Thời Điểm Thích Hợp Nói Lời Yêu

Chương 4: Bí mật động trời




Anh trai có một chiếc máy ảnh đời mới, tôi đã hạ mình cầu xin vô cùng thê thảm nhưng không hề nhận được chút chiều cố nào, Lãnh Thiếu Dương không cho tôi mượn. Điều đáng buồn là hôm sau tôi lại nhìn thấy Lăng Tuấn Hy cầm nó trên tay. Phải cố gắng lắm tôi mới không xông tới túm cổ áo cậu ta, hỏi cậu ta có muốn chuyển hộ khẩu qua nhà tôi ở hay không.

Lãnh Thiếu Dương, anh thật quá đáng!

Nhưng tôi thực sự không biết hai người bọn họ thân nhau từ lúc nào.

Đến khoảng chiều chiều, tôi về nhà, vừa bước chân lên đến phòng thì nghe tiếng anh trai đang nói chuyện. Lại còn bật nhạc rất to, tôi gào khản cả cổ mà không thèm ra mở cửa. Bực mình, tôi đẩy cửa xông vào. Tôi quyết định nhịn nhục hạ mình nhõng nhẽo với Lãnh Thiếu Dương.

"Anh trai, bảo bối có việc muốn nhờ anh!"

Tôi đã đứng trước gương luyện câu này một trăm lần, đúng một trăm lần.

Nhưng tôi không ngờ, trong phòng còn có người khác. Tôi chết sững tại chỗ, thật sự không biết nên nói gì khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Lăng Tuấn Hy, sao cậu ta lại ở đây? Tôi mới vừa phát ngôn ra câu nói ngu người gì vậy?

Lãnh Thiếu Dương trong trạng thái chết lâm sàng nhìn tôi, mắt trợn ngược, mồm há hốc ra. Giống như câu nói này sẽ không bao giờ có thể phát ra từ miệng của một con ranh mất nết như tôi chẳng hạn. Việc tôi gọi hắn là anh đã quá nhân nhượng rồi, khi nào cãi nhau, tôi sẽ bỏ xuống kính ngữ khẩu chiến bằng đủ loại ngôn ngữ trên đời.

Hiện tại, ngay lúc này, tôi cần một cái hố để chui xuống.

Lãnh Tư Thuần, có phải mày cảm thấy hôm nay ở trên lớp vẫn chưa đủ nhục nhã không?

Lăng Tuấn Hy ôm miệng cười khúc khích, một giây sau cậu ta đã không chịu đựng nổi vứt con tiểu Thuần Thuần trên người xuống ôm bụng cười phá lên. Tôi lườm cậu ta một cái.

Ông anh trai tắt nhạc, hét to lên gọi mẹ tôi:

"Mẹ, mẹ cho em gái con ăn phải cái gì rồi.."

"Bảo bối muốn nhờ anh cái gì nào?" Lãnh Thiếu Dương chống tay vào tường, cố ý nhại lại giọng điệu cao vút của tôi lúc nãy, khuôn mặt long lanh đến rợn người.

Lăng Tuấn Hy nhịn cười, cậu ta còn không mặc áo, chỉ có mỗi quần tây màu đen cùng xăng tia nằm chễm chệ trên giường. Mặt tôi xám xịt như trời giông, chắc tôi phát điên lên mất. Tôi hét vào mặt anh trai:

"KHÔNG CÓ GÌ."

Sau đó đóng sầm cửa lại chạy ra bên ngoài.



Tôi vừa về đến nhà, lập tức nghĩ thông suốt muốn hạ mình cầu xin Lãnh Thiếu Dương chỉ bảo môn Hóa học. Tôi chịu thua, làm cách gì cũng được chỉ cần giúp tôi vượt qua môn học chết người này.

Lăng Tuấn Hy nằm trên giường, nhìn anh tôi, cười cười:

"Sao ông bảo không có em gái".

"Em gái chính là phiền toái".

