Thời Điểm Thích Hợp Nói Lời Yêu

Chương 6: Học nhóm




Buổi chiều hôm đó tôi ngồi trong phòng sẵn chờ Lãnh Thiếu Dương về nhà, lão ta vừa mở cửa ra, nhìn thấy tôi ngồi một đống trên giường liền bị dọa cho giật mình.

"Mày làm gì ở đây?"

Lão cất cặp sách, sau đó thu dọn lại phòng. Nhìn thấy vẻ mặt cười đầy gian manh của tôi, lão hình như có hơi sợ.

"Mày hôm nay bị làm sao thế?"

"Lãnh Thiếu Dương, anh có bạn gái rồi đúng không?"

Nghe tôi nói vậy, hắn liền giãy nảy lên: "Mày điên à? Nói vớ vẩn bố mẹ nghe thấy thì sao?"

Tôi ngồi dậy khỏi giường, đi đến trước mặt lão: "Đừng có mà chối, hôm nay em nhìn thấy anh hôn ai ở sau trường ý. Khai nhanh!"

Lãnh Thiếu Dương cứng đờ người, xoay người làm lơ như không biết gì hết: "Hôm nay tao đi chơi với Lăng Tuấn Hy, không tin thì mày gọi mà hỏi nó. Làm gì có ở sau trường?"

Tôi kéo Lãnh Thiếu Dương lại, tự đắc nhìn lão: "Anh cứ đợi đấy, dù sao mắt em cũng không có mờ, vẫn nhận được anh trai của mình. Tốt nhất đừng có làm em phật ý."

Tôi thỏa mãn bỏ ra bên ngoài, để xem Lãnh Thiếu Dương còn dám bắt nạt tôi nữa hay không.

Lãnh Thiếu Dương nhìn căn phòng bị khép lại, một lúc sau lấy từ trong cặp sách ra lá thư tình gắn nơ đỏ trang trí đẹp đẽ. Ở trường là Hội trưởng hội học sinh, đi học cũng đã hơn hai năm rồi mà lần đầu tiên gặp phải một cô bé đáng sợ như thế. Cô bé đó hình như học ở ban xã hội, xinh đẹp nhưng lại kiêu ngạo, liếc một cái liền khiến cho người khác lạnh hết cả sống lưng. Nghe đồn là con nhà giàu, được chiều thành quen nên có phần hơi tiểu thư, theo đuổi anh cũng gần một tháng rồi, hôm nay tỏ tình đột nhiên bị người ta cưỡng hôn.

Lãnh Thiếu Dương ấy thế mà lại bị người ta nhìn trúng.

Sáng hôm sau tôi đến lớp sớm, thấy Lăng Tuấn Hy đã ngồi chễm chệ ở bàn cuối cùng hình như là đang chơi điện tử. Tôi khoác cặp xuống chỗ ngồi, cậu ta cũng thế mà thuận miệng ngẩng đầu lên hững hờ nói: "Chào."

"Chào cậu." Tôi gật một tiếng rồi ngồi xuống.

"Buổi chiều tự học tới thư viện đi. Lãnh Thiếu Dương nói kèm giúp cậu mấy môn yếu." Lăng Tuấn Hy vẫn nhìn vào màn hình điện thoại, chậm rãi nói.

Tôi lôi sách trong cặp ra, không nghĩ tới cậu ta sẽ giúp mình ôn tập thật. Có điều chỉ sợ cậu ta thấy trầm cảm vì trí thông minh của tôi thôi.

Buổi học hôm đó diễn ra rất tốt, cuối giờ Tịnh Thần còn quay sang hỏi tôi: "Chiều cậu có rảnh không?"

Tôi thu dọn sách vở vào trong cặp, hơi tiếc nuối nói: "Chiều nay Lăng Tuấn Hy hẹn mình ôn bài ở thư viện."

Tịnh Thần nghe vậy ánh mắt thoáng qua tia ngạc nhiên nhưng sau đó sắc mặt có vẻ hơi trầm xuống, "Ờ, vậy thôi."

Lăng Tuấn Hy thu dọn sách vở xong, lúc đi ngang qua bàn tôi còn không quên dặn dò: "Chiều nay ba giờ, đừng đến trễ đấy."

"Biết rồi."

Lúc về nhà tôi phát hiện bạn cùng bàn của mình hình như có phần hơi khác lạ, dọc đường đi cậu ấy không nói tiếng nào, tôi kể chuyện mà thỉnh thoảng lại thấy cậu ấy mất tập trung.



