho người khác "Lão William lừa mẹ đúng không?" Tất cả đều không ổn một chút nào, anh không phải thành viên của hệ thống cảnh sát chuyên ép cung. Hai người này càng không phải là n·ghi p·hạm, nên anh càng không có quyền để nói gì.
"Cho con xem thiết kế của bộ áo giáp chiến đấu CA-P-01 được không?" Là câu hỏi duy nhất mà anh có thể nói ra, sau hơn bốn giây gia tốc suy nghĩ - đó là một giây ngoài thực tế. "Con có một số thắc mắc về cấu tạo của nó - và nếu nó có thực sự hợp trên chiến trường"
Hỏi theo cách này thì sẽ không đánh rắn động cỏ và gây nghi ngờ - ít nhất, đó là những gì Andrew nghĩ.
"Đây là về cái chức năng thức ứng và Eidolon đúng không?" Đáng tiếc, cái trò vặt đó không thể qua mắt được Serafina - muốn lừa một người thông minh không phải là dễ. Trước khi mọi chuyện có thể trở nên xấu hổ hơn, thì bà ta cũng đã tiếp tục "Được rồi, đợi một tí để gửi thẳng luôn"
"Vâng, vâng, con cảm ơn" Andrew thầm cảm ơn trời đất là Serafina đã không nổi giận - chuyện này đúng thật là n·hạy c·ảm, và nếu mà những lo lắng của anh chỉ là vu vơ, thì anh mới là người có lỗi.
"Được rồi đấy, bản thiết kế cũng như số liệu kỹ thuật cũng đã gửi qua hệ thống liên lạc nội bộ rồi đấy. Tranh thủ xem đi rồi còn ra giúp đỡ ta" là những gì mà mẹ nuôi của anh nói trước khi bà vùi đầu vào một đám số liệu - có vẻ thứ hóa chất được bảo quản ở đây quan trọng hơn cả cái hệ thống giáp chiến đấu cá nhân kia. Chẳng lẽ lại là hóa chất cường hóa siêu năng lực? Cũng có thể lắm chứ - thời kỳ đặc thù mà.
Andrew nhanh chóng tự nhủ rằng minh có việc cần phải hoàn thành, và bắt đầu chú tâm vào những thông tin mà anh nhận được. Cũng không quá phức tạp, cũng chỉ khoảng bốn trăm trang A4 chứ mấy - với khả năng gia tốc tư duy thì anh cũng sẽ nhanh chóng đọc xong đám tài liệu này thôi.
Mở ra hàng chục màn hình, anh vừa xem xét hệ thống cung cấp cho bộ giáp cái "phẩm chất" thích ứng của nó, cũng như kiểm tra lại bản thiết kế. Không tốn vao nhiêu thời gian để anh thấy được cái hệ thống đặc thù này - kể cũng lạ, nếu mà làm như vậy dễ dàng tới thế thì sao đám thí nghiệm cổ lại có vấn đề như vậy nhỉ? Chẳng lẽ đây là do tính chất của thế giới đang thay đổi?
Trên bản thiết kế, có hàng ngàn mạch điện nhỏ được dẫn ra từ lò phản ứng và leo ra đến tứ chi. Lúc mặc, anh cũng chỉ tưởng chúng là hệ thống truyền điện cơ bản cũng kèm theo tác dụng kích thích các cơ bắp. Nhưng mà có vẻ là nó quan trọng hơn thế nhiều - khi mà thứ này quyết định chính cái đặc tính "thích ứng" đó
Mặc dù anh không hẳn là quen thuộc với ma pháp, Andrew vẫn có thể hiểu được những khái niệm nêu lên trong tài liệu. Bởi đây cũng là một khái niệm khá là nổi tiếng trong những lý thuyết ma thuật, cũng như trong văn hóa nói chung.
Bộ giáp là một thứ mô phỏng lấy tồn tại của con người, trở thành một "lớp da" có năng lực thích nghi với những thông tin mà cái vòng tay thu thập được. Giống như một con Symbiote, nó sẽ thay đổi các đặc tính để phù hợp với chủ thể. Có thể nói, nó là sản phẩm luyện kim, là một "sinh vật nhân tạo" nhờ đó nó mới có thể tiến hành biến đổi như vậy - đây là một phạm trù khác với những gì anh đã nghĩ, có vẻ là hai người kia cũng đã hoàn thiện được một thứ rất là đáng gờm rồi đấy.
Nếu công nghệ này phát triển thì chế tạo ra những con mecha cao hàng chục mét không còn là vấn đề nữa - miễn là liên kết được bảo trì thì nó sẽ có tính cơ động y hệt con người vậy. Có lẽ nên kiểm tra thêm xem, nếu có thể thì cái loại robot khổng lồ hình người vốn không thực tế đó sẽ trở nên hữu dụng.
Eidolon thì là một hệ thống sử dụng năng lực tính toán của những server vệ tinh và tiến hành cải thiện tất cả mọi năng lực - có vẻ là lúc đầu nó được lập trình để chạy bằng ma lực thông thường. Nhưng sau phát hiện kia của mẹ nuôi anh, thì cái lò phản ứng có tác dụng hỗ trợ năng lượng và cải thiện cái hệ thống này.