Lãnh Thiếu Dương và Lăng Tuấn Hy quen nhau cũng thật kì lạ. Lúc ấy mới vào đầu năm, Lăng Tuấn Hy bị mấy anh lớp trên ngứa mắt, muốn dạy cho một bài học. Tôi còn ngứa mắt huống gì là họ.

Tan tầm hôm ấy, ở trong một con hẻm nhỏ hẹp gần trường, Lăng Tuấn Hy bị một đám học sinh nam bao vây. Trái ngược với vẻ điển trai và sạch sẽ khô ráo của cậu, là mấy ông lớp trên nhìn như du côn. Quần áo lôi thôi, kẻ thì tóc húi cua, người lại xăm mình, vừa thô lỗ còn vô cùng cọc cằn.

"Mày có biết mày làm gì sai không?"

A Đại cất chất giọng ồm ồm khó nghe của mình lên, hai mắt nhìn Lăng Tuấn Hy như muốn xé xác cậu ta. Hắn là một trong những thanh niên hư hỏng của trường A, một trung tâm giáo dục thường xuyên nhưng hình như nhờ quan hệ mà được chuyển vào trường điểm. Thường thì những cuộc đánh nhau đấu đá chắc chắn không thể vắng mặt hắn được. Tôi không hiểu sao loại học sinh này lại có thể ở trong trường trọng điểm của tỉnh mà ngang nhiên bắt nạt người khác, còn phách lối như vậy.

"Tao cần phải nói à."

Hống hách ngang ngược như thế chắc chắn không ai khác ngoài Lăng Tuấn Hy. Bộ dạng của cậu ta, chỉ muốn cho cái đấm để bõ ghét. Lăng Tuấn Hy đưa con mắt con thường nhìn về phía của bọn chúng, khinh bỉ.

"Anh Đại, trực tiếp xử luôn cho bõ tức lôi co với nó làm gì.."

"Đúng đấy anh, mới vào trường mà vênh vênh váo váo.."

"Còn không xem đây là địa bàn của ai".

"Một lũ đầu đường xó chợ.."

"Mày nói ai đấy.."

"Bị điếc hay thần kinh có vấn đề?" Lăng Tuấn Hy cười khẩy.

Cuộc ẩu đả diễn ra kịch liệt. Lăng Tuấn Hy không thể một mình chọi một toán người được. May cho hắn là lúc đấy bọn anh trai tôi đi học qua. Nhìn thấy nên hô to chạy tới giải vây.



"Bọn kia, dừng lại nhanh, làm gì đấy hả.."

Tôi không biết tiếp theo diễn biến của câu chuyện như thế nào, nhưng mà anh trai tôi suýt nữa thì bị trẹo tay, bút cũng cầm không nổi. Còn Lăng Tuấn Hy thì khỏi phải nói, thương tích không quá nặng nhưng miệng thì hơi rỉ máu. Vụ chấn động đó đã làm cho điểm thi đua của lớp tôi vốn đứng thứ nhất toàn trường bị đánh xuống hạng bét. Điều này đối với những bạn học giỏi thì không sao, nhưng đối với đứa thường xuyên xếp bét như tôi sẽ bị hạ một bậc hạnh kiểm tháng. Thầy cô nói rồi, bạn bè không bảo ban lẫn nhau thì tất cả đều phải chịu chung một hình phạt.

Tôi chỉ hận không thể xé xác cậu ta ra, phơi khô rồi cho cá ăn!

* * *

Hôm sau Lãnh Thiếu Dương nói với tôi, đã nhờ Lăng Tuấn Hy giúp tôi mấy môn tự nhiên mà mình học bị đuối. Lãnh Thiếu Dương khoanh tay dựa lưng vào cửa phòng, bình thản thông báo: "Anh nhờ Tuấn Hy giúp đỡ mày mấy môn tự nhiên rồi đấy, có gì đừng làm mất mặt anh mày."

Tôi bất lực cười khổ, như không tin vào tai mình nhăn mặt hỏi lại: "Gì cơ?"

"Hai con mắt của mày sắp rớt khỏi tròng rồi kia kìa, cố gắng theo nó học tập cho tốt, nhớ đấy!"