Một lúc lâu sau Tịnh Thần mới quay sang hỏi tôi: "Cậu với Lăng Tuấn Hy thân lắm sao?"

Tôi cười nhạt, xua tay: "Không, anh trai mình nhờ cậu ta giúp mình ôn bài."

"Anh Thiếu Dương chơi thân với cậu ấy à?"

"Đúng vậy, thỉnh thoảng cậu ta còn hay đến nhà mình chơi."

* * *

Lãnh Thiếu Dương lịch học gần như là kín mít, bình thường ở nhà tôi cũng chỉ gặp được anh ấy vào tối muộn, hôm sau lúc tôi còn đang ngủ thì đã lật đật mò dậy ôn bài rồi.

Thời gian không có nên mới nhờ Lăng Tuấn Hy giúp tôi ôn tập, mà hơn nữa Lãnh Thiếu Dương cũng căn bản không chịu nổi tôi. Buổi chiều tầm hai rưỡi tôi đã rời khỏi nhà, lúc gần ba giờ thì có mặt ở thư viện. Lăng Tuấn Hy nói hôm nay cậu ta sẽ kèm tôi môn hóa. Thực ra tôi cũng không hi vọng nhiều vào cuộc gặp này, bình thường trên lớp bài kiểm tra tôi đứng thứ bốn chín thì cậu ta cũng năm mươi.

Thư viện của trường khá rộng, học sinh đến rất ít, lịch học của chúng tôi rất dày, không thì cũng là đi đến lớp học thêm. Bởi vậy nên thư viện khá yên tĩnh. Tôi ngồi ở trên bục cao bày sách vở sẵn ra chờ hắn ta, chỉ một lúc sau đã thấy hắn xuất hiện ở vị trí cửa ra vào, thấy vậy tôi liền giơ tay lên nhiệt tình vẫy.

Lăng Tuấn Hy trên người là bộ đồ thể thao áo phông quần cộc, cùng với một đôi giày hiệu. Chân cậu ta dài thật sự, bình thường tôi chạy lên bục cầu thang mấy chục bước của thư viện rất lâu, nhưng còn cậu ta với đôi chân dài đó nháy mắt đã ngồi yên vị ở ngay bên cạnh.

"Cậu không mang sách vở sao?" Tôi hơi ngạc nhiên hỏi.

"Mang não là được rồi." Lăng Tuấn Hy hờ hững trả lời.

Cậu ta dở sách của tôi rất thành thục, vừa dở vừa nói: "Lát nữa chúng tôi có chơi bóng chuyền, tí đến xem đi."

"Không, mệt lắm." Tôi lười biếng trả lời. Tôi với cậu ta không thân thiết lắm, đi làm gì chứ.

"Hôm nay có cả thầy cô chơi chung, có khi được cộng điểm đạo đức. Tôi nói vậy thôi, đi hay không tùy cậu."

Đi! Đương nhiên phải đi rồi, vì cậu ta mà lớp chúng tôi tụt hạng thi đua, những đứa bình thường học kém như tôi phải liều mạng tích lũy điểm đạo đức để cuối kì có một hạnh kiểm tốt.

Trong quá trình giảng bài Lăng Tuấn Hy rất tập trung, hầu như những câu hỏi của tôi cậu ta đều giảng rất chi tiết, tôi vừa nghe qua liền có thể hiểu ngay. Phải học chung mới biết hóa ra hắn thực sự rất giỏi, kiến thức sâu rộng, chưa kể còn nhấn mạnh những phần cần ôn tập và kiến thức quan trọng. Lãnh Thiếu Dương đúng là đã gửi gắm tôi đúng chỗ rồi.

"Cậu nhìn này, ở đây.. ở đây nữa.. hiểu chưa.."

"Tư Thuần, cậu cũng ôn bài ở đây sao?"

Nghe thấy giọng của Tịnh Thần tôi theo quán tính ngẩng đầu lên, cười tươi: "Sao cậu cũng ở đây?"

"Mình tới ôn bài. Có thể ngồi chung không?" Tịnh Thần nhìn tôi trả lời, cô ấy liếc nhìn sang Lăng Tuấn Hy vẫn chăm chú vào sách vở rồi dè dặt hỏi.

Tôi đương nhiên rất vui, vỗ vỗ vị trí bên cạnh của mình, nói: "Ngồi đi."

Tịnh Thần đặt sách vở xuống, cậu ấy lôi từ bên trong ra một tập đề toán tôi vừa nhìn là muốn choáng. Mặc dù ngồi ở lớp chuyên tự nhiên nhưng tôi phải công nhận là cậu ấy giỏi mấy môn xã hội thật sự. Trong khi tôi chật vật lắm với môn ngữ văn thì cậu ấy có thể phân tích một bài thơ dài đến mấy mặt giấy.