Nói xong lão bỏ đi, để tôi ngồi một mình trong phòng không chấp nhận được tin tức này. Tôi chỉ không hiểu, lão lấy đâu ra tự tin để cho rằng Lăng Tuấn Hy học giỏi đến mức có thể kèm được tôi? Ngay cả Tịnh Thần còn phải bó tay cơ mà.

Hôm sau là tiết trả bài kiểm tra môn Hóa, lần này thầy gọi tôi là người đứng lên đi phát bài cho các bạn trong lớp. Tôi làm sao có thể vui nổi khi bản thân mình là đứa điểm thấp nhất cơ chứ. Phát đến bài của Tịnh Thần, chín điểm, bài của tôi, bốn điểm. Tôi rầu rĩ đặt bài kiểm tra lên trên bàn, lúc này trên tay chỉ còn lại duy nhất một bài kiểm tra.

Tôi khóc thét khi nhìn thấy điểm số, con mười tròn chĩnh. Một con số mà từ khi lên học cấp hai tôi không bao giờ đạt được. Tay tôi run rẩy đặt bài kiểm tra lên bàn, kinh ngạc nhìn Lăng Tuấn Hy vẫn đang mải mê đánh điện tử. Nhìn bộ dạng bất cần đời của cậu ta hình như cũng không quan tâm tới bài kiểm tra lần này cho lắm.

Cũng cùng vào ngày hôm đó, tôi lại phát hiện thêm một chuyện động trời nữa. Nhà gần trường nên được giao trọng trách là giữ chìa khóa lớp. Vì vậy lúc nào tôi cũng là người về cuối cùng, chờ cho các bạn dọn dẹp xong mới về. Bình thường tôi thích đi bộ một mình hơn, nhưng hôm nay ngựa ngựa thế nào lại lôi con xe cũ của mình ra để đi học cho đỡ mỏi chân.

Tôi vòng qua một dãy hành lang dài để xuống lán để xe, đường xuống lán xe khá là xa, đây cũng là một trong những nguyên do tôi thích đi bộ đến trường. Trong trường có một lối đi hai bên trồng hai dãy phượng rất đẹp, mùa này phượng đang nở hoa nếu hẹn hò ở đây thì chắc chắn là lãng mạn đến chết mất.

Tôi đặt cặp vào giỏ, đang định dắt xe ra thì nghe thấy tiếng ồn ào cãi nhau tít phía cuối. Tôi tính vốn hay lo chuyện bao đồng nên mới đến gần nghe thử. Mà giọng nói của người nam, càng nghe lại càng thấy quen. Một lát sau hai người đó đột nhiên im bặt, vừa thò đầu ra tôi đã phải lấy tay che miệng, kinh ngạc không nói nên lời.

Lãnh Thiếu Dương đang cúi đầu xuống hôn cô bạn học đó. Nhìn kiểu này chắc chắn cũng phải là dạng yêu lâu. Nhưng mà cao tay thật, không ai phát hiện ra.

Tôi không biết biểu lộ cảm giác lúc này thế nào, chỉ biết là rất vui sướng. Tôi nghiến răng ken két, trong đầu thầm nghĩ: "Lãnh Thiếu Dương, lần này anh chết chắc!" Để cho tôi biết được bí mật này, coi như đã nắm được cái chuôi của hắn rồi. Có điều tôi ngó mãi cũng không nhìn thấy được mặt của bạn nữ, bóng dáng của hắn che hết cả cô bạn gái rồi.

Cô bạn đó trông khá cao, tôi chỉ thấy cô ấy đi một đôi giày màu trắng, mặc bộ đồng phục trường giống của mình. Nhưng dáng dấp toát ra một loại khí chất của mĩ nhân.

Tôi cười thầm rón rén lấy xe rồi ra về trước. Bố mẹ tôi rất khó tính, chuyện yêu sớm là chuyện cấm tiệt trong nhà. Cả hai đứa con đều không đứa nào được phép yêu sớm. Tôi vui chứ, ông trời lại để tôi phát hiện ra bí mật động trời này. Lãnh Thiếu Dương, anh chết với tôi!