"Lãnh Tư Thuần, tập trung đi." Lăng Tuấn Hy huých nhẹ vào khuỷu tay của tôi, giả bộ dữ tợn nói.



Một lát sau cậu ta giao cho tôi bài tập trong sách, còn mình thì nhàn rỗi ngồi bên cạnh nhìn.

"Tuấn Hy, có thể giúp mình bài toán này được không?" Lục Tịnh Thần vỗ nhẹ vào vai Lăng Tuấn Hy, vòng ra sau hỏi.

"Đâu đưa đây." Tuấn Hy xem lướt qua đầu bài một lượt, mấy giây sau đã có câu trả lời. Cậu ta vẫn ngồi nguyên vị trí, vòng ra sau lưng tôi giảng cho Tịnh Thần nghe, nhưng mà tôi thề là điều này khiến tôi không cách nào tập trung được. Bọn họ cứ ở sau lưng tôi nói qua nói lại, tôi tức quá liền dừng bút, quay qua nhìn Tịnh Thần nhỏ nhẹ nói: "Hay là cậu vào trong ngồi đi, mình đang làm bài tập một chút. Đổi chỗ hai người sẽ dễ dàng nói hơn."

Tịnh Thần cũng đồng ý, sau đó tôi dọn đồ ra một góc bên ngoài, an phận làm nốt đống bài tập còn lại.

"Tuấn Hy, cậu xem thêm bài tập này giúp mình.."

"Được." Cậu ta vừa nói chuyện với Tịnh Thần, thỉnh thoảng lại ngóc sang liếc tôi một cái: "Lãnh Tư Thuần cậu làm bài cho cẩn thận."

"Biết rồi."

Một lúc sau khi bài tập hóa đã xong, tôi quay sang đang định nói thì thấy Tuấn Hy và Tịnh Thần bọn họ đang rất nghiêm túc trao đổi bài tập Toán, tôi không muốn cắt đứt mạch suy nghĩ của bọn họ nên cũng không muốn làm phiền, tiếp tục xem lại một số công thức lúc nãy vừa viết.

"Lãnh Tư Thuần, cậu vẫn ổn đấy chứ."

"Bài tập xong rồi." Tôi quay sang trả lời. Nhưng mà hình như Tịnh Thần vẫn đang loay hoay với mấy câu hỏi vận dụng cao, tôi thấy vậy liền bỏ sách vở vào cặp, xua tay: "Không cần kiểm tra đâu, bài hôm nay tôi hiểu rồi."

Vừa nãy tôi ngó đồng hồ là năm giờ kém mười lăm, lúc nữa cậu ta cũng đi, mà trên lớp Tịnh Thần ít khi giao tiếp với Lăng Tuấn Hy, tạo cơ hội để cậu ấy hỏi thêm một chút, vì dù sao người có thể giải được toán trình độ này không nhiều, giỏi lắm thì có lớp trưởng mà thôi.

Tôi ngồi xem bọn họ nói một lát nhưng mà đầu óc giống như bị lên mây theo, cái gì mà chia gì mà áp dụng công thức định lí tôi không quen biết. Lúc về tôi có rủ Tịnh Thần đi xem bóng chuyền, nhưng mà cậu ấy lại vướng lịch học thêm.

"Tư Thuần, hôm nay mình phải đến lớp nữa, dịp khác nhé."

"Ừ. Tạm biệt." Tôi vẫy tay chào Tịnh Thần, sau đó mới đeo cặp chạy về phía của Lăng Tuấn Hy.

"Vừa nãy các cậu nói về cái gì vậy?" Tôi tò mò hỏi.

"Có kể cậu cũng không hiểu."

"Lăng Tuấn Hy, cậu đừng có xem thường tôi."

Lăng Tuấn Hy hình như nhớ ra điều gì đó, buột miệng nói: "Chiều nay không phải ban cán sự họp sao, cậu ấy không đi họp hả?"

"Sao cậu biết?" Tôi nghi ngờ hỏi.

"Lãnh Thiếu Dương nói."

Lăng Tuấn Hy im lặng một lát, chần chừ nhìn tôi: "Lần sau nếu có học thì ra ngoài trường cho yên tĩnh. Tránh người khác làm phiền."

Tôi nghe vậy chỉ có thể nín họng, nhưng mà Lục Tịnh Thần là bạn thân của tôi, giảng cho cô ấy một chút thì có làm sao chứ cái tên khó ưa này.